Minh Thiên Hạ

Chương 26: Thành Tin Là Gốc Lập Gia. (1)

Kiết Dữ 2

11/11/2022

Sơn cốc lộng gió, hai đứa con trai đứng đối diện với nhau, trời xa xa, núi cao cao, cảnh tượng như ở bộ phim điện ảnh nào đó.

Vân Dương mười ba tuổi này cao hơn Vân Chiêu tới hai cái đầu, người Quan Trung đa phần mặt vuông tai lớn, thô quánh mạnh mẽ, còn hắn thì đường nét thanh thoát nho nhã, hai mắt dài thông minh, mũi thẳng trán cao, lúc này làm mặt lạnh không nói năng gì, nhìn cũng có uy lắm, mỗi tội chóp mũi ửng đỏ vì lạnh trông hơi hoạt kê.

Ngoại hình thì Vân Chiêu còn chưa nói trước được, không biết sẽ theo hướng thanh tú, hay là kế thừa truyền thống oai hùng của người Quan Trung. Tóm lại thì mặt y toàn là thịt, mặt tròn tới không thấy cổ đâu, cái đầu tròn gắn lên vai trông khờ khạo, nếu không phải có đôi mắt khá khẩm, vừa to vừa có thần thì cái bộ dạng của y cơ bản không nuốt trôi được.

“ Ta muốn ngươi đi đọc sách. “ Vân Chiêu không quanh co vào vấn đề luôn:

Vân Dương thộn ra mất một lúc, còn ngoáy lỗ tai, nghi hoặc nói: “ Đọc sách à? Nhà ta không trả nổi tiền học.”

“ Đã bàn xong tiền học với tiên sinh rồi, mai ngươi tới, tiên sinh đang chép sách cho ngươi. “ Thái độ Vân Chiêu rất bá đạo:

Vân Dương tức giận vô cùng, hắn thấy mình bị sỉ nhục, tóm ngay lấy áo Vân Chiêu nhấc bổng y lên, rống vào mặt: “ Ta không làm gia đinh của ngươi.”

“ Buông thiếu gia ra ngay. “ Hai tiểu nha hoàn thấy thiếu gia bị người ta xốc lên, hai tay quờ quạng lung tung, rốt cuộc cũng biết làm gì, hung hãn lao tới, mỗi đứa ôm một cái chân Vân Dương, ra sức cắn.

Vân Dương ném Vân Chiêu xuống, đạp chân thoạt khỏi hai nha hoàn, xoay người đi luôn.

Vân Chiêu người quá tròn, vì thế ngã lăn vài vòng mới đứng lên được, lớn tiếng nói: “ Vân Bát, thằng khốn kiếp, ai bảo muốn ngươi làm gia đinh?”

“ Nhà địa chủ mà có lòng tốt à, chó không ăn phân sao? “ Vân Dương nhổ phẹt một bãi nước bọt:

Vân Chiêu tỏ ra ngạc nhiên: “ Chúng ta không phải là huynh đệ sao, ngươi là Vân Bát, ta là Vân Thập Bát!”

Huynh đệ? Vân Dương chưa bao giờ nghĩ rằng mình dám xưng huynh đệ với nhà địa chủ, tuy cùng họ tộc, huyết thống gần gũi, địa vị quá chênh lệch, nghĩ tới chênh lệch, lửa giận như bị nước lạnh dội vào, dừng bước chắp tay với Vân Chiêu: “ Thiếu gia tha cho nhà ta đi, Vân Dương tuyệt đối không vào đại trạch viện nữa đâu.”



Tiểu nha hoàn Vân Xuân vừa rồi bị đá ngã, lòng vẫn giận, nhảy vào nói: “ Ngươi muốn vào Phúc bá cũng không cho ngươi vào.”

Vân Hoa thì mặt hầm hầm như đối diện với kẻ thù giai cấp.

Ái dà, nha đầu, đừng làm hỏng đại kế của thiếu gia, lúc đối đầu với ngan sao không thấy ngươi dũng cảm như thế, Vân Chiêu vội kéo hai nha đầu chỉ giỏi làm hỏng việc lại, dịu giọng nói: “ Chẳng lẽ tế tổ không vào, thành thân chia ruộng ngươi cũng không vào? Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói, tiên sinh nói là ta quá ngốc, cần vài người học cùng, như thế học tập mới tiến bộ.”

Nói thế lọt tai hơn nhiều, Vân Dương từ nhỏ khao khát đi học, trước kia Vân gia trang tử không có học đường, hắn không chỉ một lần len lén tới Tiền gia trang tử ở bên xem đứa trẻ khác học, vì thế không ít lần bị người Tiền gia xua đuổi.

Nay có cơ hội đi học, lại không dùng bán thân làm nô, đối với thiếu niên khao khát tiến bộ mà nói, cám dỗ quá lớn, vượt cả sự căm ghét với nhà địa chủ.

“ Bảo Vân Thụ đi đi! Ta nhiều tuổi rồi. “ Vân Dương nói xong câu này đôi mắt sáng nhanh chóng ảm đạm, suýt nữa rơi lệ:

Câu này nghe vào tai Vân Chiêu hoàn toàn khác, đây đúng là con gia súc tốt được chủ nghĩa phong kiến giáo dục... À không, người chứ, có tự tôn, có lương tâm, cha hiền con hiếu, huynh đệ tình thâm, nhận ân huệ nhất định lấy cái chết báo đáp... hiếm có quá, loại này mà không lợi dụng thì trái lương tâm.

Vân Chiêu vì thế càng tỏ vẻ huynh đệ tình thâm:

- Không phải là một mình ngươi, cả đệ đệ Vân Thụ của ngươi nữa, không chỉ hắn, toàn bộ huynh đệ Vân thị đều đi.

“ Tất cả sao? “ Khuôn mặt Vân Dương lần nữa xuất hiện vẻ kinh ngạc:

“ Ta vốn còn muốn để cả Xuân Xuân, Hoa Hoa đi học cơ, nhưng tiên sinh chửi mắng ta một trận, không chịu dạy nữ oa. “ Vân Chiêu nghĩ tới cái bộ dạng đáng ghét của Từ tiên sinh khi y đề xuất yêu cầu này là muốn nghiến răng, ánh mắt đó không phải nhìn người mà là nhìn đống phân:

“ Thế thì tốn nhiều tiền lắm...” Vân Dương mau chóng tính toán tiền học, kỳ thực hắn đã tính vô số lần từ lâu rồi, bây giờ 34 huynh đệ cùng bối phận đi học, chỉ cần thêm vào 34 lần là được, nhưng mới thêm tới người thứ ba là con số vượt sự tưởng tượng của hắn:

Vân Chiêu tất nhiên sẽ không đem chuyện giấy nợ ra nói, bây giờ bọn chúng là đám quỷ nghèo, nói ra chỉ dọa chúng chạy mất, không có lợi gì hết.

Giống như thủ đoạn giăng lưới của Từ tiên sinh, Vân Chiêu thấy mình cũng có thể lấy dùng.



Huynh đệ thế hệ này của Vân Chiêu có tới 41 người, trừ bảy người đã trưởng thành cưới vợ, 34 tười còn lại đều là mục tiêu của Vân Chiêu.

Gia tộc lớn tất nhiên không chỉ có người tuổi tác tương đương cùng bối phận, còn có mười mấy người cùng tuổi, nhưng bối phận chênh lệch quá lớn, kiểu gia gia, thúc thúc, chất tử, chất tôn.

Những người này, Vân Chiêu cũng không định bỏ qua, ai đọc sách được thì đọc sách, ai luyện võ được thì luyện võ, tóm lại, từ sau khi nghe thấy chuyện thành Bắc Kinh xảy ra vụ nổ lớn, y mới nhận ra mình đang sống ở cái thời đại nào.

Bây giờ chuẩn bị đã hơi muộn, thế nên có ân oán thù hận gì cũng phải gạt qua một bên, lúc này tồn tại được là quan trọng nhất.

“ Ngươi đừng quan tâm chuyện tiền học, đi hỏi xem ai muốn đi học, sau đó dẫn họ tới họ tới nhà tìm Từ tiên sinh, chuyện này trông cậy vào ngươi đấy. “ Chuyện đi học với Vân Dương là sức hấp dẫn lớn, Vân Chiêu thấy hắn nhất định liều mạng làm, một mình hắn làm là đủ rồi, còn mình vẫn làm đứa con ngốc của nhà địa chủ vẫn hơn:

Mùa xuân sắp tới, tầng mây trên Ngọc Sơn hạ thấp không ít, sương mù trước kia bao phủ lưng núi, giờ đã rơi xuống chân núi rồi.

Tất cả mọi người đều đang đợi một trận mưa xuân, nếu ông trời mở mắt, để trận mưa xuân tới đúng hạn thì vụ chiêm được đảm bảo một nửa.

Vân Dương thấy Vân Chiêu ngây ra nhìn sương mù trên núi, cẩn thận nói: “ Nhiều người lắm.”

“ Ta lại thấy ít quá. “ Vân Chiêu lắc đầu, hoàng đế không sai quân đói, vì để Vân Dương tạo thành thói quen lấy phần thưởng trong tay mình, Vân Chiêu lấy trong rương sách ra hai miếng mứt hồng lên men đường, đặt vào tay hắn: “ Cho tiểu muội tử ăn.”

Muội tử của Vân Dương thì cũng là muội tử của Vân Chiêu, nếu Vân Chiêu cho mình, tất nhiên hắn không nhận, cho muội tử lại khác, cẩn thận nhận lấy cất vào trong lòng, thù hận trong ánh mắt rõ ràng đã giảm đi không ít, nói: “ Ta đi tìm các huynh đệ khác, ngươi đừng có mà lừa ta, để bọn ta mừng hụt.”

“ Không có chuyện đó đâu, ta không muốn chơi một mình. “ Vân Chiêu vẫy vẫy tay, dẫn hai tiểu nha hoàn về đại trạch viện:

Cây liễu đại thụ trước cửa rốt cuộc cũng bị cưa đổ, giữa cây đã rỗng rồi, một đạo sĩ trung niên để chòm râu ngắn đang múa may kiếm gỗ ném giấy bùa vào lõi cây trống rỗng.

Uống một ngụm rượu cao lương đặc trưng của Quan Trung, phun mạnh vào lõi cây, vô số ánh lửa màu vàng từ thân cây rỗng chui ra, sau ba phen, đạo sĩ chòm râu ngắn mới ngừng biểu diễn, chỉ lõi cây nói với quản gia Vân Phúc: “ Quỷ trạch đã bị đốt rồi, bất kể là oan hồn gì cũng thành cây không rễ, nước không nguồn, chẳng thể gây sóng gió gì nữa. Điều duy nhất đáng lo là quỷ quái qua đường giở trò, bần đạo cho rằng, quý phủ nên kết quyên với Kim Tiên quán của ta, mỗi năm kiểm tra một phen, có thể triệt để làm sạch gia trạch, đảm bảo gia trạch bình an, bảo vệ Vân thị con cháu thịnh vượng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook