Chương 28: Thành Tín Là Gốc Lập Gia. (3)
Kiết Dữ 2
11/11/2022
Tất cả mọi kỳ vọng của Vân Chiêu đều đặt trên một câu nói đùa, đó là điều Vân Nương cực kỳ phản đối, nàng cho rằng, không nên giao quyền quyết định vào tay người khác.
Ôm lòng cầu may là cách làm của bách tính bình dân, khác biệt với đại gia tộc lưu truyền nhiều đời.
“ Vậy là con đã nợ người ta một vạn lượng bạc? “ Vân Chiêu cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, rõ ràng chỉ là nói đùa thôi, sao lại biến thành thật rồi, đột nhiên phát hiện ánh mắt của mẹ đầy vẻ "xảo quyệt", lòng loáng thoáng hiểu ra, có lẽ nào đây chỉ là cách giáo dục con của mẹ không?
Nói không chừng mẹ và Từ tiên sinh đã thương lượng trước rồi.
“ Con nhớ là được. “ Vân Nương khẽ thở dài một tiếng vỗ vai nhi tử vẫn còn ngồi ngây tại chỗ, đi ra ngoài khép cửa lại:
Mẹ đi rồi, Vân Chiêu cũng không viết nữa, càng tin đây là kế hoạch của mẹ và Từ tiên sinh, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra, thái độ của đại gia tộc đối với việc giáo dục con cái là thế nào.
Kết cấu nhân khẩu của Vân thị rất đơn giản, nói trắng ra là chỉ còn lại hai chủ nhân Vân Nương, Vân Chiêu, đây là điều may mắn, trong nhà không cso mâu thuẫn khác.
Biết chỉ là mẹ muốn giáo dục mình, Vân Chiêu bình tĩnh lại, lần này nhàn nhã chép một lượt Tam Tự Kinh trước khi ngủ, còn biết dọn dẹp bút mực, hai tiểu nha hoàn thì không trông mong gì được, chúng ngủ say như lợn con rồi.
Ngày hôm sau, theo thông lệ, Vân Chiêu vẫn bị hai con ngan chặn đường, giờ y đã quen với chuyện bị ngan ngược đãi, ngay cả chăn cũng không thèm quấn, dù sao thì chúng chỉ mổ mông, đùi toàn chỗ nhiều thịt, lần trước ngốc chùm chăn bị chúng mổ vào bắp chân, đau ơi là đau.
Tức nhất là hai con ngan chỉ đuổi theo Vân Chiêu, chẳng thèm để ý tới hai tiểu nha đầu đằng sau, đoán chừng là vì Vân Chiêu nhiều thịt, mổ y mới thích, hai nha đầu như ống sậy mổ làm gì cho mòn mỏ.
Kinh nghiệm nhờ thế mà ra, Vân Chiêu khi rời khỏi nội trạch đá bay một con ngan cứ ngoạm y không chịu tha, dẫn hai nha hoàn nghênh ngang tới thư phòng.
Hôm nay thư phòng vô cùng náo nhiệt, có chút ý vị biển người nghìn nghịt, dù sao là tiền viện của Vân thị, ai tới được đều tới cả.
Có điều người lớn rất đông, trẻ con rất ít.
Khi Vân Chiêu tới, ai nấy dùng ánh mắt thương hai nhìn y, thậm chí còn thì thầm với nhau, gọi là thì thầm là từ hình dung thôi, chứ bọn họ tuy châu đầu ghé tai với nhau, giọng thì oang oang.
“ Tội nghiệp quá, bệnh vừa mới lành lại tái phát.”
“ Trước kia chỉ là ngốc thôi, giờ biến thành ngu luôn rồi.”
“ Cái gì mà ngu, rõ ràng là tên bại gia tử.”
“ Đại nương tử cũng quá chiều đứa con ngốc này rồi, nếu sinh ra trong nhà ta, dám bại gia thế này, lão tử đánh chết.”
Bức tường gạch xanh cao lớn của Vân thị chặn đường âm thanh khuếch tán, khiến có tiếng ồn ào này luẩn quẩn trong không gian nhỏ, cuối cùng náo loạn như cái chuồng gà.
Từ tiên sinh ôm sách từ trong thư phòng đi ra, khẽ ho một tiếng, đám hương dân im ngay lập tức, đó là cái uy của người đọc sách.
Người trong Vân gia trang tử đều biết Từ tiên sinh là người cực có học vấn, bời vì quá nửa trẻ con trong trang đều được ông đặt tên.
Cho nên tên của con cháu Vân thị không có vẻ quê mùa, mấy cái tên kiểu như Cẩu Đản, Nhị Nha, Cẩu Thặng, Trư Oa không có mấy thị trường.
Vân Dương ôm một con gà, đây là con gà Lô Hoa màu vàng, rất béo, có thể thấy, chủ nhà chăm sóc con gà rất tốt.
Vân Thụ xách hai con thỏ hoang đã chết, Vân Trác là một giỏ trứng gà, Vân Lượng mặc quần áo mới, bị bó chặt như tằm, tay mang bánh điểm tâm, Vân Phi cúi đầu thèm thuồng nhìn miếng thịt khô trong tay...
Con chó vàng của thư viện nằm bẹp trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn đám học sinh, dù ở cảnh đông người ồn áo, nó cũng không sủa, càng không sợ, lại còn hứng thú nhìn đám học sinh mới đứng đầy sân, trí tuệ như một lão nho.
Từ tiên sinh đợi các hương dân yên tĩnh lại liền đi tới trước mặt Vân Dương, vẻ mặt hiền hòa, từ tốn nói: “ Tuổi ngươi hơi lớn, học vỡ lòng thế là muộn, có điều không hề gì, Nho môn ta cũng không ít người thành danh muộn. Tô Lão Tuyền thời Tống tới 27 tuổi mới bắt đầu phấn đấu đọc sách, cuối cùng thành đại nho một đời, ngươi nên coi đó làm gương, chớ nhụt chí.”
Nhìn tiên sinh cầm bút đỏ lên, Vân Dương quỳ xuống đất, để tiên sinh dùng bút đó chấm một cái vào mi tâm.
“ Đây là khai trí, từ nay về sau ngươi là môn hạ của Từ Nguyên Thọ ta, ngươi có bằng lòng không?”
“ Đệ tử bằng lòng. “ Vân Dương kích động khấu đầu mấy cái liền, với hắn chuyện này không khác gì giấc mộng thành thực, hai tay run run dâng con gà Lô Hoa lên:
Từ Nguyên Thọ cười giữ tay hắn lại: “ Con gà này là mạng sống của mẫu thân ngươi, muối trong nhà ngươi đều mong vào trứng nó đẻ ra để đổi, tặng cho người khác thì quá đáng tiếc, tiền học đã có người nộp cho ngươi, rất nhiều, ngươi chỉ cần yên tâm đọc sách là được.”
Vân Dương rất muốn trực tiếp nhét con gà vào tay tiên sinh, vì hắn không muốn nợ bất kỳ ân huệ nào của Vân Chiêu hết. Nhưng nghĩ tới mẹ trước khi đưa con gà cho mình còn cho nó ăn no, dáng vẻ đứt từng khúc ruột, tay nặng trĩu không nâng lên được: “ Không biết tiền học của đệ tử bao nhiêu?”
Từ Nguyên Thọ ngửa mặt lên trời cười dài: “ Một vạn lượng bạc.”
“ Một vạn lượng? “ Vân Dương nghe vậy sợ tới lảo đảo lùi lại, con gà Lô Hoa thoát khỏi tay hắn, vui sướng liên tục kêu cục tác cục tác chạy lạch bạch về chỗ vắng người.
Trong sân lại lần nữa nhốn nháo, Từ tiên sinh đủng đỉnh nói: “ Đây là vụ đánh cược giữa ta và Vân Chiêu, ta cho rằng, hai mươi năm sau, dưới sự giúp đỡ của huynh đệ nó, mỗi năm nó có thể kiếm được một vạn lượng bạc trắng, Vân Chiêu cũng nghĩ thế, nó cho rằng chỉ cần huynh đệ trong nhà đồng tâm hiệp lực, một vạn lượng bạc chỉ là con số nhỏ thôi. Vân Dương, ngươi có gan đó không?”
Vân Dương mặt tới nhợt không nói lên lời, Từ Nguyên Thọ mắt quắc lên nhìn những học sinh khác, nhìn đến đứa nào đứa nấy cúi gằm mặt xuống kinh hồn khiếp vía. Chỉ có Vân Chiêu muốn nhảy cẫng lên, đây mới là tiên sinh thực sự, mẹ đúng là mắt sáng như đuốc... Một vạn lượng này quá đáng giá con mẹ nó.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của một mình Vân Chiêu.
“ Thôi xong rồi, thằng ngốc này chẳng thà không khai trí, ngu ngu ngốc ngốc cả đời kỳ thực chẳng hại gì tới ai, thằng bé Vân Dương không phải hạng lòng lang dạ sói, nếu giao Vân thị vào tay nó, thằng ngốc không lo đói rét, giờ thì xong rồi, thằng ngốc này sẽ hại chết chúng ta.”
“ Lợn tinh là con lợn ngu xuẩn, trẻ được lợn tinh khai trí thì thông minh tới đâu được.”
“ Đáng thương cho Đại nương tử khổ công lèo lái bao năm, gia nghiệp Vân thị sắp lụi bại trong tay thằng ngốc này mất rồi.”
“ Vân gia trang tử sau này biến thành Tiền gia trang tử mất.”
“ Dám lắm, thành gia sản người khác là chuyện sớm muộn thôi, có cái thằng bại gia thế này thì còn trông đợi được gì nữa.”
Đám hương dân ở bên bàn tán xôn xao, rõ ràng có thể nói nhỏ, bọn họ cứ nói lớn lên, mà giọng người Quan Trung vốn lớn, vừa ồn ào một cái, không khác gì họp chợ.
Nhất là mấy trưởng bối trong tộc đứng bên cạnh Vân Chiêu, ánh mắt nhìn y đầy thù hận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống y.
Vân Chiêu trong thời gian y giả ngốc còn từng phải nghe lời chướng tai hơn nhiều, nên cứ cười tít mắt, coi bọn họ như đang hát, vì thế càng khiến người ta khẳng định y là thằng ngốc.
Ôm lòng cầu may là cách làm của bách tính bình dân, khác biệt với đại gia tộc lưu truyền nhiều đời.
“ Vậy là con đã nợ người ta một vạn lượng bạc? “ Vân Chiêu cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, rõ ràng chỉ là nói đùa thôi, sao lại biến thành thật rồi, đột nhiên phát hiện ánh mắt của mẹ đầy vẻ "xảo quyệt", lòng loáng thoáng hiểu ra, có lẽ nào đây chỉ là cách giáo dục con của mẹ không?
Nói không chừng mẹ và Từ tiên sinh đã thương lượng trước rồi.
“ Con nhớ là được. “ Vân Nương khẽ thở dài một tiếng vỗ vai nhi tử vẫn còn ngồi ngây tại chỗ, đi ra ngoài khép cửa lại:
Mẹ đi rồi, Vân Chiêu cũng không viết nữa, càng tin đây là kế hoạch của mẹ và Từ tiên sinh, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra, thái độ của đại gia tộc đối với việc giáo dục con cái là thế nào.
Kết cấu nhân khẩu của Vân thị rất đơn giản, nói trắng ra là chỉ còn lại hai chủ nhân Vân Nương, Vân Chiêu, đây là điều may mắn, trong nhà không cso mâu thuẫn khác.
Biết chỉ là mẹ muốn giáo dục mình, Vân Chiêu bình tĩnh lại, lần này nhàn nhã chép một lượt Tam Tự Kinh trước khi ngủ, còn biết dọn dẹp bút mực, hai tiểu nha hoàn thì không trông mong gì được, chúng ngủ say như lợn con rồi.
Ngày hôm sau, theo thông lệ, Vân Chiêu vẫn bị hai con ngan chặn đường, giờ y đã quen với chuyện bị ngan ngược đãi, ngay cả chăn cũng không thèm quấn, dù sao thì chúng chỉ mổ mông, đùi toàn chỗ nhiều thịt, lần trước ngốc chùm chăn bị chúng mổ vào bắp chân, đau ơi là đau.
Tức nhất là hai con ngan chỉ đuổi theo Vân Chiêu, chẳng thèm để ý tới hai tiểu nha đầu đằng sau, đoán chừng là vì Vân Chiêu nhiều thịt, mổ y mới thích, hai nha đầu như ống sậy mổ làm gì cho mòn mỏ.
Kinh nghiệm nhờ thế mà ra, Vân Chiêu khi rời khỏi nội trạch đá bay một con ngan cứ ngoạm y không chịu tha, dẫn hai nha hoàn nghênh ngang tới thư phòng.
Hôm nay thư phòng vô cùng náo nhiệt, có chút ý vị biển người nghìn nghịt, dù sao là tiền viện của Vân thị, ai tới được đều tới cả.
Có điều người lớn rất đông, trẻ con rất ít.
Khi Vân Chiêu tới, ai nấy dùng ánh mắt thương hai nhìn y, thậm chí còn thì thầm với nhau, gọi là thì thầm là từ hình dung thôi, chứ bọn họ tuy châu đầu ghé tai với nhau, giọng thì oang oang.
“ Tội nghiệp quá, bệnh vừa mới lành lại tái phát.”
“ Trước kia chỉ là ngốc thôi, giờ biến thành ngu luôn rồi.”
“ Cái gì mà ngu, rõ ràng là tên bại gia tử.”
“ Đại nương tử cũng quá chiều đứa con ngốc này rồi, nếu sinh ra trong nhà ta, dám bại gia thế này, lão tử đánh chết.”
Bức tường gạch xanh cao lớn của Vân thị chặn đường âm thanh khuếch tán, khiến có tiếng ồn ào này luẩn quẩn trong không gian nhỏ, cuối cùng náo loạn như cái chuồng gà.
Từ tiên sinh ôm sách từ trong thư phòng đi ra, khẽ ho một tiếng, đám hương dân im ngay lập tức, đó là cái uy của người đọc sách.
Người trong Vân gia trang tử đều biết Từ tiên sinh là người cực có học vấn, bời vì quá nửa trẻ con trong trang đều được ông đặt tên.
Cho nên tên của con cháu Vân thị không có vẻ quê mùa, mấy cái tên kiểu như Cẩu Đản, Nhị Nha, Cẩu Thặng, Trư Oa không có mấy thị trường.
Vân Dương ôm một con gà, đây là con gà Lô Hoa màu vàng, rất béo, có thể thấy, chủ nhà chăm sóc con gà rất tốt.
Vân Thụ xách hai con thỏ hoang đã chết, Vân Trác là một giỏ trứng gà, Vân Lượng mặc quần áo mới, bị bó chặt như tằm, tay mang bánh điểm tâm, Vân Phi cúi đầu thèm thuồng nhìn miếng thịt khô trong tay...
Con chó vàng của thư viện nằm bẹp trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn đám học sinh, dù ở cảnh đông người ồn áo, nó cũng không sủa, càng không sợ, lại còn hứng thú nhìn đám học sinh mới đứng đầy sân, trí tuệ như một lão nho.
Từ tiên sinh đợi các hương dân yên tĩnh lại liền đi tới trước mặt Vân Dương, vẻ mặt hiền hòa, từ tốn nói: “ Tuổi ngươi hơi lớn, học vỡ lòng thế là muộn, có điều không hề gì, Nho môn ta cũng không ít người thành danh muộn. Tô Lão Tuyền thời Tống tới 27 tuổi mới bắt đầu phấn đấu đọc sách, cuối cùng thành đại nho một đời, ngươi nên coi đó làm gương, chớ nhụt chí.”
Nhìn tiên sinh cầm bút đỏ lên, Vân Dương quỳ xuống đất, để tiên sinh dùng bút đó chấm một cái vào mi tâm.
“ Đây là khai trí, từ nay về sau ngươi là môn hạ của Từ Nguyên Thọ ta, ngươi có bằng lòng không?”
“ Đệ tử bằng lòng. “ Vân Dương kích động khấu đầu mấy cái liền, với hắn chuyện này không khác gì giấc mộng thành thực, hai tay run run dâng con gà Lô Hoa lên:
Từ Nguyên Thọ cười giữ tay hắn lại: “ Con gà này là mạng sống của mẫu thân ngươi, muối trong nhà ngươi đều mong vào trứng nó đẻ ra để đổi, tặng cho người khác thì quá đáng tiếc, tiền học đã có người nộp cho ngươi, rất nhiều, ngươi chỉ cần yên tâm đọc sách là được.”
Vân Dương rất muốn trực tiếp nhét con gà vào tay tiên sinh, vì hắn không muốn nợ bất kỳ ân huệ nào của Vân Chiêu hết. Nhưng nghĩ tới mẹ trước khi đưa con gà cho mình còn cho nó ăn no, dáng vẻ đứt từng khúc ruột, tay nặng trĩu không nâng lên được: “ Không biết tiền học của đệ tử bao nhiêu?”
Từ Nguyên Thọ ngửa mặt lên trời cười dài: “ Một vạn lượng bạc.”
“ Một vạn lượng? “ Vân Dương nghe vậy sợ tới lảo đảo lùi lại, con gà Lô Hoa thoát khỏi tay hắn, vui sướng liên tục kêu cục tác cục tác chạy lạch bạch về chỗ vắng người.
Trong sân lại lần nữa nhốn nháo, Từ tiên sinh đủng đỉnh nói: “ Đây là vụ đánh cược giữa ta và Vân Chiêu, ta cho rằng, hai mươi năm sau, dưới sự giúp đỡ của huynh đệ nó, mỗi năm nó có thể kiếm được một vạn lượng bạc trắng, Vân Chiêu cũng nghĩ thế, nó cho rằng chỉ cần huynh đệ trong nhà đồng tâm hiệp lực, một vạn lượng bạc chỉ là con số nhỏ thôi. Vân Dương, ngươi có gan đó không?”
Vân Dương mặt tới nhợt không nói lên lời, Từ Nguyên Thọ mắt quắc lên nhìn những học sinh khác, nhìn đến đứa nào đứa nấy cúi gằm mặt xuống kinh hồn khiếp vía. Chỉ có Vân Chiêu muốn nhảy cẫng lên, đây mới là tiên sinh thực sự, mẹ đúng là mắt sáng như đuốc... Một vạn lượng này quá đáng giá con mẹ nó.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của một mình Vân Chiêu.
“ Thôi xong rồi, thằng ngốc này chẳng thà không khai trí, ngu ngu ngốc ngốc cả đời kỳ thực chẳng hại gì tới ai, thằng bé Vân Dương không phải hạng lòng lang dạ sói, nếu giao Vân thị vào tay nó, thằng ngốc không lo đói rét, giờ thì xong rồi, thằng ngốc này sẽ hại chết chúng ta.”
“ Lợn tinh là con lợn ngu xuẩn, trẻ được lợn tinh khai trí thì thông minh tới đâu được.”
“ Đáng thương cho Đại nương tử khổ công lèo lái bao năm, gia nghiệp Vân thị sắp lụi bại trong tay thằng ngốc này mất rồi.”
“ Vân gia trang tử sau này biến thành Tiền gia trang tử mất.”
“ Dám lắm, thành gia sản người khác là chuyện sớm muộn thôi, có cái thằng bại gia thế này thì còn trông đợi được gì nữa.”
Đám hương dân ở bên bàn tán xôn xao, rõ ràng có thể nói nhỏ, bọn họ cứ nói lớn lên, mà giọng người Quan Trung vốn lớn, vừa ồn ào một cái, không khác gì họp chợ.
Nhất là mấy trưởng bối trong tộc đứng bên cạnh Vân Chiêu, ánh mắt nhìn y đầy thù hận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống y.
Vân Chiêu trong thời gian y giả ngốc còn từng phải nghe lời chướng tai hơn nhiều, nên cứ cười tít mắt, coi bọn họ như đang hát, vì thế càng khiến người ta khẳng định y là thằng ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.