Chương 722: Thiên Cổ Đệ Nhất Nhân. (1)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Huyện Lam Điền đang lên kế hoạch lớn, muộn nhất là vào năm Sùng Trinh thứ 16 mở hội nghị quốc dân, từ trong quẩn thể quan viên, người đọc sách, công tượng, nông phu chọn ra những nhân vật danh vọng địa vị thương lượng quốc sự.
Sau này chuyện cùng thương lượng quốc sự này sẽ thành thông lệ, mỗi năm tổ chức một lần, cứ mỗi 5 năm tổ chức tuyển cử đại biểu một lần.
Không có tình huống cực kỳ đặc thù, chính sách, luật pháp mà hội nghị này thông qua sẽ không thay đổi, cho dù có sai sót cũng phải chấp hành tới hội nghị sau.
Cho tới khi đại đa số người tham dự hội nghị đề xuất hủy bỏ, đồng thời thông qua mới chính thức thực thi.
Về cơ bản ở hội nghị này, tất cả mọi vấn đề đều có thể bàn bạc, đều có thể thương lượng, đều có thể quyết sách.
Khi Vân Chiêu đem ý nghĩ mình ấp ủ đã lâu công bố ra, toàn bộ xã hội Lam Điền im phăng phắc, cho dù là cuồng sinh to gan nhất, dũng sĩ dũng mãnh nhất, kẻ âm mưu thâm độc nhất cũng phải ngậm mồm, mặt đầy sợ hãi.
Nếu như nói kế hoạch dựng nha lập phủ trước đó của Vân Chiêu chỉ là phân chia quyền lực cấp cao, mọi người không mấy để ý, vì không liên quan tới họ.
Nhưng lần này Vân Chiêu đề xuất mở đại hội nghị quốc dân lại là thẳng thắn đem quyền lực tối cao vô thượng của mình bày ra, để tất cả mọi người cùng chia sẻ.
Vân Chiêu thừa nhận mình là đứa con được trời chọn, nhưng quyền lực của y tới từ nhân dân.
Nhân dân mới là thần linh thực sự trên mảnh đất vàng này.
Vân Chiêu cho rằng, tất cả thần dân đều có tư cách sử dụng quyền lực của mình.
Không vì địa vị, tài phú, quyền thế gây trở ngại, chỉ cần ngươi là bách tính của huyện Lam Điền, chỉ cần ngươi có danh vọng trong nhân dân, chỉ cần ngươi có phẩm hạnh đoan chính, cương chính đại nghĩa can đảm, ngươi sẽ có thể cùng với những người chí đồng đạo hợp hành xử quyền lực chí cao vô thượng chỉ Vân Chiêu mới có.
Sau khi kiến nghị của Vân Chiêu được đăng trên Nhật báo Lam Điền, tờ báo này nhanh chóng được truyền tay nhau đưa đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Đại Minh, vô số bản sao chép tay không sai một chữ đem tới tay những người chưa bao giờ ngừng chú ý tới huyện Lam Điền, đọc xong bài báo đó toàn thế giới im lặng.
Sự im lặng này thậm chí uy trì tới tháng 7.
Tiền Đa Đa hoảng sợ tới cực điểm, nàng thậm chí cho rằng vì mình hành sự tùy tiện mới khiến Vân Chiêu đưa ra hành động lớn như thế, khóc lóc thảm thương, quỳ trước mặt Vân Chiêu không chịu đứng lên.
Lần này nàng coi như là thực sự đau lòng rồi.
Vân Chiêu bế Tiền Đa Đa lên, đi lại trong sảnh đường, ghé miệng vào bên tai nàng nói nhỏ:” Đây mới thực sự là cách làm giúp đảm bảo Vân thị quyền lực vạn năm, nhân sinh bất quá trăm năm, giống bóng ngựa qua cửa sổ chớp mắt là biến mất, mà giang sơn vĩnh hằng. Tần Hoàng Hán Vũ năm xưa hùng phong thể nào, phồn hoa một triều trôi qua, chẳng qua như mây khói trước mắt.”
“ Quyền lực giống như hạt cát, nàng càng nắm chặt, nó trôi đi càng nhanh, nếu nàng nâng niu nó trong tay, nó sẽ không trôi mất.”
“ Nàng cũng đọc sử sách rồi, vương triều càng cường đại, một khi sa sút thì càng suy yếu, sau Cường Hán có Ngũ Hồ Loạn Hoa, sau Thịnh Đường là Ngũ Đại Thập Quốc. Sau Phú Tống là Nguyên Mông hoành hành, giới tới Minh mạt, giặc dã nổi lên khắp nơi, nếu không có phu quân nàng trọng chấn thanh uy thì vó ngựa Kiến Nô ắt sẽ dẫm đạp tứ hồ ngũ hải.”
“ Bây giờ ta không dám tưởng tượng một khi Lam Điền sụp đổ sẽ tạo thành hậu quả thảm khốc gì cho quốc gia này, chẳng vương triều nào ngoại lệ. Cho nên khi ta cường đại nhất, ta trao quyền cho bách tính, lúc quốc triều suy vi chẳng ai có thể đổ được cho một mình Vân thị, Vân thị mới trường tồn ...”
“ Mà nàng xuống trước đã, ta từ từ nói với nàng, tay ta mỏi nhừ rồi, bảo với nàng rồi, ta làm việc này là có tính toán từ lâu, không phải vì hành vi của nàng.”
Phùng Anh ở ngoài nãy giờ nghe tới đó đi vào nhận lấy Tiền Đa Đa thuận tay ném lên giường một cách thô bạo, vội vàng kéo tay Vân Chiêu: “ Phu quân, chàng nghĩ kỹ rồi chứ?”
“ Đừng kéo, đừng kéo.” Vân Chiêu vẫy vẫy hai cánh tay tê mỏi:” Ta nghĩ rất kỹ rồi, chẳng qua chỉ đợi thời điểm chín muồi để công bố thôi.”
Phùng Anh đau lòng:” Nếu những người kia cùng phản đối thì sao?”
Vân Chiêu cười lạnh:” Ta đang nắm trong tay quyền lực chí cao vô thượng, dưới tình huống đó mà không cách nào khống chế được một đại hội, vậy chứng tỏ, ta cùng với cả con cháu chúng ta đều không thích hợp ở vị trí này.”
“ Bị người ta thông qua quốc dân đại hội đuổi xuống đài một cách bình an, bất kể thế nào cũng tốt hơn giống Sùng Trinh bị vây ở kinh thành chờ chết.”
“ A Anh, nàng nên biết thỏa mãn, tham lam là nguồn cơn của hủy diệt. Lúc nàng mới tới đây, mong muốn của nàng là gì?”
Phùng Anh kinh sợ cùng sùng bái nhìn trượng phu của mình, quỳ xuống:” Phu quân thiếp đúng là thiên hạ đệ nhất hùng tài. Phùng Anh có thể hầu hạ phu quân là vinh hạnh vạn thế”.
Vân Chiêu kéo nàng lên:” Nghe đã thật đấy, nói tới công phu vỗ mông ngựa, Đa Đa kém xa nàng.”
Phùng Anh cười hì hì nhìn Tiền Đa Đa thẫn thờ ngồi trên giường: “ Cô ta bị chàng chiều hư rồi.”
Vân Chiêu ngả mình xuống giường, khoan khoái khép mắt lại: “ Mai gọi ta dậy sớm chút, ta muốn tới đại thư phòng xem cái bộ mặt của đám Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ nó ra làm sao?”
Nói rồi kéo Tiền Đa Đa tứ chi cứng đờ: “ Đừng nghĩ nhiều, lão bà của ta ngang ngược một chút có làm sao, đem Vân thị nữ gả cho chúng, không phải lôi kéo rắm chó gì cả, mà là ân điển.”
“ Bọn khốn đó cho rằng ta muốn trở thành thiên cổ đệ nhất đế, nhưng không biết rằng ta muốn thành ân nhân của tất cả mọi người trên mảnh đất này. Hoàng đế là kẻ đáng giết nhất trên thế giới này, hoàng đế là cội nguồn của tội ác, ta làm thế là để kết thúc vận mệnh hoàng đế vạn ác.”
“ Cả thiên hạ chỉ có Vân Chiêu ta là hoàng đế mà không phải hoàng đế, ha ha ha ha ....”
Dù thế nào thì chuyện Vân Chiêu làm vẫn cứ là kinh thiên động địa.
Từ xưa tới nay hoàng đế chỉ có thâu tóm quyền lực vào tay, làm gì có chuyện phân quyền, càng không có ai ngu xuẩn đen quyền lực hợp pháp của mình dính líu tới bách tính, mất đi sự thiêng liêng thần thánh không thể xâm phạm của nó.
Hoàng triều các triều đại đều trải qua muôn vàn gian khổ mới đưa được hoàng đế thành con của trời, thay trời cai trị thiên hạ, Vân Chiêu nhẹ nhàng nói một câu, phủ định hết.
Từ khi xem bài viết trên Nhật báo Lam Điền, Hoàng Tông Hi đã ba ngày chưa ngủ, lúc thì hắn hưng phấn tới không sao kiềm chế được, đi lại trong phòng, muốn hú lên thật lớn với trăng.
Lát thì lại thở dài bên cửa sổ, toàn thân lạnh giá.
Lúc thì hắn tin Vân Chiêu nói được làm được, lúc thì hắn cực kỳ nghi ngờ đây chỉ là thủ đoạn chính trị.
Lòng sa sút cực điểm, thậm chí hắn bắt đầu không coi trọng chính quyền Lam Điền nữa, hắn thấy cái vấn đề kẻ khởi nghĩa không thể chung hưởng phú quý đã bùng phát ở Lam Điền.
Nhìn khắp sử sách, đánh bại những nghĩa quân oanh liệt không phải là kẻ địch cường đại mà là chính bản thân quân khởi nghĩa.
Phản bội, mưu sát, lừa gạt, chia rẽ, cuối cùng là diệt vong.
Hắn cấp thiết mong Vân Chiêu có thể thực sự cải biến chính thể nghìn năm qua, hắn khát vọng thiên hạ này không còn là của một nhà, mà là của muôn nhà trong thiên hạ.
Nếu Vân Chiêu làm được, y sẽ thành thiên cổ nhất đế, lưu danh muôn đời, Hoàng Tông Hi thề làm con chó săn trung thành nhất, nguyện cả đời hô hào cổ vũ cho y, dù kết cục có là kề đao lên cổ cũng cam lòng.
Quyết định rồi, Hoàng Tông Hi mặc lên người bộ trang phục đẹp nhất, rời gian phòng ở thư viện Ngọc Sơn, không lên xe trâu mà từng bước rời Ngọc Sơn.
Sau này chuyện cùng thương lượng quốc sự này sẽ thành thông lệ, mỗi năm tổ chức một lần, cứ mỗi 5 năm tổ chức tuyển cử đại biểu một lần.
Không có tình huống cực kỳ đặc thù, chính sách, luật pháp mà hội nghị này thông qua sẽ không thay đổi, cho dù có sai sót cũng phải chấp hành tới hội nghị sau.
Cho tới khi đại đa số người tham dự hội nghị đề xuất hủy bỏ, đồng thời thông qua mới chính thức thực thi.
Về cơ bản ở hội nghị này, tất cả mọi vấn đề đều có thể bàn bạc, đều có thể thương lượng, đều có thể quyết sách.
Khi Vân Chiêu đem ý nghĩ mình ấp ủ đã lâu công bố ra, toàn bộ xã hội Lam Điền im phăng phắc, cho dù là cuồng sinh to gan nhất, dũng sĩ dũng mãnh nhất, kẻ âm mưu thâm độc nhất cũng phải ngậm mồm, mặt đầy sợ hãi.
Nếu như nói kế hoạch dựng nha lập phủ trước đó của Vân Chiêu chỉ là phân chia quyền lực cấp cao, mọi người không mấy để ý, vì không liên quan tới họ.
Nhưng lần này Vân Chiêu đề xuất mở đại hội nghị quốc dân lại là thẳng thắn đem quyền lực tối cao vô thượng của mình bày ra, để tất cả mọi người cùng chia sẻ.
Vân Chiêu thừa nhận mình là đứa con được trời chọn, nhưng quyền lực của y tới từ nhân dân.
Nhân dân mới là thần linh thực sự trên mảnh đất vàng này.
Vân Chiêu cho rằng, tất cả thần dân đều có tư cách sử dụng quyền lực của mình.
Không vì địa vị, tài phú, quyền thế gây trở ngại, chỉ cần ngươi là bách tính của huyện Lam Điền, chỉ cần ngươi có danh vọng trong nhân dân, chỉ cần ngươi có phẩm hạnh đoan chính, cương chính đại nghĩa can đảm, ngươi sẽ có thể cùng với những người chí đồng đạo hợp hành xử quyền lực chí cao vô thượng chỉ Vân Chiêu mới có.
Sau khi kiến nghị của Vân Chiêu được đăng trên Nhật báo Lam Điền, tờ báo này nhanh chóng được truyền tay nhau đưa đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Đại Minh, vô số bản sao chép tay không sai một chữ đem tới tay những người chưa bao giờ ngừng chú ý tới huyện Lam Điền, đọc xong bài báo đó toàn thế giới im lặng.
Sự im lặng này thậm chí uy trì tới tháng 7.
Tiền Đa Đa hoảng sợ tới cực điểm, nàng thậm chí cho rằng vì mình hành sự tùy tiện mới khiến Vân Chiêu đưa ra hành động lớn như thế, khóc lóc thảm thương, quỳ trước mặt Vân Chiêu không chịu đứng lên.
Lần này nàng coi như là thực sự đau lòng rồi.
Vân Chiêu bế Tiền Đa Đa lên, đi lại trong sảnh đường, ghé miệng vào bên tai nàng nói nhỏ:” Đây mới thực sự là cách làm giúp đảm bảo Vân thị quyền lực vạn năm, nhân sinh bất quá trăm năm, giống bóng ngựa qua cửa sổ chớp mắt là biến mất, mà giang sơn vĩnh hằng. Tần Hoàng Hán Vũ năm xưa hùng phong thể nào, phồn hoa một triều trôi qua, chẳng qua như mây khói trước mắt.”
“ Quyền lực giống như hạt cát, nàng càng nắm chặt, nó trôi đi càng nhanh, nếu nàng nâng niu nó trong tay, nó sẽ không trôi mất.”
“ Nàng cũng đọc sử sách rồi, vương triều càng cường đại, một khi sa sút thì càng suy yếu, sau Cường Hán có Ngũ Hồ Loạn Hoa, sau Thịnh Đường là Ngũ Đại Thập Quốc. Sau Phú Tống là Nguyên Mông hoành hành, giới tới Minh mạt, giặc dã nổi lên khắp nơi, nếu không có phu quân nàng trọng chấn thanh uy thì vó ngựa Kiến Nô ắt sẽ dẫm đạp tứ hồ ngũ hải.”
“ Bây giờ ta không dám tưởng tượng một khi Lam Điền sụp đổ sẽ tạo thành hậu quả thảm khốc gì cho quốc gia này, chẳng vương triều nào ngoại lệ. Cho nên khi ta cường đại nhất, ta trao quyền cho bách tính, lúc quốc triều suy vi chẳng ai có thể đổ được cho một mình Vân thị, Vân thị mới trường tồn ...”
“ Mà nàng xuống trước đã, ta từ từ nói với nàng, tay ta mỏi nhừ rồi, bảo với nàng rồi, ta làm việc này là có tính toán từ lâu, không phải vì hành vi của nàng.”
Phùng Anh ở ngoài nãy giờ nghe tới đó đi vào nhận lấy Tiền Đa Đa thuận tay ném lên giường một cách thô bạo, vội vàng kéo tay Vân Chiêu: “ Phu quân, chàng nghĩ kỹ rồi chứ?”
“ Đừng kéo, đừng kéo.” Vân Chiêu vẫy vẫy hai cánh tay tê mỏi:” Ta nghĩ rất kỹ rồi, chẳng qua chỉ đợi thời điểm chín muồi để công bố thôi.”
Phùng Anh đau lòng:” Nếu những người kia cùng phản đối thì sao?”
Vân Chiêu cười lạnh:” Ta đang nắm trong tay quyền lực chí cao vô thượng, dưới tình huống đó mà không cách nào khống chế được một đại hội, vậy chứng tỏ, ta cùng với cả con cháu chúng ta đều không thích hợp ở vị trí này.”
“ Bị người ta thông qua quốc dân đại hội đuổi xuống đài một cách bình an, bất kể thế nào cũng tốt hơn giống Sùng Trinh bị vây ở kinh thành chờ chết.”
“ A Anh, nàng nên biết thỏa mãn, tham lam là nguồn cơn của hủy diệt. Lúc nàng mới tới đây, mong muốn của nàng là gì?”
Phùng Anh kinh sợ cùng sùng bái nhìn trượng phu của mình, quỳ xuống:” Phu quân thiếp đúng là thiên hạ đệ nhất hùng tài. Phùng Anh có thể hầu hạ phu quân là vinh hạnh vạn thế”.
Vân Chiêu kéo nàng lên:” Nghe đã thật đấy, nói tới công phu vỗ mông ngựa, Đa Đa kém xa nàng.”
Phùng Anh cười hì hì nhìn Tiền Đa Đa thẫn thờ ngồi trên giường: “ Cô ta bị chàng chiều hư rồi.”
Vân Chiêu ngả mình xuống giường, khoan khoái khép mắt lại: “ Mai gọi ta dậy sớm chút, ta muốn tới đại thư phòng xem cái bộ mặt của đám Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ nó ra làm sao?”
Nói rồi kéo Tiền Đa Đa tứ chi cứng đờ: “ Đừng nghĩ nhiều, lão bà của ta ngang ngược một chút có làm sao, đem Vân thị nữ gả cho chúng, không phải lôi kéo rắm chó gì cả, mà là ân điển.”
“ Bọn khốn đó cho rằng ta muốn trở thành thiên cổ đệ nhất đế, nhưng không biết rằng ta muốn thành ân nhân của tất cả mọi người trên mảnh đất này. Hoàng đế là kẻ đáng giết nhất trên thế giới này, hoàng đế là cội nguồn của tội ác, ta làm thế là để kết thúc vận mệnh hoàng đế vạn ác.”
“ Cả thiên hạ chỉ có Vân Chiêu ta là hoàng đế mà không phải hoàng đế, ha ha ha ha ....”
Dù thế nào thì chuyện Vân Chiêu làm vẫn cứ là kinh thiên động địa.
Từ xưa tới nay hoàng đế chỉ có thâu tóm quyền lực vào tay, làm gì có chuyện phân quyền, càng không có ai ngu xuẩn đen quyền lực hợp pháp của mình dính líu tới bách tính, mất đi sự thiêng liêng thần thánh không thể xâm phạm của nó.
Hoàng triều các triều đại đều trải qua muôn vàn gian khổ mới đưa được hoàng đế thành con của trời, thay trời cai trị thiên hạ, Vân Chiêu nhẹ nhàng nói một câu, phủ định hết.
Từ khi xem bài viết trên Nhật báo Lam Điền, Hoàng Tông Hi đã ba ngày chưa ngủ, lúc thì hắn hưng phấn tới không sao kiềm chế được, đi lại trong phòng, muốn hú lên thật lớn với trăng.
Lát thì lại thở dài bên cửa sổ, toàn thân lạnh giá.
Lúc thì hắn tin Vân Chiêu nói được làm được, lúc thì hắn cực kỳ nghi ngờ đây chỉ là thủ đoạn chính trị.
Lòng sa sút cực điểm, thậm chí hắn bắt đầu không coi trọng chính quyền Lam Điền nữa, hắn thấy cái vấn đề kẻ khởi nghĩa không thể chung hưởng phú quý đã bùng phát ở Lam Điền.
Nhìn khắp sử sách, đánh bại những nghĩa quân oanh liệt không phải là kẻ địch cường đại mà là chính bản thân quân khởi nghĩa.
Phản bội, mưu sát, lừa gạt, chia rẽ, cuối cùng là diệt vong.
Hắn cấp thiết mong Vân Chiêu có thể thực sự cải biến chính thể nghìn năm qua, hắn khát vọng thiên hạ này không còn là của một nhà, mà là của muôn nhà trong thiên hạ.
Nếu Vân Chiêu làm được, y sẽ thành thiên cổ nhất đế, lưu danh muôn đời, Hoàng Tông Hi thề làm con chó săn trung thành nhất, nguyện cả đời hô hào cổ vũ cho y, dù kết cục có là kề đao lên cổ cũng cam lòng.
Quyết định rồi, Hoàng Tông Hi mặc lên người bộ trang phục đẹp nhất, rời gian phòng ở thư viện Ngọc Sơn, không lên xe trâu mà từng bước rời Ngọc Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.