Minh Thiên Hạ

Chương 541: Tướng Ở Ngoài Có Quân Lệnh Không Nghe.

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà thành Nam Kinh chẳng giới nghiêm, vẫn náo nhiệt như thường, đây là thời điểm đám phóng đãng trong thành rời thuyền hoa, tửu quán, lảo đảo về nhà, tuy có bộ khoái binh lính đứng canh ở ngoài đường song kiểm tra cũng chỉ hời hợt cho có, đừng nói nơi này vương công đại thần vô số, công tử mấy cự thương cũng không phải là đám nhân vật nhỏi xíu như bọn họ có thể đắc tội nổi.

Chuyện kiểm tra hời hợt như vậy hiển nhiên không thể mang tới kết quả gì.

Đàm Bá Minh là một trong quan viên của Ứng Thiên phủ đường hoàng, đương nhiên không thành vấn đề, gõ cửa y quán Địch Trần Các, Triệu Tú Cầm ra mở cửa, thấy cổ hắn có vết hằn khủng khiếp, vội vàng đón vào trong.

“ Chu Quốc Bình đâu?”

“ Tỷ ấy còn chưa về, ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi xử lý viết thương.”

Có đại phu cấp bậc thần y như Triệu Tú Cẩm thì thương tích của Đàm Bá Minh không phải là vấn đề đáng ngại, rửa vết thương, dùng vải băng bó lại, chẳng bao lâu là xong.

Dù vậy Đàm Bá Minh nói chuyện vẫn hơi khó khăn: “ Ngươi có biết hành tung của Chu Quốc Bình mấy ngày qua không?”

“ Tỷ ấy gia nhập Bạch Liên xã, biệt hiệu Phi Hồng Cân. “ Chẳng ngờ Triệu Tú Cầm biết mà còn trả lời thản nhiên như không:

Đàm Bá Minh thì thất kinh:” Ngươi cũng biết chuyện tỷ ấy gia nhập Bạch Liên xã sao?”

“ Ừ, ta cũng gia nhập, ngươi cũng biết quy củ mà, ta mà không gia nhập thì một mình tỷ ấy không thể làm bừa, biệt hiệu của ta là Tái Hoa Đà, nhớ lấy. “ Triệu Tú Cẩm vui vẻ khoe:

“ Vì sao Chu Quốc Bình lại không thương lượng với bọn ta? Làm sao tỷ ấy gia nhập được Bạch Liên xã?”

“ Ngươi chớ quên, tên tỳ ấy có một chữ Quốc, tỷ ấy không còn chức vụ, chứ cấp bậc thì vẫn còn nguyên, cấp bậc tỷ ấy cao hơn ngươi nhiều, cũng liên quan tới nhiều chuyện bí mật hơn ngươi, đâu thể chuyện gì cũng nói cho ngươi biết được.”

“ Nhưng chuyện này phải nói chứ.” Đàm Bá Minh tức giận:” Chúng ta là một tập thể, tỷ ấy không có quyền đơn độc hành động, ta sẽ báo lên trên.”

Có tiếng chuông rung khẽ, Triệu Tú Cầm nhìn sợi tơ mảnh gần như không nhận ra, mở cửa liền thấy Chu Quốc Bình đứng đó từ bao giờ rồi.



“ Không cần báo, ngươi muốn biết gì, ta nói cho ngươi.”

Đàm Bá Minh nheo mắt nhìn thật kỹ Chu Quốc Bình một thân váy trắng muốt không nhuốm bụi trần, gương mặt xinh đẹp nhưu đóa bạnh liên, ánh mắt sắc lạnh xa xăm, hắn muốn liên hệ nữ tử hồng y tay cầm song thương giết Từ Tử Đồng hôm nay liên hệ với nữ tử trước mắt, nhưng nhìn kiểu gì cũng không cách nào thấy đóa sen trắng tiểu gia bích ngọc này giống nữ phỉ dũng mãnh leo tường vượt mái như đất bằng.

Chu Quốc Bình có vẻ mệt, vừa mới ngồi xuống ghế dài liền nghiêng đầu rút trâm, mái tóc đen trút xuống như thác, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nến hơi xanh xao, cánh môi dầy nhấp son đỏ trông càng thêm xinh tươi: “ Ngươi muốn biết cái gì? Cứ nói!”

“ Làm sao tỷ biết ở thành Nam Kinh có người của Bạch Liên xã. “ Đàm Bá Minh tập trung tinh thần, đối diện với Chu Quốc Bình, hắn không dám có một chút sơ xuất nào:

Chu Quốc Bình cầm chén trà lên khẽ hợp một ngụm: “ Thông qua quan hệ của Phùng phu nhân.”

“ Phùng phu nhân đang ở thành Bạch Đế thu nhận lưu dân.” Đàm Bá Minh phản bác:

“ Đám người làm hành chính các ngươi quá cổ hủ, chẳng hiểu sao huyện tôn phái các ngươi đi làm đại sự thế này, chí giao của Phùng phu nhân là Hồng Nương Tử, mà gốc gác của Hồng Nương Tử là Bạch Liên xã, thân phận lại còn rất cao, nói thế đủ hiểu chưa?” Chu Quốc Bình hơi bực:

“ Lần đầu tỷ dùng cái tên Phi Hồng Cân này?”

“ Đúng, lần đầu ta dùng, nhưng người này tồn tại thật, có điều bị ta giết rồi, nên danh hiệu đó thuộc về ta, đây chỉ là một trong số rất nhiều thân phận của ta mà thôi, ngươi biết hay không cũng thế, lần sau ta xuất hiện với thân phận khác, ngươi lại chả biết gì, vì thế ta mới nói ngươi truy hỏi chuyện này là suy nghĩ cổ hủ cứng nhắc.”

Đàm Bá Minh biết qua lại với người Mật điệp ti rất phiền toái, không ngờ lại phiền toái tới mức này, người ta nói thế rồi, hắn mà còn tiếp tục truy hỏi thì đúng là quá ngốc.

“ Vậy vì sao hôm nay lại xuất hiện sự kiện ám sát, kế hoạch ban đầu của chúng ta không phải thế, mà là muốn mượn chuyện này để Sử Khả Pháp triệt để đứng về phía đối diện với huân quý Nam Kinh. Tỷ mang quân khăn đỏ ra khiến chuyện hôm nay phát sinh quá nhiều biến số không dự đoán được.”

Chu Quốc Bình vẫn thong thả uống trà:” Thủ pháp của các ngươi quá chậm, ngươi muốn đi theo bước chân Sử Khả Pháp, ta muốn đẩy hắn tiến về phía chúng ta muốn, cơ bản không lệch khỏi quỹ đạo, chỉ là nhanh hơn, các ngươi có đủ bản lĩnh thì phải ứng phó được, không thể chuyện gì cũng diễn ra như dự liệu đâu.”

“ Nhưng nếu đô đốc phủ lục soát cả cái Nam Kinh mà không tìm thấy quân khăn đỏ, cái tội này sẽ chụp lên đầu Sử Khả Pháp.” Đàm Bá Minh cho rằng thân phận mình ở công khai, Chu Quốc Bình phải hỗ trợ mới đúng, mình mới là người nắm quyền chủ đạo:



Chu Quốc Binh cười khẽ:” Khi Bạch Liên xã nên bị phủ đô đốc Nam Kinh tìm ra thì sẽ tìm ra được thôi.”

Đàm Bá Minh biết nói nữa không ích gì, đứng dậy, giọng điệu không che giấu sự bực bội: Hi vọng tỷ đừng để xảy ra sai sót.”

Đợi cho Đàm Bá Minh đi rồi, Triệu Tú Cẩm nãy giờ chỉ đứng một bên nghe, nói:” Ta không hiểu mấy chuyện này, nhưng chính lệnh cần thống nhất, tỷ mới có tư cách làm thủ lĩnh Nam Kinh.”

“ Đó là điều tất nhiên thôi, ai giỏi hơn ở trên, đương nhiên dựa theo nguyên tắc nhiệm vụ hàng đầu.”

“ Tỷ làm thủ lĩnh thì chúng ta mới dễ hoàn thành nhiệm vụ.”

Chu Quốc Bình vuốt mũi Triệu Tú Cầm:” Chà, ra ngoài một cái là khác ngay, trước kia muội ý kiến với ta lắm mà.”

“ Tỷ có biết Vương Chung chết ở Nhạc Dương rồi chứ?” Triệu Tú Cẩm giọng buồn bã hẳn:” Huyện tôn gửi thư cho ta, bảo ta trông chừng tỷ, đừng để tỷ hành sự đơn độc, huyện tôn nói, tỷ nóng lòng tìm lại vinh diệu, dễ làm chuyện mạo hiểm. Huyện tôn nói đúng đấy, chúng ta còn có thời gian mà. Tỷ tỷ, mọi người quá nóng vội rồi, mấy năm qua cứ thi thoảng lại nghe thấy tin huynh đệ tỷ muội nào đó không còn nữa, chẳng biết tới ngày huyện tôn thành đại sự, đám trẻ con chúng ta năm xưa nương tựa vào nhau chia sẻ từng miếng cơm, rốt cuộc còn lại được bao người?”

Chu Quốc Bình thoáng buồn, sau đó nhanh chóng lại trở nên cương quyết:” Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, hi sinh là khó tránh, huyện tôn nói chúng ta còn có thời gian là an ủi thôi, bọn ngốc như Đàm Bá Minh mới không nhận ra. Giờ thiên hạ đã loạn, một khi hoàng đế ở kinh thành không còn sức chi phối địa phương, chỉ trong chớp mắt thôi là thành cục diện quần hùng trỗi dậy rỗi.”

“ Ở Ứng Thiên phủ này càng thế, lòng người sớm không ở triều đình nữa, hào tộc địa chủ Giang Nam nhìn bề ngoài thì chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, kỳ thực chỉ là che mắt thế gian có ai mà không đang ngầm tích trữ lực lượng đợi loạn tới.”

“ Chúng ta tới Ứng Thiên phủ không phải là để chuẩn bị xâm chiếm Giang Nam, mà là giúp Sử Khả Pháp ổn định Giang Nam, chia cắt đám địa chủ hào tộc dã tâm, trì hoãn loạn cục. Nếu không đợi ngày huyện tôn tới đây chỉ còn đống đổ nát thì ý nghĩa gì.”

“ Vì mục đích đó, an nguy cá nhân có là gì, chẳng may ta chết, sau này muội có thời gian tới mộ ta nói cho ta biết, thế giới mới có đúng như chúng ta tưởng tượng không nhé?”

“ Linh tinh.” Triệu Tú Cầm nạt ngang, nghiêm mặt:” Tỷ phải nghe lời huyện tôn.”

“ Tướng ở ngoài cũng có quân lệnh không cần nghe.”

............... ....................

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook