Minh Thiên Hạ

Chương 495: Ý Nghĩa Sâu Xa Của Kiến Thiết Pháp Luật (2) .

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Vân Chiêu lạ gì thủ đoạn làm việc của người quân pháp bộ, chỉ cần có người phạm sai lầm một lần, cái đám nhiệt tình thái quá ấy sẽ bới móc tổ tiên mười tám đời của người đó ra, sau đó tuyên đọc trước đám đông.

Vân Dương là loại người thế nào, hai huynh đệ họ từng như hình với bóng nhiều năm, sao không biết, bằng đủ chuyện thối tha hắn từng làm, tên này qua được kiểm tra mới lạ.

Khi xưa Vân Chiêu đích thân chọn người cho quân pháp bộ, toàn chọn đám vương bát đản thiết diện vô tư, thậm chí y cảm giác một số tên khả năng có vấn đề tâm lý, chí ít một tên bị hoang tưởng.

Với tính cách của Vân Dương, với quá khứ của Vân Dương, một khi đứng trên bục hỏi tội, Vân Chiêu tin rằng, không tới một tuần trà, Vân Dương hoặc là tự sát hoặc là xông vào giết đám người quân pháp bộ.

Vì thế Vân Chiêu giới hạn chuyện này ở mức gia pháp.

Bất kể là Vân Chiêu hay là Vân Dương đều là người bị hại thường xuyên của gia pháp, Vân Nương trong lòng mà không thoải mái, cảm thấy nhi tử trở nên kiêu ngạo tự mãn, cảm thấy y đang muốn ăn đòn là mang gia pháp ra. Vân Chiêu bị ăn đòn, không muốn mang tiếng mình làm chuyện ngu ngốc, không cách nào khác khai Vân Dương ra, nói với mẹ là mình làm chuyện xấu do Vân Dương xúi bẩy, vì thế hai huynh đệ cùng chịu gia pháp.

Chiều ngược lại, chỉ cần Vân Dương làm chút chuyện khuyết đức có đầu óc một chút cũng vu cho Vân Chiêu, nói là chủ ý của Vân Chiêu, thế là kết quả vẫn như cũ, cả hai bị gia pháp trừng trị.

Ở loại chuyện này, mẹ có hứng thú rất lớn, bất kể là một trong hai đứa ra sức thanh minh mình vô tội ra sao nàng vẫn đánh hết cả hai.

Người chấp hành đánh roi là Vân Kỳ cha Vân Dương, Vân Dương dù có bị đánh chết cũng không dám sinh ra bất mãn, dù sao hắn sinh ra dưới quyền cước của cha hắn, lớn lên được là kỳ tích rồi.

Không phải là Vân Kỳ không thương con, nhưng mà thủ đoạn dạy con của người Quan Trung thì ... Vân Chiêu thấy rằng chặt hết trúc làm sách cũng không ghi chép hết tội ác đó.

Phương thức yêu con của họ luôn luôn chỉ có một loại đó là ... Đánh.

Đánh bỏ mẹ luôn.

Thích nhi tử quá, nhìn thấy nhi tử đáng yêu cho nó một cước lăn vào góc tường, cười ha hả mắng yêu " Thằng ăn hại!"

Nhi tử gây họa, phụ thân gánh thay, sau đó cũng đá một phát dính tường chửi "Thứ chó chết!"



Vân Chiêu thong thả nuốt khoai lang xuống, để miệng cảm thụ thêm chút vị ngọt, nếu như đoán không lầm, phần thời gian còn lại hôm nay của y e cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.

Bảo vệ Vân Dương thì phải gánh lấy tội của hắn.

Dương Hùng đã quay về, mặt vàng như nghệ, xem ra Vân Dương bị cha hắn đánh không nhẹ.

“ Mười lăm roi, mỗi roi đều đánh tới tận thịt ... Cái mông của Vân Dương, không cách nào nhìn nổi nữa rồi, chắc là phải nằm úp cả tháng.” Dương Hùng nói những lời này còn không kìm được rùng mình mấy cái, chỉ nhìn thôi mà đến mông hắn cũng cảm giác đau đau:” Huyện tôn, ngày tháng tới của người e là không dễ sống, đám người quân pháp bộ nghe nói huyện tôn dùng gia pháp xử trí Vân Dương đã làm um lên rồi, đang đi tìm Giải Trại để chất vấn người.”

Vân Chiêu hừ một tiếng khôi coi ra gì, nhưng lời nói ra là: “ Đóng cửa lại cho ta.”

Dương Hùng hiểu huyện tôn lắm, nên hắn làm rồi:” Ti thức đã đóng rồi ạ nhưng ti chức thấy không ăn thua gì đâu, thế nào bọn họ cũng dùng thang leo vào.”

Vân Chiêu chép miệng:” Vậy thì cho một mình Giải Trại vào thôi.”

Dương Hùng gật đầu sau đó gọi đám huynh đệ tỷ muội trong bí thư giám mang chổi với gậy gộc ra chia các vị trí canh chừng cho huyện tôn.

Làm việc như sấm vang chớp rèn là phong cách của huyện Lam Điền, một tuần hương sau, Giải Trại đã ngồi đối diện với Vân Chiêu, nhàn nhã uống trà, đợi Vân Chiêu xong việc.

Vân Chiêu nhìn thấy văn thư trên bàn mỗi ngày một ít, đến khi chỉ còn văn thư kiến nghị lập lại quy ước thôn quê, viết hai chữ thương lượng, đặt bút xuống đối diện với Giải Trại, thở dài thú nhận:” Ở chuyện Vân Dương, ta có lòng riêng.”

Không ngờ Giải Trại mỉm cười gật đầu:” Huyện tôn làm rất tốt.”

“ Hả?” Vân Chiêu há hốc mồm, ngoáy tai mấy lần, thế là xong sao, đây đâu phải là phong cách của Lô Tượng Thăng:

“ Vân Dương dùng 30 thân binh bảo hộ cho phú thương Lạc Dương đã mở ra một tiền lệ rất xấu. Có điều cách làm của huyện tốt có tác dụng lớn để giữ ổn định lòng quân, ít nhất khi tướng lĩnh cao cấp gặp phải việc cần quyết đoán, sẽ suy nghĩ sự kiện này có đáng để mạo hiểm ăn roi không rồi làm, chứ không phải là hoàn toàn không làm để tránh tội, thế còn nguy hại hơn.” Bản thân Lô Tượng Thăng từng là tướng lĩnh cầm quân lĩnh ngộ rất sâu sắc:



Vân Chiêu tự mình rót cho Lô Tượng Thăng một chén trà, làm ra vẻ khiêm tốn thụ giáo.

“ Một tác dụng khác là để tướng lĩnh cao cấp cảm thấy quan hệ giữa huyện tôn và họ không tầm thường, một chút tình cảm bên trong quan hệ trên dưới sẽ càng có lợi cho đoàn kết.”

“ Năm xưa Minh thái tổ dùng hình thức lột da nhồi cỏ để trừng trị những kẻ tham ô, nhưng cũng không thể ngăn cản quan viên tham ô, ngược lại càng lúc càng tệ. Điều này nói lên rằng, chỉ biết dùng hình phạt uy hiếp không có mấy tác dụng cảnh cáo hậu nhân, trên đời này luôn có những kẻ dám làm chuyện mất đầu.”

“ Cho nên chấp pháp nghiêm ngặt là chuyện tốt, cũng là chuyện không tốt, đó là thiếu sót của luật pháp, cũng ta cần sưu tập nhiều vụ án thế này, tiến hành đánh giá, sửa lại hình phạt thích hợp.”

“ Dù thế nào quyền uy của huyện tôn cần duy trì, nhưng uy nghiêm của luật pháp cũng nhất định phải bảo vệ, vì thế hạ quan tìm huyện tôn, chúng ta cãi nhau một trận, hạ quan lấy từ chức uy hiếp, huyện tôn lấy giết cả nhà hạ quan để đe dọa ... Cuối cùng mỗi người lui một bước, nên chuyện Vân Dương liền kết thúc như thế.”

“ Cao kiến, cao kiến ... Cách này hay lắm, Lô công lĩnh ngộ thêm một tầng, thật là đáng mừng.” Vân Chiêu mừng rỡ nâng chén trà lên mời, tên tên cứng đầu cổ hủ này biết quyền biến rồi:

“ Đều là nhờ gia mẫu mở mắt cho.” Lô Tượng Thăng cũng cầm chén trà lên uống: “ Lớn thế này rồi, cứ tưởng đã hiểu hết chuyện trên đời, không ngờ lại sống hồ đồ bao năm, để mẹ già phải bận lòng, thật hổ thẹn.”

“ Vậy ông định vỗ về đám khốn kiếp kia?”

“ Tất nhiên là nói với họ, luật pháp của chúng ta đã giành phần thắng lớn.”

Nhưng cho dù bất kể thế nào thì cái mông của Vân Dương bị đánh nát rồi, nằm úp trên giường nhìn Vân Chiêu đứng ở cửa vẫn cay cú lắm:” Lần này đúng là làm liên lụy ngươi rồi.”

Vân Chiêu áp giọng xuống nghiến răng ken két:” Giờ ngươi mới hiểu à, không có quy củ không ra tổ chức, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chúng ta muốn thành đại nghiệp phải tuân theo pháp kỷ, ngươi không biết huynh đệ gia tộc chúng ta mới là người hưởng lợi lớn nhất của luật pháp à? Nếu người toàn thiên hạ đều tuân thủ luật pháp, gia tộc sẽ thịnh vượng ngàn năm. Về rồi chủ động viết thư thỉnh tội với quân pháp bộ, tự hạ mình không hại gì với ngươi hết.”

Vân Dương chất phác gật đầu, vẫn cảm thấy hổ thẹn, đắc tội với Vân Chiêu.

Vân Chiêu giải thích sự kiện lần này cho hắn.” Còn chuyện Vương Vạn Tài thì làm rõ rồi, đúng là có Phúc vương cầm trịch phía sau, có điều Phúc vương không định tới huyện Lam Điền làm điền xá ông. Người ta thông minh lắm, chỉ muốn kết minh với chúng ta, điều kiện của ông ta chỉ có một, đó là thành Lạc Dương là của ông ta.”

“ Vớ vẩn, sao có chuyện đó được. “ Vân Dương vừa nhổm dậy đã la oai oái liên hồi, vội nằm trở lại: “ Một lão vương gia trong tay có vệ đội vớ vẩn 3000, lấy cái gì mà đòi mặc cả với chúng ta., lại còn muốn cả thành Lạc Dương, giết luôn cho xong việc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook