Chương 521: Thế Nào Mới Là Đại Trượng Phu? (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Thế là Vân Chiêu nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng có ngày mình được chính Đại Minh hoàng đế cho phép danh chính ngôn thuận cho nhúng tay vào đất Thục.
Vì y biết Trương Bỉnh Trung lần này vào Xuyên bị toàn bộ sĩ thân Tứ Xuyên lấy ra tinh thần hợp tác cuối cùng đánh bại.
Sau khi Trương Bỉnh Trung thất bại chạy về Hồ Bắc đại chiến với Dương Tự Xương. Khiến cho đất Thục bị mưu kế của Dương Tự Xương họa hại làm dân sinh điêu tàn, sự thống trị của quan phủ với nơi này suy yếu tới cực điểm.
Không trải qua chuyện tà ác của đám tặc khấu Trương Bình Trung, Lý Hồng Cơ, chưa bị đám đoàn luyện, đánh thuê do quan phủ vội vã tập hợp lại tàn phá, người Thục quật cường sao có thể cảm thụ được sự ôn nhu của người huyện Lam Điền.
Bà nương ngốc của mình vẫn còn đang vừa gian khổ tác chiến với đào binh, loạn quân, tặc khấu vừa vất vả chiêu mộ lưu dân, còn Vân Chiêu chuẩn bị ít ớt bột thôi đã kiếm được 60 vạn đồng bạc, mấy chục vạn gánh quân lương, vậy là đủ tiền xuất binh rồi.
Đồng thời quan viên, sĩ thân, người đọc sách trong thành Tây An rốt cuộc nhận thức rõ ràng sự thống trị của Đại Minh ở mảnh đất Quan Trung đã kết thúc, cho nên bọn họ cổ vũ Vân Chiêu trở mặt với Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung. Hình thành phương thức thống trị tương đối ôn hòa của mình.
Điều này không khó lý giải, nhiều cái tốt của địa phương đều là do nơi khác làm nổi bật lên.
Hoàng đế khi không thể bóc lột gì ở bách tính được nữa đã bắt đầu hạ lệnh quần thần quyên góp rồi, khẩu khí cứng rắn, phương thức ác liệt.
Lý Hồng Cơ đánh đổ thổ hào phân chia ruộng đất, nếu thổ hào không chịu, nghĩa quân phân chia thân thể của họ.
Còn về phần Trương Bỉnh Trung ... Phương thức giết người của hắn khá đặc biệt, kẻ này cơ bản không có lý lẽ gì để nói hết.
Đem so ra thì huyện Lam Điền đúng là nhân gian thiên đường.
Gia tài trước kia không bị ai nhòm ngó, ruộng đất trước kia cũng không ai nhắm vào, cho dù là gia chủ phạm tội, huyện Lam Điền cũng không khiến nhà ngươi bị tan nhà nát cửa. Giống như đám tham quan ô lại đã bị Giải Trại xử lý, đầu thì nhất định không giữ được, tiền tài tham ô cũng không giữ được, song chỉ cần nộp một khoản tiền phạt, không phải người đương sự thì không sao, cứ sống cuộc đời của mình là được.
Nhà giàu nhất Lam Điền trước kia cũng thế, phạm vào luật, chứng cứ xác thực, sau đó gia chủ cùng quản gia, trướng phòng bị chặt đầu một cách quang minh chính đại, huynh đệ gia chủ ngồi nhà lao 16 năm, trưởng tử bị đánh 50 roi.
Sau khi trả lại tiền tham ô, nộp khoản tiền phạt lớn, quản phủ không làm gì thêm, trừ người thế hệ này không được làm quan ra thì không khác gì bách tính khác.
Năm xưa khi xử vụ án này, ánh mắt hương thân toàn bộ Quan Trung đều nhìn vào, đợi khi phán quyết được thực thi, năm đó đầu tư của hương thân vào thương nghiệp liền vượt qua đầu tư vào ruộng đất.
Giờ người Lam Điền ai cũng hiểu rồi, dưới hoàn cảnh giá đất cho thuê rẻ như vậy muốn dựa vào ruộng đất phát tài là không thể, muốn sốt giàu sang phải nghĩ cách khác.
Lý Hồng Cơ lần này bôi nhọ Vân Chiêu, dụng tâm ác độc, nhưng với giai tầng sĩ thân Quan Trung mà nói, đây là cơ hội hiếm có để đem mọi vấn đề ra công khai.
Người có tiền thời loạn mang sự sợ hãi phát ra từ nội tâm với người nghèo, nhìn chuyện Lý Hồng Cơ làm là biết, nên nếu Vân Chiêu trở mặt với Lý Hồng Cơ, vậy thì họ yên tâm hoàn toàn rồi, nên không tiếc tiền tài trợ Vân Chiêu xuất binh.
Đời này sợ hãi trong lòng Tần Vương không cách nào qua được, cho nên mấy năm qua hắn ra sức sinh con, đưa đi khắp nơi ... Những chuyện này Vân Chiêu biết cả, y không cản, cho dù là có người phản bội lại Tần vương đem đứa bé tới chỗ Vân Chiêu, Vân Chiêu vẫn trả lại đứa bé một cách bình an cho Tần vương.
Điều ấy làm Tần Vương càng thêm sợ hãi, hắn không hiểu vì sao Vân Chiêu làm thế.
Vì vậy hắn nỗ lực giúp Vân Chiêu, hi vọng Vân Chiêu thấy hắn hữu dụng mà tha chết cho hắn.
Kỳ thực điều Vân Chiêu hi vọng nhất là Tần vương có thể bỏ chạy, tốt nhất là có thể dẫn cả nhà bỏ chạy, như thế mười vạn mẫu đất chiếm cứ một phần mười ruộng đất Trường An sẽ thuận lợi biến thành tài sản của huyện Lam Điền.
Mặc dù trực tiếp tước đoạt sẽ bớt việc hơn, Vân Chiêu lại hi vọng Tần vương dưới tình huống đầu óc bất ổn dâng lên, dù là thế cũng phải dâng vài lần thì huyện Lam Điền mới tiếp nạp, đồng thời biểu dương hành vi này của hắn, coi là điền hình của hoàng tộc.
Người khác sợ hoàng tộc lần nữa trỗi dậy, với Vân Chiêu mà nói là trò cười, đừng nói hoàng tộc, cho dù chuyện hoàng đế bị cải tạo thành bình dân cũng không phải là y chưa thấy.
Hoàng tộc sở dĩ xui xẻo còn chẳng phải vì bị người trong thiên hạ vứt bỏ sao, nếu còn người thích bọn họ thì làm gì có chuyện cùng đường như thế.
Ba ngày sau đó Vân Chiêu và Tần Vương, quan viên Tây An trò chuyện rất vui, còn tiếp kiến hương dân tới liên miên không dứt.
Trong những cuộc đàm thoại này, Vân Chiêu nói rõ ràng cho họ, thái độ bảo vệ tài sản cả nhân ở chuyện Lam Điền là nhất quán, chỉ cần tài sản có được là do lao động quang minh chính đại có được, chỉ cần Quan Trung có thể phát triển ổn định thì nhất định tiếp tục kiên trì.
Đồng thời cổ vũ bọn họ đừng làm cái chuyện giàu mà bất nhân, phải tích cực đứng ra, gánh vác trọng trách xã hội, huyện Lam Điền nhất định không để xảy ra chuyện "giết người phóng hỏa đeo vàng bạc, xây cầu lầm đường chẳng đất chôn".
Cổ vũ nhà giàu phá vỡ hàng rào thân phận, tham gia nhiều vào lao động sản xuất cùng bách tính, dùng thành ý của mình có được bảo hộ của bách tính, đò mới là cách giữ mình tốt nhất của người có tiền.
Tần vương, quan viên Đại Minh cùng cùng với hương thân vô cùng cảm động, biểu thị nhất định góp một phần sức lực cho sự cường đại của huyện Lam Điền.
Sự kiện này thực sự gây chấn động rất lớn, nói rằng khiến toàn bộ phương bắc thấp thỏm cũng không quá lời, vì thế đến ngày thứ 5 thì Vân Chiêu tiếp vụ khách đặc biệt … mà cũng không đặc biệt cho lắm.
Hồng Thừa Trù lại bị bãi quan rồi ... Ông ta giờ ở vào giữa trạng thái quan chức cao không với tới và bị hoàng đế lạnh nhạt.
“ Lần này lại làm sao thế?” Thấy Hồng Thừa Trù chắp tay sau lưng đứng trên đường mình đi làm về làm bộ tình cờ gặp mặt, Vân Chiêu đành đánh tiếng trước, nhìn cái mặt đen xúi quẩy đó chẳng hỏi cũng biết là lại thất nghiệp, lão này gian như cáo, bảo không biết làm quan thì không đúng, bảo biết thì ông ta thất nghiệp như cơm bữa, không biết nhận định sao cho phải:
“ Ta phải nhận ba thành tội danh để Trương Bỉnh Trung vào Xuyên, cho nên ... Ngươi biết rồi đấy.” Hồng Thừa Trù bị bãi quan thành quen rồi, mỗi lần như thế ông ta lại thảnh thơi chơi bời chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào:
“ Giờ ông đáng lẽ phải kinh lược Liêu Đông rồi chứ?”
“ Bệ hạ vô cùng bất mãn việc ta kiên trì bỏ phòng tuyến Ninh Cẩm, Trần Tân Giáp liền đề cử Phó Tông Long, nhưng Phó Tông Long cũng có ý giống ta, nên bệ hạ đang do dự, xem có nên dùng một trong hai người bọn ta không. Đúng lúc này tổng đốc Dương Văn Nhạc hoạt động rất tích cực, ta dâng tầu tiến cử hắn ... Có điều tóm lại là ta bị bãi quan rồi.”
“ Nếu làm tổng đốc Liêu Đông thì ông còn bao nhiêu nhân mã để dùng?”
“ Nhân mã bản bộ của ta cùng Sơn Hải Quan tổng binh Mã Khoa, Ninh Viễn Ngô Tam Quế, nhân số chưa tới năm vạn, không lạc quan. Thôi, không nói không nói chuyện này nữa, ta tới đây để giải khuây, tự lừa mình thiên hạ còn thái bình thịnh thế.”
……..
Nhắc chút, Trương Bỉnh Trung vào Thục lần này chính là lần thứ 2 Thập Trung Thành Đô, trường sau này Trình Nhiên học bị hủy diệt.
Vì y biết Trương Bỉnh Trung lần này vào Xuyên bị toàn bộ sĩ thân Tứ Xuyên lấy ra tinh thần hợp tác cuối cùng đánh bại.
Sau khi Trương Bỉnh Trung thất bại chạy về Hồ Bắc đại chiến với Dương Tự Xương. Khiến cho đất Thục bị mưu kế của Dương Tự Xương họa hại làm dân sinh điêu tàn, sự thống trị của quan phủ với nơi này suy yếu tới cực điểm.
Không trải qua chuyện tà ác của đám tặc khấu Trương Bình Trung, Lý Hồng Cơ, chưa bị đám đoàn luyện, đánh thuê do quan phủ vội vã tập hợp lại tàn phá, người Thục quật cường sao có thể cảm thụ được sự ôn nhu của người huyện Lam Điền.
Bà nương ngốc của mình vẫn còn đang vừa gian khổ tác chiến với đào binh, loạn quân, tặc khấu vừa vất vả chiêu mộ lưu dân, còn Vân Chiêu chuẩn bị ít ớt bột thôi đã kiếm được 60 vạn đồng bạc, mấy chục vạn gánh quân lương, vậy là đủ tiền xuất binh rồi.
Đồng thời quan viên, sĩ thân, người đọc sách trong thành Tây An rốt cuộc nhận thức rõ ràng sự thống trị của Đại Minh ở mảnh đất Quan Trung đã kết thúc, cho nên bọn họ cổ vũ Vân Chiêu trở mặt với Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung. Hình thành phương thức thống trị tương đối ôn hòa của mình.
Điều này không khó lý giải, nhiều cái tốt của địa phương đều là do nơi khác làm nổi bật lên.
Hoàng đế khi không thể bóc lột gì ở bách tính được nữa đã bắt đầu hạ lệnh quần thần quyên góp rồi, khẩu khí cứng rắn, phương thức ác liệt.
Lý Hồng Cơ đánh đổ thổ hào phân chia ruộng đất, nếu thổ hào không chịu, nghĩa quân phân chia thân thể của họ.
Còn về phần Trương Bỉnh Trung ... Phương thức giết người của hắn khá đặc biệt, kẻ này cơ bản không có lý lẽ gì để nói hết.
Đem so ra thì huyện Lam Điền đúng là nhân gian thiên đường.
Gia tài trước kia không bị ai nhòm ngó, ruộng đất trước kia cũng không ai nhắm vào, cho dù là gia chủ phạm tội, huyện Lam Điền cũng không khiến nhà ngươi bị tan nhà nát cửa. Giống như đám tham quan ô lại đã bị Giải Trại xử lý, đầu thì nhất định không giữ được, tiền tài tham ô cũng không giữ được, song chỉ cần nộp một khoản tiền phạt, không phải người đương sự thì không sao, cứ sống cuộc đời của mình là được.
Nhà giàu nhất Lam Điền trước kia cũng thế, phạm vào luật, chứng cứ xác thực, sau đó gia chủ cùng quản gia, trướng phòng bị chặt đầu một cách quang minh chính đại, huynh đệ gia chủ ngồi nhà lao 16 năm, trưởng tử bị đánh 50 roi.
Sau khi trả lại tiền tham ô, nộp khoản tiền phạt lớn, quản phủ không làm gì thêm, trừ người thế hệ này không được làm quan ra thì không khác gì bách tính khác.
Năm xưa khi xử vụ án này, ánh mắt hương thân toàn bộ Quan Trung đều nhìn vào, đợi khi phán quyết được thực thi, năm đó đầu tư của hương thân vào thương nghiệp liền vượt qua đầu tư vào ruộng đất.
Giờ người Lam Điền ai cũng hiểu rồi, dưới hoàn cảnh giá đất cho thuê rẻ như vậy muốn dựa vào ruộng đất phát tài là không thể, muốn sốt giàu sang phải nghĩ cách khác.
Lý Hồng Cơ lần này bôi nhọ Vân Chiêu, dụng tâm ác độc, nhưng với giai tầng sĩ thân Quan Trung mà nói, đây là cơ hội hiếm có để đem mọi vấn đề ra công khai.
Người có tiền thời loạn mang sự sợ hãi phát ra từ nội tâm với người nghèo, nhìn chuyện Lý Hồng Cơ làm là biết, nên nếu Vân Chiêu trở mặt với Lý Hồng Cơ, vậy thì họ yên tâm hoàn toàn rồi, nên không tiếc tiền tài trợ Vân Chiêu xuất binh.
Đời này sợ hãi trong lòng Tần Vương không cách nào qua được, cho nên mấy năm qua hắn ra sức sinh con, đưa đi khắp nơi ... Những chuyện này Vân Chiêu biết cả, y không cản, cho dù là có người phản bội lại Tần vương đem đứa bé tới chỗ Vân Chiêu, Vân Chiêu vẫn trả lại đứa bé một cách bình an cho Tần vương.
Điều ấy làm Tần Vương càng thêm sợ hãi, hắn không hiểu vì sao Vân Chiêu làm thế.
Vì vậy hắn nỗ lực giúp Vân Chiêu, hi vọng Vân Chiêu thấy hắn hữu dụng mà tha chết cho hắn.
Kỳ thực điều Vân Chiêu hi vọng nhất là Tần vương có thể bỏ chạy, tốt nhất là có thể dẫn cả nhà bỏ chạy, như thế mười vạn mẫu đất chiếm cứ một phần mười ruộng đất Trường An sẽ thuận lợi biến thành tài sản của huyện Lam Điền.
Mặc dù trực tiếp tước đoạt sẽ bớt việc hơn, Vân Chiêu lại hi vọng Tần vương dưới tình huống đầu óc bất ổn dâng lên, dù là thế cũng phải dâng vài lần thì huyện Lam Điền mới tiếp nạp, đồng thời biểu dương hành vi này của hắn, coi là điền hình của hoàng tộc.
Người khác sợ hoàng tộc lần nữa trỗi dậy, với Vân Chiêu mà nói là trò cười, đừng nói hoàng tộc, cho dù chuyện hoàng đế bị cải tạo thành bình dân cũng không phải là y chưa thấy.
Hoàng tộc sở dĩ xui xẻo còn chẳng phải vì bị người trong thiên hạ vứt bỏ sao, nếu còn người thích bọn họ thì làm gì có chuyện cùng đường như thế.
Ba ngày sau đó Vân Chiêu và Tần Vương, quan viên Tây An trò chuyện rất vui, còn tiếp kiến hương dân tới liên miên không dứt.
Trong những cuộc đàm thoại này, Vân Chiêu nói rõ ràng cho họ, thái độ bảo vệ tài sản cả nhân ở chuyện Lam Điền là nhất quán, chỉ cần tài sản có được là do lao động quang minh chính đại có được, chỉ cần Quan Trung có thể phát triển ổn định thì nhất định tiếp tục kiên trì.
Đồng thời cổ vũ bọn họ đừng làm cái chuyện giàu mà bất nhân, phải tích cực đứng ra, gánh vác trọng trách xã hội, huyện Lam Điền nhất định không để xảy ra chuyện "giết người phóng hỏa đeo vàng bạc, xây cầu lầm đường chẳng đất chôn".
Cổ vũ nhà giàu phá vỡ hàng rào thân phận, tham gia nhiều vào lao động sản xuất cùng bách tính, dùng thành ý của mình có được bảo hộ của bách tính, đò mới là cách giữ mình tốt nhất của người có tiền.
Tần vương, quan viên Đại Minh cùng cùng với hương thân vô cùng cảm động, biểu thị nhất định góp một phần sức lực cho sự cường đại của huyện Lam Điền.
Sự kiện này thực sự gây chấn động rất lớn, nói rằng khiến toàn bộ phương bắc thấp thỏm cũng không quá lời, vì thế đến ngày thứ 5 thì Vân Chiêu tiếp vụ khách đặc biệt … mà cũng không đặc biệt cho lắm.
Hồng Thừa Trù lại bị bãi quan rồi ... Ông ta giờ ở vào giữa trạng thái quan chức cao không với tới và bị hoàng đế lạnh nhạt.
“ Lần này lại làm sao thế?” Thấy Hồng Thừa Trù chắp tay sau lưng đứng trên đường mình đi làm về làm bộ tình cờ gặp mặt, Vân Chiêu đành đánh tiếng trước, nhìn cái mặt đen xúi quẩy đó chẳng hỏi cũng biết là lại thất nghiệp, lão này gian như cáo, bảo không biết làm quan thì không đúng, bảo biết thì ông ta thất nghiệp như cơm bữa, không biết nhận định sao cho phải:
“ Ta phải nhận ba thành tội danh để Trương Bỉnh Trung vào Xuyên, cho nên ... Ngươi biết rồi đấy.” Hồng Thừa Trù bị bãi quan thành quen rồi, mỗi lần như thế ông ta lại thảnh thơi chơi bời chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào:
“ Giờ ông đáng lẽ phải kinh lược Liêu Đông rồi chứ?”
“ Bệ hạ vô cùng bất mãn việc ta kiên trì bỏ phòng tuyến Ninh Cẩm, Trần Tân Giáp liền đề cử Phó Tông Long, nhưng Phó Tông Long cũng có ý giống ta, nên bệ hạ đang do dự, xem có nên dùng một trong hai người bọn ta không. Đúng lúc này tổng đốc Dương Văn Nhạc hoạt động rất tích cực, ta dâng tầu tiến cử hắn ... Có điều tóm lại là ta bị bãi quan rồi.”
“ Nếu làm tổng đốc Liêu Đông thì ông còn bao nhiêu nhân mã để dùng?”
“ Nhân mã bản bộ của ta cùng Sơn Hải Quan tổng binh Mã Khoa, Ninh Viễn Ngô Tam Quế, nhân số chưa tới năm vạn, không lạc quan. Thôi, không nói không nói chuyện này nữa, ta tới đây để giải khuây, tự lừa mình thiên hạ còn thái bình thịnh thế.”
……..
Nhắc chút, Trương Bỉnh Trung vào Thục lần này chính là lần thứ 2 Thập Trung Thành Đô, trường sau này Trình Nhiên học bị hủy diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.