Chương 933: Thời Đại Mới Đã Tới. (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Hãng xe ngựa Vạn Lý.
Đây là hãng xe ngựa lớn nhất huyện Lam Điền, cũng có lịch sử lâu đời nhất, bọn họ không chỉ phụ trách chuyển hàng, chuyển người, còn làm tiêu cục. Cả hãng xe có hơn 2000 chiếc xe, hơn 3000 người dựa vào đó kiếm cơm, là sự tồn tại không thể xem nhẹ.
Thương nghiệp Lam Điền vô cùng thịnh vượng, tất nhiên không thể thiếu được hãng xe ngựa như thế, nếu cộng toàn bộ hãng xe ngựa lớn nhỏ lại, người kiếm cơm bằng nghề này trên một vạn.
Ngay từ khi xây dựng đường sắt Hạ Hoàn Thuần đã tới tìm chưởng quầy Triệu Vạn Lý của hãng xe ngựa Vạn Lý, nói cho ông ta biết ảnh hưởng khi làm đường sắt xong với nghề này, cảnh cáo đây là đại sự quốc gia, không thể vì sinh kế đám người họ mà không làm.
Khi ấy Triệu Vạn Lý không coi ra gì, một cái ấm trà lớn phun lửa chỉ chạy được trên hai thanh sắt làm sao đáng tin cậy được, thương cổ tất nhiên sẽ lựa chọn bọn họ chứ không phải thứ tốn của đó.
Giờ tàu hỏa khai thông, Triệu Vạn Lý vạn vạn lần không ngờ những thương cổ làm ăn với mình bao năm lại ngả vào lòng đường sắt, vứt bỏ người cũ ông ta một cách lạnh lùng.
Triệu Vạn Lý không phục, ông ta đích thân ngồi tàu hỏa một lần, nhìn tàu hỏa kéo trăm vạn cân hàng chạy trên đường sắt như chiến mã, ông ta biết đại thế đã qua.
Xe ngựa đấu đường sắt, nửa phần thắng cũng chẳng có.
Giờ nhớ tới năm ngoái huyện tôn Lam Điền đã bảo ông ta chuyển nghề, giảm bớt xe ngựa đi, ông ta xem thường, giờ hối đã muộn.
Triệu Vạn Lý đã sống qua thời loạn, trừ cái lần bị người ta cướp ở Thiếu Hoa Sơn ra, hàng hóa của ông ta chưa từng bị mất, danh tiếng lan xa khắp nơi, làm ăn vô cùng tốt, kể cả lúc chiến loạn thì việc làm ăn cũng không ảnh hưởng mấy.
Cho dù là Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung cũng nể mặt vài phần, vì ai biết đâu khi nào mình phải nhờ tới người ta.
Ông ta không phải không có ý thức đề phòng nguy hiểm, nhưng khi Vân thị nắm quyền cũng không ra tay với ông ta, ngược lại do thương nghiệp Quan Trung thịnh vượng, hãng xe càng mở rộng chưa từng có.
Cái nghề này tưởng chừng vững như núi Thái Sơn, có thể truyền lại đời đời cho con cháu, ông ta nghĩ hết mọi kẻ địch, đều có cách ứng phó ghi lại trong sách, bao gồm cả Vân thị ... Chỉ ông ta không tính tới tàu hỏa.
Tàu hỏa vận hành một tháng rồi, ở khu vực Trường An, Lam Điền, Ngọc Sơn, Phượng Hoàng Sơn, ông ta chỉ còn nhận vụ làm ăn nhỏ tới đáng thương thôi, không còn vụ làm ăn lớn nào nữa.
Đòn chí mạng đánh vào Triệu Vạn Lý là, tàu hỏa vận chuyển hàng không cần tới tiêu sư bảo vệ.
“ Không còn đường sống nữa rồi.”
Triệu Vạn Lý nhìn thấy kết cục, lệnh trướng phòng tiên sinh thanh toán tiền công cho hỏa kế, sau đó giải tán, mấy nghìn con gia súc ăn mỗi ngày, không có việc làm, lấy gì nuôi chúng.
Số tiền này ông ta lấy hết gia sản ra, Triệu Vạn Lý hào sảng cả đời, không muốn lúc sa sút bị người ta rỉa rói sau lưng.
Bất kể thế nào cũng phải để lại con đường cho con cháu, ở Quan Trung, thanh danh mà thối hoắc rồi thì chẳng còn gì nữa.
Xa phu rất yên tĩnh nhận tiền công, sau đó đi rất nhanh, không cầm roi ngựa ở đây nữa thì tới chỗ khác, dù sao thì tàu hỏa đông người lộn xộn, rất nhiều đại hộ không muốn thân quyến mình lẫn lộn trong đám hành khách phức tạp.
Hỏa kế đi rồi, xa phu đi rồi, tiêu sư cũng đi rồi.
Triệu Vạn Lý cho rằng thế nào cũng có kha khá người ở lại đồng cam cộng khổ với mình, khi trướng phòng trả chìa khóa hầm tiền trống không cho ông ta, ông ta mới biết, đám huynh đệ trước kia chung lưng đấu cật, giờ chẳng ai ở lại.
Hãng xe chỉ còn vô số xe ngựa cùng với gia súc đầy chuồng.
Rất nhanh những thứ đó cũng không thuộc về Triệu Vạn Lý nữa, bởi vì đầu năm vừa rồi để mở rộng làm ăn, ông ta đã vay tiền, lãi suất rất cao.
Đứng một mình ở ngưỡng cửa, Triệu Vạn Lý tay run run kẹp điếu thuốc, tuyệt vọng đợi chủ nợ tới.
Ông ta là hảo hán, không ôm số tiền còn lại không bao nhiêu rồi bỏ trốn, ông ta chuẩn bị thanh toán hết nợ nần, dẫn người xuống nông thôn, ít nhất trong nhà còn ruộng tốt mà không ai lấy đi được.
Chủ nợ tới đúng hẹn, Triệu Vạn Lý chẳng có tâm trạng để nhiều lời, chỉ thi lễ mới người ta vào nhà, sau đó ... Chẳng còn gì liên quan tới ông ta nữa.
Đồ đạc trong nhà đều để trả nợ, cái gì nên để người ta mang đi, ông ta không cho người nhà ngăn cản.
Từng chiếc xe ngựa, từng con gia súc bị dẫn đi, lòng Triệu Vạn Lý lòng như dao cắt.
Khi một tên béo vác cả giá binh khí của ông ta đi, Triệu Vạn Lý thống khổ nhắm mắt lại.
Chắc là vì tên đó thấy Triệu Vạn Lý đáng thương, hắn rút thanh trảm mã đao vàng rực đặt bên cạnh Triệu Vạn Lý, sau đó thở dài một tiếng rồi mới đi.
Triệu Vạn Lý vuốt ve thanh đao, trong đầu hiện lên cảnh năm xưa mình phong đao quy ẩn giang hồ, khi đó quần hùng Quan Trung tụ tập hết ở đây, dát vàng lên thanh đao theo ông ta nửa đời.
Đó là vinh diệu nhường nào ... Chuyện như ngày hôm qua thôi vậy mà giờ thay đổi làm người ta không nhận ra nữa.
Một người dáng vẻ như trướng phòng lễ độ mời ông ta tới chỗ khác nghỉ ngơi, bọn họ sắp đóng cửa rồi.
Triệu Vạn Lý ngẩng đầu lên phát hiện tấm biển bị người ta tháo xuống, đặt bên cạnh mình, địa khế giao cho người ta, tiền trả không nổi, chỗ này đã thuộc về người khác.
Ông ta tháo đai lưng, buộc tấm biến lên lưng, tay xách kim đao, bước thấp bước cao rời Trường An.
Bi thương dâng lên trong lòng, Triệu Vạn Lý đã lâu lắm rồi chưa từng rơi lệ, nước mắt nước mũi ròng ròng. Ông ta thực sự không hiểu, rốt cuộc vì sao mình ra nông nỗi này.
Tu tu tu ...
Một hồi còi vang lên từ xa, Triệu Vạn Lý máy móc quay đầu nhìn, chỉ thấy vô số người đang vội vàng chạy về cái ấm trà lớn kia, ai nấy rất hưng phấn, giống như năm xưa ông ta vừa mở chuyến xe ngựa đi đường xa vậy.
“ Lão tử không phục. “ Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Triệu Vạn Lý đi nhanh tới trạm tàu hỏa muốn xông vào mới nhận ra mình chẳng còn đồng nào trên người.
Bị đám nha dịch trông coi trạm tàu hỏa nhìn chằm chằm, Triệu Vạn Lý kéo lê kim đao, lảo đảo bỏ đi, men theo đường ray từng bước về quê.
Chẳng biết đi bao lâu ông ta đột nhiên dừng bước.
Sau lưng lại có tiếng còi tàu hỏa, cái ấm nước đáng ghét lại xình xịch xình xịch phun khói trắng chạy tới.
Triệu Vạn Lý cầm đao chắn trước ngực, hét lên:” Tới đây đi, lão tử không sợ ngươi.”
Nói rồi vung trảm mã đao ánh vàng lao về phía tàu hỏa.
“ Là do Triệu Vạn Lý cầm đao xông vào tàu hỏa, xem ra ông ta định dùng trảm mã đao chém nó.” Một tên nha dịch hả hê trên tai họa của người khác báo cáo:
Hạ Hoàn Thuần hỏi:” Ông ta thắng chứ?”
“ Thắng ạ, kim đao gãy thành hai đoạn, còn ông ta thành đống thịt be bét. Nếu không phải là có thanh đao kia, chẳng ai biết người tỷ võ với tàu hỏa là Triệu Vạn Lý.”
“ Có ai chứng kiến cảnh đó không?”
“ Bẩm huyện tôn, ít nhất có ba người chứng kiến, một nông phu làm việc ngoài đồng, một đứa bé chăn trâu, còn cả đại sư phó lái tàu nữa. Hai người đầu nói nghe thấy tiếng tàu hỏa, bảo ông ta tránh ra, ông ta như điếc, vẫn vác tấm biển lao vào.” Tên nha dịch hưng phấn lắm đây là lần đầu tiên có người bị tàu hỏa đâm chết nà, hắn lại còn là nha dịch đầu tiên tới hiện trường, bi kịch của người ta chẳng bằng kịch tính của câu chuyện:” Trên tàu có hơn ngàn người, vạn cân hàng, làm sao bảo dừng là dừng ngay được, đại sư phó lái tàu nói, ông ta thấy nhưng không làm gì được, Triệu Vạn Lý không tránh, ông ta chẳng thể tránh, thế là xình xịch xình xịch đâm vào .... Sau đó là thôi xong rồi.”
“ Thử nghĩ xem, bị con trâu húc còn chả sống nổi, thế này khác gì bị vạn con trâu húc vào, còn dẫm lên nữa ... Thảm, thảm lắm.”
...
Hôm nay dừng ở đây.
Đây là hãng xe ngựa lớn nhất huyện Lam Điền, cũng có lịch sử lâu đời nhất, bọn họ không chỉ phụ trách chuyển hàng, chuyển người, còn làm tiêu cục. Cả hãng xe có hơn 2000 chiếc xe, hơn 3000 người dựa vào đó kiếm cơm, là sự tồn tại không thể xem nhẹ.
Thương nghiệp Lam Điền vô cùng thịnh vượng, tất nhiên không thể thiếu được hãng xe ngựa như thế, nếu cộng toàn bộ hãng xe ngựa lớn nhỏ lại, người kiếm cơm bằng nghề này trên một vạn.
Ngay từ khi xây dựng đường sắt Hạ Hoàn Thuần đã tới tìm chưởng quầy Triệu Vạn Lý của hãng xe ngựa Vạn Lý, nói cho ông ta biết ảnh hưởng khi làm đường sắt xong với nghề này, cảnh cáo đây là đại sự quốc gia, không thể vì sinh kế đám người họ mà không làm.
Khi ấy Triệu Vạn Lý không coi ra gì, một cái ấm trà lớn phun lửa chỉ chạy được trên hai thanh sắt làm sao đáng tin cậy được, thương cổ tất nhiên sẽ lựa chọn bọn họ chứ không phải thứ tốn của đó.
Giờ tàu hỏa khai thông, Triệu Vạn Lý vạn vạn lần không ngờ những thương cổ làm ăn với mình bao năm lại ngả vào lòng đường sắt, vứt bỏ người cũ ông ta một cách lạnh lùng.
Triệu Vạn Lý không phục, ông ta đích thân ngồi tàu hỏa một lần, nhìn tàu hỏa kéo trăm vạn cân hàng chạy trên đường sắt như chiến mã, ông ta biết đại thế đã qua.
Xe ngựa đấu đường sắt, nửa phần thắng cũng chẳng có.
Giờ nhớ tới năm ngoái huyện tôn Lam Điền đã bảo ông ta chuyển nghề, giảm bớt xe ngựa đi, ông ta xem thường, giờ hối đã muộn.
Triệu Vạn Lý đã sống qua thời loạn, trừ cái lần bị người ta cướp ở Thiếu Hoa Sơn ra, hàng hóa của ông ta chưa từng bị mất, danh tiếng lan xa khắp nơi, làm ăn vô cùng tốt, kể cả lúc chiến loạn thì việc làm ăn cũng không ảnh hưởng mấy.
Cho dù là Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung cũng nể mặt vài phần, vì ai biết đâu khi nào mình phải nhờ tới người ta.
Ông ta không phải không có ý thức đề phòng nguy hiểm, nhưng khi Vân thị nắm quyền cũng không ra tay với ông ta, ngược lại do thương nghiệp Quan Trung thịnh vượng, hãng xe càng mở rộng chưa từng có.
Cái nghề này tưởng chừng vững như núi Thái Sơn, có thể truyền lại đời đời cho con cháu, ông ta nghĩ hết mọi kẻ địch, đều có cách ứng phó ghi lại trong sách, bao gồm cả Vân thị ... Chỉ ông ta không tính tới tàu hỏa.
Tàu hỏa vận hành một tháng rồi, ở khu vực Trường An, Lam Điền, Ngọc Sơn, Phượng Hoàng Sơn, ông ta chỉ còn nhận vụ làm ăn nhỏ tới đáng thương thôi, không còn vụ làm ăn lớn nào nữa.
Đòn chí mạng đánh vào Triệu Vạn Lý là, tàu hỏa vận chuyển hàng không cần tới tiêu sư bảo vệ.
“ Không còn đường sống nữa rồi.”
Triệu Vạn Lý nhìn thấy kết cục, lệnh trướng phòng tiên sinh thanh toán tiền công cho hỏa kế, sau đó giải tán, mấy nghìn con gia súc ăn mỗi ngày, không có việc làm, lấy gì nuôi chúng.
Số tiền này ông ta lấy hết gia sản ra, Triệu Vạn Lý hào sảng cả đời, không muốn lúc sa sút bị người ta rỉa rói sau lưng.
Bất kể thế nào cũng phải để lại con đường cho con cháu, ở Quan Trung, thanh danh mà thối hoắc rồi thì chẳng còn gì nữa.
Xa phu rất yên tĩnh nhận tiền công, sau đó đi rất nhanh, không cầm roi ngựa ở đây nữa thì tới chỗ khác, dù sao thì tàu hỏa đông người lộn xộn, rất nhiều đại hộ không muốn thân quyến mình lẫn lộn trong đám hành khách phức tạp.
Hỏa kế đi rồi, xa phu đi rồi, tiêu sư cũng đi rồi.
Triệu Vạn Lý cho rằng thế nào cũng có kha khá người ở lại đồng cam cộng khổ với mình, khi trướng phòng trả chìa khóa hầm tiền trống không cho ông ta, ông ta mới biết, đám huynh đệ trước kia chung lưng đấu cật, giờ chẳng ai ở lại.
Hãng xe chỉ còn vô số xe ngựa cùng với gia súc đầy chuồng.
Rất nhanh những thứ đó cũng không thuộc về Triệu Vạn Lý nữa, bởi vì đầu năm vừa rồi để mở rộng làm ăn, ông ta đã vay tiền, lãi suất rất cao.
Đứng một mình ở ngưỡng cửa, Triệu Vạn Lý tay run run kẹp điếu thuốc, tuyệt vọng đợi chủ nợ tới.
Ông ta là hảo hán, không ôm số tiền còn lại không bao nhiêu rồi bỏ trốn, ông ta chuẩn bị thanh toán hết nợ nần, dẫn người xuống nông thôn, ít nhất trong nhà còn ruộng tốt mà không ai lấy đi được.
Chủ nợ tới đúng hẹn, Triệu Vạn Lý chẳng có tâm trạng để nhiều lời, chỉ thi lễ mới người ta vào nhà, sau đó ... Chẳng còn gì liên quan tới ông ta nữa.
Đồ đạc trong nhà đều để trả nợ, cái gì nên để người ta mang đi, ông ta không cho người nhà ngăn cản.
Từng chiếc xe ngựa, từng con gia súc bị dẫn đi, lòng Triệu Vạn Lý lòng như dao cắt.
Khi một tên béo vác cả giá binh khí của ông ta đi, Triệu Vạn Lý thống khổ nhắm mắt lại.
Chắc là vì tên đó thấy Triệu Vạn Lý đáng thương, hắn rút thanh trảm mã đao vàng rực đặt bên cạnh Triệu Vạn Lý, sau đó thở dài một tiếng rồi mới đi.
Triệu Vạn Lý vuốt ve thanh đao, trong đầu hiện lên cảnh năm xưa mình phong đao quy ẩn giang hồ, khi đó quần hùng Quan Trung tụ tập hết ở đây, dát vàng lên thanh đao theo ông ta nửa đời.
Đó là vinh diệu nhường nào ... Chuyện như ngày hôm qua thôi vậy mà giờ thay đổi làm người ta không nhận ra nữa.
Một người dáng vẻ như trướng phòng lễ độ mời ông ta tới chỗ khác nghỉ ngơi, bọn họ sắp đóng cửa rồi.
Triệu Vạn Lý ngẩng đầu lên phát hiện tấm biển bị người ta tháo xuống, đặt bên cạnh mình, địa khế giao cho người ta, tiền trả không nổi, chỗ này đã thuộc về người khác.
Ông ta tháo đai lưng, buộc tấm biến lên lưng, tay xách kim đao, bước thấp bước cao rời Trường An.
Bi thương dâng lên trong lòng, Triệu Vạn Lý đã lâu lắm rồi chưa từng rơi lệ, nước mắt nước mũi ròng ròng. Ông ta thực sự không hiểu, rốt cuộc vì sao mình ra nông nỗi này.
Tu tu tu ...
Một hồi còi vang lên từ xa, Triệu Vạn Lý máy móc quay đầu nhìn, chỉ thấy vô số người đang vội vàng chạy về cái ấm trà lớn kia, ai nấy rất hưng phấn, giống như năm xưa ông ta vừa mở chuyến xe ngựa đi đường xa vậy.
“ Lão tử không phục. “ Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Triệu Vạn Lý đi nhanh tới trạm tàu hỏa muốn xông vào mới nhận ra mình chẳng còn đồng nào trên người.
Bị đám nha dịch trông coi trạm tàu hỏa nhìn chằm chằm, Triệu Vạn Lý kéo lê kim đao, lảo đảo bỏ đi, men theo đường ray từng bước về quê.
Chẳng biết đi bao lâu ông ta đột nhiên dừng bước.
Sau lưng lại có tiếng còi tàu hỏa, cái ấm nước đáng ghét lại xình xịch xình xịch phun khói trắng chạy tới.
Triệu Vạn Lý cầm đao chắn trước ngực, hét lên:” Tới đây đi, lão tử không sợ ngươi.”
Nói rồi vung trảm mã đao ánh vàng lao về phía tàu hỏa.
“ Là do Triệu Vạn Lý cầm đao xông vào tàu hỏa, xem ra ông ta định dùng trảm mã đao chém nó.” Một tên nha dịch hả hê trên tai họa của người khác báo cáo:
Hạ Hoàn Thuần hỏi:” Ông ta thắng chứ?”
“ Thắng ạ, kim đao gãy thành hai đoạn, còn ông ta thành đống thịt be bét. Nếu không phải là có thanh đao kia, chẳng ai biết người tỷ võ với tàu hỏa là Triệu Vạn Lý.”
“ Có ai chứng kiến cảnh đó không?”
“ Bẩm huyện tôn, ít nhất có ba người chứng kiến, một nông phu làm việc ngoài đồng, một đứa bé chăn trâu, còn cả đại sư phó lái tàu nữa. Hai người đầu nói nghe thấy tiếng tàu hỏa, bảo ông ta tránh ra, ông ta như điếc, vẫn vác tấm biển lao vào.” Tên nha dịch hưng phấn lắm đây là lần đầu tiên có người bị tàu hỏa đâm chết nà, hắn lại còn là nha dịch đầu tiên tới hiện trường, bi kịch của người ta chẳng bằng kịch tính của câu chuyện:” Trên tàu có hơn ngàn người, vạn cân hàng, làm sao bảo dừng là dừng ngay được, đại sư phó lái tàu nói, ông ta thấy nhưng không làm gì được, Triệu Vạn Lý không tránh, ông ta chẳng thể tránh, thế là xình xịch xình xịch đâm vào .... Sau đó là thôi xong rồi.”
“ Thử nghĩ xem, bị con trâu húc còn chả sống nổi, thế này khác gì bị vạn con trâu húc vào, còn dẫm lên nữa ... Thảm, thảm lắm.”
...
Hôm nay dừng ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.