Minh Thiên Hạ

Chương 1053: Tiếng Nói Và Nắm Đấm.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

“ Lão Trương, quân tử động khẩu không động thủ.”

“ Không cái rắm, thằng tiểu tử dám nói lý với lão tử à, tưởng lão tử không nhận ra cái trò của người sao? Đầu tiên là Trương thúc rồi Trương huynh, giờ thành Lão Trương, để ngươi được nước lấn tới, lần sau ngươi lại chẳng leo lên đầu ta mà ỉa à?”

“ Không, không, ta ... Cháu chỉ muốn giúp thúc hoàn thành mộng tưởng làm Gia Dục Quan trở nên phồn vinh.”

“ Gia Dục Quan sẽ phồn vinh, ngươi cũng phải nghe lão tử an bài, cuối năm mà còn chưa đạt được mục tiêu lão tử muốn, lão tử đánh ngươi một trận nữa, đây là địa bàn của lão tử, ngươi nhớ cho kỹ.”

“ Nói sai rồi, Gia Dục Quan là của hoàng triều Lam Điền, không phải của cá nhân thúc, thúc mới phải nhớ cho kỹ.”

“ Còn mồm mép à, đánh chết thằng vương bát đản.”

“ Ái ái, đã nói rồi, quân tử động ... Đừng đánh mặt ....”

Khi Phan thị xách thùng ra thì thấy nam nhân của mình đang cưỡi trên người Bành Ngọc đấm túi bụi, nàng chẳng để ý, liền cứ thế ra sông Nguyệt Lượng rửa thùng.

Khi về lại phát hiện hai người họ đã ngồi hai bên bàn trò chuyện, không khí có vẻ không tệ, chỉ là mặt Bành Ngọc bên sưng bên tím, mũi nhét vải, trông rất quái dị.

“ Đến cuối năm phải sửa xong tường thành, mười sáu phong hỏa đài phải có người canh, trong thành phải có hồ chứa nước lớn ....”

“ Lão đại, không thể làm thế, tất cả lao lực đều đi làm mấy chuyện này thì ai đi khai hoang, thành phòng trước kia là chuyện lớn, giờ không phải nữa, ở Liêu Viễn có 3000 đại quân, mã tặc sắp bị Hạ tổng đốc giết sạch rồi, ai dám qua Ngọc Môn quan gây sự với chúng ta. Sau lưng lại là Trương Dịch với 2000 thủ quân. Cho nên ta nghĩ nên phát triển thành vùng nông nghiệp đáng tin cậy, thu hút tội dân cùng dân du mục lưu lãng ...” Bành Ngọc ăn một trận đòn lại đổi cách xưng hô:

“ Ngươi biết cái rắm, ngươi từ Ngọc Sơn tới, làm sao hiểu tâm tư bách tính Hà Tây, ở Quan Trung nhiều nơi bỏ thành trì, nhưng ở Hà Tây, nếu không có thành cao, không ai muốn sống, chẳng liên quan gì tới còn cường đạo mã tặc không, ở đây mọi người thích sống trong tường cao, như vậy ngủ mới an ổn.” Trương Kiến Lương đấm bàn:” Không có thành, không có người.”

Bành Ngọc cố chấp lắc đầu:” Không được, thành trì có thể thong thả xây dựng sau, đất đai nơi này phải mau chóng phồn vinh, trong vòng ba năm phải thành một thành thị vạn người, nếu không ta không hoàn thành thực tập.”

Trương Kiến Lương tóm cổ áo Bành Ngọc:” Ngươi tới Gia Dục Quan là để trải đường thăng tiến cho mình chứ gì?”

Bành Ngọc tuổi trẻ, máu cũng nóng, rống lên: “ Nếu không phải triều đình quy định học tử tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn phải đi biên ải thực tập ba năm, lão tử chẳng thèm tới cái chỗ rách nát này. Không có lão tử, ngươi chỉ có thể ôm một kỹ nữ hoàn lương mà mơ mộng Gia Dục Quan phồn vinh thôi ... Á, đừng đánh mặt ... Lão đại, á không Trương thúc, nhẹ tay, nhẹ tay ... cháu lỡ lời ”



Trương Kiến Lương lại đánh Bành Ngọc một trận, với thằng khốn kiếp này phải đánh.

Đó là phép tắc trong quân, với cấp dưới không chịu nghe lời, cứ đánh tới khi dần hiểu quy củ là được.

Hiển nhiên Bành Ngọc không phải người như thế, sau khi ăn đòn, máu mũi chưa lau khô đã đi chỉ huy bách tính đang hăng hái muốn làm chuyện lớn.

Lúc bị đánh thì hắn vâng dạ đầu hàng, sau đó thì hắn vẫn làm theo ý mình.

Trong mắt Bành Ngọc, lông chân hắn còn thông tuệ hơn loại chữ lớn chưa đầy một sọt Trương Kiến Lương.

Chẳng qua là không đánh nổi thôi, hắn hối hận khi ở thư viện đã không coi trọng môn võ học.

Đợi ba năm sau biến Gia Dục Quan thành nơi không tệ, lão tử phủi đít mà đi, thích làm gì thì làm, đường đường tốt nghiệp sinh thư viện phải ở chỗ hoang man này đúng là uổng phí tài hoa.

Là hảo hán phải nắm đại quyền, chăn dắt một phương, an định tứ hải, ghi công sử sách mới không uổng phí một thân tài hoa, ai hơi đâu mà đi so đó với tên lính thoái ngũ.

Theo hắn biết, chuyện làm đường sắt đi Tây Vực sẽ nhanh thôi, trưởng quan tối cao Hạ Hoàn Thuần là ai, chính là người nổi danh nhờ làm đường sắt chạy khắp Quan Trung, nếu muốn trói buộc Tây Vực mà không làm đường sắt thì có là kẻ mù.

Làm đường sắt không phải là chuyện có tiền là xong, cần phải chuẩn bị quá nhiều việc, dăm ba năm mới xong, hắn dám cá Hạ Hoàn Thuần sẽ bất chấp mọi thứ làm đường sắt trước khi hết nhiệm kỳ.

Đó là nguyên do hắn thuyết phục cái ngân hàng nhỏ tới không thể nhỏ hơn ở Gia Dục Quan cho vay 50 vạn lượng bạc.

Đường sắt thông rồi, dịch trạm ắt bị hủy bỏ, thế nên dịch trạm phải lấy lòng hắn, để khi thông đường sắt còn kiếm được miếng cơm.

Bành Ngọc tính hết cả rồi, chuyện gì cũng an bài xong, chỉ là bách tính không tin hắn, chuyện gì cũng phải lấy danh nghĩa Trương Kiến Lương mới làm được.

Nhưng mà hắn lại không đánh nổi Trương Kiến Lương.

Bành Ngọc tới Gia Dục Quan thực ra để làm huyện lệnh.

Trong lòng hắn có văn thư bổ nhiệm, nhưng mà lúc đầu không dám lấy ra, giờ càng không dám.



Ánh mắt Bành Ngọc hướng về phía Kính Thiết Sơn, đây mới là nguyên nhân trọng yếu khiến hắn chọn Gia Dục Quan.

Hắn chuẩn bị đợi mình khỏe hơn chút sẽ đi Kính Thiết Sơn một chuyến, khảo sát cái mỏ này, xem xem có cơ sở xây xưởng luyện sắt không, nếu có thì nam hạ tìm đại thương cổ, khai phát nơi đó.

Eo truyền tới cơn đau nhói tim, Bành Ngọc tức điên, không chỉ eo đau, mặt càng đau, từ khi nằm xuống giường, hắn không muốn ngồi dậy nữa.

“ Thứ chó má, không có lão tử, ngươi mệt chết cũng chỉ để lại tòa hoang thành, nơi này định sắn sẽ tiêu vong .... lão tử tới cứu ngươi, ngươi đối xử với lão tử như thế ... Đồ vương bát đản, làm như lão tử muốn cướp vị trí huyện lệnh của ngươi vậy, lão tử vốn là huyện lệnh ... Ngươi nghĩ mình đang vì quốc gia cố thủ quốc thổ à, Hạ Hoàn Thuần mới là người đang bảo vệ quốc thổ ... dựa theo luận Lam Điền, ngươi phải bị chặt đầu, lão tử là người tốt ... Không ám hại ngươi, nếu không ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chặt ...”

Bành Ngọc vừa chửi vừa dần chìm vào giấc ngủ, một ngày ăn mấy trận đòn, hắn thực sự mệt lắm rồi.

Chẳng biết từ lúc nào Trương Kiến Lương đi vào phòng, nhìn người trẻ tuổi đó ngủ thiêm thiếp, anh mắt phức tạp, nghĩ hồi lâu đi tới đá giường:” Đừng vờ vịt, ta biết vừa rồi ngươi cố tình nói cho ta nghe.”

Không ngờ tên lính đầu to này tinh thế, Bành Ngọc tức tối mở mắt:” Thì sao nào?”

“ Ta vì mảnh đất này mà đỏ máu, ta không nhường.” Trương Kiến Lương dứt khoát nói.

“ Ngươi không có bản lĩnh quản lý địa phương, bọn ta được giáo dục hệ thống, ngươi thì không, ngươi không biết bách tính cần gì, không biết tận dụng những thứ có trong tay để địa phương phát triển. Nói cách khác, ngươi mà làm huyện lệnh sẽ là tai họa với bách tính, một quan viên ác độc nhưng có thủ đoạn vẫn có ích hơn là loại người quang minh chính đại nhưng không có bản lĩnh như ngươi.” Bành Ngọc tức tiên ngồi bật dậy, kệ cơn đau méo mặt, hung hăng nói:

“ Làm quan không phải so ai nắm đấm lớn hơn, làm người tốt chỉ ấm lòng chốc lát, nhưng không giúp gì được cho bách tính. Trương huynh, ta phục huynh, có thể giúp Gia Dục Quan trật tự bình yên ở nơi đạo phỉ hoành hành, huynh chính trực vô tư, lập nên cho bách tính một tấm gương đạo đức, kiến lập giới hạn đạo đức tối thiểu cho mảnh đất này. Đó là công tích của huynh.”

“ Trăm năm sau huynh sẽ thành thành hoảng, thổ địa, sơn thần ở nơi này, đó là theo đuổi tối cao của người đi vào sĩ đồ.”

“ Nhưng mà huynh phải biết từ bỏ, trước khi huynh lộ ra yếu kém của mình phải buông sự cố chấp của mình, buông tâm nguyện làm thần bảo hộ bách tính, như thế bách tính mới truyền nhau, huynh là người hoàn mỹ.”

“ Từ bỏ đi, huynh sống khổ bao năm rồi, nên khoái hoạt rồi, cùng Phan thị cưỡi ngựa ngắm tuyết sơn, nắm thảo nguyên, hát tình ca bên sông, dựa vào nhau nướng thịt, uống rượu, thế gian không còn phiền nào nữa.”

…….. ……

Thằng này đúng là đáng ăn đòn lắm =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook