Chương 1038: Thất Bại Toàn Diện Của Trương Lương.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Sương lạnh tan dần, cây ngô đồng nhú chồi non, mùa xuân tới rồi, thành Ba Lệ xám xịt dần có thêm chút sắc màu.
Trương Lương cùng Kiều Dũng đứng trước ô cửa sổ, nhìn Ngài Địch Tạp Nhĩ một tay dắt Ngả Mễ Lệ, một tay dắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ mặc áo choàng cộc đi qua trước mặt họ, theo sau là Bối Lạp với một nam phó cường tráng.
Kiểu Dũng chỉ ông già đi giữa:” Ngươi nói ông ấy không sống được qua mùa đông mà.”
Trương Lương gãi đầu:” Ta phải người đi hỏi y sinh chữa bệnh cho ngài Địch Tạp Nhĩ, bọn họ đều nói ông ấy không sống được qua mùa đông này.”
Kiều Dũng mặt lạnh hỏi:” Ngươi nói y sinh đeo cái mỏ quạ à?”
Trương Lương nhún vai:” Còn có y sinh khác hay sao?”
Kiều Dũng bợp cho hắn một phán, phẫn nộ quát:” Đám y sinh đó sở trường nhất là chữa người sống thành người chết, chứ không phải cứu sống bệnh nhân, ngươi chưa nghe chuyện quan ngoại sự chúng ta thuê bị y sinh giết chết à?”
“ Chưa nghe nói.”
“ Ba Duy Nhĩ là người tốt, rất tốt, khi làm việc cho chúng ta rất tận tâm, một lần đi tới nước Anh về, không may trúng gió. Ta tốt bụng hạ lệnh bất chấp mọi giá phải cứu Ba Duy Nhĩ, kết quả mệnh lệnh đó khiến y sinh làm chết người. Vì ta bỏ ra rất nhiều tiền, lão bà của Ba Duy Nhĩ mời về liền mười hai y sinh, nói là kỹ thuật rất cao siêu.” Kiều Dũng kể lại cũng thấy sợ:” Đám y sinh bôi phân bồ câu vào chân Ba Duy Nhĩ, để dẫn dắt ma bệnh bay khỏi chân, còn nhét bột hắt hơi vào mũi Ba Duy Nhĩ, khiến hắn hắt hơi không ngừng, hi vọng ma bệnh từ đó bay ra.”
“ Rồi Ba Duy Nhĩ làm sao?” Trương Lương tò mò:
“ Còn sao nữa, bị lão bà của hắn và đám y sinh liên hợp dày vò chết.” Kiều Dũng áy náy lắm, nếu biết trước, hắn chẳng thà để Ba Duy Nhĩ tự khỏi bệnh:
“ Lão Đại, chúng ta cần một y sinh thực sự, ngoài ra trước khi y sinh của chúng ta tới, nếu ta mắc bệnh nặng, huynh đừng mời y sinh, ta thà chết bệnh còn hơn bị hành hạ mà chết.”
“ Ta cũng nghĩ thế, có điều kế hoạch của ngươi thất bại rồi, ngài Địch Tạp Nhĩ giờ lại còn cưỡi ngựa chở theo hai đứa bé.”
Kế hoạch rất hoàn mỹ, chỉ là ngài Địch Tạp Nhĩ không chết, làm Tiểu Địch Tạp Nhĩ không cách nào kế thừa di sản của ông.
Đây là điều ngoài ý muốn.
Học sinh thư viện Ngọc Sơn tính kế ai luôn lập ra kế hoạch cực kỳ chi tiết, mà kế hoạch càng tỉ mỉ càng cần người có năng lực cao chấp hành.
Trương Lương gần như đã tính toán toái tất cả vấn đề có thể phát sinh, hắn còn thông qua nhân viên công tác của Đại Minh ở Uy Ni Tư chế tạo ra một vị phu nhân An Na - Địch Tạp Nhĩ giàu có, nếu ngài Địch Tạp Nhĩ có phái người đi tra sẽ tra ra được toàn bộ cuộc đời nàng.
