Minh Thiên Hạ

Chương 676: Tình Cảm Nhiễu Loạn. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Hàn Lăng Sơn biết kỳ thực người có suy nghĩ như Vân Dương cũng không phải là ít, tựa như đang nói giảng hòa:” Bây giờ đất đai chúng ta chiếm lĩnh được quá phân tán, ti chức hi vọng trong hai ba năm tới có thể nối liền đất đai huyện Lam Điền mới dễ quản lý.”

Đoàn Quốc Nhân gật gù:” Quốc thổ Đại Minh quá rộng lớn, giờ chúng ta thiếu nhất vẫn là nhân thủ, ăn từng miếng thôi, dù sao thức ăn ở trên bàn rồi.”

Vân chiêu không để ý tới mấy lời xúi bẩy đó, chẳng khó nhìn ra mấy tên này đã đạt thành nhất trí về việc mở rộng rồi, nói lời phản bác lại nhau chỉ là cớ để phát huy đề tài thôi.

Y không lên tiếng, để xem đám này còn trò gì nữa.

“ Hàn Tú Phân gửi thư về, tỷ ấy kịch chiến với người Hà Lan một trận ở Mã Lục Giáp, coi như thắng lợi, dựa theo lời tỷ ấy miêu tả, ta thấy nên nói là là lưỡng bại câu thương thì đúng hơn.” Hàn Lăng Sơn rốt cuộc nói ra lời hắn muốn nói nhất hôm nay rồi:

“ Từ trong thư của tỷ ấy ti chức nhìn ra, tỷ ấy không tự tin nếu phải đối diện với chiến hạm chủ lực của người Hà Lan.”

Huyện Lam Điền cách biển quá xa, thêm vào vùng duyên hải không nằm trong phạm vi thế lực của huyện Lam Điền, cho nên phát triển lực lượng trên biển bị rất nhiều thế lực níu kéo.

Triều Châu tạm coi là địa bàn của huyện Lam Điền, nhưng thế lực của họ ở đó còn rất mỏng.

Thi Lang, Chu Tước dẫn theo hai nghìn người, con số không phải ít, nhưng ở vùng ven biển vẫn chưa là gì.

Hiện Trịnh Sâm đang tranh giành quyền thống trị Thập Bát Chi với Trịnh Chi Báo, nếu như đám không thể phát triển lớn mạnh trước khi Trịnh Sâm nhất thống Thập Bát Chi, Thi Lang sẽ thành đối tượng tấn công đầu tiên của Trịnh Sâm.

Hiện Thi Lang còn chưa thể phát triển mạnh, vì Triều Châu đem so với cảng lớn phồn hoa như Quảng Châu, Tuyền Châu, bất kể là ở đóng thuyền hay chiêu mộ nhân thủ đều có nhiều điều bất tiện.

Nhìn từ tin tức Chu Tước gửi về, trước khi hải quân phát triển, huyện Lam Điền phải bố trí một lực lượng ở đất liền đủ khiến triều đình và Trịnh Sâm kiêng kỵ, như thế mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng phân chia thế lực ven biển đã kết thúc từ lâu, bất kể là tài phiệt Giang Nam hay hải thương Lĩnh Nam, bọn họ đều ngầm mặc định vùng duyên hải thuộc về họ, người ngoài tiến vào là bị họ liên kết áp chế.

Khi đám Vân Chiêu đang cao đàm khoát luận ở hoa sảnh thì Trưởng công chúa Chu Mỹ Sác đứng trên hòn giả sơn lớn ở hậu trạch nhìn đám người ở hoa sảnh.

“ Vương công công, toàn bộ đám cường đạo Lam Điền đều ở đó phải không?”

Vương Thừa Ân cúi đầu nói nhỏ:” Công chúa, đó chỉ là một nhúm nhỏ thôi, sao có thể là toàn bộ được, bọn họ còn đông lắm.”



“ Ngươi nói xem vì sao thiên hạ lại xuất hiện nhiều tặc khấu như thế, vì sao bọn chúng lại không chịu khó làm ruộng kiếm ăn? Đất đai có rất nhiều mà” Tiếng là công chúa, Chu Mỹ Sác sinh ra lúc Đại Minh đã xuống dốc nghiêm trọng, cha nàng vô cùng tiết kiệm nên nàng chẳng hề sống sung túc hơn khuê nữ nhà bình thường, chẳng lạ gì việc ra vườn trồng rau, một tháng chỉ vài ngày có thịt:

Vương Thừa Ân thở dài: “ Công chúa, là vì thiên tai, thiên tai tới làm người không đủ cái ăn, cho nên phải đi cướp của người khác.”

Chu Mỹ Sác ngân ngấn nước mắt:” Phụ hoàng ta đã phải bớt ăn bớt mặc, ngày ngày phê duyệt tấu chương tới tận đêm khuya, ta và mẫu hậu tới đưa cơm cho phụ hoàng, phụ hoàng chỉ ăn một hai miếng, lúc nào cũng nói, mình bớt ăn một miếng cứu thêm được một người.”

“ Đại Minh thế này là do thiên tai, đâu phải lỗi của phụ hoàng ta, vì sao những kẻ này đều muốn đem mọi tội lỗi đổ lên phụ hoàng ta. Phụ hoàng hay nói, nếu thiên hạ không có nhiều phản tặc như thế, thu hoạch từ làm ruộng sẽ đủ cho bách tính ăn.”

Vương Thừa Ân trầm mặc không nói, nguyên nhân rất nhiều, truy cứu tới các đời hoàng đế trước, chẳng thể giải thích cho công chua hiểu.

Chu Mỹ Sác nhìn đám người trong hoa sảnh thao thao bất tuyệt, lòng quặn đau từng cơn, nàng cho rằng đám người kia đang tính kế hại phụ hoàng của nàng.

“ Vân Chiêu sẽ không cưới ta đâu.”

Sau khi gặp Phùng Anh và Tiền Đa Đa, Chu Mỹ Sác liền tuyệt vọng, nàng tự ti vô cùng, dù Tiền Đa Đa mới sinh sắc mặt tiều tụy, tinh thần hao hụt cũng là người đẹp nhất trong tất cả nữ nhân nàng từng gặp.

“ Công chúa chớ lo, loại kiêu hùng như Vân Chiêu cưới thê tử chỉ xem ai có thể giúp đỡ y thôi, còn về dung mạo, phẩm đức chỉ là thứ yếu. Trong khi công chúa là thiên hoàng quý trụ chân chính, mang huyết mạch cao quý nhất trên đời, Vân Chiêu xuất thân thảo mãng, cưới được công chúa là vinh hạnh của y.”

“ Được, nếu ta được gả cho Vân Chiêu, ta nhất định toàn lực khuyên y trung thành với phụ hoàng, ra sức vì Đại Minh.” Chu Mỹ Sác hạ quyết tâm mà nàng không chắc mình làm được:

Từ lúc nhìn thấy Vân Chiêu, nàng thấy mình không xứng đáng với nam tử như ánh mặt trời đó, vì nàng nhìn thấy sự thương hại trong mắt y, y dùng nghi lễ chào nàng là vì thương hại nàng.

Một tri huyện lại đi thương hại công chúa ... Chuyện này đáng lẽ không thể có mới đúng, phải là ngược lại mới đúng, nhưng Chu Mỹ Sác khẳng định nàng không nhầm.

Sống trong thâm cung, Chu Mỹ Sác cũng đã tới tuổi hoài xuân, nàng từng cho rằng phụ hoàng là nam tử vĩ đại nhất thiên hạ.

Sau khi tới Quan Trung, nghe không biết bao nhiêu truyền thuyết thần kỳ về Vân Chiêu, mới đầu nàng khinh thường, coi đám quan viên tang bốc lấy lòng y, sau khi ra ngoài đường phố Trường An, tiếp xúc với bách tính, dần nàng biết từng chuyện đều là sự thực, thậm chí Vân Chiêu trong lòng bách tính còn thần kỳ hơn nhiều.

Nàng dần dần hoang mang, đôi khi thậm chí trong mơ xuất hiện một nam tử cưỡi ngựa trắng mặc giáp trắng cầm thương bạc bế nàng lên lưng ngựa, cùng phóng đi trong gió ...



Vân Chiêu đương nhiên không cưỡi ngựa bế Chu Mỹ Sác chạy trên đồng rồi.

Cho dù là bế thì y cũng bế Tiền Đa Đa thôi, chứ Phùng Anh thì ... Người ta lên chiến mã liền thành sát thần, Vân Hiển ngồi trước, Vân Chương ngồi sau vẫn chạy nhanh hơn Vân Chiêu và Tiền Đa Đa.

Hai thằng nhóc hò hét ầm ĩ còn thè lưỡi ra trêu cha chúng bị tụt lại.

Lần này Tiền Đa Đa phục hồi rất nhanh, mới nửa tháng trôi qua nàng đã quay về dáng vẻ bình thường.

Quan Trung cuối tháng 10, thời tiết có chút lành lạnh, Chung Nam Sơn phủ kín lá vàng, thấp thoáng chút lá đỏ, sau khi thấm đẫm sương lạnh lả tả rơi xuống đất.

Thế là tảng đá xấu xí vốn được tán cây rậm rạp che đi bị bại lộ dưới ánh nắng.

Đối diện với Chung Nam Sơn, Vân Chiêu chẳng có cái nhã hứng "Ðường lên núi lạnh dốc đã tà" càng chẳng định "Dừng xe lại ngắm rừng phong thẫm", hôm nay tới đây chỉ để cưỡi ngựa thỏa thích ở Long Thủ Nguyên.

Khoái mã chạy tới chân núi, Kim Tiên Quan gần ngay trước mắt, qua kính viễn vọng có thể thấy mái cong đỏ thẫm thấp thoáng trong lá vàng.

Sau mái ngói là một cây măng đá cực lớn đâm lên tận trời.

“ Trước kia có đạo sĩ lợi hại leo lên được cột chống trời này.”

Lương Hưng Dương khi không nổi điên thì trông còn có chút tiên phong đạo cốt, chỉ có điều cái chân què không thay đổi được.

Hoặc nói là bản thân ông ta không muốn thay đổi.

Từng có đại phu khoa xương của thư viện Ngọc Sơn, kiến nghị ông ta làm gãy chân, sau đó nối lại, nói không chừng có thể đi lại tử tế như cũ, Lương Hưng Dương không làm.

Năm nay lần đầu tiên sau mười mấy năm ông ta mới lấy can đảm rời huyện Lam Điền tới Duyên An một chuyến, phát hiện ra nơi đó không còn đánh nhau nữa, nhưng mà người thì thưa thớt.

Ông già đáng thương năm xưa gặp chuyện quá kinh khủng không dám nghe chuyện thiên hạ, tới việc di cư hơn 40 vạn người Duyên An tới Ninh Hạ oanh liệt như vậy mà không biết.

Hôm nay mới có cơ hội để hỏi Vân Chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook