Chương 943: Tới Lúc Thi Triển Quyền Cước Rồi.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
“ Té ra là Vân Chiêu mới tiên sinh cho đứa con của một tiểu thiếp. “ Khổng Tú xem xong thư Khổng Dận Thực mang tới, thuận tay vứt đi: “ Có gì ghê gớm đâu cơ chứ.”
“ Vân thị không có tiểu thiếp, hai lão bà của Vân Chiêu đều là hoàng hậu, nhị hoàng tử Vân Hiển do Tiền hoàng hậu sinh ra. Nghe nói Vân Chiêu cực kỳ sủng ái nàng, từng nói một mình nàng bằng ba nghìn giai nhân. Cho nên Vân Hiển rất có khả năng kế thừa hoàng vị.” Khổng Dận Thực ra sức khuyên nhủ Khổng Tú:” Lần này tới Lam Điền, ta chỉ cầu xin thúc giữ lời ăn tiếng nói, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mười vạn tính mạng Khổng thị, dù gì thúc cũng được gia tộc này nuôi dưỡng thành.”
“ Không nói thành nhân, Mạnh nói thủ nghĩa, ngươi xem lại bản thân, Khổng thị ta bây giờ còn chút xíu nhân nghĩa nào không? Gia tộc như thế, còn tồn tại cũng nghĩa lý gì?” Khổng Tú suy nghĩ không theo lối thường, giọng khinh bỉ: “ Ta lần này tới Lam Điền, không phải vì Khổng thị, mà muốn xem tên tặc khấu Vân Chiêu đó có cai trị tốt được tộc ta không?”
Khổng Dận Thức quá quen với những lời xúc phạm của Khổng Tú, cũng làm được nhổ mặt tự khô, tiếp tục nói: “ Lần này Vân Chiêu mới tiên sinh cho Nhị hoàng tử, tổng cộng có 16 vị. Với tài học của thúc, không khó vào hàng ngũ đó, cầu xin thúc dạy Nhị hoàng tử, tương lai Nhị hoàng tử thành hoàng đế, Khổng thị tiếp tục vinh quang ...”
Khổng Tú phất tay cắt ngang: “ Cần gì 16 tiên sinh, mình ta là đủ rồi, ngươi chuẩn bị ngựa xe lộ phí, ta đi một chuyến. Nhớ, tiền phải nhiều, xe phải êm, phó tòng phải đông.”
Khổng Dận Thực lắc đầu: “ Tiền chỉ 100 đồng bạc, thư đồng một người, rương sách một cái, lừa một con, đã chuẩn bị xong hết, thúc lên đường luôn đi.”
Khổng Tú cau mày: “ Ngươi không sợ ta bỏ việc này sao?”
“ Vân Chiêu liền một lúc mới 16 tiên sinh cho nhi tử, thúc có biết mục đích là gì không?”
“ Hừ, mười sáu tiên sinh một học sinh thì tiên sinh có giá, mười sáu tiên sinh một học sinh thì học sinh đó tất nhiên có giá.”
Khổng Dận Thực gật đầu:” Thanh danh thúc chỉ ở trong Khổng thị, người ngoài ít biết tới, nếu trống giong cờ mở mà tới, thể diện Khổng thị còn gì? Chỉ có dùng dáng vẻ thư sinh nghèo khó tới đó, sau đó đoạt lấy ngôi đầu mới nở mày nở mặt cho Khổng thị.”
Khổng Tú nhìn Khổng Dận Thực từ trên xuống dưới:” Lạ, trước kia ngươi là kẻ vô liêm sỉ lắm, sao lần này lại quý trọng thể diện rồi.”
Khổng Dận Thực bỉ sỉ nhục không hổ thẹn, chỉ thở dài:” Sở dĩ ta phải vứt bỏ thể diện trước Sấm tặc vì chúng là loại ngang ngược vô lý, còn Vân Chiêu là người trọng lý lẽ, nên phải giữ thể diện. Nói thế thúc vừa lòng chưa?”
Khổng Tú gật gù:” Biết ngươi bao năm chỉ có câu này là thật, lần này ta không bằng ngươi.”
“ Vậy cho thúc 200 đồng bạc, không thể nhiều hơn được nữa.”
Một tràng lừa kêu truyền tới.
Khổng Tú nhìn ra cửa, thấy tiểu đồng của mình đã dẫn một con lừa đen vào, bên trên lưng trải thảm, còn lủng lẳng đeo một cái ruột tượng.” Cứ thế này mà đi, không có tiêu sư à?”
Khổng Dận Thực đảm bảo: “ Không cần, nay thiên hạ rất yên ổn, dù tặc khấu hay đám mở hắc điếm đều bị Vân Chiêu giết hết rồi, thúc thúc đi mau, kẻo lỡ đại sự.”
“ Ôi, đại tặc giết tiểu tặc, thời buổi này đúng là không có kinh nghiệm tặc khấu vài trăm năm, thực sự đến làm tặc khấu cũng khó.”
Khổng Tú vừa cảm khái vừa lấy một thanh kiếm đen trên tường, đội vào cái nón, khoác lên áo choàng, dẫn tiểu đồng lên đường.
....... .......
“ Trong này người có khả năng thành sư phó Hiển Nhi nhất là Chu Thuấn Thủy, Tiền Khiêm Ích, Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ, Vương Phu Chi, còn lại toàn hàng thường thường .” Thời gian qua Tiền Đa Đa hao tồn rất nhiều tâm tư lựa chọn lão sư cho nhi tử, cân nhắc mới mới chọn được vài người:
Vân Chiêu lấy cuốn sách úp lên mặt ra:” Ta không thích Tiền Khiêm Ích.”
“ Nhưng lão tặc này học vấn hàng đầu, Hiển Nhi không học cách làm người của ông ta, chỉ cần học vấn. Hơn nữa không thể nhận toàn bậc quân tử đường đường làm tiên sinh cho Hiển Nhi được.”
“ Có tên đệ đệ của nàng là đủ thứ xấu xa cho Hiển Nhi học rồi, nàng còn sợ nó không học được thứ xấu sẽ thiệt thòi à?”
Tiền Đa Đa tức giận:” Thiểu Thiểu còn chẳng phải vì giúp chàng làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài mới thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chàng còn nói mỉa nó. Đợi Hàn Lăng Sơn về, thiếp bảo nó bỏ công việc ở giám sát bộ, thiên hạ thái bình rồi, không cần nhiều giám sát như thế.”
Vân Chiêu biết Tiền Đa Đa bất mãn, Vân Chương ở lại thư viện Ngọc Sơn, nhất định được đám Từ Nguyên Thọ dồn hết tâm lực vào, lại có vô số học trưởng học đệ học muội trải khắp Đại Minh.
Tuy tiên sinh chọn cho Vân Hiển đều là nhân tuyển hàng đầu, nhưng họ không phải là quan viên hoàng đình Lam Điền, dù có vô số môn đệ, Vân Hiển vẫn thiệt thòi.
Sau này làm sao đủ vốn liếng tranh với Vân Chương?
“ Được, con nàng thì nàng quyết, ta không nói nữa.”
Vân Chiêu đầu hàng, Tiền Đa Đa bỏ công sức làm gì thì chắc chắn không vấn đề.
Nếu hai đứa bé này đều có ý muốn nối nghiệp y, vậy phải xem bản lĩnh của chúng.
Dù sao vẫn còn sớm.
Tệ nạn lớn nhất của học vấn cũ là đi theo hướng phục vụ độc tôn thống trị chứ không phải học vấn phục vụ cuộc sống nữa.
Vân Chiêu muốn xem, sau khi y tước đoạt đi vai trò độc tôn của Nho thuật, tinh hoa thực sự của nó được phát huy không?
Từ khi Đổng Trọng Thư tích cực tiến cử "trục xuất bách gia, độc tôn nho thuật" được Hán Vũ đế chấp nhận, học vấn của Nho gia đã hoàn toàn hòa vào huyết mạch người Hán.
Tác dụng lớn nhất của nó là lễ giáo.
Từ cách xưng hô địa vị giữa thân tộc, tới lễ nghi ma chay cưới hỏi đều có quy định khắt khe.
Lễ giáo dạy phụ thân qua đời, con cái phải biết hoài niệm, phải an táng, không phải đem lên lửa nướng rồi ăn mất.
Lễ giáo dạy không thể thành thân, giao phối với người thân, nhi tử không được cưới mẫu thân, không được cưới tỷ muội của mình.
Lễ giáo dạy muốn có cơm ăn phải cày cấy, muốn có áo mặc phải dệt vài, cần che chắn vị trí riêng tư trên thân thể, không thể trần truồng chạy khắp nơi, phải biết hổ thẹn.
Cho nên lễ giáo là ranh giới phân định giữa người và thú.
Mấy nghìn năm qua lễ giáo là kim chỉ nam cho con người biết sống thế nào.
Đương nhiên đó là lễ giáo ban đầu thôi, lễ giáo về sau trở nên đáng ghét, một đám nho sinh vì đủ mục đích bắt đầu tận lực gia tăng vô số quy định hành vi.
Thế là nó liền bốc mùi.
Quy định càng nhiều nó không còn là thứ định hướng con người nữa, mà trở thành xiềng xích trói buộc.
Đến khi Chu Hi đem lễ giáp phát dương quang đại thì nó thành thứ chuột qua đường ai ai cũng muốn đuổi đánh, Vân Chiêu gọi hành vi của Chu Hi là vẽ rắn thêm chân.
Nghĩ mà xem trước đó hành vi nam nữ tuy có ước thúc, nhưng tổng thể mà nói vẫn hữu dụng với xã hội.
Vào thời Tống, nữ tử thậm chí có thể lữ hành một mình, không hài lòng với hôn nhân có thể ly dị, lễ giáo có ghi rõ ... Đạo phu phụ, có thì hợp, không thì đi.
Về sau không được nữa.
Chu Hi yêu cần người ta phải "tồn thiên lí, khắc nhân dục", phải an phận, vứt bỏ tư dục, phục tùng thiên lý.
Nho giáo tới Đại Minh thì đã phát triển tới tận cùng rồi, suy bại là tất nhiên.
Thế nhưng Nho giáo tuy ước thúc con người ta tới tàn nhẫn, lại rất hữu hiệu.
Tân học Ngọc Sơn có mắt xích yếu nhất là ước thúc nhân tính, dễ biến thành người vì đạt mục đích không từ thủ đoạn.
Thế nên chính sách hoàng đình Lam Điền đưa ra đều lợi dân, nhưng thủ đoạn chấp hành của quan viên lại vô cùng âm u, khác với lễ nghi quy phạm trước kia, cho tới giờ Vân Chiêu vẫn chưa bỏ được cái tiếng tặc khấu.
Muốn bỏ đi cái mũ tặc khấu úp trên đầu, không thể rời bỏ truyền thống văn hóa mà ai ai cũng đã quen thuộc.
Bởi vậy Vân Chiêu chọn cách giáo dục này cho Vân Hiển, đánh dấu rằng hoàng đình Lam Điền bắt đầu không bài xích văn nhân cũ nữa.
....... .........
Có một điểm hay trong truyện của Kiết Dữ 2, đó là không hoàn toàn cố tình sỉ nhục ai, chỉ thể hiện con người, như Lý Hồng Cơ tuy cùng đường vẫn thể bản tính kiêu hùng, Khổng Dận Thực tưởng chừng như lão già vì giữ vinh hoa mà nịnh bợ tặc khấu, thực ra là tộc trưởng hợp cách. Sử Khả Pháp ông già cổ hủ làm quan bị người ta lừa chẳng làm được trò trống gì, cuối cùng đại giác ngộ ....
“ Vân thị không có tiểu thiếp, hai lão bà của Vân Chiêu đều là hoàng hậu, nhị hoàng tử Vân Hiển do Tiền hoàng hậu sinh ra. Nghe nói Vân Chiêu cực kỳ sủng ái nàng, từng nói một mình nàng bằng ba nghìn giai nhân. Cho nên Vân Hiển rất có khả năng kế thừa hoàng vị.” Khổng Dận Thực ra sức khuyên nhủ Khổng Tú:” Lần này tới Lam Điền, ta chỉ cầu xin thúc giữ lời ăn tiếng nói, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mười vạn tính mạng Khổng thị, dù gì thúc cũng được gia tộc này nuôi dưỡng thành.”
“ Không nói thành nhân, Mạnh nói thủ nghĩa, ngươi xem lại bản thân, Khổng thị ta bây giờ còn chút xíu nhân nghĩa nào không? Gia tộc như thế, còn tồn tại cũng nghĩa lý gì?” Khổng Tú suy nghĩ không theo lối thường, giọng khinh bỉ: “ Ta lần này tới Lam Điền, không phải vì Khổng thị, mà muốn xem tên tặc khấu Vân Chiêu đó có cai trị tốt được tộc ta không?”
Khổng Dận Thức quá quen với những lời xúc phạm của Khổng Tú, cũng làm được nhổ mặt tự khô, tiếp tục nói: “ Lần này Vân Chiêu mới tiên sinh cho Nhị hoàng tử, tổng cộng có 16 vị. Với tài học của thúc, không khó vào hàng ngũ đó, cầu xin thúc dạy Nhị hoàng tử, tương lai Nhị hoàng tử thành hoàng đế, Khổng thị tiếp tục vinh quang ...”
Khổng Tú phất tay cắt ngang: “ Cần gì 16 tiên sinh, mình ta là đủ rồi, ngươi chuẩn bị ngựa xe lộ phí, ta đi một chuyến. Nhớ, tiền phải nhiều, xe phải êm, phó tòng phải đông.”
Khổng Dận Thực lắc đầu: “ Tiền chỉ 100 đồng bạc, thư đồng một người, rương sách một cái, lừa một con, đã chuẩn bị xong hết, thúc lên đường luôn đi.”
Khổng Tú cau mày: “ Ngươi không sợ ta bỏ việc này sao?”
“ Vân Chiêu liền một lúc mới 16 tiên sinh cho nhi tử, thúc có biết mục đích là gì không?”
“ Hừ, mười sáu tiên sinh một học sinh thì tiên sinh có giá, mười sáu tiên sinh một học sinh thì học sinh đó tất nhiên có giá.”
Khổng Dận Thực gật đầu:” Thanh danh thúc chỉ ở trong Khổng thị, người ngoài ít biết tới, nếu trống giong cờ mở mà tới, thể diện Khổng thị còn gì? Chỉ có dùng dáng vẻ thư sinh nghèo khó tới đó, sau đó đoạt lấy ngôi đầu mới nở mày nở mặt cho Khổng thị.”
Khổng Tú nhìn Khổng Dận Thực từ trên xuống dưới:” Lạ, trước kia ngươi là kẻ vô liêm sỉ lắm, sao lần này lại quý trọng thể diện rồi.”
Khổng Dận Thực bỉ sỉ nhục không hổ thẹn, chỉ thở dài:” Sở dĩ ta phải vứt bỏ thể diện trước Sấm tặc vì chúng là loại ngang ngược vô lý, còn Vân Chiêu là người trọng lý lẽ, nên phải giữ thể diện. Nói thế thúc vừa lòng chưa?”
Khổng Tú gật gù:” Biết ngươi bao năm chỉ có câu này là thật, lần này ta không bằng ngươi.”
“ Vậy cho thúc 200 đồng bạc, không thể nhiều hơn được nữa.”
Một tràng lừa kêu truyền tới.
Khổng Tú nhìn ra cửa, thấy tiểu đồng của mình đã dẫn một con lừa đen vào, bên trên lưng trải thảm, còn lủng lẳng đeo một cái ruột tượng.” Cứ thế này mà đi, không có tiêu sư à?”
Khổng Dận Thực đảm bảo: “ Không cần, nay thiên hạ rất yên ổn, dù tặc khấu hay đám mở hắc điếm đều bị Vân Chiêu giết hết rồi, thúc thúc đi mau, kẻo lỡ đại sự.”
“ Ôi, đại tặc giết tiểu tặc, thời buổi này đúng là không có kinh nghiệm tặc khấu vài trăm năm, thực sự đến làm tặc khấu cũng khó.”
Khổng Tú vừa cảm khái vừa lấy một thanh kiếm đen trên tường, đội vào cái nón, khoác lên áo choàng, dẫn tiểu đồng lên đường.
....... .......
“ Trong này người có khả năng thành sư phó Hiển Nhi nhất là Chu Thuấn Thủy, Tiền Khiêm Ích, Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ, Vương Phu Chi, còn lại toàn hàng thường thường .” Thời gian qua Tiền Đa Đa hao tồn rất nhiều tâm tư lựa chọn lão sư cho nhi tử, cân nhắc mới mới chọn được vài người:
Vân Chiêu lấy cuốn sách úp lên mặt ra:” Ta không thích Tiền Khiêm Ích.”
“ Nhưng lão tặc này học vấn hàng đầu, Hiển Nhi không học cách làm người của ông ta, chỉ cần học vấn. Hơn nữa không thể nhận toàn bậc quân tử đường đường làm tiên sinh cho Hiển Nhi được.”
“ Có tên đệ đệ của nàng là đủ thứ xấu xa cho Hiển Nhi học rồi, nàng còn sợ nó không học được thứ xấu sẽ thiệt thòi à?”
Tiền Đa Đa tức giận:” Thiểu Thiểu còn chẳng phải vì giúp chàng làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài mới thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chàng còn nói mỉa nó. Đợi Hàn Lăng Sơn về, thiếp bảo nó bỏ công việc ở giám sát bộ, thiên hạ thái bình rồi, không cần nhiều giám sát như thế.”
Vân Chiêu biết Tiền Đa Đa bất mãn, Vân Chương ở lại thư viện Ngọc Sơn, nhất định được đám Từ Nguyên Thọ dồn hết tâm lực vào, lại có vô số học trưởng học đệ học muội trải khắp Đại Minh.
Tuy tiên sinh chọn cho Vân Hiển đều là nhân tuyển hàng đầu, nhưng họ không phải là quan viên hoàng đình Lam Điền, dù có vô số môn đệ, Vân Hiển vẫn thiệt thòi.
Sau này làm sao đủ vốn liếng tranh với Vân Chương?
“ Được, con nàng thì nàng quyết, ta không nói nữa.”
Vân Chiêu đầu hàng, Tiền Đa Đa bỏ công sức làm gì thì chắc chắn không vấn đề.
Nếu hai đứa bé này đều có ý muốn nối nghiệp y, vậy phải xem bản lĩnh của chúng.
Dù sao vẫn còn sớm.
Tệ nạn lớn nhất của học vấn cũ là đi theo hướng phục vụ độc tôn thống trị chứ không phải học vấn phục vụ cuộc sống nữa.
Vân Chiêu muốn xem, sau khi y tước đoạt đi vai trò độc tôn của Nho thuật, tinh hoa thực sự của nó được phát huy không?
Từ khi Đổng Trọng Thư tích cực tiến cử "trục xuất bách gia, độc tôn nho thuật" được Hán Vũ đế chấp nhận, học vấn của Nho gia đã hoàn toàn hòa vào huyết mạch người Hán.
Tác dụng lớn nhất của nó là lễ giáo.
Từ cách xưng hô địa vị giữa thân tộc, tới lễ nghi ma chay cưới hỏi đều có quy định khắt khe.
Lễ giáo dạy phụ thân qua đời, con cái phải biết hoài niệm, phải an táng, không phải đem lên lửa nướng rồi ăn mất.
Lễ giáo dạy không thể thành thân, giao phối với người thân, nhi tử không được cưới mẫu thân, không được cưới tỷ muội của mình.
Lễ giáo dạy muốn có cơm ăn phải cày cấy, muốn có áo mặc phải dệt vài, cần che chắn vị trí riêng tư trên thân thể, không thể trần truồng chạy khắp nơi, phải biết hổ thẹn.
Cho nên lễ giáo là ranh giới phân định giữa người và thú.
Mấy nghìn năm qua lễ giáo là kim chỉ nam cho con người biết sống thế nào.
Đương nhiên đó là lễ giáo ban đầu thôi, lễ giáo về sau trở nên đáng ghét, một đám nho sinh vì đủ mục đích bắt đầu tận lực gia tăng vô số quy định hành vi.
Thế là nó liền bốc mùi.
Quy định càng nhiều nó không còn là thứ định hướng con người nữa, mà trở thành xiềng xích trói buộc.
Đến khi Chu Hi đem lễ giáp phát dương quang đại thì nó thành thứ chuột qua đường ai ai cũng muốn đuổi đánh, Vân Chiêu gọi hành vi của Chu Hi là vẽ rắn thêm chân.
Nghĩ mà xem trước đó hành vi nam nữ tuy có ước thúc, nhưng tổng thể mà nói vẫn hữu dụng với xã hội.
Vào thời Tống, nữ tử thậm chí có thể lữ hành một mình, không hài lòng với hôn nhân có thể ly dị, lễ giáo có ghi rõ ... Đạo phu phụ, có thì hợp, không thì đi.
Về sau không được nữa.
Chu Hi yêu cần người ta phải "tồn thiên lí, khắc nhân dục", phải an phận, vứt bỏ tư dục, phục tùng thiên lý.
Nho giáo tới Đại Minh thì đã phát triển tới tận cùng rồi, suy bại là tất nhiên.
Thế nhưng Nho giáo tuy ước thúc con người ta tới tàn nhẫn, lại rất hữu hiệu.
Tân học Ngọc Sơn có mắt xích yếu nhất là ước thúc nhân tính, dễ biến thành người vì đạt mục đích không từ thủ đoạn.
Thế nên chính sách hoàng đình Lam Điền đưa ra đều lợi dân, nhưng thủ đoạn chấp hành của quan viên lại vô cùng âm u, khác với lễ nghi quy phạm trước kia, cho tới giờ Vân Chiêu vẫn chưa bỏ được cái tiếng tặc khấu.
Muốn bỏ đi cái mũ tặc khấu úp trên đầu, không thể rời bỏ truyền thống văn hóa mà ai ai cũng đã quen thuộc.
Bởi vậy Vân Chiêu chọn cách giáo dục này cho Vân Hiển, đánh dấu rằng hoàng đình Lam Điền bắt đầu không bài xích văn nhân cũ nữa.
....... .........
Có một điểm hay trong truyện của Kiết Dữ 2, đó là không hoàn toàn cố tình sỉ nhục ai, chỉ thể hiện con người, như Lý Hồng Cơ tuy cùng đường vẫn thể bản tính kiêu hùng, Khổng Dận Thực tưởng chừng như lão già vì giữ vinh hoa mà nịnh bợ tặc khấu, thực ra là tộc trưởng hợp cách. Sử Khả Pháp ông già cổ hủ làm quan bị người ta lừa chẳng làm được trò trống gì, cuối cùng đại giác ngộ ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.