Chương 647: Tình Cảm Và Lý Trí.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Thằng Trì đại lý trưởng Trương Xuân vào thời điểm dịch bệnh nghiêm trong nhất, khi không cầu cứu được ai, tự nguyện dẫn 487 bách tính nhiễm bệnh đi vào Hào Sơn, lấy cái chết của mình để đổi lại sự bình an cho những người còn lại.
Khi tất cả đều cho rằng bọn họ đã chết ở Hào Sơn, 20 ngày sau hắn dẫn 163 người từ trong núi sâu đi ra.
Mặc dù gầy hơn nhiều, nhưng cuối cùng vẫn sống, tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc.
Cách làm của hắn nhìn thì không sai, thực tế chính vì hắn làm thế, bộ hạ của hắn, những lý trưởng kia mới học theo, không vứt bỏ, không từ bỏ người bệnh.
Kết quả là ba lý trưởng khác làm như vậy không còn sống mà về, còn những người bệnh kia, vì ba người kia chết, vô cùng kinh hoảng, chạy trốn khỏi Hào Sơn, đem bệnh dịch đi nhiều nơi hơn nữa.
Vân Chiêu thở dài:” Trương Xuân, ta phải nói ngươi thế nào đây ...”
Ngọc Sơn nối liên với Tần Lĩnh, Ngọc Sơn là long đầu, thân thể trong Tần Lĩnh, không biết sâu bao nhiêu mà kể.
Trong một sơn cốc vắng lặng, có một con suối chảy róc rách qua lá cây, có vài ngôi mộ mới đắp lác đác trên sườn núi. Một ngôi nhà tranh đơn sơ dựng bên suối nhỏ, tĩnh mịch mà thê lương.
Trương Xuân ngồi bên suối, nhìn những con cá nhỏ gần như trong suốt rất lâu, rất lâu rồi.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn.
“ Nếu ngươi muốn khóc thì khóc đi.”
Trương Xuân quay người lại, quỳ lạy Vân Chiêu:” Trương Xuân biết sai rồi.”
“ Thân là con người, ngươi không sai, tấm lòng của ngươi có thể tỏ với trời, ngươi sai ở không nên làm quan, thân là quan viên, yêu dân, nhân từ chỉ là một phần thôi. Còn phải có một mặt nghiêm khắc, lần này khi nên nghiêm khắc thì ngươi lại nhân từ.”
Chính vì phần nhân từ này mà Vân Chiêu cũng không cách nào nói hắn làm sai, vì hành vi của hắn đại biểu cho tình cảm mỹ hảo của nhân gian:” Ta biết gần đây có người nói ngươi lấy mạng cầu danh, hại chết đồng song, khiến dịch bệnh ở Thằng Trì tràn lan ... Nhưng ta không nghĩ thế.”
“ Mỗi ngày nhìn từng xe người bị đem đi thiếu, nhìn vô số người bị ngã xuống, từng thôn xóm phồn hoa thành quỷ vực, ta biết, ngươi không chịu nổi.”
Trương Xuân mới đầu chỉ khóc nức nở, càng nghe khóc càng lớn, bò tới ôm chân Vân Chiêu:” Huyện tôn, cứu ti chức với, tội hại chết đồng song quá kinh khủng, ti chức không gánh được. Nếu hỏi tội chặt đầu ti chức mà trừ bỏ được tội này, xin huyện tôn cứ giết.”
“ Mỗi ngày ti chức nằm mơ đều thấy Phùng Chính, Nhiếp Viễn, Triệu Bằng, toàn thân lở loét tới tìm mình … ti chức đã cầu xin bọn họ tha thứ vô số lần, họ chỉ nhìn không nói ... Hu hu ... Ti chức mong họ hóa thành ác quỷ ăn sống nuốt tươi ti chức, còn hơn là dày vò như thế.”
“ Huyện tôn, cứu ti chức, ti chức thực sự không ngờ họ sẽ học mình ...”
Vân Chiêu thở dài cứ đứng đó mặc cho Trương Xuân tiếp tục ôm chân mình khóc.
Qua rất lâu, Trương Xuân dần dừng khóc, ngồi bệt xuống đất, mắt đỏ hoe:” Ti chức thất thố rồi, giờ ti chức sẽ đi gặp Giải Trại đầu thú.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Án của ngươi Giải Trại không xử được, cũng không ai xử được, ta chỉ muốn hỏi ngươi, sau chuyện này ngươi sẽ đối diện với bách tính Thằng Trì ra sao?”
Trương Xuân bần thần:” Ti chức chỉ muốn ở đây trông mộ cho Phùng Chánh, Nhiếp Viễn, Triệu Bằng thôi, không mặt mũi nào đối diện với ai nữa.”
“ Đó là lựa chọn ngu xuẩn của chúng, đã bị ta trách mắng rồi, ta không trách ngươi. Còn những tiếng chửi mắng kia, ngươi không cần để ý, đột nhiên mất đi hảo hữu, tất nhiên sẽ có tiếng oán trách, hãy để thời gian từ từ xòa nhòa nỗi đau. Hôm nay theo ta xuất sơn, dịch bệnh ở Thằng Trì đã qua, giờ là lúc gây dựng lại, là lúc ngươi thi triển sở học, vỗ về vết thương nơi đó, cũng là để nỗi đau của ngươi dần lắng xuống.”
Vân Chiêu xoay người đi về phía cửa sơn cốc, Trương Xuân quay đầu nhìn ba ngôi mộ, vái một cái thật sâu, sau đó theo bước chân Vân Chiêu đi ra ngoài.
Thư viện Ngọc Sơn bồi dưỡng ra được một học sinh không dễ dàng gì, bồi dưỡng ra một đại lý trưởng càng gian nan, con đường trường chinh của huyện Lam Điền còn dài, Vân Chiêu không cho họ tự hủy hoại bản thân như thế.
Vấn đề của Trương Xuân là không dám gặp ai, nhất là không dám về thư viện Ngọc Sơn.
Đối với đa phần học sinh coi thư viện như nhà mình đây là điều vô cùng thống khổ, cho nên Vân Chiêu dẫn Trương Xuân về thư viện.
Ở thư viện, Vân Chiêu là học trưởng, không phải là huyện tôn.
Bởi thế Vân Chiêu đi trước, Trương Xuân theo sau, lúc này hắn không khác gì đứa bé phạm lỗi, chỉ cúi gằm mặt đi sau lưng Vân Chiêu, không dám nhìn ngang ngó dọc.
Có rất nhiều người nhận ra hắn, sau đó thì thầm nói với người khác, thế là rất nhanh nụ cười trên mặt đám học sinh biến mất, nếu không phải có Vân Chiêu đi phía trước, chắc chắn sẽ có người tới chỉ mặt chất vấn Trương Xuân.
Vân Chiêu là tên học sinh ác bá trong thư viện Ngọc Sơn, vì y có thể gọi tay chân đánh người, cho nên khi y quắc mắt lên nhìn quanh, đám học sinh kiêu ngạo quay đầu đi, bọn họ đều cho rằng Vân Chiêu đang thiên vị Trương Xuân.
“ Học trưởng, huynh mau tránh ra, đệ có lời muốn hỏi Trương Xuân.” Rốt cuộc cũng có một tên học sinh cao lớn gạt đám đông ra chặn đường Vân Chiêu:
“ Ngươi khóa mấy, xếp hạng bao nhiêu?”
“ Đệ hóa tám, nằm trong hai mươi hạng đầu.”
Vân Chiêu đi quanh tên đó một vòng, vỗ cái lưng to như tấm phản:” Mãng phu!”
“ Đợi Ngô Vinh rời khỏi thư viện, đợi học trưởng dùng Ngô Vinh rồi, sẽ biết đứa sư đệ này có phải là mãng phu hay không. Còn ở trong thư viện, đệ thà làm một tên mãng phu chứ không muốn dùng mưu kế với đồng song của mình.” Lời của Ngô Vinh mang đầy gai góc, hiển nhiên là nhắm vào Trương Xuân, tên này cao lớn như khỉ đột, vai u thịt bắp, song rõ ràng không phải đồng loại của Vân Dương:
Vân Chiêu đang định nói chuyện thì Trương Xuân bước ra:” Ngươi đang đợi phân phối?”
Ngô Vinh ngạo nghễ đáp:” Huyện Trường An muốn ta, nhưng ta không đi, ta chỉ muốn tới huyện xa xôi khó khăn nhất để lập công dựng nghiệp.”
“ Quả nhiên là hảo hán của thư viện.”
“ Hảo hán như thế bị ngươi giết ba người rồi.”
Trương Xuân mặt đỏ rần, gật đầu nói:” Đúng là thế, có điều Thằng Trì nay thiếu đi ba hán tử, không biết ngươi có muốn tới Thằng Trì không?”
Ngô Vinh cau mày:” Chẳng lẽ huyện tôn chưa giải trừ chức vị đại lý trưởng của ngươi.”
Trương Xuân không đáp mà hưởng về phía Vân Chiêu chắp tay.
Vân Chiêu mỉm cười:” Ta dám chắc Trương Xuân sẽ không lặp lại vết xe đổ đâu.”
Ngô Vinh cũng không bất ngờ, quan chức ở cấp đại lý trưởng trừ khi phạm sai lầm nguyên tắc không tha thứ được, nếu không ít khi bị triệt chức, hơn nữa Vân Chiêu dẫn Trương Xuân tới thư viện đã nói lên vấn đề:” Được, ta tới huyện Thằng Trì làm lý trưởng.”
Trương Xuân chắp tay với đám học sinh mặt mày âm trầm xung quanh:” Trong số các ngươi nếu như có người chưa phân phối, lại không tin tưởng đại lý trưởng ta, cũng có thể tới huyện Thằng Trì, vì nơi đó vừa thiếu ba chức lý trưởng.”
Bẹp! Một quả trứng gà trúng ngay mặt Trương Xuân, may là trứng gà chín, chắc là lấy trộm từ nhà ăn ra để làm đồ ăn vặt.
“ Ném hay lắm.” Lập tức có người hò reo người vừa ra tay:
Trương Xuân không gỡ trứng gà dính trên mặt, theo Vân Chiêu tới đây là xác định phải đối diện với cái gì rồi, vừa xong không phải cục đá đã là may cho hắn, tiếp tục nói:” Còn ai nữa không?”
Trong đám đông có hai thiếu niên đi ra, mặt mày bất thiện:” Bọn ta lo ngươi sẽ hại chết bách tính Thằng Trì, cho nên bọn ta cũng đi.”
“ Rất tốt, ta sẽ dẫn các ngươi đi làm thủ tục, lập tức tới chính vụ ti làm hồ sơ, mai có thể tới Thằng Trì.”
Ngô Vinh cười lạnh chỉ Vân Chiêu rất vô trách nhiệm chắp tay sau đít đi từ bao giờ:” Huyện tôn đi rồi.”
Trương Xuân hít một hơi:” Đây là chuyện của ta, huyện tôn tất nhiên không cần để ý, ta biết các ngươi tới đây có ý gì, nếu đã ở trong thư viện, chúng ta tới lôi đài giải quyết ...”
Khi tất cả đều cho rằng bọn họ đã chết ở Hào Sơn, 20 ngày sau hắn dẫn 163 người từ trong núi sâu đi ra.
Mặc dù gầy hơn nhiều, nhưng cuối cùng vẫn sống, tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc.
Cách làm của hắn nhìn thì không sai, thực tế chính vì hắn làm thế, bộ hạ của hắn, những lý trưởng kia mới học theo, không vứt bỏ, không từ bỏ người bệnh.
Kết quả là ba lý trưởng khác làm như vậy không còn sống mà về, còn những người bệnh kia, vì ba người kia chết, vô cùng kinh hoảng, chạy trốn khỏi Hào Sơn, đem bệnh dịch đi nhiều nơi hơn nữa.
Vân Chiêu thở dài:” Trương Xuân, ta phải nói ngươi thế nào đây ...”
Ngọc Sơn nối liên với Tần Lĩnh, Ngọc Sơn là long đầu, thân thể trong Tần Lĩnh, không biết sâu bao nhiêu mà kể.
Trong một sơn cốc vắng lặng, có một con suối chảy róc rách qua lá cây, có vài ngôi mộ mới đắp lác đác trên sườn núi. Một ngôi nhà tranh đơn sơ dựng bên suối nhỏ, tĩnh mịch mà thê lương.
Trương Xuân ngồi bên suối, nhìn những con cá nhỏ gần như trong suốt rất lâu, rất lâu rồi.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn.
“ Nếu ngươi muốn khóc thì khóc đi.”
Trương Xuân quay người lại, quỳ lạy Vân Chiêu:” Trương Xuân biết sai rồi.”
“ Thân là con người, ngươi không sai, tấm lòng của ngươi có thể tỏ với trời, ngươi sai ở không nên làm quan, thân là quan viên, yêu dân, nhân từ chỉ là một phần thôi. Còn phải có một mặt nghiêm khắc, lần này khi nên nghiêm khắc thì ngươi lại nhân từ.”
Chính vì phần nhân từ này mà Vân Chiêu cũng không cách nào nói hắn làm sai, vì hành vi của hắn đại biểu cho tình cảm mỹ hảo của nhân gian:” Ta biết gần đây có người nói ngươi lấy mạng cầu danh, hại chết đồng song, khiến dịch bệnh ở Thằng Trì tràn lan ... Nhưng ta không nghĩ thế.”
“ Mỗi ngày nhìn từng xe người bị đem đi thiếu, nhìn vô số người bị ngã xuống, từng thôn xóm phồn hoa thành quỷ vực, ta biết, ngươi không chịu nổi.”
Trương Xuân mới đầu chỉ khóc nức nở, càng nghe khóc càng lớn, bò tới ôm chân Vân Chiêu:” Huyện tôn, cứu ti chức với, tội hại chết đồng song quá kinh khủng, ti chức không gánh được. Nếu hỏi tội chặt đầu ti chức mà trừ bỏ được tội này, xin huyện tôn cứ giết.”
“ Mỗi ngày ti chức nằm mơ đều thấy Phùng Chính, Nhiếp Viễn, Triệu Bằng, toàn thân lở loét tới tìm mình … ti chức đã cầu xin bọn họ tha thứ vô số lần, họ chỉ nhìn không nói ... Hu hu ... Ti chức mong họ hóa thành ác quỷ ăn sống nuốt tươi ti chức, còn hơn là dày vò như thế.”
“ Huyện tôn, cứu ti chức, ti chức thực sự không ngờ họ sẽ học mình ...”
Vân Chiêu thở dài cứ đứng đó mặc cho Trương Xuân tiếp tục ôm chân mình khóc.
Qua rất lâu, Trương Xuân dần dừng khóc, ngồi bệt xuống đất, mắt đỏ hoe:” Ti chức thất thố rồi, giờ ti chức sẽ đi gặp Giải Trại đầu thú.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Án của ngươi Giải Trại không xử được, cũng không ai xử được, ta chỉ muốn hỏi ngươi, sau chuyện này ngươi sẽ đối diện với bách tính Thằng Trì ra sao?”
Trương Xuân bần thần:” Ti chức chỉ muốn ở đây trông mộ cho Phùng Chánh, Nhiếp Viễn, Triệu Bằng thôi, không mặt mũi nào đối diện với ai nữa.”
“ Đó là lựa chọn ngu xuẩn của chúng, đã bị ta trách mắng rồi, ta không trách ngươi. Còn những tiếng chửi mắng kia, ngươi không cần để ý, đột nhiên mất đi hảo hữu, tất nhiên sẽ có tiếng oán trách, hãy để thời gian từ từ xòa nhòa nỗi đau. Hôm nay theo ta xuất sơn, dịch bệnh ở Thằng Trì đã qua, giờ là lúc gây dựng lại, là lúc ngươi thi triển sở học, vỗ về vết thương nơi đó, cũng là để nỗi đau của ngươi dần lắng xuống.”
Vân Chiêu xoay người đi về phía cửa sơn cốc, Trương Xuân quay đầu nhìn ba ngôi mộ, vái một cái thật sâu, sau đó theo bước chân Vân Chiêu đi ra ngoài.
Thư viện Ngọc Sơn bồi dưỡng ra được một học sinh không dễ dàng gì, bồi dưỡng ra một đại lý trưởng càng gian nan, con đường trường chinh của huyện Lam Điền còn dài, Vân Chiêu không cho họ tự hủy hoại bản thân như thế.
Vấn đề của Trương Xuân là không dám gặp ai, nhất là không dám về thư viện Ngọc Sơn.
Đối với đa phần học sinh coi thư viện như nhà mình đây là điều vô cùng thống khổ, cho nên Vân Chiêu dẫn Trương Xuân về thư viện.
Ở thư viện, Vân Chiêu là học trưởng, không phải là huyện tôn.
Bởi thế Vân Chiêu đi trước, Trương Xuân theo sau, lúc này hắn không khác gì đứa bé phạm lỗi, chỉ cúi gằm mặt đi sau lưng Vân Chiêu, không dám nhìn ngang ngó dọc.
Có rất nhiều người nhận ra hắn, sau đó thì thầm nói với người khác, thế là rất nhanh nụ cười trên mặt đám học sinh biến mất, nếu không phải có Vân Chiêu đi phía trước, chắc chắn sẽ có người tới chỉ mặt chất vấn Trương Xuân.
Vân Chiêu là tên học sinh ác bá trong thư viện Ngọc Sơn, vì y có thể gọi tay chân đánh người, cho nên khi y quắc mắt lên nhìn quanh, đám học sinh kiêu ngạo quay đầu đi, bọn họ đều cho rằng Vân Chiêu đang thiên vị Trương Xuân.
“ Học trưởng, huynh mau tránh ra, đệ có lời muốn hỏi Trương Xuân.” Rốt cuộc cũng có một tên học sinh cao lớn gạt đám đông ra chặn đường Vân Chiêu:
“ Ngươi khóa mấy, xếp hạng bao nhiêu?”
“ Đệ hóa tám, nằm trong hai mươi hạng đầu.”
Vân Chiêu đi quanh tên đó một vòng, vỗ cái lưng to như tấm phản:” Mãng phu!”
“ Đợi Ngô Vinh rời khỏi thư viện, đợi học trưởng dùng Ngô Vinh rồi, sẽ biết đứa sư đệ này có phải là mãng phu hay không. Còn ở trong thư viện, đệ thà làm một tên mãng phu chứ không muốn dùng mưu kế với đồng song của mình.” Lời của Ngô Vinh mang đầy gai góc, hiển nhiên là nhắm vào Trương Xuân, tên này cao lớn như khỉ đột, vai u thịt bắp, song rõ ràng không phải đồng loại của Vân Dương:
Vân Chiêu đang định nói chuyện thì Trương Xuân bước ra:” Ngươi đang đợi phân phối?”
Ngô Vinh ngạo nghễ đáp:” Huyện Trường An muốn ta, nhưng ta không đi, ta chỉ muốn tới huyện xa xôi khó khăn nhất để lập công dựng nghiệp.”
“ Quả nhiên là hảo hán của thư viện.”
“ Hảo hán như thế bị ngươi giết ba người rồi.”
Trương Xuân mặt đỏ rần, gật đầu nói:” Đúng là thế, có điều Thằng Trì nay thiếu đi ba hán tử, không biết ngươi có muốn tới Thằng Trì không?”
Ngô Vinh cau mày:” Chẳng lẽ huyện tôn chưa giải trừ chức vị đại lý trưởng của ngươi.”
Trương Xuân không đáp mà hưởng về phía Vân Chiêu chắp tay.
Vân Chiêu mỉm cười:” Ta dám chắc Trương Xuân sẽ không lặp lại vết xe đổ đâu.”
Ngô Vinh cũng không bất ngờ, quan chức ở cấp đại lý trưởng trừ khi phạm sai lầm nguyên tắc không tha thứ được, nếu không ít khi bị triệt chức, hơn nữa Vân Chiêu dẫn Trương Xuân tới thư viện đã nói lên vấn đề:” Được, ta tới huyện Thằng Trì làm lý trưởng.”
Trương Xuân chắp tay với đám học sinh mặt mày âm trầm xung quanh:” Trong số các ngươi nếu như có người chưa phân phối, lại không tin tưởng đại lý trưởng ta, cũng có thể tới huyện Thằng Trì, vì nơi đó vừa thiếu ba chức lý trưởng.”
Bẹp! Một quả trứng gà trúng ngay mặt Trương Xuân, may là trứng gà chín, chắc là lấy trộm từ nhà ăn ra để làm đồ ăn vặt.
“ Ném hay lắm.” Lập tức có người hò reo người vừa ra tay:
Trương Xuân không gỡ trứng gà dính trên mặt, theo Vân Chiêu tới đây là xác định phải đối diện với cái gì rồi, vừa xong không phải cục đá đã là may cho hắn, tiếp tục nói:” Còn ai nữa không?”
Trong đám đông có hai thiếu niên đi ra, mặt mày bất thiện:” Bọn ta lo ngươi sẽ hại chết bách tính Thằng Trì, cho nên bọn ta cũng đi.”
“ Rất tốt, ta sẽ dẫn các ngươi đi làm thủ tục, lập tức tới chính vụ ti làm hồ sơ, mai có thể tới Thằng Trì.”
Ngô Vinh cười lạnh chỉ Vân Chiêu rất vô trách nhiệm chắp tay sau đít đi từ bao giờ:” Huyện tôn đi rồi.”
Trương Xuân hít một hơi:” Đây là chuyện của ta, huyện tôn tất nhiên không cần để ý, ta biết các ngươi tới đây có ý gì, nếu đã ở trong thư viện, chúng ta tới lôi đài giải quyết ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.