Chương 802: Ưu Tư Của Tân Hoàng Đế.
Kiết Dữ 2
04/05/2023
Rất nhiều người ở Lam Điền thời gian dài quên đi sự hắc ám tàn khốc của thế gian này.
Vào lúc này Lam Điền càng yên tĩnh càng tốt, như thế khiến người trên thế giới càng căm hận sự hắc ám.
Vân Chiêu nhiều khi hoài nghi, Trương Bỉnh Trung mới là kẻ thông minh nhất trong số những tên phản tặc Đại Minh.
Hắn và Lý Hồng Cơ khác nhau, người này nhiều lúc phải dự vào trời cao chiếu cố mới quật khởi được từ thất bại. Nhưng Trương Bỉnh Trung thì không cần, mỗi lần hắn quật khởi đều dựa vào quả quyết và tàn nhẫn.
Một ngày sau khi đại hội quốc dân Lam Điền kết thúc, Trương Bỉnh Trung cướp phá Nam Xương, đem đi vô số lương thảo và nữ nhân, hắn không đánh Cửu Giang, mà chỉnh đốn binh mã.
Lấy Vương Thượng Lễ làm trung quân, tiền quân Vương Định Quốc, hậu quân Phùng Song Lễ, tả quân Mã Nguyên Lợi, hữu quân Trương Hóa Long.
Thiết lập 10 đại doanh, 12 tiểu doanh, trong đó lập ngự doanh do Trương Bỉnh Trung suất lĩnh.
Lại lệnh Tôn Khả Vọng làm Bình đông tướng quân, Lưu Văn Tú là Phủ nam tướng quân, Ngả Năng Kỳ làm Định bắc tướng quân.
Toàn quân gần 30 vạn che kín mặt đất tiến về Hành Châu.
Giang Tây tuần phủ Lữ Đại Khí rụt đầu ở Phủ Châu mừng quá cỡ, ngay trong đêm tiến tới Nam Xương, còn chưa tới nơi đã gửi tấu báo thu phục được Nam Xương tới Nam Kinh rồi.
Vân Chiêu sau khi biết tin Trương Bỉnh Trung bỏ Nam Xương liền tức tốc tìm Hồng Thừa Trù tới bàn chuyện ông ta vào Vân Quý.
Hai người xem mật báo mật điệp ti, cũng xem bản đồ, sắc mặt hai người đều không dễ coi.
“ Con chó nhà nuôi đột nhiên không nghe lời nữa, bệ hạ thấy sao?” Hồng Thừa Trù thấy sắc mặt Vân Chiêu không tốt, không biết vì sao tâm tình tốt lên:
Ai dè Vân Chiêu hỏi lại: “ Ta cũng luôn muốn hỏi ông, lúc ông bị Đa Nhĩ Cổn đuổi chạy khắp nơi tư vị có tốt không?”
Hồng Thừa Trù ho vài tiếng lấp liếm.
Vân Chiêu xua tay: “ Được rồi, được rồi, ông là quan viên Đại Minh đầu tiên mà ta quen, đừng dùng trò đối phó với Sùng Trinh dùng với ta. Mau mau dọn dẹp hành trang, ba ngày sau tới Vân Nam, lỡ chẳng may Trương Bình Trung đứng vững chân ở Quế Lâm, câu kết với thổ dân Quý Châu thì vấn đề lớn.”
Hồng Thừa Trù ngớ người: “ Bệ hạ cứ thế giao tây nam cho thần sao?”
“ Đây là chuyện chẳng đặng đừng mà. “ Vân Chiêu thở dài: “ Cái vùng Vân Quý, Quảng Tây này đại quân chẳng thể triển khai, tiến vào cũng lãng phí, đành giao lực lượng Vân thị ẩn nấp ở Vân Nam cho ông. Không cần ông bình định tây nam, ít nhất phải cầm chân Trương Bình Trung, đừng để hắn phá nơi đó quá nát. Đợi ta xong việc sẽ phái nhân thủ tới tiếp sức cho ông.”
“ Cuối cùng nói ông biết, trong lòng chớ mang suy nghĩ công cao hơn chủ gì đó, cho dù ông chiếm hết được ba vùng tây nam, chút công lao đó cũng chưa cao hơn chủ nổi đâu. Ngàn vạn lần đừng lặp lại chuyện cũ của Lý Thành Lương ở Liêu Đông.”
“ Làm việc cho đàng hoàng, dù thắng hay thua ta cũng không hại ông.”
Hồng Thừa Trù khom người nói: “ Vi thần tuân lệnh, có điều thần thấy loại đảm bảo này bệ hạ không nên nói là hơn, thân là hoàng đế, không nên để thần tử biết tâm tư của mình.”
Vân Chiêu xì một tiếng: “ Hầu hạ Sùng Trinh lâu nên sinh bệnh rồi à? Nếu ta không đem suy nghĩ trong lòng nói ra với ông, chẳng lẽ để ông ra trận còn suy đoán ý đồ thực sự của ta à?”
“ Ông khỏi lo, nếu ông mang lòng dạ bất chính, đám Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu nhất định sẽ biết, còn ta cũng nhất định sẽ giết sẽ giết ông trước khi ông kịp gây tổn hại cho Lam Điền.”
“ Ông cứ vững lòng làm việc ở tây nam, nếu cô đơn, có thể bảo lão nương ông cưới cho ông tức phụ mới đưa theo, lần này ông đi không phải dăm ba năm là về được đâu.”
Hồng Thừa Trù mắt cay cay, cúi đầu nói:” Bệ hạ tin một hàng tướng như vậy sao?”
“ Ta rất công bằng, ông ta tin bao nhiêu thì ta sẽ tin ông bấy nhiêu, tin tưởng là thứ hai chiều, không có chuyện đơn phương tin tưởng đâu.”
“ Được, đã vậy thần xin toàn quyền thống lĩnh nhân mã ba vùng tây nam, bao gồm cả tiền lương, cùng với bổ nhiệm quan viên.”
Vân Chiêu cười nhạt:” Ông mơ rồi, quyền điều binh khiển tướng trong tay ông, quyền giám sát ở Vân Mãnh, tiền lương thuộc về tiền khố và lương khố, còn về phần bổ nhiệm quan viên, đó là của ta và Trương Quốc Trụ, không thể cho.”
“ Có điều ta đảm bảo, chỉ cần ông làm chính sự, không ai giám bớt xén tiền lương của ông.”
Hồng Thừa Trù chắp tay thi lễ rời đại thư phòng chuẩn bị lên đường.
Hàn Lăng Sơn giả vờ xem văn thư ở bên giờ mới nói:” Thần phát hiện bây giờ bệ hạ rất dễ lừa, người không nhìn ra đó là mưu kế của Hồng Thừa Trù sao?”
Vân Chiêu liếc nhìn cái tên có nơi làm việc đàng hoàng không ở, suốt ngày thích chạy dông này:” Giờ ta là hoàng đế, làm việc gì cũng phải đường đường chính chính, lời ta là luật pháp, vậy cần gì phải dùng thủ đoạn với thần tử?”
“ Còn ngươi nữa, chớ chây lười, xéo về làm việc đi.”
Hàn Lăng Sơn uể oải đứng dậy, dài giọng thi lễ:” Thần biết rồi thưa bệ hạ.”
Thi lễ xong rời khỏi đại thư phòng, rồi đột nhiên Hàn Lăng Sơn nhớ ra, mình tới đây có việc cơ mà, nhất thời không nhớ vì việc gì nữa, xem ra từ sau khi lập quốc xong tâm tình thả lỏng quá mức rồi, vội vàng về phòng làm việc của mình, quyết xem hết văn thư mấy ngày qua ba lượt mới thôi.
Bốn chữ "chính đại quang minh" nói thì dễ chứ làm thì không có khả năng.
Chẳng ai có thể đạt được quang minh chính đại thực sự.
Cho dù là cha mẹ với con cái cũng chẳng thể làm được, tương tự phu thê cũng không thể chính đại quang minh.
Còn người khác à? Không hãm hại ai đã là người tốt, cần đối phương cảm tạ ơn không hại rồi.
Vân Chiêu nửa đời người xấu xa, sau khi làm hoàng đế mới có chút tư cách theo đuổi quang minh chính đại
Dựa theo cái nhìn của người đời, toàn thiên hạ là của hoàng đế, dù là đất đai, tiền bạc, ngay cả thê tử của ngươi cũng thuộc về hoàng đế.
Cho dù Vân Chiêu đã tuyên bố thiên hạ là của người toàn thiên hạ, tối đa chỉ có người phụ cận Ngọc Sơn còn tin một chút, như tuyệt đại đa số mọi người không tin.
Chuyện này cần quá trình dài.
Đôi khi nửa đêm thức giấc, Vân Chiêu cứ thế nằm trong bóng đêm nghe tiếng hơi thở của Tiền Đa Đa hoặc Phùng Anh, trong đầu nổi lên vô số ý nghĩ dâm ô ác độc.
Nắm trong tay quyền lực tối cao vô thượng, y rất khao khát làm bậy một lần, ít nhất chuyện ôm hết mỹ nhân thiên hạ vào lòng không phải nói chơi.
Tần Hoài Bát Diễm, ai bảo y không có chút ý đồ gì với họ, chẳng qua y khắc chế được mà thôi.
Thành hoàng đế rồi, y mới thực sự cảm thụ được sự đáng sợ khi ở vị trí này.
Cho nên chỉ cần trong lòng có suy nghĩ đen tối, Vân Chiêu luôn tự cảnh tỉnh khi mặt trời lên, áp chế tên tiểu nhân đen tối muốn trỗi dậy.
Y cũng hiểu minh quân và hôn quân khác nhau thế nào rồi, minh quân là người có thể khắc chế dục vọng của bản thân, còn những quân vương ngu muội trong lịch sử cũng chưa hẳn, bọn họ không ngu ngốc mà chỉ muốn mình sống thư thái chút thôi.
Đo là nguyên nhân vì sao các minh quân khi về già càng sa đọa, không phải họ đánh mất trì tuệ, mà là do áp chế quá lâu, đến khi bộc phát liền chôn vùi luôn anh danh cả đời của mình.
Có câu tuổi trẻ sốc nổi, sự thực ngược đời là người trẻ tuổi càng biết khắc chế bản thân hơn người già.
Vì bọn họ còn có lý tưởng, có theo đuổi, còn nhìn mọi chuyện với con mắt tươi đẹp, cho nên muốn thế giới tốt hơn, họ biết dục vọng sẽ phá hủy tất cả, nên sống khắc khổ.
Đến khi về già, cùng với việc chức năng thân thể thoái hóa, dần dần nhìn thấu cõi đời, họ sẽ hối hận sao khi còn trẻ không sống theo ý muốn bản thân, vì thế họ càng cứng đầu hơn, tàn khốc hơn khi còn trẻ.
Vào lúc này Lam Điền càng yên tĩnh càng tốt, như thế khiến người trên thế giới càng căm hận sự hắc ám.
Vân Chiêu nhiều khi hoài nghi, Trương Bỉnh Trung mới là kẻ thông minh nhất trong số những tên phản tặc Đại Minh.
Hắn và Lý Hồng Cơ khác nhau, người này nhiều lúc phải dự vào trời cao chiếu cố mới quật khởi được từ thất bại. Nhưng Trương Bỉnh Trung thì không cần, mỗi lần hắn quật khởi đều dựa vào quả quyết và tàn nhẫn.
Một ngày sau khi đại hội quốc dân Lam Điền kết thúc, Trương Bỉnh Trung cướp phá Nam Xương, đem đi vô số lương thảo và nữ nhân, hắn không đánh Cửu Giang, mà chỉnh đốn binh mã.
Lấy Vương Thượng Lễ làm trung quân, tiền quân Vương Định Quốc, hậu quân Phùng Song Lễ, tả quân Mã Nguyên Lợi, hữu quân Trương Hóa Long.
Thiết lập 10 đại doanh, 12 tiểu doanh, trong đó lập ngự doanh do Trương Bỉnh Trung suất lĩnh.
Lại lệnh Tôn Khả Vọng làm Bình đông tướng quân, Lưu Văn Tú là Phủ nam tướng quân, Ngả Năng Kỳ làm Định bắc tướng quân.
Toàn quân gần 30 vạn che kín mặt đất tiến về Hành Châu.
Giang Tây tuần phủ Lữ Đại Khí rụt đầu ở Phủ Châu mừng quá cỡ, ngay trong đêm tiến tới Nam Xương, còn chưa tới nơi đã gửi tấu báo thu phục được Nam Xương tới Nam Kinh rồi.
Vân Chiêu sau khi biết tin Trương Bỉnh Trung bỏ Nam Xương liền tức tốc tìm Hồng Thừa Trù tới bàn chuyện ông ta vào Vân Quý.
Hai người xem mật báo mật điệp ti, cũng xem bản đồ, sắc mặt hai người đều không dễ coi.
“ Con chó nhà nuôi đột nhiên không nghe lời nữa, bệ hạ thấy sao?” Hồng Thừa Trù thấy sắc mặt Vân Chiêu không tốt, không biết vì sao tâm tình tốt lên:
Ai dè Vân Chiêu hỏi lại: “ Ta cũng luôn muốn hỏi ông, lúc ông bị Đa Nhĩ Cổn đuổi chạy khắp nơi tư vị có tốt không?”
Hồng Thừa Trù ho vài tiếng lấp liếm.
Vân Chiêu xua tay: “ Được rồi, được rồi, ông là quan viên Đại Minh đầu tiên mà ta quen, đừng dùng trò đối phó với Sùng Trinh dùng với ta. Mau mau dọn dẹp hành trang, ba ngày sau tới Vân Nam, lỡ chẳng may Trương Bình Trung đứng vững chân ở Quế Lâm, câu kết với thổ dân Quý Châu thì vấn đề lớn.”
Hồng Thừa Trù ngớ người: “ Bệ hạ cứ thế giao tây nam cho thần sao?”
“ Đây là chuyện chẳng đặng đừng mà. “ Vân Chiêu thở dài: “ Cái vùng Vân Quý, Quảng Tây này đại quân chẳng thể triển khai, tiến vào cũng lãng phí, đành giao lực lượng Vân thị ẩn nấp ở Vân Nam cho ông. Không cần ông bình định tây nam, ít nhất phải cầm chân Trương Bình Trung, đừng để hắn phá nơi đó quá nát. Đợi ta xong việc sẽ phái nhân thủ tới tiếp sức cho ông.”
“ Cuối cùng nói ông biết, trong lòng chớ mang suy nghĩ công cao hơn chủ gì đó, cho dù ông chiếm hết được ba vùng tây nam, chút công lao đó cũng chưa cao hơn chủ nổi đâu. Ngàn vạn lần đừng lặp lại chuyện cũ của Lý Thành Lương ở Liêu Đông.”
“ Làm việc cho đàng hoàng, dù thắng hay thua ta cũng không hại ông.”
Hồng Thừa Trù khom người nói: “ Vi thần tuân lệnh, có điều thần thấy loại đảm bảo này bệ hạ không nên nói là hơn, thân là hoàng đế, không nên để thần tử biết tâm tư của mình.”
Vân Chiêu xì một tiếng: “ Hầu hạ Sùng Trinh lâu nên sinh bệnh rồi à? Nếu ta không đem suy nghĩ trong lòng nói ra với ông, chẳng lẽ để ông ra trận còn suy đoán ý đồ thực sự của ta à?”
“ Ông khỏi lo, nếu ông mang lòng dạ bất chính, đám Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu nhất định sẽ biết, còn ta cũng nhất định sẽ giết sẽ giết ông trước khi ông kịp gây tổn hại cho Lam Điền.”
“ Ông cứ vững lòng làm việc ở tây nam, nếu cô đơn, có thể bảo lão nương ông cưới cho ông tức phụ mới đưa theo, lần này ông đi không phải dăm ba năm là về được đâu.”
Hồng Thừa Trù mắt cay cay, cúi đầu nói:” Bệ hạ tin một hàng tướng như vậy sao?”
“ Ta rất công bằng, ông ta tin bao nhiêu thì ta sẽ tin ông bấy nhiêu, tin tưởng là thứ hai chiều, không có chuyện đơn phương tin tưởng đâu.”
“ Được, đã vậy thần xin toàn quyền thống lĩnh nhân mã ba vùng tây nam, bao gồm cả tiền lương, cùng với bổ nhiệm quan viên.”
Vân Chiêu cười nhạt:” Ông mơ rồi, quyền điều binh khiển tướng trong tay ông, quyền giám sát ở Vân Mãnh, tiền lương thuộc về tiền khố và lương khố, còn về phần bổ nhiệm quan viên, đó là của ta và Trương Quốc Trụ, không thể cho.”
“ Có điều ta đảm bảo, chỉ cần ông làm chính sự, không ai giám bớt xén tiền lương của ông.”
Hồng Thừa Trù chắp tay thi lễ rời đại thư phòng chuẩn bị lên đường.
Hàn Lăng Sơn giả vờ xem văn thư ở bên giờ mới nói:” Thần phát hiện bây giờ bệ hạ rất dễ lừa, người không nhìn ra đó là mưu kế của Hồng Thừa Trù sao?”
Vân Chiêu liếc nhìn cái tên có nơi làm việc đàng hoàng không ở, suốt ngày thích chạy dông này:” Giờ ta là hoàng đế, làm việc gì cũng phải đường đường chính chính, lời ta là luật pháp, vậy cần gì phải dùng thủ đoạn với thần tử?”
“ Còn ngươi nữa, chớ chây lười, xéo về làm việc đi.”
Hàn Lăng Sơn uể oải đứng dậy, dài giọng thi lễ:” Thần biết rồi thưa bệ hạ.”
Thi lễ xong rời khỏi đại thư phòng, rồi đột nhiên Hàn Lăng Sơn nhớ ra, mình tới đây có việc cơ mà, nhất thời không nhớ vì việc gì nữa, xem ra từ sau khi lập quốc xong tâm tình thả lỏng quá mức rồi, vội vàng về phòng làm việc của mình, quyết xem hết văn thư mấy ngày qua ba lượt mới thôi.
Bốn chữ "chính đại quang minh" nói thì dễ chứ làm thì không có khả năng.
Chẳng ai có thể đạt được quang minh chính đại thực sự.
Cho dù là cha mẹ với con cái cũng chẳng thể làm được, tương tự phu thê cũng không thể chính đại quang minh.
Còn người khác à? Không hãm hại ai đã là người tốt, cần đối phương cảm tạ ơn không hại rồi.
Vân Chiêu nửa đời người xấu xa, sau khi làm hoàng đế mới có chút tư cách theo đuổi quang minh chính đại
Dựa theo cái nhìn của người đời, toàn thiên hạ là của hoàng đế, dù là đất đai, tiền bạc, ngay cả thê tử của ngươi cũng thuộc về hoàng đế.
Cho dù Vân Chiêu đã tuyên bố thiên hạ là của người toàn thiên hạ, tối đa chỉ có người phụ cận Ngọc Sơn còn tin một chút, như tuyệt đại đa số mọi người không tin.
Chuyện này cần quá trình dài.
Đôi khi nửa đêm thức giấc, Vân Chiêu cứ thế nằm trong bóng đêm nghe tiếng hơi thở của Tiền Đa Đa hoặc Phùng Anh, trong đầu nổi lên vô số ý nghĩ dâm ô ác độc.
Nắm trong tay quyền lực tối cao vô thượng, y rất khao khát làm bậy một lần, ít nhất chuyện ôm hết mỹ nhân thiên hạ vào lòng không phải nói chơi.
Tần Hoài Bát Diễm, ai bảo y không có chút ý đồ gì với họ, chẳng qua y khắc chế được mà thôi.
Thành hoàng đế rồi, y mới thực sự cảm thụ được sự đáng sợ khi ở vị trí này.
Cho nên chỉ cần trong lòng có suy nghĩ đen tối, Vân Chiêu luôn tự cảnh tỉnh khi mặt trời lên, áp chế tên tiểu nhân đen tối muốn trỗi dậy.
Y cũng hiểu minh quân và hôn quân khác nhau thế nào rồi, minh quân là người có thể khắc chế dục vọng của bản thân, còn những quân vương ngu muội trong lịch sử cũng chưa hẳn, bọn họ không ngu ngốc mà chỉ muốn mình sống thư thái chút thôi.
Đo là nguyên nhân vì sao các minh quân khi về già càng sa đọa, không phải họ đánh mất trì tuệ, mà là do áp chế quá lâu, đến khi bộc phát liền chôn vùi luôn anh danh cả đời của mình.
Có câu tuổi trẻ sốc nổi, sự thực ngược đời là người trẻ tuổi càng biết khắc chế bản thân hơn người già.
Vì bọn họ còn có lý tưởng, có theo đuổi, còn nhìn mọi chuyện với con mắt tươi đẹp, cho nên muốn thế giới tốt hơn, họ biết dục vọng sẽ phá hủy tất cả, nên sống khắc khổ.
Đến khi về già, cùng với việc chức năng thân thể thoái hóa, dần dần nhìn thấu cõi đời, họ sẽ hối hận sao khi còn trẻ không sống theo ý muốn bản thân, vì thế họ càng cứng đầu hơn, tàn khốc hơn khi còn trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.