Nhưng giờ vấn đề là ngài Địch Tạp Nhĩ không chịu chết, mà Tiểu Địch Tạp Nhĩ và Ngả Mễ Lệ tựa hồ thích vị số học gia cô độc cả đời này, bây giờ dù ông ta có phát hiện hai đứa bé này không có quan hệ máu mủ gì với mình thì tám phần vẫn thu nhận chúng, còn cố gắng dạy dỗ thành tài.
Duyên phận giữa người với người kỳ diệu như vậy đấy.
Từ khi sức khỏe ngài Địch Tạp Nhĩ dần tốt lên liền có rất nhiều bạn bè tới thăm.
Trương Lương xem mật thư Tiểu Địch Tạp Nhĩ gửi cho, hỏi Kiều Dũng:” Huynh biết Khang Tư Thản Đinh - Huệ Canh Tư không? (Christiaan Huygens)”
Kiều Dũng lật xem bút ký của mình:” Biết, giáo sư đại học Lai Đốn. (Leiden)”
“ Còn Bế Đế Tư - Mạc Lan?” (Sebastian Moran )
“ Giáo sư học viện công Pháp Lan Tây.”
“ Mã Lan - Mai Sâm (Marin Mersenne)”
- Người hợp tác với ngài Địch Tạp Nhĩ, làm sao?
Trương Lương hít sâu một hơi:” Học giả đúng là thích tụ thành nhóm với nhau, nhân vật cấp sao bắc đẩu như ngài Địch Tạp Nhĩ, huynh nghĩ vòng tròn lớn cỡ nào?”
Kiều Dũng dùng hai tay vẽ một vòng tròn lớn:” Cực kỳ lớn.”
Trương Lương lấy ra điếu thuốc châm lửa:” Giúp Tiểu Địch Tạp Nhĩ là việc làm vô ý của ta, không ngờ rằng đứa bé này đưa chúng ta vào vòng tròn học thuật cực lớn. Ta thấy nên cho đứa bé này một năm, để nó làm quen với họ , sau đó chúng ta có thể thông qua mua chuộc hồng y giáo chủ bức hại họ. Lần này phải lập kế hoạch tốt, đẩy họ vào đường cùng.”
Kiều Dũng cũng châm một điếu thuốc:” Khi cần giết một hai người không quan trọng.”
Trương Lương lắc đầu:” Không cần, không khí ở Châu Âu vốn không hợp để họ nghiên cứu học vấn, giáo hội yêu cầu họ rất nghiêm khắc, ví dụ như ngài Địch Tạp Nhĩ, nếu không thuyết phục được giáo hội, các tác phẩm của ông ấy sẽ không được truyền đi.”
“ Nếu như chúng ta mở đầu bằng sự thiện lương thì hãy tiếp tục cách làm này, chúng ta cũng là người đọc sách, nếu như sau này biết bị lừa, hậu quả sẽ thế nào? Cho nên ta nguyện bỏ thêm một năm, lập nên quan hệ đôi bên, cuối cùng đưa các vị tiên sinh đó tới Đại Minh.”
“ Kiều huynh, lầy này chúng ta nhất định phải tính kế lâu dài.”
Kiều Dũng gật đầu:” Thôi được, ta sẽ an bài, chưa tới lúc nước chảy thành sông thì chưa hành động, Tiểu Địch Tạp Nhĩ ra sao rồi?”
“ Rất tốt, rất giỏi, đứa bé này tuy tới một hoàn cảnh mới nhưng không có thay đổi gì cả, đang theo học số học như đói khát, ngoài ra lấy mục đích học tập, giúp ngài Địch Tạp Nhĩ chỉnh lý bản thảo, đó là đứa bé vô cùng hiếu học. Chúng ta không cần phải dùng thủ đoạn gì để lấy bản thảo của ngài Địch Tạp Nhĩ nữa rồi, chỉ cần Tiểu Địch Tạp Nhĩ chỉnh lý một lượt, chúng ta sẽ có được bản thảo hoàn chỉnh nhất, dễ hiểu nhất, vì ông ấy cần đem học vấn khô khan khó hiểu đó diễn dịch giảng giải cho Tiểu Địch Tạp Nhĩ.”
“ Không ngờ một hành động vô ý của ngươi lại giúp còn tác của chúng ta triển khai toàn diện như thế, có tốn bao tiền ở Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng đáng.”
Trương Lương cau mày không vui:” Đừng dùng loại giọng điệu đó nói về Tiểu Địch Tạp Nhĩ, nó là người Đại Minh, cũng là đệ tử của thư viện Ngọc Sơn rồi, ta đã gửi thư báo danh cho nó, chỉ có thành tâm chân thành mới lâu dài được.”
................ ..........................
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, một con kền kền ngồi trên cành cây khô đợi ăn thịt thối rơi xuống, thi thể không có đầu còn quẫy đạp một hồi mới chịu chết.
Hàn Lăng Sơn rất thích kền kền, giờ nhìn thấy nó bị Tiền Đa Đa bắn chết, có chút không vui.
“ Kền Kền là loài chim hữu ích, chuyên môn xử lý thịt thối rữa, ngăn ngừa dịch bệnh truyền bá, sao tỷ không săn hươu sao ấy, bắn nó làm gì?”
Tiền Đa Đa xử lý vỏ đạn trong súng trường, xác nhận hết rồi mới hừ một tiếng:” Nó ngồi trên cành cây lấm la lấm lét, mỏ khoằm, đầu trọc, giống chim có ích ở chỗ nào?”
Vân Dương xoa cái đầu trọc của mình:” Ai nói đầu trọc là kẻ xấu?”
Tiền Đa Đa không thèm trả lời hắn, nhìn đám xấu xí tụ tập bên cạnh, rên một tiếng:” Không tụ một chỗ không nhớ ra, các ngươi tụ tập mới phát hiện, người ta gọi Ngọc Sơn là Ác Nhân Cốc rất có lý.”
“ Ai nói thế?” Từ Ngũ Tưởng vì tức giận mà nốt rỗ trên mặt đỏ lên:
“ Khổng Tú.” Triệu Quốc Tú đi tới, bán đứng Khổng Tú ngay tức thì:
Nhắc tới Khổng Tú, đám xấu xí này thực sự không làm gì nổi người ta, vì người ta xuất thân từ Không gia, là dị loại trong Nho môn.
Sáu nghề quân tử là lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, mỗi nghề hắn đều đạt tới cực đỉnh, cho dù là vung đao chém người thì hắn cũng thuộc hàng xuất sắc, Hàn Lăng Sơn có thể chiếm thượng phong, nhưng nếu chiến đấu có thể chạy thì Hàn Lăng Sơn cũng chẳng làm được gì.
Thấy mọi người trầm mặc, Triệu Quốc Tú liền nói:” Ba ngày sau là trăm ngày của Triệu Các con ta, các ngươi là thúc thúc bá bá đều phải tới chúc mừng đấy, nói trước, ta một mình nuôi con, quà phải nhiều chút.”
Hàn Lăng Sơn vỗ ngực: “ Không cần nói, tới lúc đó tất nhiên sẽ có lễ vật lớn, nếu muội muốn giết người bịt miệng cứ bảo ta, ta sẽ làm sạch sẽ.”
Triệu Quốc Tú trừng mắt: “ Không có ai cần bịt miệng hết, con là do một mình ta sinh ra.”
Tiền Đa Đa cởi tử cổ tay ra một cái vòng khảm bảo ngọc: “ Tặng cho đứa bé áp rương.”
“Cám ơn sư tỷ.” Triệu Quốc Tú nhận lấy, cười híp mắt cho vào ống tay áo, thứ mà được Tiền Đa Đa đeo lên người thì không thể tầm thường.
Vân Chiêu và Trương Quốc Trụ đi tới thấy mọi người vây quanh con kền kền không đầu nói cười vui vẻ thì nhăn mặt:” Các ngươi định nướng thứ này ăn à?”
Không biết vì sao mọi người tản đi ngay, để lại mỗi Tiền Đa Đa canh bên con kền kền báo hỉ với trường phu, nói là do nàng giết, cần thưởng.
Trước kia là huynh đệ thân mật như vậy, giờ Vân Chiêu đi tới đâu người ta giải tán.
Trương Quốc Trụ chắp tay hỏi:” Bệ hạ, vừa rồi nói xong chuyện cấp nước xong rồi chứ?”
Vân Chiêu gật đầu:” Ừ, xong rồi.”
Trương Quốc Trụ rũ ống tay áo: “ Vậy thì thần cũng đi đây, phu thê bệ hạ ở lại nướng chim ăn.” Nói xong bỏ lại hoàng đế mà đi.
Trương Lương cùng Kiều Dũng đứng trước ô cửa sổ, nhìn Ngài Địch Tạp Nhĩ một tay dắt Ngả Mễ Lệ, một tay dắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ mặc áo choàng cộc đi qua trước mặt họ, theo sau là Bối Lạp với một nam phó cường tráng.
Kiểu Dũng chỉ ông già đi giữa:” Ngươi nói ông ấy không sống được qua mùa đông mà.”
Trương Lương gãi đầu:” Ta phải người đi hỏi y sinh chữa bệnh cho ngài Địch Tạp Nhĩ, bọn họ đều nói ông ấy không sống được qua mùa đông này.”
Kiều Dũng mặt lạnh hỏi:” Ngươi nói y sinh đeo cái mỏ quạ à?”
Trương Lương nhún vai:” Còn có y sinh khác hay sao?”
Kiều Dũng bợp cho hắn một phán, phẫn nộ quát:” Đám y sinh đó sở trường nhất là chữa người sống thành người chết, chứ không phải cứu sống bệnh nhân, ngươi chưa nghe chuyện quan ngoại sự chúng ta thuê bị y sinh giết chết à?”
“ Chưa nghe nói.”
“ Ba Duy Nhĩ là người tốt, rất tốt, khi làm việc cho chúng ta rất tận tâm, một lần đi tới nước Anh về, không may trúng gió. Ta tốt bụng hạ lệnh bất chấp mọi giá phải cứu Ba Duy Nhĩ, kết quả mệnh lệnh đó khiến y sinh làm chết người. Vì ta bỏ ra rất nhiều tiền, lão bà của Ba Duy Nhĩ mời về liền mười hai y sinh, nói là kỹ thuật rất cao siêu.” Kiều Dũng kể lại cũng thấy sợ:” Đám y sinh bôi phân bồ câu vào chân Ba Duy Nhĩ, để dẫn dắt ma bệnh bay khỏi chân, còn nhét bột hắt hơi vào mũi Ba Duy Nhĩ, khiến hắn hắt hơi không ngừng, hi vọng ma bệnh từ đó bay ra.”
“ Rồi Ba Duy Nhĩ làm sao?” Trương Lương tò mò:
“ Còn sao nữa, bị lão bà của hắn và đám y sinh liên hợp dày vò chết.” Kiều Dũng áy náy lắm, nếu biết trước, hắn chẳng thà để Ba Duy Nhĩ tự khỏi bệnh:
“ Lão Đại, chúng ta cần một y sinh thực sự, ngoài ra trước khi y sinh của chúng ta tới, nếu ta mắc bệnh nặng, huynh đừng mời y sinh, ta thà chết bệnh còn hơn bị hành hạ mà chết.”
“ Ta cũng nghĩ thế, có điều kế hoạch của ngươi thất bại rồi, ngài Địch Tạp Nhĩ giờ lại còn cưỡi ngựa chở theo hai đứa bé.”
Kế hoạch rất hoàn mỹ, chỉ là ngài Địch Tạp Nhĩ không chết, làm Tiểu Địch Tạp Nhĩ không cách nào kế thừa di sản của ông.
Đây là điều ngoài ý muốn.
Học sinh thư viện Ngọc Sơn tính kế ai luôn lập ra kế hoạch cực kỳ chi tiết, mà kế hoạch càng tỉ mỉ càng cần người có năng lực cao chấp hành.
Trương Lương gần như đã tính toán toái tất cả vấn đề có thể phát sinh, hắn còn thông qua nhân viên công tác của Đại Minh ở Uy Ni Tư chế tạo ra một vị phu nhân An Na - Địch Tạp Nhĩ giàu có, nếu ngài Địch Tạp Nhĩ có phái người đi tra sẽ tra ra được toàn bộ cuộc đời nàng.
Nhưng giờ vấn đề là ngài Địch Tạp Nhĩ không chịu chết, mà Tiểu Địch Tạp Nhĩ và Ngả Mễ Lệ tựa hồ thích vị số học gia cô độc cả đời này, bây giờ dù ông ta có phát hiện hai đứa bé này không có quan hệ máu mủ gì với mình thì tám phần vẫn thu nhận chúng, còn cố gắng dạy dỗ thành tài.
Duyên phận giữa người với người kỳ diệu như vậy đấy.
Từ khi sức khỏe ngài Địch Tạp Nhĩ dần tốt lên liền có rất nhiều bạn bè tới thăm.
Trương Lương xem mật thư Tiểu Địch Tạp Nhĩ gửi cho, hỏi Kiều Dũng:” Huynh biết Khang Tư Thản Đinh - Huệ Canh Tư không? (Christiaan Huygens)”
Kiều Dũng lật xem bút ký của mình:” Biết, giáo sư đại học Lai Đốn. (Leiden)”
“ Còn Bế Đế Tư - Mạc Lan?” (Sebastian Moran )
“ Giáo sư học viện công Pháp Lan Tây.”
“ Mã Lan - Mai Sâm (Marin Mersenne)”
- Người hợp tác với ngài Địch Tạp Nhĩ, làm sao?
Trương Lương hít sâu một hơi:” Học giả đúng là thích tụ thành nhóm với nhau, nhân vật cấp sao bắc đẩu như ngài Địch Tạp Nhĩ, huynh nghĩ vòng tròn lớn cỡ nào?”
Kiều Dũng dùng hai tay vẽ một vòng tròn lớn:” Cực kỳ lớn.”
Trương Lương lấy ra điếu thuốc châm lửa:” Giúp Tiểu Địch Tạp Nhĩ là việc làm vô ý của ta, không ngờ rằng đứa bé này đưa chúng ta vào vòng tròn học thuật cực lớn. Ta thấy nên cho đứa bé này một năm, để nó làm quen với họ , sau đó chúng ta có thể thông qua mua chuộc hồng y giáo chủ bức hại họ. Lần này phải lập kế hoạch tốt, đẩy họ vào đường cùng.”
Kiều Dũng cũng châm một điếu thuốc:” Khi cần giết một hai người không quan trọng.”
Trương Lương lắc đầu:” Không cần, không khí ở Châu Âu vốn không hợp để họ nghiên cứu học vấn, giáo hội yêu cầu họ rất nghiêm khắc, ví dụ như ngài Địch Tạp Nhĩ, nếu không thuyết phục được giáo hội, các tác phẩm của ông ấy sẽ không được truyền đi.”
“ Nếu như chúng ta mở đầu bằng sự thiện lương thì hãy tiếp tục cách làm này, chúng ta cũng là người đọc sách, nếu như sau này biết bị lừa, hậu quả sẽ thế nào? Cho nên ta nguyện bỏ thêm một năm, lập nên quan hệ đôi bên, cuối cùng đưa các vị tiên sinh đó tới Đại Minh.”
“ Kiều huynh, lầy này chúng ta nhất định phải tính kế lâu dài.”
Kiều Dũng gật đầu:” Thôi được, ta sẽ an bài, chưa tới lúc nước chảy thành sông thì chưa hành động, Tiểu Địch Tạp Nhĩ ra sao rồi?”
“ Rất tốt, rất giỏi, đứa bé này tuy tới một hoàn cảnh mới nhưng không có thay đổi gì cả, đang theo học số học như đói khát, ngoài ra lấy mục đích học tập, giúp ngài Địch Tạp Nhĩ chỉnh lý bản thảo, đó là đứa bé vô cùng hiếu học. Chúng ta không cần phải dùng thủ đoạn gì để lấy bản thảo của ngài Địch Tạp Nhĩ nữa rồi, chỉ cần Tiểu Địch Tạp Nhĩ chỉnh lý một lượt, chúng ta sẽ có được bản thảo hoàn chỉnh nhất, dễ hiểu nhất, vì ông ấy cần đem học vấn khô khan khó hiểu đó diễn dịch giảng giải cho Tiểu Địch Tạp Nhĩ.”
“ Không ngờ một hành động vô ý của ngươi lại giúp còn tác của chúng ta triển khai toàn diện như thế, có tốn bao tiền ở Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng đáng.”
Trương Lương cau mày không vui:” Đừng dùng loại giọng điệu đó nói về Tiểu Địch Tạp Nhĩ, nó là người Đại Minh, cũng là đệ tử của thư viện Ngọc Sơn rồi, ta đã gửi thư báo danh cho nó, chỉ có thành tâm chân thành mới lâu dài được.”
................ ..........................
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, một con kền kền ngồi trên cành cây khô đợi ăn thịt thối rơi xuống, thi thể không có đầu còn quẫy đạp một hồi mới chịu chết.
Hàn Lăng Sơn rất thích kền kền, giờ nhìn thấy nó bị Tiền Đa Đa bắn chết, có chút không vui.
“ Kền Kền là loài chim hữu ích, chuyên môn xử lý thịt thối rữa, ngăn ngừa dịch bệnh truyền bá, sao tỷ không săn hươu sao ấy, bắn nó làm gì?”
Tiền Đa Đa xử lý vỏ đạn trong súng trường, xác nhận hết rồi mới hừ một tiếng:” Nó ngồi trên cành cây lấm la lấm lét, mỏ khoằm, đầu trọc, giống chim có ích ở chỗ nào?”
Vân Dương xoa cái đầu trọc của mình:” Ai nói đầu trọc là kẻ xấu?”
Tiền Đa Đa không thèm trả lời hắn, nhìn đám xấu xí tụ tập bên cạnh, rên một tiếng:” Không tụ một chỗ không nhớ ra, các ngươi tụ tập mới phát hiện, người ta gọi Ngọc Sơn là Ác Nhân Cốc rất có lý.”
“ Ai nói thế?” Từ Ngũ Tưởng vì tức giận mà nốt rỗ trên mặt đỏ lên:
“ Khổng Tú.” Triệu Quốc Tú đi tới, bán đứng Khổng Tú ngay tức thì:
Nhắc tới Khổng Tú, đám xấu xí này thực sự không làm gì nổi người ta, vì người ta xuất thân từ Không gia, là dị loại trong Nho môn.
Sáu nghề quân tử là lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, mỗi nghề hắn đều đạt tới cực đỉnh, cho dù là vung đao chém người thì hắn cũng thuộc hàng xuất sắc, Hàn Lăng Sơn có thể chiếm thượng phong, nhưng nếu chiến đấu có thể chạy thì Hàn Lăng Sơn cũng chẳng làm được gì.
Thấy mọi người trầm mặc, Triệu Quốc Tú liền nói:” Ba ngày sau là trăm ngày của Triệu Các con ta, các ngươi là thúc thúc bá bá đều phải tới chúc mừng đấy, nói trước, ta một mình nuôi con, quà phải nhiều chút.”
Hàn Lăng Sơn vỗ ngực: “ Không cần nói, tới lúc đó tất nhiên sẽ có lễ vật lớn, nếu muội muốn giết người bịt miệng cứ bảo ta, ta sẽ làm sạch sẽ.”
Triệu Quốc Tú trừng mắt: “ Không có ai cần bịt miệng hết, con là do một mình ta sinh ra.”
Tiền Đa Đa cởi tử cổ tay ra một cái vòng khảm bảo ngọc: “ Tặng cho đứa bé áp rương.”
“Cám ơn sư tỷ.” Triệu Quốc Tú nhận lấy, cười híp mắt cho vào ống tay áo, thứ mà được Tiền Đa Đa đeo lên người thì không thể tầm thường.
Vân Chiêu và Trương Quốc Trụ đi tới thấy mọi người vây quanh con kền kền không đầu nói cười vui vẻ thì nhăn mặt:” Các ngươi định nướng thứ này ăn à?”
Không biết vì sao mọi người tản đi ngay, để lại mỗi Tiền Đa Đa canh bên con kền kền báo hỉ với trường phu, nói là do nàng giết, cần thưởng.
Trước kia là huynh đệ thân mật như vậy, giờ Vân Chiêu đi tới đâu người ta giải tán.
Trương Quốc Trụ chắp tay hỏi:” Bệ hạ, vừa rồi nói xong chuyện cấp nước xong rồi chứ?”
Vân Chiêu gật đầu:” Ừ, xong rồi.”
Trương Quốc Trụ rũ ống tay áo: “ Vậy thì thần cũng đi đây, phu thê bệ hạ ở lại nướng chim ăn.” Nói xong bỏ lại hoàng đế mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.