Chương 15: Tình Thân Kỳ Thực Là An Ủi Lẫn Nhau.
Kiết Dữ 2
11/11/2022
“ Cho dù nó trúng tà thì cũng là tà của tổ tông Vân thị, là lão tổ tông thấy mẹ con ta khổ sở, phái lợn rừng tới khai thông trí óc cho nó. Vân Kỳ, ngươi nghe cho ta, từ hôm nay trở đi, thu hết ruộng nước nhà ngươi, muốn ăn cơm thì lên núi hạn kiếm cái ăn, ngươi dám vu hại con ta, lão nương mời lấy ra pháp, đánh chết ngươi. “ Vân Nương nghe xung quanh bàn tán không hay về con mình, chỉ thẳng mặt Vân Kỳ quát, không mạnh tay, kẻ khác đè đầu cưỡi cổ mẹ con nàng:
Vân Kỳ mặt tái mét, làm thế không phải muốn đẩy cả nhà hắn vào chỗ chết à? Hai tay siết chặt, sấn xổ bước tới, gân xanh đầy trán hét lên: “ Vân thị không phải của một mình cô.”
“ Dù muốn mở từ đường cũng phải đợi mùa thu năm sau, ngươi cứ sống qua được kỳ đói giáp hạt rồi hẵng nói. “ Vân Nương nói xong bế Vân Chiêu đi xuống núi trước, lòng nàng vui sướng vô kể, mắt nhìn con trai không chớp, chân bước như gió, hận không thể bước một cái về ngay trang để nói với mọi người, con nàng không phải đứa ngốc.
Vân Chiêu nằm trong lòng mẹ, dựa đầu vào vai nàng, nhìn đàn lợn rừng đã tới chân núi, vẫy vẫy tay tạm biệt bọn chúng.
Người mẹ Trung Quốc sinh con ra tựa hồ tác dụng lớn nhất là đi khoe, là để mặt họ vẻ vang, giống như con gà mái sau khi để được quả trứng lớn thế nào cũng phải kêu to vài tiếng.
Vân Nương cũng thế.
Con trai sáu tuổi rốt cuộc cũng biết nói chuyện rồi, nàng thấy phải chung vui cùng toàn thiên hạ.
“ Nhi tử, con biết nói à?”
“ Biết ạ.”
“ Sao không nói?”
“ Không muốn.”
“ Thì con cũng phải nói với mẹ chứ, bao năm qua con không nói, mẹ cứ tưởng con không biết nói.”
“ Con nói với mẹ nhiều lắm.”
“ Lừa dối.”
“ Con nói khi mẹ đang ngủ.”
“ Được được được, sau này khi con muốn nói chuyện thì đánh thức mẹ dậy, mẹ con ta cùng nói, sau này, người ta mà hỏi, con nói là mẹ bảo không nói chuyện với bọn ngốc.”
“ Vâng.”
“ Gọi một tiếng mẹ cho mẹ nghe đi.”
“ Mẹ.”
“ Ừ... Con ngoan của mẹ, gọi nữa đi con.”
“ Mẹ!”
“ Con gọi nữa đi! Mẹ đợi tiếng mẹ này dài cả cổ rồi, thằng nhóc thối, làm mẹ lo lắng bao lâu. “ Vân Nương đôi mắt mở to, chằm chằm nhìn nhi tử không chớp, lệ từ từ ngấn lên mắt, cuối cùng tích góp đủ cảm xúc nàng òa khóc, nước mắt tràn ra như đê vỡ.
Tiếng khóc khiến Vân Chiêu cũng muốn khóc theo, rốt cuộc một người phải chịu biết chứa đựng bao cảm xúc dồn nén mới có phát ra khóc đến xé lòng xé dạ như vậy.
Tiếng khóc đó không chỉ có đau khổ kìm nén còn có niềm vui sướng vỡ òa, Vân Nương chìm đắm trong hạnh phúc không sao kiềm chế nổi, lúc này Vân Chiêu nói gì nàng cũng tin, Vân Chiêu cũng vui vẻ mang tới hạnh phúc lớn nhất cho nữ nhân dám liều mạng đi cứu y.
Vào thời khắc nữ nhân này xấu xí nhất, vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mắt tùm tum kinh chết đi, nhưng y phát hiện vẻ đẹp không thứ gì che lấp được trên người nàng, đó là bản năng người mẹ quý giá, thành con trai nàng, chẳng có gì không ổn.
Mấy năm qua do tâm lý mất thăng bằng quá lớn, khiến cho y luôn chìm đắm trong thế giới của mình, chẳng bận tâm tới bên ngoài.
Đợi khi y tỉnh ra thì mới phát hiện, mình đã thành chỗ dựa cũng như gánh nặng lớn nhất của phụ nhân này rồi. Một linh hồn kiêu ngạo không thể thành gánh nặng của người khác, mà phải trở thành chỗ dựa cho tất cả người yêu mình.
Vân Chiêu cho rằng như vậy đấy, y thấy mình có vốn liếng có năng lực thành chỗ dựa người khác, bởi vì trong thân thể nhỏ bé này chứa một linh hồn cao quý, thần kỳ, trí tuệ, nhìn xa trông rộng và đủ loại tri thức ba lăng nhăng.
Đôi khi có phụ nhân mắng mỏ con mình... Sinh mày ra không bằng sinh quả trứng.
Vân Nương kỳ thực sinh ra quả trứng không có tri giác, đó là bất hạnh, có điều, nàng cũng rất hạnh phúc, bởi vì có một cô hồn cư trú trong quả trứng đó, thành con trai nàng... Đó là may mắn trong bất hạnh của nàng.
Cuộc sống chính là thế đấy, cha mẹ cho thân thể, còn về phần linh hồn tư tưởng có giống cha mẹ không, khả năng này rất thấp.
Con không giống cha từ góc độ luân lí mà nói là đại ác.
Đứng ở góc độ phát triển của nhân loại thì lại chính xác vô cùng, dù sao nếu con mà giống cha như đúc, Vân Chiêu tin rằng người trên thế giới này vẫn sống như khỉ rồi.
Vân Nương đi rất nhanh, cũng rất vững vàng, trời mới biết làm sao nàng dùng gót sen ba tấc vừa tải thân thể bản thân của bản thân thêm vào nhi tử béo tốt mà vẫn đi phăm phăm được.
Mọi thứ tới hơi muộn một chút, với Vân Nương mà nói chỉ cần hạnh phúc tới, khi nào cũng không muộn.
Hai mẹ con nhanh chóng rời núi trọc quay về trang, mặc kệ những ánh mắt kỳ quái, những lời xì xầm sau lưng, Vân gia trang tử kỳ thực là một cái thôn trang lớn rách nát, lưa thưa những căn nhà đất mái lá, người dân ăn mặc lam lũ chẳng khác gì ăn mày.
So với bình nguyên Quan Trung khí hậu có phần khắc nghiệt, thì huyện Lam Điền được núi cao bao phủ quanh năm mưa gió thuận hòa, có hai nhánh sông nhỏ từ Vị Thủy chảy qua tạo thành thổ nhưỡng màu mỡ, sản vật phong phú, trong đó Vân gia trang tử là có địa thế đẹp nhất, xung quanh bốn bề đều là núi cao san sát bao quanh một vùng mảnh đất màu mỡ rộng mấy chục dặm vuông, chỉ có một con đường duy nhất đi ra vào, hai bên có vách núi cao ngất, địa thể hiểm yếu biệt lập, là nơi tốt để lập trang sinh sống.
Chỉ tiếc rằng đó là chuyện quá khứ rồi, liên tiếp nhiều năm hạn hán, hai nhánh sông tạo ra sự trù phú nơi này đã cạn khô, ao nước rộng đầy tôm cá giờ còn cái hố sâu đầy cỏ dại, nếu không có sòng suối nhỏ từ Ngọc Sơn chảy xuống thì người nơi này e đã mang con mang cái đi tha hương cầu thực.
Hai mẹ con dừng lại trước đại viện cao lớn tường gạch mái ngói cao gần trượng, đại môn lớn tới mức có thể cho cả xe ngựa đi vào, chỉ sơn cửa loang lổ đang lặng lẽ than thở sự thực cái gia tộc này đã suy bại, chỉ còn tấm bia khắc hoa cực lớn trước đại môn còn nỗ lực gìn giữ thời đại huy hoàng Vân gia từng trải qua.
Trong nhà có chuyện mừng, người đầu tiên mà Vân Nương muốn thổ lộ là cha của Vân Chiêu, vì thế vừa đi qua cửa đã ôm con đi một mạch tới từ đường.
Cái bài vị sạch sẽ chữ trắng nền đen chính là cha của Vân Chiêu, trượng phu của Vân Nương, Vân Tư Nguyên.
Vân Chiêu cùng mẹ quỳ trước linh vị, tò mò nhìn hàng linh vị tổ tiên Vân thị chi chít trên bàn cúng, muốn tìm ra bài vị của Vân Tư Nguyên trên đó rất khó, chỉ có Vân Nương mới có thể đem nhớ thương của mình gửi gắm cho trượng phu một cách chuẩn xác.
Chuyện này Vân Chiêu trải qua nhiều lần rồi, chỉ là lần này trên mặt Vân Nương mới có nụ cười.
Nàng nói rất nhiều chuyện với trượng phu, thậm chí có một số lời vô cùng riêng tư, nói những lời ấy trước mặt tổ tiên, ấy vậy mà Vân Nương chẳng thấy mạo phạm tổ tiên gì hết.
Vân Chiêu bị mẹ đẩy tới trước linh vị, nhìn số linh vị tầng tầng lớp lớp, y có cảm giác linh hồn của mình bị lột trần trước mặt bao người, thậm chí y cảm thụ được trăm ngàn ánh mắt như mũi châm chiếu vào người mình, làm y bất an.
Bái tế tổ tiên Vân thị với Vân Chiêu mà nói là màn tra hỏi linh hồn.
Vân Chiêu có chút xấu hổ, nhất là nhìn thấy bài vị của Vân Tư Nguyên càng bất an, rất sợ linh hồn Vân Tư Nguyên từ bài vị chui ra bóp cổ mình chất vấn.
May là linh vị ở yên tại chỗ, không xuất hiện động tĩnh ngoài dự liệu nào, trừ tiếng reo mừng hoan hỉ, tiếng thủ thỉ của Vân Nương thì không có tạp âm nào nữa.
Y run run dâng lên nén hương đang cháy lặng lẽ, khói mỏng bao phủ bài vị, đem áy náy của Vân Chiêu thấm vào bài vị từng chút một, xem ra tổ tiên Vân thị cũng tiếp nhận quyết định chẳng đặng đừng này.
Vân Kỳ mặt tái mét, làm thế không phải muốn đẩy cả nhà hắn vào chỗ chết à? Hai tay siết chặt, sấn xổ bước tới, gân xanh đầy trán hét lên: “ Vân thị không phải của một mình cô.”
“ Dù muốn mở từ đường cũng phải đợi mùa thu năm sau, ngươi cứ sống qua được kỳ đói giáp hạt rồi hẵng nói. “ Vân Nương nói xong bế Vân Chiêu đi xuống núi trước, lòng nàng vui sướng vô kể, mắt nhìn con trai không chớp, chân bước như gió, hận không thể bước một cái về ngay trang để nói với mọi người, con nàng không phải đứa ngốc.
Vân Chiêu nằm trong lòng mẹ, dựa đầu vào vai nàng, nhìn đàn lợn rừng đã tới chân núi, vẫy vẫy tay tạm biệt bọn chúng.
Người mẹ Trung Quốc sinh con ra tựa hồ tác dụng lớn nhất là đi khoe, là để mặt họ vẻ vang, giống như con gà mái sau khi để được quả trứng lớn thế nào cũng phải kêu to vài tiếng.
Vân Nương cũng thế.
Con trai sáu tuổi rốt cuộc cũng biết nói chuyện rồi, nàng thấy phải chung vui cùng toàn thiên hạ.
“ Nhi tử, con biết nói à?”
“ Biết ạ.”
“ Sao không nói?”
“ Không muốn.”
“ Thì con cũng phải nói với mẹ chứ, bao năm qua con không nói, mẹ cứ tưởng con không biết nói.”
“ Con nói với mẹ nhiều lắm.”
“ Lừa dối.”
“ Con nói khi mẹ đang ngủ.”
“ Được được được, sau này khi con muốn nói chuyện thì đánh thức mẹ dậy, mẹ con ta cùng nói, sau này, người ta mà hỏi, con nói là mẹ bảo không nói chuyện với bọn ngốc.”
“ Vâng.”
“ Gọi một tiếng mẹ cho mẹ nghe đi.”
“ Mẹ.”
“ Ừ... Con ngoan của mẹ, gọi nữa đi con.”
“ Mẹ!”
“ Con gọi nữa đi! Mẹ đợi tiếng mẹ này dài cả cổ rồi, thằng nhóc thối, làm mẹ lo lắng bao lâu. “ Vân Nương đôi mắt mở to, chằm chằm nhìn nhi tử không chớp, lệ từ từ ngấn lên mắt, cuối cùng tích góp đủ cảm xúc nàng òa khóc, nước mắt tràn ra như đê vỡ.
Tiếng khóc khiến Vân Chiêu cũng muốn khóc theo, rốt cuộc một người phải chịu biết chứa đựng bao cảm xúc dồn nén mới có phát ra khóc đến xé lòng xé dạ như vậy.
Tiếng khóc đó không chỉ có đau khổ kìm nén còn có niềm vui sướng vỡ òa, Vân Nương chìm đắm trong hạnh phúc không sao kiềm chế nổi, lúc này Vân Chiêu nói gì nàng cũng tin, Vân Chiêu cũng vui vẻ mang tới hạnh phúc lớn nhất cho nữ nhân dám liều mạng đi cứu y.
Vào thời khắc nữ nhân này xấu xí nhất, vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mắt tùm tum kinh chết đi, nhưng y phát hiện vẻ đẹp không thứ gì che lấp được trên người nàng, đó là bản năng người mẹ quý giá, thành con trai nàng, chẳng có gì không ổn.
Mấy năm qua do tâm lý mất thăng bằng quá lớn, khiến cho y luôn chìm đắm trong thế giới của mình, chẳng bận tâm tới bên ngoài.
Đợi khi y tỉnh ra thì mới phát hiện, mình đã thành chỗ dựa cũng như gánh nặng lớn nhất của phụ nhân này rồi. Một linh hồn kiêu ngạo không thể thành gánh nặng của người khác, mà phải trở thành chỗ dựa cho tất cả người yêu mình.
Vân Chiêu cho rằng như vậy đấy, y thấy mình có vốn liếng có năng lực thành chỗ dựa người khác, bởi vì trong thân thể nhỏ bé này chứa một linh hồn cao quý, thần kỳ, trí tuệ, nhìn xa trông rộng và đủ loại tri thức ba lăng nhăng.
Đôi khi có phụ nhân mắng mỏ con mình... Sinh mày ra không bằng sinh quả trứng.
Vân Nương kỳ thực sinh ra quả trứng không có tri giác, đó là bất hạnh, có điều, nàng cũng rất hạnh phúc, bởi vì có một cô hồn cư trú trong quả trứng đó, thành con trai nàng... Đó là may mắn trong bất hạnh của nàng.
Cuộc sống chính là thế đấy, cha mẹ cho thân thể, còn về phần linh hồn tư tưởng có giống cha mẹ không, khả năng này rất thấp.
Con không giống cha từ góc độ luân lí mà nói là đại ác.
Đứng ở góc độ phát triển của nhân loại thì lại chính xác vô cùng, dù sao nếu con mà giống cha như đúc, Vân Chiêu tin rằng người trên thế giới này vẫn sống như khỉ rồi.
Vân Nương đi rất nhanh, cũng rất vững vàng, trời mới biết làm sao nàng dùng gót sen ba tấc vừa tải thân thể bản thân của bản thân thêm vào nhi tử béo tốt mà vẫn đi phăm phăm được.
Mọi thứ tới hơi muộn một chút, với Vân Nương mà nói chỉ cần hạnh phúc tới, khi nào cũng không muộn.
Hai mẹ con nhanh chóng rời núi trọc quay về trang, mặc kệ những ánh mắt kỳ quái, những lời xì xầm sau lưng, Vân gia trang tử kỳ thực là một cái thôn trang lớn rách nát, lưa thưa những căn nhà đất mái lá, người dân ăn mặc lam lũ chẳng khác gì ăn mày.
So với bình nguyên Quan Trung khí hậu có phần khắc nghiệt, thì huyện Lam Điền được núi cao bao phủ quanh năm mưa gió thuận hòa, có hai nhánh sông nhỏ từ Vị Thủy chảy qua tạo thành thổ nhưỡng màu mỡ, sản vật phong phú, trong đó Vân gia trang tử là có địa thế đẹp nhất, xung quanh bốn bề đều là núi cao san sát bao quanh một vùng mảnh đất màu mỡ rộng mấy chục dặm vuông, chỉ có một con đường duy nhất đi ra vào, hai bên có vách núi cao ngất, địa thể hiểm yếu biệt lập, là nơi tốt để lập trang sinh sống.
Chỉ tiếc rằng đó là chuyện quá khứ rồi, liên tiếp nhiều năm hạn hán, hai nhánh sông tạo ra sự trù phú nơi này đã cạn khô, ao nước rộng đầy tôm cá giờ còn cái hố sâu đầy cỏ dại, nếu không có sòng suối nhỏ từ Ngọc Sơn chảy xuống thì người nơi này e đã mang con mang cái đi tha hương cầu thực.
Hai mẹ con dừng lại trước đại viện cao lớn tường gạch mái ngói cao gần trượng, đại môn lớn tới mức có thể cho cả xe ngựa đi vào, chỉ sơn cửa loang lổ đang lặng lẽ than thở sự thực cái gia tộc này đã suy bại, chỉ còn tấm bia khắc hoa cực lớn trước đại môn còn nỗ lực gìn giữ thời đại huy hoàng Vân gia từng trải qua.
Trong nhà có chuyện mừng, người đầu tiên mà Vân Nương muốn thổ lộ là cha của Vân Chiêu, vì thế vừa đi qua cửa đã ôm con đi một mạch tới từ đường.
Cái bài vị sạch sẽ chữ trắng nền đen chính là cha của Vân Chiêu, trượng phu của Vân Nương, Vân Tư Nguyên.
Vân Chiêu cùng mẹ quỳ trước linh vị, tò mò nhìn hàng linh vị tổ tiên Vân thị chi chít trên bàn cúng, muốn tìm ra bài vị của Vân Tư Nguyên trên đó rất khó, chỉ có Vân Nương mới có thể đem nhớ thương của mình gửi gắm cho trượng phu một cách chuẩn xác.
Chuyện này Vân Chiêu trải qua nhiều lần rồi, chỉ là lần này trên mặt Vân Nương mới có nụ cười.
Nàng nói rất nhiều chuyện với trượng phu, thậm chí có một số lời vô cùng riêng tư, nói những lời ấy trước mặt tổ tiên, ấy vậy mà Vân Nương chẳng thấy mạo phạm tổ tiên gì hết.
Vân Chiêu bị mẹ đẩy tới trước linh vị, nhìn số linh vị tầng tầng lớp lớp, y có cảm giác linh hồn của mình bị lột trần trước mặt bao người, thậm chí y cảm thụ được trăm ngàn ánh mắt như mũi châm chiếu vào người mình, làm y bất an.
Bái tế tổ tiên Vân thị với Vân Chiêu mà nói là màn tra hỏi linh hồn.
Vân Chiêu có chút xấu hổ, nhất là nhìn thấy bài vị của Vân Tư Nguyên càng bất an, rất sợ linh hồn Vân Tư Nguyên từ bài vị chui ra bóp cổ mình chất vấn.
May là linh vị ở yên tại chỗ, không xuất hiện động tĩnh ngoài dự liệu nào, trừ tiếng reo mừng hoan hỉ, tiếng thủ thỉ của Vân Nương thì không có tạp âm nào nữa.
Y run run dâng lên nén hương đang cháy lặng lẽ, khói mỏng bao phủ bài vị, đem áy náy của Vân Chiêu thấm vào bài vị từng chút một, xem ra tổ tiên Vân thị cũng tiếp nhận quyết định chẳng đặng đừng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.