Chương 752: Tuẫn Táng! (2)
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Vân Chiêu trằn trọc không ngủ được thì Hồng Thừa Trù đang tắm máu chiến đấu.
Đa Nhĩ Cổn bị Hoàng Thai Cát ép đi nạp mạng mang theo thương tích đích thân tới tiền tuyến chỉ huy người Kiến Châu công thành.
Đại pháo của Hồng Thừa Trù không làm bị thương Đa Nhĩ Cổn, tầm bắn quá xa, độ chính xác của đại pháo Đại Minh không đủ, sức sát thương cũng không đủ, huống hồ hắn còn rất cẩn thận lường trước được Hồng Thừa Trù sẽ dùng chiêu lấy mạng đổi mạng. Nhưng mỉa mai thay nỏ của Hoàng Thai Cát suýt lấy mạng Đa Nhĩ Cổn, nếu không phải thân vệ của hắn lấy thân làm thuẫn thì Đa Nhĩ Cổn chết rồi.
Dù là thế Đa Nhĩ Cổn cũng bị trọng thương, gãy một cánh tay.
Cuối cùng người thực sự chết bởi âm mưu chỉ có Dương Quốc Trụ, hai quân tốt Đại Minh và thân vệ của Đa Nhĩ Cổn.
Nếu như không phải tin tức Ngô Tam Quế tham dự cuộc chiến chặn đường Tào Biến Giao truyền về, Hoàng Thai Cát còn muốn sai Đa Nhĩ Cổn tiếp tục khuyên Hồng Thừa Trù đầu hàng.
Hoàng Thai Cát rất thích dùng quan viên Đại Minh, hiện giờ trong tay hắn chỉ có Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã, Thượng Khả Hỉ, những người này rất hữu dụng, dễ sai bảo hơn cả người Mãn Châu, nhưng quá ít, chưa thể giúp hắn định ra một hệ thống quan lại hiệu quả.
Người có tài năng thực sự như Hồng Thừa Trù mà đầu hàng, Hoằng Văn Quán của hắn sẽ có cột trụ, có thể dựa theo ý chí của hắn vì Đại Thanh lập nên chính thể lưu truyền muôn đời.
Quốc gia dã nhân có thể chiến thắng nhất thời chứ không thể chiến thắng mãi mãi, Hoàng Thai Cát học nhiều biết rộng sao không hiểu đạo lý trong câu nói " người Hồ không có quốc vận trăm năm".
Vì thế hắn vô cùng khát vọng những tinh anh Đại Minh như Hồng Thừa Trù.
Bây giờ Đa Nhĩ Cổn đang công thành nhưng được lệnh không giết Hồng Thừa Trù.
Vì thế mỗi khi Hạnh Sơn bảo sắp bị công phá, Hồng Thừa Trù lại xuất hiện ở nơi nguy cấp nhất, ông ta tới đâu, chỗ đó không còn nỏ tiễn, không có đạn pháo, thậm chí không có quân địch.
Hồng Thừa Trù lấy thân mình làm sĩ tốt, không biết sợ chết đã khích lệ mạnh mẽ ý chí quân Minh, bọn họ cũng tác chiến không biết sống chết là gì.
Chỉ là bọn họ không nhận ra, dù chủ soái đứng trên tường thành như bia tập bắn cũng chẳng sao, còn bọn họ chỉ cần lộ chỏm tóc ra thôi thì nào tên nào đạn, nào gạch nào đá trút xuống như mưa.
Trần Đông thực sự tuyệt vọng rồi.
Tay trái hắn gãy xương, vai của hắn trúng tên, đùi của hắn bị một nhát chém, mắt hắn thậm chí bị người ta ném vôi sống, vừa mới dùng dầu cải rửa sạch đã phải lật đật chạy theo Hồng Thừa Trù lên chiến trường.
Thân binh đội trưởng của Hồng Thừa Trù chết rồi, chết rất thảm, bị một viên đạn đá ném trúng ngực, vừa ngã xuống chưa kịp chăn trối thì thêm viên đạn đá nữa đập bẹp đầu.
Hồng Phúc vô số lần chắn tại trước người lão gia nhà mình, đều bị Hồng Thừa Trù đẩy ra.
Trần Đông khóc hết nước mắt, thầm sỉ vả hết lời vẫn phải liều mình đi cứu mạng lão điên đó.
Khi mặt trời xế bóng, pháo thủ cho quả đạn pháo cuối cùng vào nòng, bịt nòng lại, sau đó châm lửa, phá nổ hết nòng pháo.
Quân tốt Kiến Châu cũng lũ lượt leo lên tường thành Hạnh Sơn bảo.
Hồng Phúc quỳ xuống cầu xin Hồng Thừa Trù đi mau, Hồng Thừa Trù lại cười nói với Trần Đông đã băng bó như xác ướp:” Ngươi nói xem huyện tôn có tin ta không?”
Trần Đông ngây ra một lúc hét lên:” Ông muốn đầu hàng à?”
Hồng Thừa Trù nhìn khẩu súng ngắn của Trần Đông:” Ta muốn chiến tử.”
“ Kiến Nô căn bản không muốn giết ông!” Trần Đông khóc không ra nước mắt, nếu hắn nhận ra sớm hơn thì đã chẳng phải thân tàn ma dại thế này:
Hồng Thừa Trù cười lớn:” Cho nên ta muốn nhân cơ hội này giết Kiến Nô cho thống khoái.”
“ Ông điên rồi, ông làm thế sẽ bị bắt sống.” Trần Đông hét lên:
Hồng Thừa Trù ném mũ trụ, dập đầu về phía kinh thành, hai hàng nước mắt chảy dài đứng dậy hô:” Quốc vận Đại Minh đã kéo dài ba trăm năm, thế nào cũng cần có một Tô Vũ, một Văn Thiên Tường hiến tế cho nó .... Các huynh đệ ... Theo ta … Giết ....”
“ Ta không cho ông làm thế.” Trần Đông rút súng chĩa vào lưng Hồng Thừa Trù, vừa định bóp cò thì Hồng Phúc đã chắn trước nòng súng, đoàng một tiếng, toàn bộ vụn sắt bắn vào ngực ông ta.
Hồng Phúc máu trào ra miệng, hai tay giữ chặt lấy súng Trần Đông, khó nhọc nói ra những lời cuối cùng:” Chớ hại lão gia nhà ta.”
Trần Đông muốn hất ông ta sang bên, nhưng Hồng Thừa Trù đã dân đám tàn binh xông vào đám quân Kiến Nô chém giết như hổ điên.
Hắn nhiều lần muốn giết Hồng Thừa Trù, nhưng không cách nào gạt được Hồng Phúc đã chết vẫn nắm chặt khẩu súng sang bên, nhìn Kiến Nô tràn tới. Vân Bình đang chém giết thấy tình hình không ổn, hét lên với Trần Đông còn cố sức kiếm cơ hội giết Hồng Thừa Trù:” Chúng ta đi thôi.”
Thủ lôi liên tục ném ra, tạo thành khoảng cách giữa hắc y nhân và Kiến Nô, trước khi bỏ đi, Trần Đông nhìn Hồng Thừa Trù lần cuối dốc hết sức hét lên:” Chớ làm huyện tôn thất vọng.”
Hồng Thừa Trù đánh tới một binh một tốt cuối cùng, đánh tới sức cùng lực kiệt bị người ta dùng chuôi đao đánh ngất rồi khiêng đi.
Khi ông ta bị bắt, quân Minh ở Hạnh Sơn bảo đã chết sạch không còn một ai.
Hoàng Thai Cát thở hồng hộc leo lên Hạnh Sơn bảo, nhìn chiến trường thảm liệt, hồi lâu không nói lên lời.
“ Bệ hạ, Tào Biến Giao và Ngô Tam Quế đã thoát rồi.” Nhạc Thác tới bẩm báo tình hình chiến sự mới nhất, cả hai mặt trận đều không thu được kết quả như ý, hắn sợ hoàng đế nổi giận:
Hoàng Thai Cát hừ một tiếng:” Thoát là chuyện tất nhiên, không thoát mới là lạ, ngươi nói sao, Đa Nhĩ Cổn?”
Đa Nhĩ Cổn ngồi trên cáng do thân binh khiêng, mặt vô cảm đáp:” Bẩm bệ hạ, đó là lỗi của Đa Đạc.”
Hoàng Thai Cát gật đầu:” Ngươi nói không sai, là tội của Đa Đạc, người đâu, tước đoạt sáu tá lĩnh của Đa Đạc, sát nhập vào Chính Hoàng Kỳ.”
………… …………
Gạo Hồ Bắc hơi xanh, được người ta gọi là bích ngạch mễ, thứ gạo này đem nấu cháo có mùi hoa thoang thoảng.
Vân Chiêu ăn liền hai bát.
Phía Liêu Đông vẫn chưa có tin tức truyền về, Vân Chiêu không hi vọng gì nữa.
Chuyện đáng phải xảy ra sẽ xảy ra thôi.
Sau khi rời Lạc Dương, Vân Chiêu liền tới Nam Dương, quân đoàn Vân Phúc đã từ Tử Kinh Quan tới đóng ở Nam Dương rồi.
Dọc dường đi có vẻ Nam Dương không tệ, ít nhất thì đồng ruộng nơi này bắt đầu có nông phu canh tác, nông phu nhìn thấy quân đội Vân Chiêu đi qua cũng không kinh hoàng, ngược lại chống cuốc từ xa nhìn đội quân xa hoa đó.
Tặc khấu đi rồi, Nam Dương cũng bình yên.
Vân Phúc tuổi cao đứng trên bãi cỏ nghênh đón thiếu gia nhà mình, thấy ánh mắt Vân Chiêu dừng ở chòm râu trắng của mình liền cười khà khà:” Lão nô còn chống đỡ được vài năm nữa.”
Vân Chiêu nhìn Vân Phúc rất lâu, không ngờ nói:” Ngươi nên lập gia thất đi.”
Không ngờ bao nhiêu năm qua rồi, tóc mình cũng đã bạc rồi, thiếu gia vẫn chưa chịu buông tha chuyện này, Vân Phúc cười khổ: “ Thiếu gia, lão nô không cần nữa, thế này là tốt rồi.”
Vân Chiêu hừ một tiếng, giọng rất ác: “ Thế thì nhớ viết di chúc sớm sớm, đem hết gia sản để lại cho ta, ta còn thắp cho vài nén hương, không tới mức thành cô hồn dã quỷ.”
Vân Phúc gật đầu liên hồi: “ Tất nhiên ạ, tất nhiên ạ.”
Vân Chiêu nói chuyện với Vân Phúc không cần lý lẽ gì hết, đương nhiên là như thế, ai mà chẳng biết quân đoàn Vân Phúc kỳ thực là thân quân của Vân Chiêu.
Đội quân này chính là từ đời hai của đám cường đạo Vân thị mà lập nên, sáu bảy phần quân tốt mang họ Vân, mặc dù kỳ thực gần như chẳng có mấy ai là người Vân thị, song Vân Chiêu vào đại doanh này cũng không khác gì vào sơn trại Vân thị ngày nào.
Đa Nhĩ Cổn bị Hoàng Thai Cát ép đi nạp mạng mang theo thương tích đích thân tới tiền tuyến chỉ huy người Kiến Châu công thành.
Đại pháo của Hồng Thừa Trù không làm bị thương Đa Nhĩ Cổn, tầm bắn quá xa, độ chính xác của đại pháo Đại Minh không đủ, sức sát thương cũng không đủ, huống hồ hắn còn rất cẩn thận lường trước được Hồng Thừa Trù sẽ dùng chiêu lấy mạng đổi mạng. Nhưng mỉa mai thay nỏ của Hoàng Thai Cát suýt lấy mạng Đa Nhĩ Cổn, nếu không phải thân vệ của hắn lấy thân làm thuẫn thì Đa Nhĩ Cổn chết rồi.
Dù là thế Đa Nhĩ Cổn cũng bị trọng thương, gãy một cánh tay.
Cuối cùng người thực sự chết bởi âm mưu chỉ có Dương Quốc Trụ, hai quân tốt Đại Minh và thân vệ của Đa Nhĩ Cổn.
Nếu như không phải tin tức Ngô Tam Quế tham dự cuộc chiến chặn đường Tào Biến Giao truyền về, Hoàng Thai Cát còn muốn sai Đa Nhĩ Cổn tiếp tục khuyên Hồng Thừa Trù đầu hàng.
Hoàng Thai Cát rất thích dùng quan viên Đại Minh, hiện giờ trong tay hắn chỉ có Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã, Thượng Khả Hỉ, những người này rất hữu dụng, dễ sai bảo hơn cả người Mãn Châu, nhưng quá ít, chưa thể giúp hắn định ra một hệ thống quan lại hiệu quả.
Người có tài năng thực sự như Hồng Thừa Trù mà đầu hàng, Hoằng Văn Quán của hắn sẽ có cột trụ, có thể dựa theo ý chí của hắn vì Đại Thanh lập nên chính thể lưu truyền muôn đời.
Quốc gia dã nhân có thể chiến thắng nhất thời chứ không thể chiến thắng mãi mãi, Hoàng Thai Cát học nhiều biết rộng sao không hiểu đạo lý trong câu nói " người Hồ không có quốc vận trăm năm".
Vì thế hắn vô cùng khát vọng những tinh anh Đại Minh như Hồng Thừa Trù.
Bây giờ Đa Nhĩ Cổn đang công thành nhưng được lệnh không giết Hồng Thừa Trù.
Vì thế mỗi khi Hạnh Sơn bảo sắp bị công phá, Hồng Thừa Trù lại xuất hiện ở nơi nguy cấp nhất, ông ta tới đâu, chỗ đó không còn nỏ tiễn, không có đạn pháo, thậm chí không có quân địch.
Hồng Thừa Trù lấy thân mình làm sĩ tốt, không biết sợ chết đã khích lệ mạnh mẽ ý chí quân Minh, bọn họ cũng tác chiến không biết sống chết là gì.
Chỉ là bọn họ không nhận ra, dù chủ soái đứng trên tường thành như bia tập bắn cũng chẳng sao, còn bọn họ chỉ cần lộ chỏm tóc ra thôi thì nào tên nào đạn, nào gạch nào đá trút xuống như mưa.
Trần Đông thực sự tuyệt vọng rồi.
Tay trái hắn gãy xương, vai của hắn trúng tên, đùi của hắn bị một nhát chém, mắt hắn thậm chí bị người ta ném vôi sống, vừa mới dùng dầu cải rửa sạch đã phải lật đật chạy theo Hồng Thừa Trù lên chiến trường.
Thân binh đội trưởng của Hồng Thừa Trù chết rồi, chết rất thảm, bị một viên đạn đá ném trúng ngực, vừa ngã xuống chưa kịp chăn trối thì thêm viên đạn đá nữa đập bẹp đầu.
Hồng Phúc vô số lần chắn tại trước người lão gia nhà mình, đều bị Hồng Thừa Trù đẩy ra.
Trần Đông khóc hết nước mắt, thầm sỉ vả hết lời vẫn phải liều mình đi cứu mạng lão điên đó.
Khi mặt trời xế bóng, pháo thủ cho quả đạn pháo cuối cùng vào nòng, bịt nòng lại, sau đó châm lửa, phá nổ hết nòng pháo.
Quân tốt Kiến Châu cũng lũ lượt leo lên tường thành Hạnh Sơn bảo.
Hồng Phúc quỳ xuống cầu xin Hồng Thừa Trù đi mau, Hồng Thừa Trù lại cười nói với Trần Đông đã băng bó như xác ướp:” Ngươi nói xem huyện tôn có tin ta không?”
Trần Đông ngây ra một lúc hét lên:” Ông muốn đầu hàng à?”
Hồng Thừa Trù nhìn khẩu súng ngắn của Trần Đông:” Ta muốn chiến tử.”
“ Kiến Nô căn bản không muốn giết ông!” Trần Đông khóc không ra nước mắt, nếu hắn nhận ra sớm hơn thì đã chẳng phải thân tàn ma dại thế này:
Hồng Thừa Trù cười lớn:” Cho nên ta muốn nhân cơ hội này giết Kiến Nô cho thống khoái.”
“ Ông điên rồi, ông làm thế sẽ bị bắt sống.” Trần Đông hét lên:
Hồng Thừa Trù ném mũ trụ, dập đầu về phía kinh thành, hai hàng nước mắt chảy dài đứng dậy hô:” Quốc vận Đại Minh đã kéo dài ba trăm năm, thế nào cũng cần có một Tô Vũ, một Văn Thiên Tường hiến tế cho nó .... Các huynh đệ ... Theo ta … Giết ....”
“ Ta không cho ông làm thế.” Trần Đông rút súng chĩa vào lưng Hồng Thừa Trù, vừa định bóp cò thì Hồng Phúc đã chắn trước nòng súng, đoàng một tiếng, toàn bộ vụn sắt bắn vào ngực ông ta.
Hồng Phúc máu trào ra miệng, hai tay giữ chặt lấy súng Trần Đông, khó nhọc nói ra những lời cuối cùng:” Chớ hại lão gia nhà ta.”
Trần Đông muốn hất ông ta sang bên, nhưng Hồng Thừa Trù đã dân đám tàn binh xông vào đám quân Kiến Nô chém giết như hổ điên.
Hắn nhiều lần muốn giết Hồng Thừa Trù, nhưng không cách nào gạt được Hồng Phúc đã chết vẫn nắm chặt khẩu súng sang bên, nhìn Kiến Nô tràn tới. Vân Bình đang chém giết thấy tình hình không ổn, hét lên với Trần Đông còn cố sức kiếm cơ hội giết Hồng Thừa Trù:” Chúng ta đi thôi.”
Thủ lôi liên tục ném ra, tạo thành khoảng cách giữa hắc y nhân và Kiến Nô, trước khi bỏ đi, Trần Đông nhìn Hồng Thừa Trù lần cuối dốc hết sức hét lên:” Chớ làm huyện tôn thất vọng.”
Hồng Thừa Trù đánh tới một binh một tốt cuối cùng, đánh tới sức cùng lực kiệt bị người ta dùng chuôi đao đánh ngất rồi khiêng đi.
Khi ông ta bị bắt, quân Minh ở Hạnh Sơn bảo đã chết sạch không còn một ai.
Hoàng Thai Cát thở hồng hộc leo lên Hạnh Sơn bảo, nhìn chiến trường thảm liệt, hồi lâu không nói lên lời.
“ Bệ hạ, Tào Biến Giao và Ngô Tam Quế đã thoát rồi.” Nhạc Thác tới bẩm báo tình hình chiến sự mới nhất, cả hai mặt trận đều không thu được kết quả như ý, hắn sợ hoàng đế nổi giận:
Hoàng Thai Cát hừ một tiếng:” Thoát là chuyện tất nhiên, không thoát mới là lạ, ngươi nói sao, Đa Nhĩ Cổn?”
Đa Nhĩ Cổn ngồi trên cáng do thân binh khiêng, mặt vô cảm đáp:” Bẩm bệ hạ, đó là lỗi của Đa Đạc.”
Hoàng Thai Cát gật đầu:” Ngươi nói không sai, là tội của Đa Đạc, người đâu, tước đoạt sáu tá lĩnh của Đa Đạc, sát nhập vào Chính Hoàng Kỳ.”
………… …………
Gạo Hồ Bắc hơi xanh, được người ta gọi là bích ngạch mễ, thứ gạo này đem nấu cháo có mùi hoa thoang thoảng.
Vân Chiêu ăn liền hai bát.
Phía Liêu Đông vẫn chưa có tin tức truyền về, Vân Chiêu không hi vọng gì nữa.
Chuyện đáng phải xảy ra sẽ xảy ra thôi.
Sau khi rời Lạc Dương, Vân Chiêu liền tới Nam Dương, quân đoàn Vân Phúc đã từ Tử Kinh Quan tới đóng ở Nam Dương rồi.
Dọc dường đi có vẻ Nam Dương không tệ, ít nhất thì đồng ruộng nơi này bắt đầu có nông phu canh tác, nông phu nhìn thấy quân đội Vân Chiêu đi qua cũng không kinh hoàng, ngược lại chống cuốc từ xa nhìn đội quân xa hoa đó.
Tặc khấu đi rồi, Nam Dương cũng bình yên.
Vân Phúc tuổi cao đứng trên bãi cỏ nghênh đón thiếu gia nhà mình, thấy ánh mắt Vân Chiêu dừng ở chòm râu trắng của mình liền cười khà khà:” Lão nô còn chống đỡ được vài năm nữa.”
Vân Chiêu nhìn Vân Phúc rất lâu, không ngờ nói:” Ngươi nên lập gia thất đi.”
Không ngờ bao nhiêu năm qua rồi, tóc mình cũng đã bạc rồi, thiếu gia vẫn chưa chịu buông tha chuyện này, Vân Phúc cười khổ: “ Thiếu gia, lão nô không cần nữa, thế này là tốt rồi.”
Vân Chiêu hừ một tiếng, giọng rất ác: “ Thế thì nhớ viết di chúc sớm sớm, đem hết gia sản để lại cho ta, ta còn thắp cho vài nén hương, không tới mức thành cô hồn dã quỷ.”
Vân Phúc gật đầu liên hồi: “ Tất nhiên ạ, tất nhiên ạ.”
Vân Chiêu nói chuyện với Vân Phúc không cần lý lẽ gì hết, đương nhiên là như thế, ai mà chẳng biết quân đoàn Vân Phúc kỳ thực là thân quân của Vân Chiêu.
Đội quân này chính là từ đời hai của đám cường đạo Vân thị mà lập nên, sáu bảy phần quân tốt mang họ Vân, mặc dù kỳ thực gần như chẳng có mấy ai là người Vân thị, song Vân Chiêu vào đại doanh này cũng không khác gì vào sơn trại Vân thị ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.