Minh Thiên Hạ

Chương 213: Tiết Tháo Của Lô Tượng Thăng. (1)

Kiết Dữ 2

17/11/2022

Khi Vân Chiêu cho rằng Kiến nô sẽ bất chấp tất cả kéo tới đánh dằn mặt một trận thì một người Hán lặng lẽ tới Đóa Nhan bộ.

Vân Chiêu mừng lắm, còn cho rằng người này là Bảo Thừa Tiên, sau khi Tốc Lý Đài hỏi mới biết, người này chỉ là mạc liêu của Bảo Thừa Tiên mà thôi.

Người này vừa tới Đóa Nhan bộ liền hống hách yêu cầu Đóa Nhan bộ mau mau đưa tay chịu trói, nếu không, diệt tộc.

Tên mạc liêu này rõ ràng được phái tới để nạp mạng.

Xem ra Bảo Thừa Tiên cũng rất muốn cùng Đóa Nhan bộ đánh một trận, ước lượng xem thực lực của Đóa Nhan bộ thế nào, có tư cách để làm chó hay không?

Dưới sự an bài của Tiền Thiểu Thiểu, Tốc Lý Đài phẫn nộ, lệnh thuộc hạ cắt mũi tên mạc liêu này, ném ra sáu chữ cực kỳ khí phách: Ngươi muốn đánh, vậy thì đánh.

Vân Chiêu đắp một căn nhà tuyết trên đỉnh đồi có góc nhìn tốt để quan sát cuộc chiến này.

Tốc Lý Đài biểu hiện cực kỳ anh dũng, liên tục ba lần chủ động chỉ huy đội ngũ phát động tấn công Kiến Nô, đáng tiếc mục dân có dũng mãnh tới mấy cũng không thể so được quân đội chính quy cũng thuần thục cung mã, đội ngũ của Tốc Lý Đài chẳng khác nào sóng lớn xô vào vách đá, vỡ tan tành.

Khi hắn kêu gọi thuộc hạ tụ lại, chuẩn bị phát động cuộc tấn công thứ tư thì Trác La phản kích ... Kết quả dễ dàng đoán được, Tốc Lý Đài bị bắt sống.

Kỵ binh Kiến nô chỉ giết hết kỵ binh Mông Cổ bị thương, không có thêm bất kỳ hành động nào khác.

Cho tới khi Tốc Lý Đài vì an nguy của tộc nhân mà phải đầu hàng Bảo Thừa Tiên, cuộc chiến thảm liệt với tổn thất một so với mười ba này liền kết thúc.

Không có gì nhiều để xem, cũng không có gì nhiều để miêu tả.

Rời khỏi chiến trường lất rồi Vân Dương mới thở dài một tiếng:” Ta tối đa chỉ có thể đánh lại ba tên kỵ binh Kiến Nô, không thể nhiều hơn được nữa.”

Vân Quyển đấm đầu:” Ta chỉ có thể đánh được một tên thôi, nhiều hơn thì chết chắc, nếu đối trận với chúng, ta không dám nói gì hết.”

Vân Chiêu cũng rất thực tế:” Ta thì ước chừng có thể cầm chân một tên đợi các ngươi tới cứu.”

Trong trận chiến này kỵ binh Kiến nô gần như bị động ăn đòn, chưa phát huy sức chiến đấu tối đa, vậy mà đội ngũ hoành hành cả thảo nguyên Mông Cổ đã bị đánh tơi bời, Vân Dương cũng phải sa sút tinh thần:” A Trệ, không sợ ngươi cười đâu, nhìn Kiến nô chiến đấu, ta không muốn chọi cứng với chúng.”

Vân Chiêu dùng khăn quấn kín mặt nói:” Đó là nguyên nhân vì sao ta một lòng muốn phát triển hỏa khí, ba huynh đệ chúng ta từ nhỏ được ăn uống đầy đủ, cho nên thân thể phát triển rất tốt. Vân Dương thậm chí có thể gọi là hảo hán nghìn người mới có một rồi, tới Tây An thi võ trạng nguyên, múa đại quan đao một trăm sáu mươi cân cũng không phải là vấn đề, vậy mà lên chiến trường chỉ có thể chống lại ba Kiến nô, thế nên sau này chưa tới tuyệt cảnh, chúng ta không thể chọi cứng với Kiến nô.”



“ Có điều ta cho rằng đám Kiến nô này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ rồi, không phải là tùy tiện mà kiếm ra được đâu, mấy tên Kiến nô ở Phượng Hoàng Sơn, chẳng phải Vân Dương có thể một chọi tám sao?”

Vân Dương giọng ồm ồm:” Không cần giữ thể diện cho ta, tám tên Kiến Nô kia đã muốn chết từ lâu, đánh với chúng ta còn chẳng hứng thú.”

Vân Chiêu cười lớn vỗ vai hắn:” Thêm chút tự tin dù sao cũng tốt mà, mau đi thôi, chúng ta là một thương đội thắng lớn trở về, lần này về Trương Gia Khẩu, nhất định là sẽ khiến người ta chấn kinh, ngươi xem Vân chưởng quầy kìa, ông ta bắt đầu ca hát rồi đấy.”

Chẳng có niềm vui nào sánh được với chuyến đi buôn thắng lợi, ít nhất là với Vân chưởng quầy là thế.

Mười ngày sau, đội xe dài đã lên tới 200 chiếc của Vân thị tiến vào Trương Gia Khẩu, tức thì làm nơi này tưng bừng hơn cả đón năm mới, đám thương cổ vui sướng treo pháo đốt tưng bừng.

Trong màn thuốc pháo gắt mũi, Lương Tam hộ vệ Vân Chiêu tới khách sạn Phúc Mãn Viên, còn đám Vân Dương, Vân Quyển, Vân chưởng quầy được đám thương cổ vây quanh đưa tới Đại Xa điếm.

Không phải ở trong lều Mông Cổ nữa thật hạnh phúc.

Chuyện đầu tiên Vân Chiêu làm khi trở về là tắm một trận thống khoái, hai đại cô nương xinh xắn đất bắc giúp y kỳ cọ toàn thân, cắt tỉa móng tay, chải tóc xong, khi đi ra y quay lại là một phú gia công tử da non thịt mệt.

Việc thứ hai là Vân Chiêu húp một bát cháo gạo đặc, đến lúc này mới cảm giác toàn bộ hồn phách của mình mới quay về.

Ăn một bữa no, uống cốc sữa nóng, thấy trời đã tối, chuẩn bị quay về cái giường đã được sốt ấm áp, ngủ một giấc ngon lành.

Vân Chiêu tổng kết vì sao mình không được cao lớn như Vân Dương, trong khi y có được điều kiện tốt hơn hẳn, đó là vì y ngủ không tốt, 8 tuổi đã làm huyện lệnh, kiêm gia chủ gia tộc lớn, quá nhiều việc phải suy nghĩ, dẫn tới chất lượng giấc ngủ bị ảnh hưởng.

Ai cũng biết trẻ con ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng tới chiều cao, dù y chịu khó uống sữa vẫn không cải thiện được nhiều.

Vừa mới chui vào chăn, Lương Tam ở ngoài đã gọi:” Thiếu gia, Hồng quản gia cầu kiến.”

Vân Chiêu muốn mặc xác, y cần ngủ, y cần cao lên, nhưng mà lão già đó mặt mày tươi hơn hớn đi vào rồi, bực tức nói:” Có chuyện gì mai hẵng bàn.”

Hồng quản gia cười khoe hàm răng móm mém:” Trệ thiếu gia, không đợi được, không đợi được, thiếu gia nhà lão nô một canh giờ nữa sẽ tới.”

Vân Chiêu giật mình ngồi bật dậy:” Sao ông ta lại tới Trương Gia Khẩu vào lúc này?”

“ Lô tướng công cũng tới ạ.”

“ Lô tướng công nào?”



“ Chính là Tuyên Đại tổng đốc Lô Tượng Thăng.”

Hồng quản gia vừa nói vừa đi tới, chu đáo đắp chăn lại cho Vân Chiêu chỉ mặc áo trong, chắp tay một cái ra ngoài, khép cửa lại.

Vân Chiêu ngồi thừ ra lẩm bẩm trong gian phòng trống trợn:” Một tên xúi quẩy dẫn theo một tên xúi quẩy khác tới tìm mình, thế này có định cho mình sống tử tế nữa hay không đây?”

Nói rồi kéo chăn chùm kín mặt, ngủ say tít, lão tử tranh thủ cao lên chút nào hay chút đấy đã, chuyện thiên hạ để sau.

Lời của quan viên không thể tin được, mà lời ấy lại thông qua nô tài truyền tin thì càng không thể tin.

Có lẽ Hồng Thừa Trù nói với Hồng Phúc, ba canh giờ sau ông ta sẽ tới, Hồng Phúc vì muốn Vân Chiêu tỏ ra kính lễ với thiếu gia nhà mình, cho nên nói thành một canh giờ, để Vân Chiêu chuẩn bị nhiều thêm một chút.

Đối với danh nhân ở thế giới Đại Minh này, cảm quan tổng thể của Vân Chiêu là không tốt lắm, trên người họ luôn phát tán ra khí tức làm người ta tiếc nuối, bi tráng hoặc là rơi nước mắt.

Trên người Hồng Thừa Trù bốc ra mùi thối thì Vân Chiêu đã quen rồi, không biết Lô Tượng Thăng có mùi gì, nhưng mà chắc chắn chẳng hay ho gì.

Một đám xúi quẩy mà.

Quả đúng như Vân Chiêu dự liệu ngủ hai canh giờ rồi mà hai người kia còn chưa tới.

Khi Vân Chiêu còn định ngủ tiếp thì chợt phát hiện ra trong phòng ngủ của mình có thêm hai người.

“ Người trẻ tuổi luôn tham ngủ, ngươi cứ ngủ tiếp đi, ta và Kiến Đấu huynh đã lâu không gặp, vừa vặn hàn huyên một lúc.” Hồng Thừa Trù cầm cốc trà trên bàn lên tỏ ý với Vân Chiêu, chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với văn sĩ trung niên bên cạnh, tự nhiên còn hơn cả nhà mình:

Trong phòng chỉ thắm một ngọn đèn dầu tù mù, Lô Tượng Thăng ngồi trong bóng tối nhìn không rõ, ác khách tới tận nhà rồi, Vân Chiêu sao ngủ được nữa, nói một câu cáo lỗi rồi giường khoác áo choàng vào.

Sau đó rất vô lễ cầm cái đèn lên soi mặt Lô Tượng Thăng xem ông ta trông thế nào.

Trông chẳng hay ho gì cả, cái mũi thì hếch, cái mặt thì dài, chòm râu hoa râm sơ xác, đôi mắt có thần chút, dáng vẻ thì xấu xí mà lại còn tự tin, ngồi ngay ngắn cho Vân Chiêu nhìn ngó.

“ Đây là con lợn mà huynh nói à?”

Lô Tượng Thăng nói chuyện từ tối, cũng đang đánh giá Vân Chiêu, nhìn rõ rồi quay sang hi vọng Hồng Thừa Trù giới thiệu hai bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook