Minh Thiên Hạ

Chương 194: Thỏ Khôn Đào Ba Hang. (1)

Kiết Dữ 2

17/11/2022

Người Mông Cổ xưa nay dũng mãnh vang danh thế giới, thực sự là thế, những dũng sĩ cưỡi ngựa chân ngắn như đàn sói từ Oát Nan Hà cuốn tới tận chân trời.

Điều này cần ý chí bền bì vững vàng, cùng sức chịu đựng như lạc đà, còn cả sự hung tàn của sói, sự nhanh nhẹn của báo, và trí tuệ của Thần.

Từ Nguyên Thọ tiên sinh khi bình luận nhân vật thiên hạ từng nói, Thiết Mộc Chân tuy nửa chữ không biết, nhưng trời sinh thông tuệ.

Thế là đủ rồi, người như vậy vạn vạn lần không thể đọc sách, một khi đọc sách thì đã không có Thiết Mộc Chân tung hoành thiên hạ nữa.

Cho nên tiên sinh cho rằng những bậc anh hùng tài năng tuyệt thế là do trời sinh, ví như Thủy hoàng đế, như Hán Vũ đế, như Lý Thế Dân, ví như Thiết Mộc Chân hay Đại Minh thái tổ hoàng đế.

Những người này không một vị tiên sinh nào dạy ra được, càng không có một tiên sinh nào xứng dạy ra học sinh như thế.

Tiên sinh có thể dạy ra được tể tướng ưu tú, quan viên hợp cách, người đọc sách kiên trinh, con cái hiếu thuận ... Đó đã là năng lực lớn nhất của tiên sinh rồi.

Cho nên tiên sinh cho rằng, các tiên sinh của thư viện Ngọc Sơn dạy trẻ con, lấy dẫn dắt làm chủ, để chúng tự phát huy khả năng của mình, không nên gò bó.

Vân Chiêu cho rằng mình cũng là trời sinh thông tuệ, hẳn là cũng không cần đi học nữa, không ngờ bị tiên sinh vừa học hút thuốc phả cho hơi thuốc hôi hám vào mặt rồi bỏ ra ngoài không thèm để ý.

Tiên sinh càng có tuổi càng gàn dở, Vân Chiêu không chấp.

Lúc này Vân Chiêu nửa nằm nửa ngồi trên càng xe gần sát hồ nước, thưởng thức cơn gió lộng mang theo hơi nước lành lạnh, đỉnh đầu là bầu trời sao lấp lánh, hôm nay không có trăng, thảo nguyên càng thêm tối tăm, Vân Dương bê một chậu khoai lang nướng ngồi xuống bên cạnh, vừa hít hà vừa ăn.

Bây giờ khoai lang đã thành thức ăn chủ yếu của bách tính Quan Trung rồi.

“ Ăn khoai lang bao năm như thế mà ngươi chưa biết à?” Vân Chiêu nhìn Vân Dương ăn hết sức ngon lành thì lấy làm lạ:

Vân Dương ăn khoai lang không bao giờ bóc vỏ, hắn thích vị vỏ khoai lang cháy:” Chưa chán, bất kể là luộc, nướng, phơi khô hay là nghiền thành bột ta đều thích, nếu như thứ này không ăn nhiều làm chua bụng, đầy hơi thì ngày nào ta ăn cũng được. Đương nhiên miến khoai lang mà ngươi làm là ngon nhất .. Chỉ là phí khoai lang quá.”

“ Đợi lương thực của chúng ta nhiều lên, ta sẽ đem toàn bộ khoai lang ra làm miến khoai lang, không ăn cách khác nữa.” Vân Chiêu mơ ước:

Vân Dương phản đối ngay:” Thế không được, khoai lang nướng đời này bất kể thế nào ta cũng không bỏ được.”



Vân Chiêu đột nhiên tái mặt nhổm dậy đạp Vân Dương một cái:” Cút đi, ngươi lại đánh rắm rồi.”

Vân Dương cười ha hả:” Ta ngồi cuối gió mà ngươi vẫn ngửi thấy à?”

Vân Chiêu ngồi lại, ngoẹo đầu sang nhìn Vân Dương tiêu diệt khoai lang:” Nói thật đi, ta không cho ngươi ở lại huyện Lam Điền mà cùng ta lang thang trên thảo nguyên nằm băng ngủ tuyết, ngươi không oán trách gì chứ?”

“ Hỏi thừa, ngươi đã nói là dẫn bọn ta đi đánh thiên hạ, tất nhiên là phải gian khổ rồi, nếu ngươi không cho ta đi theo ta mới giận ngươi.” Vân Dương ngoạm một miếng khoai lang to, hắn đã xác định tư tưởng rất sớm, mồm lúng búng:” Không chịu khổ lấy đâu ra ngày tháng tốt đẹp, ở nhà bình yêu là được, chúng ta vất vả chút không hề gì.”

“ Được, ngươi nghĩ thế là tốt rồi, ta quyết định phát động cuộc tập kích Khắc Lỗ vương, nhưng ta không đi, ngươi dám đi không?”

“ Sao ngươi lại không đi, chẳng lẽ không muốn thấy lão bà xinh đẹp của vương công Mông Cổ à?”

Vân Chiêu lắc đầu:” Ta cũng muốn đi xem lắm, chỉ là lần này chiến đấu rất nguy hiểm, không thích hợp cho ta đi.”

“ Ồ, vậy ngươi đừng đi, chuyện đánh nhau để ta đi là được rồi.”

“ Nguy hiểm lắm đấy, có kẻ bán đứng chúng ta, đem tin chúng ta tập kích Khắc Lỗ vương trướng tiết lộ ra rồi.”

“ Ai?” Vân Dương nhảy phắt xuống xe ngựa, tuốt đao ra, đợi Vân Chiêu nói ra tên người đó là giết ngay:

“ Thì ta chứ ai.” Vân Chiêu chỉ bản thân:

“ Vì sao?” Vân Dương đần thối mặt không hiểu gì hết:

“ Vì ta cần một cuộc huyết chiến để loại bộ những phần tử bất ổn định trong số chúng ta, ngươi lên chiến trường nên nhớ, trận này không phải đề thắng, cầm cự được thì cầm cự, không được thì lập tức bỏ chạy, bọn ta sẽ đợi ngươi ở Nhất Khỏa Thụ, không gặp không thôi.” Vân Chiêu chỉ hướng tây, nơi đó có một cái thung lũng nhỏ, giữa thung lũng cái cây đại thụ lớn mọc giữa thảo nguyên, thành địa danh nổi tiếng trăm dặm quanh đây:

“ Vậy ta có thể mang theo bao người, có được mang súng ngắn theo không? Ngoài ra ta còn muốn một ít thuốc nổ nữa.” Vân Dương quay lại xe, từ năm mười ba tuổi hắn đã quyết định đi theo người huynh đệ này rồi, vì y là người có bản lĩnh nhất trong đám huynh đệ, y làm gì đều có lý do, chỉ cần tin chắc y không bán đứng mình là đủ:

“ 30 người, mỗi người 2 súng, thuốc nổ mang bao nhiêu cũng được, có vấn đề gì nữa không?”

“ Không, ngươi cứ ở Nhất Khỏa Thụ yên tâm đợi ta về, nếu thắng lợi, ta sẽ mang theo chiến lợi phẩm, nếu thất bại, ta sẽ dẫn huynh đệ về tìm ngươi.”



“ Vậy là tốt nhất.” Vân Chiêu gật đầu:

Vân Dương nhanh chóng ăn hết số khoai lang còn lại, vươn vai:” Vậy ta đi thương lương với đám huynh đệ kế hoạch tấn công Khắc Lỗ vương trướng đây.”

“ Thiểu Thiểu đi thăm dò tin tức rồi, đợi hắn về đi, ngươi và Vân Quyển phải an bài thứ tự trước sau, ngươi ở phía trước, Vân Quyển ở phía sau, đường lui sẽ do Thiểu Thiểu an bài, nếu phát hiện đường lui có vấn đề thì lập tức kết thúc chiến đấu, chạy ngay cho ta.” Vân Chiêu cẩn thận dặn lại lần nữa, sợ Vân Dương nhất thời hiếu chiến gây tổn thất quá lớn:

Vân Dương vỗ ngực bồm bộp:” Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm này sẽ cho đám vương công thấy sự lợi hại của ta.”

Mỗi lần chiến đấu, đều là do Vân Chiêu chỉ huy, còn Vân Dương đeo mặt nạ tự xưng Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm chỉ huy đội ngũ, nên tới giờ thân phận của Ba Đắc Nhĩ Mai Lâm vẫn là sự thần bí.

Tiền Thiểu Thiểu quay về thì đã khuya lắm rồi, trông có vẻ đi rất xa, trên y phục toàn là bụi đất, giải thích qua loa:” Gặp phải sói, giết hai con, số còn lại chạy mất.”

“ Có phải Cáp Nhật Cách của Đóa Nhan bộ không?” Vân Chiêu hỏi:

“ Vâng, tiểu nhân dẫn người truy đuổi rất lâu, hắn quả nhiên là rời sông Ly Ngưu Phao Tử, tới Khắc Lỗ bộ, Tốc Lý Đài dẫn 4 người lặng lẽ bám theo, muộn nhất là tối mai sẽ về.”

“ Ngươi chắc chắn Tốc Lý Đài là người mình chứ?”

Tiền Thiểu Thiểu đáp ngắn gọn:” Vâng.”

“ Vậy thì tốt, đợi tin tức Tốc Lý Đài truyền về, ta sẽ dẫn Vân chưởng quầy tới Nhất Khỏa Thụ đợi các ngươi. Ta nói với Vân Dương là ngươi an bài đường lui của họ, Thiểu Thiểu, chuyện này quan trọng lắm đấy.”

Vân Chiêu không truy hỏi thân phận Tốc Lý Đài, y tin vào Tiền Thiểu Thiểu, vì hắn làm việc chưa bao giờ khiến Vân Chiêu thất vọng:

Sau khi trời sáng, thương đội của Vân Chiêu men theo sông Ly Ngưu Phao Tử ngược dòng đi lên, được chừng hơn 100 dặm tới được Đóa Nhan bộ trứ danh, bộ tộc này và Ngột Lương Cáp tam vệ có quan hệ mật thiết.

Thời Hồng Vũ, khi thái tổ hoàng đế lập nên Ngột Lương Cáp tam vệ chính là dựa vào cơ sở Đóa Nhan bộ, ông ta rút lượng lớn nhân khẩu của Đóa Nhan bộ thêm vào một số người Mông Cổ thuần phục đã lập nên Ngột Lương Cáp tam vệ.

Mà Đóa Nhan bộ bị rút hết tinh anh trở thành bộ lạc nhỏ, khiến cho Ngột Lương Cáp tam vệ sau khi trở nên cường đại không quay về nữa, sau khi phản bội lại Đại Minh, Ngột Lương Cáp tam vệ đổi thành Đóa Nhan tam vệ.

Còn Đóa Nhan bộ hùng mạnh ngày xưa thành bộ lạc nhỏ bị người ta bỏ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook