Minh Thiên Hạ

Chương 260: Tử Vong Luôn Là Vấn Đề Lớn. (2)

Kiết Dữ 2

09/01/2023

Đến chập tối Vân Chiêu về nhà vừa vặn gặp được lợn rừng lớn tâm trạng khoan khoái, thế là cùng kết bạn về nhà.

Ngọc Sơn vào tháng 5 đẹp không gì tả siết, Vân gia trang tử được cây xanh bao quanh, lúc này mặt trời đỏ ối chỉ còn lấp ló trên rặng núi xa trập trùng sương khói, ráng chiều đỏ rực chiếu xuống kênh ngòi dày đặc chảy nước tuyết trong vắt trên núi, đồng ruộng phì nhiêu, một khoảng hoa màu xanh mượt tít tắp, văng vẳng tiếng ca của nông hộ đi làm ruộng về, càng như nhân gian tiên cảnh.

Khung cảnh điền viên êm đềm thanh bình ấy làm Vân Chiêu ngây ngất nhìn bao lần cũng không chán, y chưa bao giờ có ý định thành thị hóa nơi này, cũng không định biến Vân gia trang tử thành bảo lũy quân sự, nếu như đến cả nơi này bị người ta kéo quân tới đánh thì y sớm dẫn mẹ chạy vào Tần Lĩnh còn an toàn hơn.

Cho nên với những cây đại thụ cực kỳ bất lợi cho việc phòng ngự, Vân Chiêu không sai người chặt đi, y không định biến Vân gia trang tử thành nơi cả ngọn cỏ cũng không có.

Cái sân phơi phía trước Vân gia đại trạch, chẳng biết từ khi nào bị người ta dựng cái tiệm tạp hóa bên cạnh tiệm rèn cũ mà Lưu Tông Mẫn để lại, sau đó thấy trong đại trạch không có thái độ gì, liên tiếp có cửa hiệu mới mọc lên.

Cái sơn cốc coi như khá bằng phẳng này thuộc về Vân gia trang tử, chỉ cần người trong trang nói chuyện với nhau là có thể xây nhà, không vì ít đất đánh nhau như thời sau.

Vân gia trang tử bây giờ tập nập lắm rồi, người mang họ Vân vốn trải khắp huyện Lam Điền, giờ kéo hết về đất tổ sinh sống, tuy chưa đạt tới cảnh chen chúc trên vỉa hè đời sau, nhưng nếu đi không nhìn đường thì va chạm vào người khác là vẫn có thể.

Từ tiên sinh từng nói, Vân gia trang tử giờ chưa là cái gì, trước kia thư viện Ngọc Sơn to lắm, tường thành bao trọn nửa huyện Lam Điền, náo nhiệt hơn cả thành Trường An, đáng tiếc rằng quân đội Thành Cát Tư Hãn kéo vào Quan Trung, đào bới mộ táng, tràn lên phá hủy thư viện đập phá không để lại chút gì, về sau tuy thư viện xây dựng lại, nhưng không bao giờ tái hiện được huy hoàng quá khứ nữa, sách vở thời đó bị thất lạc hết …

Vân thị có lẽ trải qua tai họa lần đó nên bắt đầu có ý phân chia làm hai tộc âm dương.

Vân Chiêu cho rằng tiên sinh nói thế có ý đồ, hạ thấp cống hiến của y cho thư viện, ý là ngươi làm còn ít lắm, chưa đủ đâu.

Nên y không tin.

Vân Chiêu ghét nhất là dọc đường có vô số người chào y, trước kia y còn chào lại, nhưng chào mỏi mồm cũng không xuể, y chuyển sang gật đầu, nhưng gật đầu thôi cũng đủ gãy cổ, vì y càng đáp lại càng có nhiều người chào hỏi hơn.

Thế là sau này y lờ tất cả đi, vờ mù câm điếc mới có thể yên tĩnh về nhà.

Thật ra là không.

“ A Trệ, ngươi đi theo sau lợn rừng làm gì?”

Một giọng nói ngu xi quen thuộc truyền tới, Vân Chiêu khẽ hừ một tiếng, nhe hàm răng trắng biểu thị bất mãn, tiếp tục đi về nhà.

“ A Trệ, đợi chút, xem tân tức phụ mà cha ta nói cho ta.”



“ Tức phụ của ngươi thì ta xem làm cái gì?” Vân Chiêu nói vậy song vẫn đứng lại, nhìn Vân Thụ cười khờ khạo ngốc ngốc, chuẩn bị thương hại cho tên nhát gan này:

Nói ra thì Vân Thụ là sỉ nhục của Vân thị, một tên đại hán Quan Trung vai u thịt bắp, mặt vuông mày rậm, cao lớn hơn cả ca ca hắn, lại còn chảy trong người huyết mạch cường đạo trăm năm, không ngờ lại sợ máu, nhìn thấy máu là lên cơn co giật, sùi bọt mép.

Không giống như ca ca Vân Dương hắn, ngày nào không thấy máu là toàn thân không thoải mái.

Đôi khi Vân Chiêu nghi ngờ liệu đây có phải là chiêu số của quản gia Vân Kỳ không, có thể ông ta không muốn cả tiểu nhi tử cũng lên chiến trường, nên giữ lại một đứa dưỡng lão đưa ma.

Chuyện này Vân Chiêu chưa bao giờ truy cứu rõ ràng, ngược lại Vân Dương rất thất vọng với đệ đệ, nghe nói hắn còn mấy lần cãi nhau lớn với cha.

Công bằng mà nói Vân Chiêu thấy lựa chọn của Vân Thụ là đúng, nếu luận tố chất cá nhân, Vân Thụ đúng là không thích hợp làm quan quân, vì hắn quá thành thật, quá nhút nhát, quan quân như vậy ai dám giao quân cho hắn.

Vậy nên Vân Chiêu nhiều lần khuyên giải Vân Dương, mỗi người mỗi chí, không nên ép.

“ Nhà nữ là ai thế?”

“ Dương Xuân Hoa khuê nữ của Lung Nhị.”

Vân Chiêu hoài niệm chút hai nha hoàn thiếp thân Xuân Xuân Hoa Hoa của mình, hỏi:” Có phải là người ngực bự mông bự không?”

Vân Thụ ngại ngùng nói:” Trông xinh xắn lắm, nàng ấy tới rồi.”

Vân Chiêu dựa vào cái cây bên cạnh Vân Thụ, sau đó thô bạo cho hắn một cước từ sau thân cây lao ra:” Muốn nhìn thì nhìn đi, trốn cái gì?”

Khi Dương Xuân Hoa đi tới nhìn thấy Vân Thụ bị Vân Chiêu siết cổ kéo đi, đầu sắp cúi gằm xuống đất, tay nàng còn đeo cái giỏ trúc phủ khăn xanh.

Quả nhiên là khá xinh xắn, nước da hơi ngăm đen một chút, với nông hộ thì không thành vấn đề, Vân Chiêu cười nhe hàm răng trắng:” Có món ngon sao không chia cho tướng công ngươi.”

Cứ nghĩ là cô nương ấy sẽ bỏ chạy, không ngờ nàng rụt rè chân đi như dẫm kiến tới gần Vân Chiêu, thi lễ xong mặt một bên tay giơ giỏ về một phía.

Vân Thụ mặt đỏ bừng bừng, Dương Xuân Hoa mặt cũng đỏ như tấm vải điều, Vân Chiêu thì vô duyên hết cỡ, trơ mặt vén khăn phủ giỏ trúc lên, còn la hét:” Trời ơi, thì ra là bánh nướng, ngươi cho bao nhiêu táo đỏ vậy, mang cho ta à? Vậy ta ăn đây.”

Vân Chiêu vươn tay bẻ một cành liễu, giật lá đi, bẻ đôi thành đũa, quệt qua loa vài cái lên ống tay áo, khoét một miếng bánh cực lớn, ăn đầy mồm luôn miệng khen ngon, đáng thương cho huyện tôn từ khi Tiền Đa Đa đi, không được mấy bữa ngon miệng.



Thấy Vân Chiêu ăn ngon lành, Vân Thụ không biết lấy đâu ra dũng khí, kéo tay Dương Xuân Hoa, nấp ra sau cái cây.

Nhìn Dương Xuân Hoa ỡm ờ nửa đùn nửa đẩy bị Vân Thụ kéo đi, Vân Chiêu tức giận nói: “ Xuân Hoa, ngươi cẩn thận đấy, mặt Vân Thụ còn đỏ hơn đít lợn rừng nhà ta, đó là biểu hiện nguy hiểm.”

Đôi uyên ương nghe vậy chạy càng sâu trong rừng cây, Vân Chiêu cười khanh khách đắc ý, một mình xách giỏ dùng đũa ăn không ngừng.

“ Cho muội một ít.” Phùng Anh đi ngang qua phát hiện Vân Chiêu ăn bánh, hết sức tự nhiên đi tới, cũng học theo y bẻ cành cây làm đũa, ăn còn nhanh hơn Vân Chiêu: “ Huynh trêu người ta có vẻ cao hứng nhỉ?”

Vân Chiêu gật đầu: “ Cao hứng chứ, ta chính vì điều này mà mới bắt đầu làm việc đấy.”

Phùng Anh nhìn về phía Vân Thụ chạy đi: “ Người địa vị càng cao càng thích thứ chất phác, như nhìn thấy cây mình trồng ra hoa, kết quả, càng nhìn càng vui vẻ, có phải tâm tình của huynh cũng giống như vậy không?”

Vân Chiêu chưa từng nghĩ nhiều về điều này, nhưng có vẻ Phùng Anh nói đúng rồi: “ Đúng là thế thật.”

“ Nếu đã thế huynh định giải quyết người phiền phức nhất Quan Trung ra sao? Người này sách lược mềm dẻo của huynh không có hiệu quả đâu.”

“ Muội nói tới Chu Tồn Cơ vừa được tấn thăng lên làm Tần vương sao? Vậy muội nghĩ ta nên giải quyết thế nào, diệt cả nhà hắn à?” Vân Chiêu hỏi lại:

Phùng Anh lắc đầu: “ Muội không có đáp án, cho nên mới hỏi huynh.”

“ Chu Tồn Cơ có tìm tới ta hai lần, bọn ta uống rượu trò chuyện rất vui vẻ.”

“ Chẳng lẽ huynh tin lời người Chu gia nói sao?”

“ Một chữ cũng không tin!”

“ Vậy thì có gì để mà nói đâu?”

“ Bọn ta nói chuyện về Tương vương Chu Hủ Minh ở trong thành Tương Dương đang bị Lý Định Quốc vây công.”

“ À, đây đúng là một đề tài tốt, vậy hai người nói chuyện thế nào?”

“ Ta đánh cược thành Tương Dương sẽ bị công phá, nhưng Tương vương không chết, còn Chu Tồn Cơ cho rằng Chu Hủ Minh chết là cái chắc, sau đó nói với ta, hắn không muốn chết, bất kể thế nào cũng sẽ không chết, không muốn chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook