Minh Thiên Hạ

Chương 430: Thế Giới Này Có Đẹp Không? (4)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Từng lời Hàn Lăng Xương nói như dùi nhọn xoáy sâu vào tim, nhưng không phải là nói bừa vô lý, mà là sự thực đau lòng người ta không muốn đối diện, thật vậy, bách tính chẳng còn trông đợi gì thì lấy đâu ra thất vọng nữa.

Chu Quốc Bình thấy Lô Tượng Thăng ngồi xuống dáng vẻ thất hồn lạc phách, hỏi:” Tiên sinh, có thư nhà cần ta chuyển hộ không?”

Lô Tượng Thăng bần thần chốc lát lấy phong thư viết sẵn ra đưa Chu Quốc Bình:” Phiền cô nương giao tận tay chuyết kinh.”

Chu Quốc Bình trang trọng nhận lấy, dọn dẹp hộp thức ăn rời đi, sợ ông ta đau lòng, kỳ thực nàng còn một tin chưa nói, số bách tính mà ông ta liều mạng tướng sĩ cứu về từ tay người Kiến Châu được triều đình an bài ở Sơn Tây, nay theo Lý Hồng Cơ rồi, chính là để lấy mạng người như ông ta.

Đạo lý của bách tính là quan là kẻ xấu, là thứ đỉa hút máu, không có kẻ nào tốt.

Trên đường đi về, Chu Quốc Bình qua phòng giam của người vừa nhận bánh bao thịt của Lô Tượng Thăng, khẽ hừ một tiếng như có như không, quan viên đó run rẩy bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của nàng, run một cái ngã xuống đất, khẽ gật đầu ...

Chu Quốc Bình đi rồi, Hàn Lăng Sơn cơm no rượu say nằm vật ra ngủ, chẳng bận tâm tới sinh tử, Lô Tượng Thăng ngồi khoanh chân đối diện với vách tường, như lão tăng nhập địch. Những tiếng roi chan chát lại vang lên trong nhà lao, đám phạm nhân ăn mặc rách rưới đều nhìn chằm chằm về phía Lô Tượng Thăng.

Họ biết, muốn sống thì cơ hội duy nhất là khuyên bảo Lô Tượng Thăng chịu rời khỏi nhà lao khủng bố này.

...... ...... ……..

Ở phương bắc xa xôi, Tôn Quốc Tín ngồi đối diện với tượng phật đặt trên lưng lạc đà trắng, thành kính tụng kinh.

Kim phật được lạc đà trắng chợ tới dưới gốc cây hòe Tây Hiệu Thịnh Kinh thì khép mắt qua đời.

Lạt ma Mặc Nhĩ Căn cho rằng đây là nơi "mọc rễ", tấu xin xây một tòa Phật lâu, Hoàng Thái Cực liền cho xây một tòa Hồ Tháp Lâu thờ tượng phật.

Nhưng tượng phật không chịu ở lại, mỗi đêm kim phật lại ngự mây tía bay mất, sáng ngày hôm sau thấy kim phật ngự ở mé tây đại điện.

Dưới sự kiến nghị của tiểu lạc ma rất có tuệ căn, Mạc Nhĩ Căn xây kiến trúc kiểu điện cá hai tầng dùng để thờ kim phật.

Kim phật thờ ở tầng hai, mặt hướng về phía đông nghênh đóng ban mai, từ đó không chạy đi nữa.

Đọc xong bài kinh buổi sáng, Tôn Quốc Tín chắp tay với kim phật, về thiện phòng, lấy cái bát đồng thau cực lớn, lấy cái sạn dài, rời Thật Thắng tự.

Hắn suốt dọc đường vừa đi vừa tụng kinh, chôn cất thi thể nhìn thấy, từ người tới côn trùng, không thi thể nào là không chôn.

Mỗi khi chôn một cỗ thi thể, hắn đọc Vãng Sinh Chú một lần, đưa những vong linh đó sớm ngày về thế giới cực lạc.

Đi được hơn mười dặm, qua những ruộng lúa đang vào vụ thu, qua những túp lều Mông Cổ, Tôn Quốc Tín liền tới Thịnh Kinh.



Mỗi lần tiến vào Thịnh Kinh, Tôn Quốc Tín đều không nhịn được muốn khinh bỉ nơi rách nát này.

Người Đại Minh đều cho rằng Thịnh Kinh của Mãn Thanh là đại đô thành hưng thịnh, cho dù không phồn hoa được như Bắc Kinh, Nam Kinh thì cũng phải hơn Tây An một chút.

Nhưng thực tế kém xa tưởng tượng.

Tôn Quốc Tin lấy chân thay xe vào thành, quân tốt không ai không thi lễ với lạt ma trẻ xấu xí, hắn đưa tay sờ đầu mỗi người một cái, thế lát trong bát của hắn đầy bạc vụn.

Ai cũng biết nhờ tiểu tiểu lạt ma này mà kim phật mới yên lòng ở lại Thịnh Kinh.

Đi qua cổng thành dùng đá chất thành, Tôn Quốc Tín tới đường chính của Thịnh Kinh, nơi này đầy rẫy ăn mày, đám ăn mày nhìn thấy Tôn Quốc Tín, rối rít quỳ xuống gọi phật gia.

Trong số ăn mày này đa phần là người Mông Cổ và người Hán, có rất người Mãn, dù có chỉ là vài người già yếu hoặc tàn tật, bọn họ là nô lệ mất sức lao động bị chủ nhân vứt bỏ.

Tôn Quốc Tin đem bạc vụn trong bát đổi lấy thật nhiều thức ăn từ một cái quán, tụng kinh xong nói với đám ăn mày:” Không có nhân quả, không có tội nghiệt, ăn được rồi đấy.”

Những người ăn mày đã quen với quá trình này, xếp hàng mỗi người lấy ít thức ăn đủ lót dạ, không ai lấy nhiều để đảm bảo người nào cũng có thức ăn.

Cảnh tượng này giờ đã thành điểm nhấn của Thịnh Kinh.

Tôn Quốc Tín chia hết thức ăn, niệm một câu phật hiệu, cầm bát đi dọc đường hóa duyên, mỗi nhà chỉ xin một ít, đủ rồi kiếm chỗ đầy đủ ánh nắng, ngồi xuống ăn uống.

Đó là một phần của cuộc đời khổ tu, cũng là yêu cầu của Mặc Nhĩ Căn với hắn, hắn cần cứu trợ ăn mày 3000 lần mới tích đủ công đức, tu lên tầng mới.

Một đoàn chiến mã phóng như bay qua bên Tôn Quốc Tín, vó ngựa khơi lên bụi mù, bụi bay vào bát của hắn, hắn vẫn thong thả ăn từng miếng một, chẳng hề ảnh hưởng.

“ Dừng!” Có người ghìm cương chiến mã, một người Mãn trẻ tuổi ăn mặc sang trọng nhảy xuống ngựa, tới trước mặt Tôn Quốc Tín:” Tiểu lạt ma không biết tránh đi à?”

Tôn Quốc Tín mỉm cười:” Mưa nắng đều do Phật tổ ban tặng, bụi đất cũng do Phật tổ ban tặng, với ta mà nói, mọi thứ như nhau, thiện nam tử không cần áy náy.”

Người Mãn kia nghe Tôn Quốc Tín dùng tiếng Mông Cổ lưu loát, nói với người bên cạnh:” Đó là lạt ma Mông Cổ.”

Tôn Quốc Tín dùng tiếng Mãn nói:” Ta là một lạt ma.”

“ Ha ha, lạt ma cũng phải học tiếng Mãn của chúng ta rồi.” Người Mãn đắc ý ném cho Tôn Quốc Tin một đồng vàng:” Tiểu lạt ma, ngươi làm ta vui, thưởng cho ngươi.”



Tôn Quốc Tín dùng đũa gắp đồng vàng ra, tiếp tục ăn thứ thức ăn dính đầy đất cát kia, hắn ăn thong thả không nhanh không chậm, chẳng thấy nhổ cát ra, cứ thế nhai đều rồi nuốt.

Ngươi Mãn nhìn thấy thế nổi giận, vung roi định đánh, chợt có tiếng quát:” Đa Đạc, chớ thất lễ.”

Đa Đạc dừng tay giữa không trung, nhất thời đánh không được, không đánh cũng không xong, người có thể ngăn cản hắn tất nhiên chỉ có thể là Đa Nhĩ Cổn.

Tôn Quốc Tín thở dài:” Thiện nam tử cứ đánh ta đi, đây là tội nghiệt của ta.”

Đa Nhĩ Cổn từ phía sau đi lên, chắp tay hỏi:” Sao lạt ma lại nói thế?”

Tôn Quốc Tin chắp tay đáp lễ:” Lửa giận của thiện nam tử từ ta mà ra, nếu ta không tiêu trừ được lửa giận của hắn, hắn sẽ đem lửa giận phát tiết lên người khác, so với để lại đoạn nhân quả này, không bằng để roi đánh lên người ta, sớm kết thúc nó.”

Đa Nhĩ Cổn ngạc nhiên:” Lạt ma tên gì?”

“ Ta là Mạc Nhật Căn.”

“ Trông ngươi hơi giống người Minh.”

Tôn Quốc Tín mỉm cười:” Chỉ là cái vỏ thối mà thôi, giống ai không giống ai đâu ý nghĩa gì? Thiện nam tử nói ta giống chó, giống sói, giống gia súc trên thảo nguyên cũng được.”

“ Lạt ma nói đúng lắm, là huynh đệ ta thất lễ.” Đa Nhĩ Cổn lấy một chuỗi san hô từ túi da đeo bên hông ngựa đặt vào tay Tôn Quốc Tín:

Tôn Quốc Tín hoan hỉ:” Đa tạ thiện nam tử, mai sẽ có thêm nhiều người được ăn no rồi.”

Đa Đạc không hiểu sao cơn giận lại bốc lên:” Ngươi dám bán bảo vật của ca ca ta thưởng cho à?”

Tôn Quốc Tín cười càng sáng lạn:” Thiện nam tử sẽ được thiện niệm.”

Đa Nhĩ Côn cười lớn nhảy lên lưng ngựa:” Tiểu lạt ma, nếu không xin được đủ cái ăn thì tới phủ ta hóa duyên, sẽ không để ngươi thất vọng.”

Tôn Quốc Tín lớn tiếng đáp:” Thiện niệm là thứ tốt, nhưng nếu chỉ một người có thì vô ích, ta không nên lấy nhiều.”

Đa Nhĩ Cổn đi xa rồi vẫn giơ ngón cái lên, biểu thị tán đồng lời hắn.

Tôn Quốc Tín tiếp tục ngồi dưới ánh mặt trời ăn cơm, lần này hắn ăn thực sự vui vẻ, có sự thừa nhận của Đa Nhĩ Cổn, hắn có thể làm được thêm nhiều việc rồi.

Thế nhưng phải tránh xa Đa Đạc, kẻ này quá ngu xuẩn, nếu không hỏng việc bởi kẻ đó thì quá oan ức ... Nhưng phải ra tay từ đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook