Chương 664: Tương Dương Đã Chín.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Tốn mất nửa ngày Vân Chiêu mới có thể dựa theo ký ức làm ra cái máy bay đồ chơi, vì làm bằng gỗ, nên thứ này có thể xuống nước là chìm, còn bay lên à?
Mơ đi.
Có điều hình dáng cánh, thân máy bay đều đúng, áp dụng vào phi hành thực tế cần tính toán cực nhiều, Vân Chiêu không biết làm.
Có rất nhiều lý luận chưa được phát hiện, có nhiều phát minh chưa làm ra, cho nên cái máy bay này chỉ là mô hình chìm nghỉm.
Vân Chiêu thực sự vô cùng khâm phục tinh thần thực tiễn của anh em nhà Wright.
Thành tựu y vất vả nửa ngày trời được đem về phòng ngủ, Tiền Đa Đa và hai đứa bé chưa chịu ngủ, vẫn thức đợi y.
Khi Vân Chiêu đặt mô hình máy bay xuống, hai đứa bé thích lắm, đây là món đồ chơi mà chúng chưa bao giờ thấy, còn hai lão bà của y rõ ràng không hài lòng với thứ xù xì này.
Thấy trượng phu tốn nửa ngày trời làm ra món đồ chơi làm bị thương còn mình thật là không đáng.
Nếu không phải thấy ba cha con hết sức vui vẻ, với yêu cầu khó tính của Tiền Đa Đa với cái đẹp, nàng đã ra lệnh Vân Xuân, Vân Hoa đem xuống bếp làm củi đốt.
Làm mộc rất hao tốn thể lực, Vân Chiêu thiếp đi không biết lúc nào.
Sáng sớm thức dậy Vân Chiêu không thấy mô hình máy bay đâu nữa, hỏi vội:” Đâu rồi?”
Tiền Đa Đa lấy từ trong cái giỏ trúc dưới gầm bàn ra mô hình máy bay ở trong tình trạng vô cùng thê thảm, thấy mặt trượng phu đen xì, nói ngay:” Con chàng làm đấy.”
Cái máy bay hôm qua phải dùng vô số tâm huyết làm ra được bây giờ cánh đầy dấu răng, lại có dấu vết dẫm đạp bằng bạo lực, ba cái bánh xe tốn bao mồ hôi mới đẽo ra được không biết đi đâu.
Thân máy bay cứng cáp nhất bị gãy làm đôi, cánh quạt dùng trúc làm thành bị thiếu hai cánh, nằm thê thảm dưới đáy giỏ trúc với đống đồ chơi sứt mẻ của hai thằng hiếu tử.
Làm gì được nữa đây, tất cả đều phản đối, Vân Chiêu chấp nhận số mệnh buồn bã đứng dậy:” Ta đúng là làm chuyện linh tinh rồi.”
Tiền Đa Đa thấy phu quân thương tâm, lấy một văn thư Liễu Thành gửi tới từ sáng sớm, đưa cho y an ủi:” Chàng phải làm việc lớn mà.”
Vân Chiêu điều chỉnh lại tâm trạng, mở văn thư ra xem, lập tức có tin tức thú hút sự chú ý của y:” Quân đoàn Lôi Hằng đã chỉnh đón xong, có thể xuất phát rồi.”
Tiền Đa Đa biết đây là đội quân được trang bị tân tiến nhất của huyện Lam Điền, vừa tò mò vừa là để phân tâm trượng phu:” Phu quân, họ đi đâu, vào Thục à?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Bạch Can quân chắn đường chúng ta, Tần tướng quân đích thân cầm quân đóng ở Trùng Khánh, chính là để phòng bị chúng ta, hiện giờ khai chiến với Bạch Can quân không phù hợp với lợi ích của chúng ta.”
“ Không phải Thục, vậy thì ở đâu?”
“ Tương Dương.”
“ Đối phó với Lý Hồng Cơ à?”
“ Cũng không tính là đối phó với Lý Hồng Cơ, chẳng qua là chia tách thế lực của hắn và Trương Bỉnh Trung ra, tránh hai tên đó vì chuyện của La Nhữ Tài mà nội chiến, tốt cho chúng, cũng là tốt cho chúng ta. Hán Trung đã trong tay chúng ta, vậy thì nên lấy cả Tương Dương bên mé, như vậy đất đai mới hoàn chỉnh.”
Đại tướng sắp xuất chinh, đây là đại sự.
Người của đại thư phòng ai nấy đều rất nghiêm túc.
Vào cái thời xa xưa hơn nữa, khi đại tướng xuất chinh đều phải lập đài cao, đế vương đứng trên đó, dùng đại lễ cảm tạ tướng quân sắp xuất chinh, tướng quân chỉ tay lên thời thề, sau đó nhận hổ phù dẫn quân đi.
Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân không đi ngồi tàu lượn do Hoàng Xung làm sau đó ngã chết nên vây quanh Lôi Hằng hết sờ lại nắn, mấy tên này năm xưa cùng Tiền Thiểu Thiểu vốn là bạn chung phòng.
Tiền Thiểu Thiểu ở bên giọng điệu quái gở chỉ trích Lôi Hằng tân hôn khoét rỗng thân thể, nên giờ ngoài ngọc ngà bên trong rơm rạ.
Vân Chiêu thì thấy Lôi Hằng mặc giáp trụ nghi biểu đường đường, thân cao chín thước, ở thời Tam Quốc cũng tính là mãnh tướng cái thế vô song, nhất là hai tay to như bát không ngừng ngăn cản Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân rất nhanh nhẹn.
“ Huyện tôn cho ngươi nửa tháng kết hôn, vậy mà bây giờ ngươi vẫn còn sức lực, điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ngươi chưa dùng hết sức, tại sao thế, ta nhớ dáng người Trương Oánh tốt lắm mà.”
Đối dối với lời lẽ hàm ý không tử tế gì của Hàn Lăng Sơn, Lôi Hằng để ngoài tai, còn biết làm sao, năm xưa hắn dẫn ba tên đồng học khốn kiếp đi nhìn trộm nữ sinh tắm rửa, ai ngờ nhìn trúng người trong lòng, đành chịu chứ biết thế nào.
Ba tên đó chính là Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu và Đoàn Quốc Nhân.
Dù sao cũng cưới được Trương Oánh về, thế là hắn thắng lợi rồi, ba tên kia đều là bọn thất bại hết.
Vân Chiêu phất tay ngăn trò đùa quá trớn của họ, nói với Lôi Hằng:” 8000 quân chính quy, 12000 quân phụ trợ, đều là những chàng trai tài giỏi nhất của Lam Điền ta, hi vọng ngươi trân trọng họ, đừng để họ gặp phải tổn thất không đáng có.”
Lôi Hằng đứng thẳng, đấm ngực nói:” Huyện tôn yên tâm, Lôi Hằng chuyến này đi sẽ cẩn thận hết mức, ngoài mở rộng đất đai cho Lam Điền ta, còn toàn lực bảo hộ thủ hạ.”
“ Nói tới quân trận, ta không bằng các ngươi, các ngươi cứ mạnh tay mà làm, lần này nhiệm vụ của ngươi là chiếm lĩnh Tương Dương, chia cắt Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung, đồng thời ép La Nhữ Tài rút khỏi phía bắc Đại Hồ.”
Vân Chiêu vỗ vai hắn:” Làm cho tốt, chúng ta sắp rời Quan Trung chiến đấu vì chúng sinh thiên hạ rồi.”
Lôi Hằng kích động quỳ một gối xuống nói lớn:” Mạt tướng đợi ngày đó đã lâu.”
Hàn Lăng Sơn thu lại thái độ đùa cợt, căn dặn:” Ngươi là thống soái quân đoàn đầu tiên của thư viện, binh hung chiến hiểm, càng phải thêm cẩn thận, đừng làm xấu mặt thư viện.”
Đoàn Quốc Nhân chỉ nói hai chứ:” Đừng chết.”
Tiền Thiểu Thiểu gằn giọng:” Ta sẽ trông chừng ngươi mọi lúc, cứ yên tâm mà đi, không phải lo chuyện nhà.”
Đến trưa Tiền Đa Đa và Phùng Anh đích thân mang tới một bàn tiệc thịnh soạn, do Trương Oánh không biết tại sao đánh chết cũng không chịu tới, nên hai nàng cũng không ở lại, nhường không gian cho năm người họ.
Rượu không uống nhiều nhưng mọi người đều phấn khích, Vân Chiêu kích động đọc:
- Này trời rộng,
Hỡi mênh mông mặt đất,
Ai khiển hưng vong?
Bằng hữu sánh vai rong ruổi,
Nhớ buổi ấy
Sục sôi năm tháng ròng.
Lũ đồng học trẻ trai,
Tài hoa đang độ,
Thư sinh khí phách,
Nhiệt huyết hào hùng.
Việc nước phê bình,
Câu từ đánh giá,
Vạn hộ hầu trong mắt như không.
Còn nhớ lúc,
Giữa dòng sông giỡn nước,
Chắn thuyền sóng tung?
Ngày hôm sau, Vân Chiêu không đi tiễn Lôi Hằng.
Lôi Hằng tới đại thư phòng đứng một tuần hương, sau đó về quân doanh Phượng Hoàng Sơn, cùng phó tướng Vân tiêu dẫn quân tới thẳng Vũ Quan Đạo.
Đội quân này vừa lên đường, toàn bộ kẻ nắm quyền trong thiên hạ như con lừa kinh sợ, nín thở theo dõi hành tung của đội quân này, yêu cầu bên dưới phải báo lên từng ngày.
Bọn họ không kinh sao được, không sợ sao được, đây là quân đoàn cường đại nhất huyện Lam Điền, bọn họ không chỉ là quân đoàn toàn hỏa khí, còn là quân đoàn toàn lừa ngựa.
Đại pháo lớn nhỏ trải qua cải tiến của viện nghiên cứu vũ khí mang theo tới 300 khẩu, do huyện Lam Điền không tiếc tiền đầu tư nghiên cứu sắt thép, cùng với sự xuất hiện của búa thủy lực, trọng lượng hỏa pháo của quân Lam Điền không ngừng nhẹ hơn, uy lực mạnh hơn.
20 khẩu pháo lớn nhất, toàn bộ thân pháo nặng có 2000 cân, nhưng hiệu năng có thể so với trọng pháo vạn cân trước kia.
Người ngoài chỉ nhìn thấy điểu súng và hỏa pháo, không biết rằng trang bị đạn cháy loại mới, trong đó ác độc nhất là đạn phốt pho trắng, dù là quân Lôi Hằng cũng chỉ được trang bị 200 quả.
Lôi Hằng, Vân Tiêu thống lĩnh đại quân không hề che dấu hành tung của mình, bọn họ rầm rộ tiến về Tương Dương, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Hiện tương Dương thuộc quyền khống chế của Lý Hồng Cơ nên Hồng Nương Tử được Lý Hồng Cơ ủy thác, mang theo lượng lớn tài vật, đi ngày đi đêm tới thành Ngọc Sơn cầu kiến Phùng Anh, dò hỏi xem.
Rốt cuộc Vân Chiêu có ý gì.
(*) Bài Thấm viên xuân - Trường Sa của Mao Trạch Đông.
Mơ đi.
Có điều hình dáng cánh, thân máy bay đều đúng, áp dụng vào phi hành thực tế cần tính toán cực nhiều, Vân Chiêu không biết làm.
Có rất nhiều lý luận chưa được phát hiện, có nhiều phát minh chưa làm ra, cho nên cái máy bay này chỉ là mô hình chìm nghỉm.
Vân Chiêu thực sự vô cùng khâm phục tinh thần thực tiễn của anh em nhà Wright.
Thành tựu y vất vả nửa ngày trời được đem về phòng ngủ, Tiền Đa Đa và hai đứa bé chưa chịu ngủ, vẫn thức đợi y.
Khi Vân Chiêu đặt mô hình máy bay xuống, hai đứa bé thích lắm, đây là món đồ chơi mà chúng chưa bao giờ thấy, còn hai lão bà của y rõ ràng không hài lòng với thứ xù xì này.
Thấy trượng phu tốn nửa ngày trời làm ra món đồ chơi làm bị thương còn mình thật là không đáng.
Nếu không phải thấy ba cha con hết sức vui vẻ, với yêu cầu khó tính của Tiền Đa Đa với cái đẹp, nàng đã ra lệnh Vân Xuân, Vân Hoa đem xuống bếp làm củi đốt.
Làm mộc rất hao tốn thể lực, Vân Chiêu thiếp đi không biết lúc nào.
Sáng sớm thức dậy Vân Chiêu không thấy mô hình máy bay đâu nữa, hỏi vội:” Đâu rồi?”
Tiền Đa Đa lấy từ trong cái giỏ trúc dưới gầm bàn ra mô hình máy bay ở trong tình trạng vô cùng thê thảm, thấy mặt trượng phu đen xì, nói ngay:” Con chàng làm đấy.”
Cái máy bay hôm qua phải dùng vô số tâm huyết làm ra được bây giờ cánh đầy dấu răng, lại có dấu vết dẫm đạp bằng bạo lực, ba cái bánh xe tốn bao mồ hôi mới đẽo ra được không biết đi đâu.
Thân máy bay cứng cáp nhất bị gãy làm đôi, cánh quạt dùng trúc làm thành bị thiếu hai cánh, nằm thê thảm dưới đáy giỏ trúc với đống đồ chơi sứt mẻ của hai thằng hiếu tử.
Làm gì được nữa đây, tất cả đều phản đối, Vân Chiêu chấp nhận số mệnh buồn bã đứng dậy:” Ta đúng là làm chuyện linh tinh rồi.”
Tiền Đa Đa thấy phu quân thương tâm, lấy một văn thư Liễu Thành gửi tới từ sáng sớm, đưa cho y an ủi:” Chàng phải làm việc lớn mà.”
Vân Chiêu điều chỉnh lại tâm trạng, mở văn thư ra xem, lập tức có tin tức thú hút sự chú ý của y:” Quân đoàn Lôi Hằng đã chỉnh đón xong, có thể xuất phát rồi.”
Tiền Đa Đa biết đây là đội quân được trang bị tân tiến nhất của huyện Lam Điền, vừa tò mò vừa là để phân tâm trượng phu:” Phu quân, họ đi đâu, vào Thục à?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Bạch Can quân chắn đường chúng ta, Tần tướng quân đích thân cầm quân đóng ở Trùng Khánh, chính là để phòng bị chúng ta, hiện giờ khai chiến với Bạch Can quân không phù hợp với lợi ích của chúng ta.”
“ Không phải Thục, vậy thì ở đâu?”
“ Tương Dương.”
“ Đối phó với Lý Hồng Cơ à?”
“ Cũng không tính là đối phó với Lý Hồng Cơ, chẳng qua là chia tách thế lực của hắn và Trương Bỉnh Trung ra, tránh hai tên đó vì chuyện của La Nhữ Tài mà nội chiến, tốt cho chúng, cũng là tốt cho chúng ta. Hán Trung đã trong tay chúng ta, vậy thì nên lấy cả Tương Dương bên mé, như vậy đất đai mới hoàn chỉnh.”
Đại tướng sắp xuất chinh, đây là đại sự.
Người của đại thư phòng ai nấy đều rất nghiêm túc.
Vào cái thời xa xưa hơn nữa, khi đại tướng xuất chinh đều phải lập đài cao, đế vương đứng trên đó, dùng đại lễ cảm tạ tướng quân sắp xuất chinh, tướng quân chỉ tay lên thời thề, sau đó nhận hổ phù dẫn quân đi.
Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân không đi ngồi tàu lượn do Hoàng Xung làm sau đó ngã chết nên vây quanh Lôi Hằng hết sờ lại nắn, mấy tên này năm xưa cùng Tiền Thiểu Thiểu vốn là bạn chung phòng.
Tiền Thiểu Thiểu ở bên giọng điệu quái gở chỉ trích Lôi Hằng tân hôn khoét rỗng thân thể, nên giờ ngoài ngọc ngà bên trong rơm rạ.
Vân Chiêu thì thấy Lôi Hằng mặc giáp trụ nghi biểu đường đường, thân cao chín thước, ở thời Tam Quốc cũng tính là mãnh tướng cái thế vô song, nhất là hai tay to như bát không ngừng ngăn cản Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân rất nhanh nhẹn.
“ Huyện tôn cho ngươi nửa tháng kết hôn, vậy mà bây giờ ngươi vẫn còn sức lực, điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ngươi chưa dùng hết sức, tại sao thế, ta nhớ dáng người Trương Oánh tốt lắm mà.”
Đối dối với lời lẽ hàm ý không tử tế gì của Hàn Lăng Sơn, Lôi Hằng để ngoài tai, còn biết làm sao, năm xưa hắn dẫn ba tên đồng học khốn kiếp đi nhìn trộm nữ sinh tắm rửa, ai ngờ nhìn trúng người trong lòng, đành chịu chứ biết thế nào.
Ba tên đó chính là Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu và Đoàn Quốc Nhân.
Dù sao cũng cưới được Trương Oánh về, thế là hắn thắng lợi rồi, ba tên kia đều là bọn thất bại hết.
Vân Chiêu phất tay ngăn trò đùa quá trớn của họ, nói với Lôi Hằng:” 8000 quân chính quy, 12000 quân phụ trợ, đều là những chàng trai tài giỏi nhất của Lam Điền ta, hi vọng ngươi trân trọng họ, đừng để họ gặp phải tổn thất không đáng có.”
Lôi Hằng đứng thẳng, đấm ngực nói:” Huyện tôn yên tâm, Lôi Hằng chuyến này đi sẽ cẩn thận hết mức, ngoài mở rộng đất đai cho Lam Điền ta, còn toàn lực bảo hộ thủ hạ.”
“ Nói tới quân trận, ta không bằng các ngươi, các ngươi cứ mạnh tay mà làm, lần này nhiệm vụ của ngươi là chiếm lĩnh Tương Dương, chia cắt Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung, đồng thời ép La Nhữ Tài rút khỏi phía bắc Đại Hồ.”
Vân Chiêu vỗ vai hắn:” Làm cho tốt, chúng ta sắp rời Quan Trung chiến đấu vì chúng sinh thiên hạ rồi.”
Lôi Hằng kích động quỳ một gối xuống nói lớn:” Mạt tướng đợi ngày đó đã lâu.”
Hàn Lăng Sơn thu lại thái độ đùa cợt, căn dặn:” Ngươi là thống soái quân đoàn đầu tiên của thư viện, binh hung chiến hiểm, càng phải thêm cẩn thận, đừng làm xấu mặt thư viện.”
Đoàn Quốc Nhân chỉ nói hai chứ:” Đừng chết.”
Tiền Thiểu Thiểu gằn giọng:” Ta sẽ trông chừng ngươi mọi lúc, cứ yên tâm mà đi, không phải lo chuyện nhà.”
Đến trưa Tiền Đa Đa và Phùng Anh đích thân mang tới một bàn tiệc thịnh soạn, do Trương Oánh không biết tại sao đánh chết cũng không chịu tới, nên hai nàng cũng không ở lại, nhường không gian cho năm người họ.
Rượu không uống nhiều nhưng mọi người đều phấn khích, Vân Chiêu kích động đọc:
- Này trời rộng,
Hỡi mênh mông mặt đất,
Ai khiển hưng vong?
Bằng hữu sánh vai rong ruổi,
Nhớ buổi ấy
Sục sôi năm tháng ròng.
Lũ đồng học trẻ trai,
Tài hoa đang độ,
Thư sinh khí phách,
Nhiệt huyết hào hùng.
Việc nước phê bình,
Câu từ đánh giá,
Vạn hộ hầu trong mắt như không.
Còn nhớ lúc,
Giữa dòng sông giỡn nước,
Chắn thuyền sóng tung?
Ngày hôm sau, Vân Chiêu không đi tiễn Lôi Hằng.
Lôi Hằng tới đại thư phòng đứng một tuần hương, sau đó về quân doanh Phượng Hoàng Sơn, cùng phó tướng Vân tiêu dẫn quân tới thẳng Vũ Quan Đạo.
Đội quân này vừa lên đường, toàn bộ kẻ nắm quyền trong thiên hạ như con lừa kinh sợ, nín thở theo dõi hành tung của đội quân này, yêu cầu bên dưới phải báo lên từng ngày.
Bọn họ không kinh sao được, không sợ sao được, đây là quân đoàn cường đại nhất huyện Lam Điền, bọn họ không chỉ là quân đoàn toàn hỏa khí, còn là quân đoàn toàn lừa ngựa.
Đại pháo lớn nhỏ trải qua cải tiến của viện nghiên cứu vũ khí mang theo tới 300 khẩu, do huyện Lam Điền không tiếc tiền đầu tư nghiên cứu sắt thép, cùng với sự xuất hiện của búa thủy lực, trọng lượng hỏa pháo của quân Lam Điền không ngừng nhẹ hơn, uy lực mạnh hơn.
20 khẩu pháo lớn nhất, toàn bộ thân pháo nặng có 2000 cân, nhưng hiệu năng có thể so với trọng pháo vạn cân trước kia.
Người ngoài chỉ nhìn thấy điểu súng và hỏa pháo, không biết rằng trang bị đạn cháy loại mới, trong đó ác độc nhất là đạn phốt pho trắng, dù là quân Lôi Hằng cũng chỉ được trang bị 200 quả.
Lôi Hằng, Vân Tiêu thống lĩnh đại quân không hề che dấu hành tung của mình, bọn họ rầm rộ tiến về Tương Dương, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Hiện tương Dương thuộc quyền khống chế của Lý Hồng Cơ nên Hồng Nương Tử được Lý Hồng Cơ ủy thác, mang theo lượng lớn tài vật, đi ngày đi đêm tới thành Ngọc Sơn cầu kiến Phùng Anh, dò hỏi xem.
Rốt cuộc Vân Chiêu có ý gì.
(*) Bài Thấm viên xuân - Trường Sa của Mao Trạch Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.