Minh Thiên Hạ

Chương 529: Vạn Dặm Giang Sơn Chẳng Phải Chỉ Một Người Chèo. (1)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Nói một thôi một hồi mà bên cạnh chẳng có lấy chút phản ứng nào Hàn Lăng Sơn quay đầu sang, chỉ thấy Tôn Quốc Tin mắt nhắm nghiền, mặt vô bi vô hỉ, thậm chỉ không rõ mình nói mỏi cả mồm này giờ có lời nào lọt vào tai hắn không, nghiến răng trèo trẹo:” Này Quốc Tín, hỏi ngươi nhé, ngươi làm hòa thượng tới nhập tâm rồi à? Định thực sự toàn tâm toàn ý làm hòa thượng à? Không định sinh con nữa à?”

“ Ài, người ta nói thân ở nơi đất khách, một bức thư nhà giá nghìn vàng, còn nghĩ ngươi muốn biết tin lắm ta mới nói nhiều như thế, té ra lãng phí nước bọt à?”

“ Ngươi nói là vì ngươi vốn thích nói nhiều, thời gian qua chắc không có ai để nói nên ngứa mồm thôi, không liên quan tới ta, đừng đem ân tình bán hai lần, ta không mua đâu.” Kỳ thực Tôn Quốc Tín nghe vô cùng cẩn thận, hận không thể đem từng chữ Hàn Lăng Sơn nói khắc trong lòng, để lúc cô tịch đem ra nhấm nháp, bề ngoài chẳng để lộ ra:” Sinh con thì liên quan gì tới việc có làm hòa thượng hay không?”

“ Hả, hòa thượng sao có thể thành thân?” Hàn Lăng Sơn ngạc nhiên, hắn tuy chưa hiểu quá nhiều về lạt ma, nhưng đã đi tu rồi còn kết hôn sao được:

Tôn Quốc Tín giọng vẫn đều đều: “ Sinh con ắt phải liên quan tới thành thân à?”

Hàn Lăng Sơn trố mắt: “ Rốt cuộc ngươi làm hòa thượng kiểu gì thế?”

“ Ngươi chẳng hiểu gì về Phật của ta, Phật chưa bao giờ bảo người ta cắt đứt ham muốn, ngược lại còn cổ vũ bách tính sinh con. Nếu toàn bộ nam tử làm tăng, toàn bộ nữ tử làm ni, vậy lấy ai cung phụng Phật?” Tôn Quốc Tín mở mắt ra, cười hết sức từ bi:” Có một quãng thời gian nhân gian cho rằng Phật môn cấm ham muốn, nên nhân khẩu giảm mạnh, cho nên mật tông Đại Tuyết Sơn đề xuất Hoan Hỉ Thiện, cho phép bọn ta sinh sôi, cho nên nói, ngã Phật từ bi.”

Hàn Lăng Sơn nhìn Tôn Quốc Tín chằm chằm, nhưng vô ích, tên khốn này đóng thần côn nhập vai quá rồi, nhìn không ra thật giả ra sao, nhưng hắn có cách, cười gằn: “ Ngươi muốn học Bồ Tát xả thân thì đám muội tử của huyện tôn thích hợp lắm, bọn họ ai nấy điêu toa khắc bạc, háo sắc mê giàu ghét nghèo, ngươi mà cảm hóa được họ là công đức vô lượng.”

Tôn Quốc Tín niệm một câu phật hiệu:” Bần tăng chưa đủ đạo hạnh, cần tu thêm vài chục năm mới độ hóa cho họ được.”

Nói tới đó hai người nhìn nhau cười phá lên, cảm tưởng quay lại cái thời ở ký túc xá thư viện, tán phét linh tinh trước khi đi ngủ.

“ Khổ lắm hả?” Cười một hồi Hàn Lăng Sơn mới hỏi:

Tôn Quốc Tin lắc đầu:” Các ngươi cũng thế mà, ta biết ở ngoài kia các huynh đệ tỷ muội chúng ta đều rất nỗ lực.”

Hàn Lăng Sơn nhìn phật đường trống không, nói nhỏ:” Một cây đèn một bức tượng, thật là tịch mịch, ngươi vốn là người thích náo nhiệt, lại thích đi khắp nơi tán dóc, vậy mà quanh năm suốt tháng giam mình ở chỗ này, thật không dễ dàng gì, ta vì không tìm được người nói chuyện mà suýt bị điên.”



“ Ta có thể tìm giải thoát từ Phật.”

“ Nhưng đâu phải là ý muốn của ngươi, ta nhớ trước kia ngươi nói sau này có tiền ngày ngày tới Minh Nguyệt Lâu, coi đó như nhà ... Nơi này thanh tịnh, với ngươi đúng là dày vò.”

“ Không đâu, ta rất cảm kích trời cao hậu ái, thậm chí ta thấy đây là sự an bài của Phật tổ, đáng lẽ ta phải ngộ ra từ lâu rồi mới đúng.” Tôn Quốc Tín mỉm cười, lúc còn nhỏ hắn vốn được người ta moi ra từ đống người chết, cứ tưởng được cứu rồi, người ta đun nước, tắm rửa cho hắn, khi nước sôi té ra định cho hắn vào nồi, rồi đột nhiên có người vội vàng chạy tới nói huyện Lam Điền thu mua trẻ con, thế là hắn được đem đổi lấy 50 cân kê, nhờ đó thoát chết trong gang tấc.

Thế nên kỳ thực từ bé mà nói hắn tin trên đời này có thần linh nhìn xuống nhân gian, bất kể vị thần đó là ai, hắn cũng tin, bây giờ vị thần đó trong lòng hắn chính là Phật.

“ Chúng ta bái Phật là bái cái gì? Không phải Phật đó là người cụ thể nào đó, ta cho rằng bái Phật là thiện niệm, tất cả các đức Phật vốn đều là người, sau mới thành Phật, Phật không có đại trí tuệ, không có đại quyền năng, đem trí tuệ dùng vào chỗ thiện, đó mới là quyền năng của Phật.”

“ Hàn Lăng Sơn, chấp niệm của ngươi quá nhiều, trong 500 huynh đệ tỷ muội chúng ta, ngươi là người chịu khó nhất, chăm chỉ nhất, vì ngươi luôn lo mình làm việc không đủ, huyện tôn sẽ không cần ngươi, ngươi lo nếu mình học không đủ tốt, huyện tôn không cần ngươi, ngươi lại lo võ công không đủ tốt, huyện tôn không cần ngươi ... Cả đời ngươi cho tới giờ luôn nỗ lực chứng minh giá trị với huyện tôn.”

“ Tới cái miệng của ngươi, phải đi Giang Nam khẩu chiến quần nho mới đúng, vậy mà ngươi lại tới nơi này, ta không nghĩ đó là lựa chọn đúng. Đến giờ ngươi vẫn chưa biết sai hay sao?”

“ Ngã phật từ bi.” Hàn Lăng Sơn ngồi thẳng người, bất tri bất giác chắp tay hướng về phía Tôn Quốc Tín, đúng là hắn từng luôn mang lo lắng mơ hồ như thế, sợ mình bị vứt bỏ nên mới nỗ lực hơn bất kỳ ai, kết quả là trong 500 đứa bé bọn họ, đứa ngu xuẩn nhất, bất tài nhất, hiện giờ đều sống rất tốt, đang làm thuế lại, vừa nhàn nhã lại đã thành thân sinh con.

Sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai trong số 500 người bọn họ.

Có thể nói Vân Chiêu còn làm nhiều hơn là cứu sống họ, đó là cho bọn họ một cái nhà, cho dù đám huynh đệ tỷ muội bọn họ thường xuyên đấu đá đánh cãi lẫn nhau, song thực sự coi nhau là người nhà, quan tâm lo lắng săn sóc lẫn nhau.

Chính vì Vân Chiêu không ép bọn họ đi nạp mạng, không bắt bọn họ làm chuyện họ không muốn, nên bọn họ nguyện ý chết vì lý tưởng của mình.

Hàn Lăng Sơn cười, chỉ vào tim mình:” Đạo lý thì ta biết, có điều chỗ này của ta không ổn, giống như bị huyện tôn hạ cổ độc trong truyền thuyết, vì một câu khen ngợi của huyện tôn mà vui mừng rất lâu.”

Tôn Quốc Tín lườm hắn:” Hạ tiện, ngươi thật giống một con chó.”



“ Làm chó trông nhà cho huyện tôn có sao đâu. “ Hàn Lăng Sơn nhún vai:

Tôn Quốc Tín vỗ tay, có một lạt ma già lưng còng đi vào, hắn bô lô ba la một tràng những lời Hàn Lăng Sơn không hiểu, sau đó lạt ma già ra ngoài.

Không lâu sau lạt ma già đó bê vào một mâm gõ lớn, trên mâm có canh thịt cừu bóc khói nghi ngút, còn có bầu rượu hâm nóng.

“ Chà chà, ta thấy ngươi ở Thịnh Kinh nuốt tuyết, tưởng là ngươi không cần ăn nữa chứ? “ Hàn Lăng Sơn tóm được cơ hội là chế giễu:

“ Rượu và thịt với ta mà nói có khác gì nắm tuyết đó đâu, ăn cái gì cũng thế cả mà thôi.” Tôn Quốc Tín điềm nhiên lấy miếng thịt trong bát ra gặm:

Hàn Lăng Sơn thì rót một chén rượu, uống hết luôn:” Giờ ta tin rồi, thế nào ngươi cũng thành Phật sống.”

Đợi khi Hàn Lăng Sơn ăn no bụng, chuẩn bị nghỉ ngơi thì Tôn Quốc Tín nói:” Trời tối rồi, ngươi không đi thì cổng thành sẽ đóng đấy.”

Hàn Lăng Sơn giật mình nhìn ra ngoài, quả nhiên bên ngoài cửa sổ đã là cảnh đất trời xâm xẩm:” Ta phải đi thôi.”

Tôn Quốc Tín lấ một cái ruột tượng thật dài ở góc tường đưa Hàn Lăng Sơn:” Chỗ này có tất cả mọi thứ ngươi cần, võ sĩ mà ta làm khó hôm qua là Cáp Bố Tề của Tương Lam Kỳ, hạn ngạch kỳ đinh chỉ có ba, ta cho rằng nhiều hơn đối với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt.”

Hàn Lăng Sơn gật đầu, không hỏi Tôn Quốc Tín vì sao nghĩ thế, mà hỏi:” Ngươi có muốn ta chuyển lời gì về nhà không?”

Tôn Quốc Tín nói nhỏ:” Bảo với huyện tôn, Tôn Quốc Tín là một cây cỏ dại sinh trưởng ở thảo nguyên, tuyết sơn, ta đã nảy mầm, đang nỗ lực vươn cành sinh lá, cho ta ít thời gian, ta sẽ nở như hoa cách tang.”

“ Mỗi việc ta làm, mỗi lời ta nói đều là để tuyên truyền chủ trương của huyện Lam Điền, ta sẽ mang ánh sáng trải khắp thảo nguyên, tuyết sơn, để cho toàn bộ nô lệ biết, trên đời này có cách sống có tôn nghiêm, có ý nghĩa.”

……… ……….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook