Minh Thiên Hạ

Chương 689: Tro Tàn Cháy Lại. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Chu Mỹ Sác cũng đã theo học thư viện Ngọc Sơn một thời gian rồi, phần nào nhận ra sự độc lập của thư viện Ngọc Sơn, các tiên sinh ở đó đều là người có phẩm đức khí cốt, sẽ không làm chuyện thiên vị, chính vì thế nàng càng hoang mang: “ Vậy phụ hoàng ta sai rồi sao?”

Lương Anh lắc đầu: “ Kỳ thực không hoàn toàn nói bệ hạ sai được, nếu dựa theo những điều bệ hạ nghe được thì giết là đúng, nhưng bệ hạ bị đại thần bưng tai bịt mắt không thấy sự thực. Còn Lô Tượng Thăng, đã làm quan thì phải chuẩn bị để bị giết, dù sao ông ta đấu tranh thất bại, thắng vinh hoa, thua thì ra chợ một chuyến mà thôi, công chúa không cần thương cảm cho ông ta. Đó là giác ngộ mà bất kỳ ai bước chân vào quan trường cũng phải có.”

Chu Mỹ Sác nhất thời không hiểu hết chuyện này, nhìn ra ngoài cửa sổ, một quân tốt cầm que chọc con cá, bị nữ tử kia nhìn thấy giật que đánh chạy khắp nơi. Phụ hoàng nàng vô cùng sợ quân đội cần vương ở ngoài vào kinh thành, huyện Lam Điền lại không sợ, tên binh sĩ hung ác lại bị tiểu nữ tử đuổi đánh không dám đánh trả, thật là chuyện lạ, nhưng những chuyện lạ như thế lại có rất nhiều ở huyện Lam Điền: “ Ta nghe phụ hoàng nói, người hận nhất là quân sĩ không có kỷ luật, bọn chúng không đánh trận mà cướp bóc của bách tính ... Cho nên phụ hoàng ta muốn thông qua chiêu an để vỗ về đám cường đạo chứ không muốn dùng quân đội giết chúng. Phụ hoàng nghe tin đánh thắng tặc khấu cũng không vui mừng, vì phụ hoàng nói, quan binh bình tặc, bách tính càng khổ, chỉ là không thể không phái quân tới, nếu không tặc khấu sẽ lừa gạt dụ dỗ thêm người khác theo chúng làm ác.”

Lương Anh cảm thán:” Bệ hạ thật tốt.”

Chu Mỹ Sác hai tay chống cằm, nhìn đám quân tốt đi theo tiểu nữ tử vẫy cờ đi vào trung đình, buồn rầu nói: “ Binh mã của phụ hoàng đều không nghe lời lắm, bọn họ ở ngoài, tự tung tự tác. Lương Anh, ngươi nói xem Vân Chiêu có giúp phụ hoàng ta không?”

Câu này khiến Lương Anh bị làm khó, nghĩ một lúc mới khéo léo tránh nặng tìm nhẹ:” Khắp thiên hạ này e là chỉ có huyện tôn nhà hạ quan sẵn lòng giúp bệ hạ thôi, từ khi hạ quan hiểu chuyện đến giờ, mỗi năm huyện Lam Điền đều chuyển thuế lên kinh thành, mới đầu là lương thực, sau đó nghe nói bệ hạ không đủ tiền dùng, thế là gửi nửa bạc nửa lương thực.”

“ Nhưng mà có một lần phụ hoàng ta nhận được tiền lương huyện Lam Điền gửi tới, sau đó khóc rất lâu, mẫu hậu ta cũng khóc theo, tối hôm đó trong hoàng cung không ai dám ngủ ...” Chu Mỹ Sác quay đầu lại:” Ngươi nói xem, vậy là sao?”

Cô công cháu này ngày một sắc xảo, Lương Anh mắt đảo tròn:” Nhất định là mừng quá mà khóc, công chúa nghĩ mà xem, nơi khác đều nợ thuế, mà bệ hạ lại đợi tiền để cứu tế nạn dân, cung cấp tiền lương cho biên quân, đang không biết phải làm sao thì thuế huyện Lam Điền tới, giải nguy cho bệ hạ. Công chúa nói xem, nếu là công chúa thì có cảm động phát khóc không?”

Chu Mỹ Sắc cố nhớ lại chuyện khi đó, khẽ lắc cái đầu nhỏ: “ Thế ư, sao ta nghe mẫu hậu khóc thương tâm lắm, không phải cảm động.”

Lương Anh lần này đã có chuẩn bị, trả lời trơn tru:” À, nhất định là do hận gian thần nơi khác, chúng không làm quan cho tốt, không thu thuế cho bệ hạ, khiến bệ hạ phải sống gian nan như thế, nên thấy bệ hạ mừng quá mà khóc thì hoàng hậu đau lòng ấy mà.”



Gương mặt Chu Mỹ Sác tươi tắn hơn một chút:” Ừ, nhất định là thế rồi, Vân Chiêu quản lý huyện Lam Điền tốt lắm, mọi người ở đây đều vui vẻ, nhưng nơm nớp lo sợ như ở kinh thành.”

Lương Anh thở phào, tranh thủ nói:” Nếu công chúa thích thì cứ ở lại huyện Lam Điền, với thân phận của công chúa, ai dám bạc đãi người, tới khi đó chọn một lang quân như ý ở thư viện, có ai mà không hơi tên Chu Hiển ở kinh thành kia chứ. Nói thật, bệ hạ định gả công chúa cho con lợn ngốc đó à? Thân là nữ nhi, hạ quan dù gả đi, cũng sẽ gả cho con lợn rừng uy phong lẫn liệt.”

Chu Mỹ Sác đỏ mặt, đầy Lương Anh một cái gắt:” Ngươi nói linh tinh gì đó, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, sao có chuyện chúng ta muốn làm gì thì làm?”

“ Vậy công chúa nghĩ xem, ba năm nữa công chúa công chúa tròn 16 rồi, khi đó người ta sẽ dùng kiệu hoa tới đón công chúa về. Bái đường thành thân xong, lòng hoàn hỉ đợi người trong lòng vén khăn che đầu. Kết quả người vén khăn chẳng phải là hảo hán hào sảng, khí vũ hiên ngang, cũng chẳng phải thư sinh mặt mày như họa, nho nhã phong độ, thậm chí còn không phải nông gia tử hiền lành chất phác, mà là một con lợn mặt béo múp míp, bụng to như trống, nặng mấy trăm cân ... : Lương Anh thì thầm:” Công chúa động phòng hoa chúc với hắn thế nào?”

Chu Mỹ Sác chẳng biết nghĩ tới cái gì mà mặt biến sắc, mỗi lúc một trắng, hai tay nắm lấy mép váy xoắn chặt.

Lương Anh lục bên trong túi xách ra một tờ Nhật báo Lam Điền, chỉ bức tranh trên đó:” Công chúa xem này, đây chính là tên Chu Hiển, hắn ở thanh lâu tranh giành nữ nhân với người ta, không may ngã từ lầu cao xuống .... Trời ơi nhìn hắn béo thế này .... May mà chết rồi ... Giờ công chúa được giải thoát.”

Chu Mỹ Sác cả kinh, vội vàng giật lấy tờ báo, quả nhiên là ở mục kỳ văn dị sự, tìm thấy bài đăng Chu Hiển ở thanh lâu tranh giành hoa khôi mà bị lỡ chân ngã chết, xem ảnh xong nàng khẽ lắc đầu:” Ta lén đi nhìn Chu Hiển rồi, hắn không giống thế này, bụng không lớn như thế.”

Lương Anh xem thường:” Cho dù là tướng mạo vừa mắt, nhưng một kẻ tranh giành nữ nhân ở thanh lâu thì làm gì có tư cách sánh với Trưởng công chúa.”

Chuyện này trùng hợp vậy sao, Chu Mỹ Sác cảm thấy không đơn giản, vì nàng tới Lam Điền, nhà Chu Hiển có vẻ vô cùng bất mãn, chỉ vì văn võ toàn triều đều ngầm thừa nhận, cho nên mới có chuyện nàng xuất cung.

Tuy nàng còn nhỏ, quanh năm sống ở cung cấm, chuyện cuộc sống dân gian nàng chẳng hiểu gì, nhưng lại mẫn cảm với âm mưu quỷ kế, nàng dám khẳng định, Chu Hiển lỡ chân ngã chết, có nguyên nhân bên trong.

Có điều chuyện này không để lại cảm xúc gì nhiều với Chu Mỹ Sác, với nàng mà nói, Chu Hiển chỉ là người xa lạ nhìn thấy một lần thôi.



Lương Anh ngầm quan sát phản ứng của Chu Mỹ Sác, thấy nàng không có biểu hiện gì nhiều, tỉ tê xúi bẩy nàng đi tham dự thi hội do thi xã Ngọc Sơn tổ chức.

Cùng lúc này Hạ Hoàn Thuần từ trấn Ninh Hạ trở về.

Điều kiện sinh hoạt ở hạ viện thư viện Ngọc Sơn tại trấn Ninh Hạ tất nhiên là không thể bằng thượng viện.

Hạ Hoàn Thuần là người Giang Nam, nơi thời tiết quanh năm ôn hòa, tới Ninh Hạ ăn cát, ăn tới dậm chân chửi trời mắng đất. Vì sớm ngày rời khỏi cái địa ngục đó, đã thể hiện năng lực học tập thần kỳ khác người của mình, dùng một năm rưỡi hoàn thành toàn bộ khóa trình của hạ viện, vượt qua khảo thí.

Trong đó thành tích văn khoa đứng đầu học tử, võ khoa cũng chẳng có gì bất ngờ đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.

Hắn ở trấn Ninh Hạ không chỉ học tập, còn theo thương đội Ninh Hạ tới thảo nguyên một chuyến, đi bộ 200 dặm qua sa mạc Đằng Cách Lý giao dịch với người Mông Cổ.

Vì đứa bé này mà sắc mặt Từ Nguyên Thọ tiên sinh mới khá hơn một chút, theo lời lão tiên sinh nói, đây sẽ là đứa học sinh có khả năng vượt qua Nhị Hàn, thành kỳ tài cột trụ Lam Điền.

Lúc này kỳ tài ngồi trên ghế, một mình đối diện với bàn tiệc lớn thịnh soạn, ăn như chết đói chết khát.

Vân Chiêu nằm trên ghế tựa, nhàn nhã giũ báo xem, còn Tiền Đa Đa liên tục gắp thức ăn cho đứa bé này, khuyên nó ăn nhiều chút, Vân Chương, Vân Hiển mỗi đứa vất vả đói phó với cái chân gà, mặt mày nhoe nhoét hết cả.

Còn về Phùng Anh đang bế Vân Xước lật xem bài thi mà Hạ Hoàn Thuần đem về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook