Chương 870: Thể Diện Của Hoàng Đế. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Vốn người trong Minh Nguyệt lâu chẳng biết chuyện hoàng đế đi làm cường đạo, nhưng mà Vân Dương với lão bảo tử tức là nữ quản sự bây giờ quan hệ mật thiết như thế, từng mập mờ dặn nàng ta, khi Minh Nguyệt Lâu bị cướp đừng phản kháng sẽ không chết.
Câu này rất đáng nghi ngờ.
Mà Lý Định Quốc càng khốn kiếp, giờ hắn làm đại tướng quân rồi, không muốn mang tiếng xấu, cho nên mỗi lần tới Minh Nguyệt cũng rỉ tai các mỹ nhân thì thầm, hung thủ chính cướp Minh Nguyệt lâu là chủ nhân Lam Điền đấy, ta chỉ là dê thế tội thôi ...
Toàn là người thông minh cả, suy luận chút là ra, sau đó rùng mình, bệ hạ bắt đầu cướp của Minh Nguyệt lâu từ khi 7 tuổi.
Hàn Lăng Sơn sở dĩ xúi giục Vân Chiêu đi cướp Minh Nguyệt lâu cũng là một mũi tên nhắm vào nhiều đích, thứ nhất là giúp Vân Chiêu giải tỏa bớt sát khí trong lòng, hai là một người không bao giờ phạm sai lầm lại phạm sai lầm, với người khác là sự giải thoát.
Với đám lão già ngoan cố của Thiểm Tây, bát cơm mới còn đập mẻ một ít mới ăn nữa là, họ đều mang quan niệm, thứ quá hoàn mỹ không lâu dài, chỉ khiếm khuyết mới là trường tồn.
Vân Chiêu biểu hiện càng hoàn mỹ, uy vọng của y càng cao, sợ là cao tới mức không ai sánh bằng, không có gì để chỉ trích, đến lúc đó là ai họa.
Bọn họ rất hi vọng Vân Chiêu gặp thất bại, một thất bại sâu sắc để bọn họ có cớ dựa vào đó kiềm chế hành vi của y, hi vọng Vân Chiêu có thói hư tật xấu, để bọn họ có thể răn dạy y.
Hàn Lăng Sơn uống rượu với Vân Chiêu một bữa, hắn cho rằng mình bắt được mạch đám lão già ngoan cố rồi.
Đúng là ăn no rửng mỡ.
Trúc diệp thanh rất nặng, hai người uống hết cả vò, Vân Chiêu liền được Vân Xuân, Vân Hoa đỡ về phòng, mỗi khi y uống rượu, Tiền Đa Đa đều phải hai người họ đi đợi sẵn để đón vế.
Hàn Lăng Sơn uống ít hơn, vẫn còn tỉnh táo, Vân Chiêu đi rồi, hắn thở phào.
Ngẩng đầu nhìn trời thì trăng cũng đã lặn, vậy mà quốc tướng phủ của Trương Quốc Trụ vẫn còn sáng đèn, khoái mã lưng đeo cờ đỏ vẫn không ngừng ra vào, trong viện tử có rất nhiều quan viên đang bận rộn.
Hàn Lăng Sơn cứ thế đi vào quốc tướng phủ.
Quan viên qua lại lại nhìn thấy Hàn Lăng Sơn, ai nấy đều hơi cứng người, đến khi hắn đi vào phòng quốc tướng mới thở phào.
Mặc dù bọn họ biết Hàn Lăng Sơn không giám sát trong nước, nhưng tên người này đại biểu cho sự tàn khốc và nguy hiểm, nên quan viên sợ hắn hơn sợ Tiền Thiểu Thiểu.
Hàn Lăng Sơn đi vào phòng lạnh lùng nói với bí thư cùng đám quan viên:” Ra ngoài.”
Cả đám ngớ người, Trương Quốc Trụ ngẩng đầu nhìn một đám quan viên đang lúng túng không biết làm sao:” Mọi người ra ngoài đi.”
Tất cả cùng thở phào vội vã rời đi.
Hàn Lăng Sơn dùng chân đóng cửa, lấy vò rượu nhỏ kẹp dưới nách đặt trước mặt Trương Quốc Trụ:” Nghỉ đi, làm mãi không hết việc đâu.”
Rồi lần lượt lấy lạc rang, thịt muối đặt lên bàn.
Trương Quốc Trụ nhặt một hạt lạc ném vào miệng: “ Vừa uống với bệ hạ à?”
Hàn Lăng Sơn kéo ghế ngồi xuống: “ Xong việc ngươi ủy thác rồi, bệ hạ không điên.”
“ Vậy thì mấy ông già trên thư viện Ngọc Sơn điên rồi.”
“ Họ cũng không điên, người nào người nấy tình táo phát khiếp.”
Trương Quốc Trụ không hài lòng với câu trả lời:” Thế nào ngươi cũng phải chỉ ra một bên sai chứ?”
“ Không có đúng sai, song ta sẽ cố thu hẹp phạm vi của nó, dù phân tranh này có bộc phát thì cũng ở phạm vi nhỏ giữa bệ hạ và các vị tiên sinh thôi.”
“ Ngươi làm thế là đã đứng về phía bệ hạ rồi, thư viện nếu không thể liên hợp đại đa số thì làm sao có thể chống lại bệ hạ.”
Hàn Lăng Sơn rút ra cái tăm trên tai cắm thịt cho vào mồm:” Ta tất nhiên là giúp bệ hạ, ngươi biết mà, bệ hạ có sai thì ta cũng giúp bệ hạ, ngươi không nghĩ xem cái ấm nước kia là ai chơi cùng bệ hạ từ ngày đầu, cùng nghe chỉ trích.”
Trương Quốc Trụ uống ngụm rượu:” Ta cũng thế, chỉ cần bệ hạ không phạm sai lầm quá lớn, ta cũng đứng bên bệ hạ.”
“ Nếu vậy ta chuẩn bị chia tách thư viện Ngọc Sơn, không để mấy lão già đó quyền lực quá lớn, ngươi không ý kiến chứ.”
“ Không hề, thư viện đã quá lớn, lượng môn học quá nhiều, tới mức không cách nào nghiên cứu thấu triệt rồi, nhân tài bồi dưỡng chuyên môn mới được. Học viện quản lý không thay đổi, giữ lại Ngọc Sơn, học viện quân sự chia tới Phượng Hoàng Sơn ... Còn pháp khoa, thuế khoa, nông khoe, thủy lợi khoa thì có thể chia tới Ứng Thiên Phủ, Thuận Thiên Phủ.”
Hàn Lăng Sơn tặc lưỡi liên hồi: “ Các tiên sinh sẽ thương tâm lắm đấy.”
Trương Quốc Trụ thản nhiên: “ Sao mà thương tâm, họ vẫn là tiên sinh, lại có vài người trở thành sơn trưởng, quyền lực lớn hơn.”
Hàn Lăng Sơn chỉ Trương Quốc Trụ: “ Ngươi nói câu này thật là táng tận lương tâm, các vị lão tiên sinh đều thành sơn trưởng, sau này sẽ không chuyên môn dạy học sinh nữa, quyền lớn thì ích gì? Đâu ảnh hưởng tới ai được, cùng lắm vị trí cao thì có thêm tôn kính. Chưa tới năm năm đợi càng nhiều học sinh không do các vị lão tiên sinh dạy ra đi vào vị trí, tiếng nói của họ càng nhỏ.”
“ Ngươi cũng do các lão tiên sinh dạy ra, ngươi phải có chút lương tâm chứ.”
Trương Quốc Trụ ôm vò rượu cười:” Thì thế, nên chuyện phân chia hướng đi các tiên sinh nên để người khác làm.”
“ Ồ, Tiền Thiểu Thiểu được đấy.”
“ Chứ còn sao, tiểu cữu tử giúp tỷ phu là thiên kinh địa nghĩa, đám muội phu chúng ta thì thôi đi.”
Vân Chiêu về tới nhà hơi rượu bốc lên, toàn thân phiêu bồng trong mộng cảnh, lưng chưa đặt xuống giường đã ngủ rồi.
Hạ Hoàn Thuần không có hạnh phúc đó.
Hắn có chút bi thương nhìn đám thương cổ trẻ ngồi đầy phòng:” Sau này chuyện xây dựng đường sắt phải trông cậy vào các vị rồi.”
Đám thanh nhiên khóe mắt còn ươn ướt đứng dậy, đồng loạt chắp tay vô cùng có khí thế:” Nguyện vì huyện tôn ra sức khuyển mã.”
Hạ Hoàn Thuần rời chỗ ngồi đi qua trước mặt đám thương cổ trẻ, cuối cùng thi lễ:” Các vị ở nhà không phải là nhân vật trọng yếu gì, chỉ đẩy ra để làm vật hi sinh thôi. Nhưng bọn họ nhầm rồi, bản quan mới các vị tới đây là để trọng dụng, càng có thể nói thật hơn nữa với các vị, đối với những thương cổ cũ kia, Lam Điền không tán đồng với cách làm giàu đẫm máu của họ, Lam Điền cũng không sử dụng lượng lớn người chưa qua cải tạo.”
“ Nay quốc tướng phủ đã thông qua quyết định, dùng những người không hề có địa vị trong nhà như các vị, thay thế hệ trước.”
“ Lam Điền không tước đoạt gia sản của mọi người, thậm chí còn dốc sức bồi dưỡng các vị thành thế hệ thương cổ mới của Đại Minh, người kiếm tiền không bằng cách cướp đoạt mồ hôi xương máu của bác tính, càng chú trọng kiếm đồng tiền sạch sẽ phát triển quốc kế dân sinh.”
“ Gia tộc các vị vẫn còn, nhưng các vị mới là người nối tiếp vinh quang gia tộc.”
Đám thanh niên thương cổ lần nữa cuồng nhiệt, không đoạt tài sản gia tộc, không phải hãm hại trưởng bối trong nhà, có ai không cho rằng mình không đáng chấp chưởng đại quyền gia tộc?
Phân phối nhiệm vụ xong thì trời gần sáng, mỗi một thanh niên rời huyện nha Lam Điền, gương mặt đều thêm vài phần kiên định.
Lưu chủ bạ bóp bả vai cho Hạ Hoàn Thuần, thủ pháp ông ta rất tốt, làm Hạ Hoàn Thuần vô cùng hưởng thụ.
“ Tiểu thiếu gia, nhỡ những người này trở về đem chuyện hôm nay nói với trưởng bối trong nhà thì sao?”
Hạ Hoàn Thuần hừ một tiếng:” Cho nên mấy hôm nay ta mới cố ý dày vò mấy lão già đó, để họ thấy trưởng bối của mình phải khúm núm vâng dạ với ta, giờ được ta đảm bảo địa vị. Dưới tình huống đó dù là hèn nhát tới mấy cũng sinh ra dã tâm thôi.”
“ Mà dù không may trưởng bối trong nhà họ biết âm mưu của ta thì sao? Không giết đám đỉa hút máu đó đã là nhân từ lắm rồi.”
Câu này rất đáng nghi ngờ.
Mà Lý Định Quốc càng khốn kiếp, giờ hắn làm đại tướng quân rồi, không muốn mang tiếng xấu, cho nên mỗi lần tới Minh Nguyệt cũng rỉ tai các mỹ nhân thì thầm, hung thủ chính cướp Minh Nguyệt lâu là chủ nhân Lam Điền đấy, ta chỉ là dê thế tội thôi ...
Toàn là người thông minh cả, suy luận chút là ra, sau đó rùng mình, bệ hạ bắt đầu cướp của Minh Nguyệt lâu từ khi 7 tuổi.
Hàn Lăng Sơn sở dĩ xúi giục Vân Chiêu đi cướp Minh Nguyệt lâu cũng là một mũi tên nhắm vào nhiều đích, thứ nhất là giúp Vân Chiêu giải tỏa bớt sát khí trong lòng, hai là một người không bao giờ phạm sai lầm lại phạm sai lầm, với người khác là sự giải thoát.
Với đám lão già ngoan cố của Thiểm Tây, bát cơm mới còn đập mẻ một ít mới ăn nữa là, họ đều mang quan niệm, thứ quá hoàn mỹ không lâu dài, chỉ khiếm khuyết mới là trường tồn.
Vân Chiêu biểu hiện càng hoàn mỹ, uy vọng của y càng cao, sợ là cao tới mức không ai sánh bằng, không có gì để chỉ trích, đến lúc đó là ai họa.
Bọn họ rất hi vọng Vân Chiêu gặp thất bại, một thất bại sâu sắc để bọn họ có cớ dựa vào đó kiềm chế hành vi của y, hi vọng Vân Chiêu có thói hư tật xấu, để bọn họ có thể răn dạy y.
Hàn Lăng Sơn uống rượu với Vân Chiêu một bữa, hắn cho rằng mình bắt được mạch đám lão già ngoan cố rồi.
Đúng là ăn no rửng mỡ.
Trúc diệp thanh rất nặng, hai người uống hết cả vò, Vân Chiêu liền được Vân Xuân, Vân Hoa đỡ về phòng, mỗi khi y uống rượu, Tiền Đa Đa đều phải hai người họ đi đợi sẵn để đón vế.
Hàn Lăng Sơn uống ít hơn, vẫn còn tỉnh táo, Vân Chiêu đi rồi, hắn thở phào.
Ngẩng đầu nhìn trời thì trăng cũng đã lặn, vậy mà quốc tướng phủ của Trương Quốc Trụ vẫn còn sáng đèn, khoái mã lưng đeo cờ đỏ vẫn không ngừng ra vào, trong viện tử có rất nhiều quan viên đang bận rộn.
Hàn Lăng Sơn cứ thế đi vào quốc tướng phủ.
Quan viên qua lại lại nhìn thấy Hàn Lăng Sơn, ai nấy đều hơi cứng người, đến khi hắn đi vào phòng quốc tướng mới thở phào.
Mặc dù bọn họ biết Hàn Lăng Sơn không giám sát trong nước, nhưng tên người này đại biểu cho sự tàn khốc và nguy hiểm, nên quan viên sợ hắn hơn sợ Tiền Thiểu Thiểu.
Hàn Lăng Sơn đi vào phòng lạnh lùng nói với bí thư cùng đám quan viên:” Ra ngoài.”
Cả đám ngớ người, Trương Quốc Trụ ngẩng đầu nhìn một đám quan viên đang lúng túng không biết làm sao:” Mọi người ra ngoài đi.”
Tất cả cùng thở phào vội vã rời đi.
Hàn Lăng Sơn dùng chân đóng cửa, lấy vò rượu nhỏ kẹp dưới nách đặt trước mặt Trương Quốc Trụ:” Nghỉ đi, làm mãi không hết việc đâu.”
Rồi lần lượt lấy lạc rang, thịt muối đặt lên bàn.
Trương Quốc Trụ nhặt một hạt lạc ném vào miệng: “ Vừa uống với bệ hạ à?”
Hàn Lăng Sơn kéo ghế ngồi xuống: “ Xong việc ngươi ủy thác rồi, bệ hạ không điên.”
“ Vậy thì mấy ông già trên thư viện Ngọc Sơn điên rồi.”
“ Họ cũng không điên, người nào người nấy tình táo phát khiếp.”
Trương Quốc Trụ không hài lòng với câu trả lời:” Thế nào ngươi cũng phải chỉ ra một bên sai chứ?”
“ Không có đúng sai, song ta sẽ cố thu hẹp phạm vi của nó, dù phân tranh này có bộc phát thì cũng ở phạm vi nhỏ giữa bệ hạ và các vị tiên sinh thôi.”
“ Ngươi làm thế là đã đứng về phía bệ hạ rồi, thư viện nếu không thể liên hợp đại đa số thì làm sao có thể chống lại bệ hạ.”
Hàn Lăng Sơn rút ra cái tăm trên tai cắm thịt cho vào mồm:” Ta tất nhiên là giúp bệ hạ, ngươi biết mà, bệ hạ có sai thì ta cũng giúp bệ hạ, ngươi không nghĩ xem cái ấm nước kia là ai chơi cùng bệ hạ từ ngày đầu, cùng nghe chỉ trích.”
Trương Quốc Trụ uống ngụm rượu:” Ta cũng thế, chỉ cần bệ hạ không phạm sai lầm quá lớn, ta cũng đứng bên bệ hạ.”
“ Nếu vậy ta chuẩn bị chia tách thư viện Ngọc Sơn, không để mấy lão già đó quyền lực quá lớn, ngươi không ý kiến chứ.”
“ Không hề, thư viện đã quá lớn, lượng môn học quá nhiều, tới mức không cách nào nghiên cứu thấu triệt rồi, nhân tài bồi dưỡng chuyên môn mới được. Học viện quản lý không thay đổi, giữ lại Ngọc Sơn, học viện quân sự chia tới Phượng Hoàng Sơn ... Còn pháp khoa, thuế khoa, nông khoe, thủy lợi khoa thì có thể chia tới Ứng Thiên Phủ, Thuận Thiên Phủ.”
Hàn Lăng Sơn tặc lưỡi liên hồi: “ Các tiên sinh sẽ thương tâm lắm đấy.”
Trương Quốc Trụ thản nhiên: “ Sao mà thương tâm, họ vẫn là tiên sinh, lại có vài người trở thành sơn trưởng, quyền lực lớn hơn.”
Hàn Lăng Sơn chỉ Trương Quốc Trụ: “ Ngươi nói câu này thật là táng tận lương tâm, các vị lão tiên sinh đều thành sơn trưởng, sau này sẽ không chuyên môn dạy học sinh nữa, quyền lớn thì ích gì? Đâu ảnh hưởng tới ai được, cùng lắm vị trí cao thì có thêm tôn kính. Chưa tới năm năm đợi càng nhiều học sinh không do các vị lão tiên sinh dạy ra đi vào vị trí, tiếng nói của họ càng nhỏ.”
“ Ngươi cũng do các lão tiên sinh dạy ra, ngươi phải có chút lương tâm chứ.”
Trương Quốc Trụ ôm vò rượu cười:” Thì thế, nên chuyện phân chia hướng đi các tiên sinh nên để người khác làm.”
“ Ồ, Tiền Thiểu Thiểu được đấy.”
“ Chứ còn sao, tiểu cữu tử giúp tỷ phu là thiên kinh địa nghĩa, đám muội phu chúng ta thì thôi đi.”
Vân Chiêu về tới nhà hơi rượu bốc lên, toàn thân phiêu bồng trong mộng cảnh, lưng chưa đặt xuống giường đã ngủ rồi.
Hạ Hoàn Thuần không có hạnh phúc đó.
Hắn có chút bi thương nhìn đám thương cổ trẻ ngồi đầy phòng:” Sau này chuyện xây dựng đường sắt phải trông cậy vào các vị rồi.”
Đám thanh nhiên khóe mắt còn ươn ướt đứng dậy, đồng loạt chắp tay vô cùng có khí thế:” Nguyện vì huyện tôn ra sức khuyển mã.”
Hạ Hoàn Thuần rời chỗ ngồi đi qua trước mặt đám thương cổ trẻ, cuối cùng thi lễ:” Các vị ở nhà không phải là nhân vật trọng yếu gì, chỉ đẩy ra để làm vật hi sinh thôi. Nhưng bọn họ nhầm rồi, bản quan mới các vị tới đây là để trọng dụng, càng có thể nói thật hơn nữa với các vị, đối với những thương cổ cũ kia, Lam Điền không tán đồng với cách làm giàu đẫm máu của họ, Lam Điền cũng không sử dụng lượng lớn người chưa qua cải tạo.”
“ Nay quốc tướng phủ đã thông qua quyết định, dùng những người không hề có địa vị trong nhà như các vị, thay thế hệ trước.”
“ Lam Điền không tước đoạt gia sản của mọi người, thậm chí còn dốc sức bồi dưỡng các vị thành thế hệ thương cổ mới của Đại Minh, người kiếm tiền không bằng cách cướp đoạt mồ hôi xương máu của bác tính, càng chú trọng kiếm đồng tiền sạch sẽ phát triển quốc kế dân sinh.”
“ Gia tộc các vị vẫn còn, nhưng các vị mới là người nối tiếp vinh quang gia tộc.”
Đám thanh niên thương cổ lần nữa cuồng nhiệt, không đoạt tài sản gia tộc, không phải hãm hại trưởng bối trong nhà, có ai không cho rằng mình không đáng chấp chưởng đại quyền gia tộc?
Phân phối nhiệm vụ xong thì trời gần sáng, mỗi một thanh niên rời huyện nha Lam Điền, gương mặt đều thêm vài phần kiên định.
Lưu chủ bạ bóp bả vai cho Hạ Hoàn Thuần, thủ pháp ông ta rất tốt, làm Hạ Hoàn Thuần vô cùng hưởng thụ.
“ Tiểu thiếu gia, nhỡ những người này trở về đem chuyện hôm nay nói với trưởng bối trong nhà thì sao?”
Hạ Hoàn Thuần hừ một tiếng:” Cho nên mấy hôm nay ta mới cố ý dày vò mấy lão già đó, để họ thấy trưởng bối của mình phải khúm núm vâng dạ với ta, giờ được ta đảm bảo địa vị. Dưới tình huống đó dù là hèn nhát tới mấy cũng sinh ra dã tâm thôi.”
“ Mà dù không may trưởng bối trong nhà họ biết âm mưu của ta thì sao? Không giết đám đỉa hút máu đó đã là nhân từ lắm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.