Minh Thiên Hạ

Chương 693: Ỷ Thế Khinh Người. (2)

Kiết Dữ 2

04/05/2023

Đợi cho tiên sinh đi rồi, Hạ Hoàn Thuần chẳng biết ở đâu ra tự nhiên như không khoác vai Mộc Thiên Đào: “ Kỳ thực ta có một ý tưởng không tệ, ngươi muốn nghe không?”

Nếu là người khác thân cận với mình như thế, Mộc Thiên Đào sẽ lạnh lùng bỏ đi, nhưng Hạ Hoàn Thuần thì khác, bọn họ ở trấn Ninh Hạ hai năm, cạnh tranh hai năm. Tuy chẳng ưa gì nhau, ít nhất Mộc Thiên Đào cũng coi Hạ Hoàn Thuần là đối thủ ngang hàng với mình, đủ tư cách nói chuyện với hắn.

“ Không cần, chuyện của ta, ta tự biết phải làm thế nào. “ Mộc Thiên Đào liếc xéo sang, kết thúc câu chuyện một cách ngắn gọn:

“ Nghe nói Vân Nam bốn mùa như xuân, là nơi thích hợp cư trú hiếm có, cho nên ta rất hứng thú với nơi đó, nói không chừng ta sẽ đích thân tới đó. Chúng ta trước giờ tranh tranh đấu đấu toàn ở trên giấy tờ, sa bàn, lôi đài, kỳ thực ta muốn cùng ngươi đao thương chiến đấu một lần.”

“ Ngươi tới, ta đợi.”

Hạ Hoàn Thuần phì cười, giọng giễu cợt:” Ngươi đợi à? Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà ngươi tưởng thật, ngươi chắc chứ, ngươi nghĩ sẽ thắng được đại quân Lam Điền ta sao, hoang tưởng.”

Mộc Thiên Đào nắm chặt tay: “ Đừng ý thế khinh người. Ta biết thân phận của ngươi, ngươi là đệ tử khai sơn của huyện tôn Lam Điền, tương lai ngươi chắc chắn chức cao quyền trọng, một khi ngươi dẫn đại quân vào Vân Nam, với cục diện hỗn loạn ở Vân Nam, sẽ không phải là đối thủ của ngươi. Có điều Mộc vương phủ ta không có người tham sống sợ chết, chưa đánh đã chạy, ngươi cứ phóng ngựa qua đây, ta khiến ngươi trả giá đắt.”

Hạ Hoàn Thuần bĩu môi nói với Vân Triển ở phía sau:” Ngươi xem, đây chính là loại nghèo tới mức chỉ còn lại cốt khí như sư phụ ta hay nói.”

Vân Triển đi tới, hít hít trên người Hạ Hoàn Thuần cười rộ lên:” Đúng là có có cái mùi nghèo khó.”

Trong mắt Mộc Thiên Đào xẹt qua lửa giận:” Hạ Hoàn Thuần, ngươi dám đấu với ta một trận không?”

“ Được gia gia về nhà ăn hơi nhiều, đùa bỡn với ngươi một chút để tiêu bớt.” Hạ Hoàn Thuần bẻ tay răng rắc:

Đối với loại người như Vân Triển, Mộc Thiên Đào căn bản coi hắn như không khí.

Hắn thà bị Hạ Hoàn Thuần đánh bại trên lôi đài còn hơn là ngược đãi loại rác rưởi như Vân Triển để khoe khoang vũ lực của mình.

Là vương tử của Mộc vương phủ, Mộc Thiên Đào thể hiện phong phạm vương tử một cách hoàn mỹ.

Hắn cao ráo anh tuấn, đứng trên lôi đài khí vũ hiên ngang, rất dễ khiến tiểu nữ tử đang ở tuổi mơ mộng sinh ảo tưởng.

Tất nhiên, hắn cũng không phải là hạng mãng phu, biết Hạ Hoàn Thuần giỏi nhất là quyền cước, thứ tới là đao thuật, còn hỏa thương thì làm gì có ai được như tên đó từ nhỏ theo sư phụ mang hỏa thương đi bắn chim bắn cá, có vô số đạn dược để hao phí.

Thế nên Mộc Thiên Đào lựa chọn trường côn.



Hạ Hoàn Thuần cái đầu vẫn tròn tròn, má vẫn phinh phính, còn có đôi tai to, có điều phối với đôi mắt hết sức linh động, tựa hồ đánh thức toàn bộ ngũ quan không nổi bật của hắn, làm hắn trông sinh động không ít.

Trong tay hắn cầm hỏa thương kiểu mới, trên nòng cắm lưỡi lễ, nhẹ nhàng xoay một vòng làm dáng:” Khúc gỗ, không cần lo ta đâm xuyên ngươi đâu.”

Nói rồi chống hỏa thương xuống lôi đài, tay cầm cáng thương, hai chân dang ra bằng vãi, ưỡn ngực đợi Mộc Thiên Đào tấn công.

Mộc Thiên Đào rung trường côn trong tay, đầu công tức thì xuất hiện bóng hoa to như bát, hắn không vội tấn công mà di chuyển quanh Hạ Hoàn Thuần.

Chu Mỹ Sác lòng bày tay đẫm mồ hôi, nắm tay Lương Anh:” Mộc công tử có đánh được tên đầu tròn không?”

Lương Anh lắc đầu:” Khó nói lắm, trận chiến lôi đài này do Hạ Hoàn Thuần sỉ nhục Mộc vương phủ, Mộc công tử liền đề xuất khiêu chiến, từ cục diện mà hói, hắn bị động còn Hạ Hoàn Thuần chủ động.”

“ Nếu như chẳng may bị thua, sẽ bị Hạ Hoàn Tuần sai bảo một năm, chỉ cần là mệnh lệnh hợp lý, đều không thể từ chối chấp hành.”

Chu Mỹ Sác cuống lên:” Thế làm sao được, tên đầu tròn nhìn là biết không phải người tốt rồi.”

“ Đừng lo, Mộc công tử không phải người tầm thường, hai người họ là kỳ phùng địch thủ, Mộc công tử lựa chọn côn thuật sở trường nhất, còn Hạ Hoàn Thuần không biết vì sao lại chọn lưỡi lê, môn võ này ở trong quân còn chưa hoàn thiện, cho nên Mộc công tử có phần thắng cao hơn.”

Chu Mỹ Sác mìm chặt môi:” Mộc công tử nhất định đánh bại tên đầu tròn, mang vinh quang về cho Mộc vương phủ.”

Khi hai nàng đang thảo luận thì cuộc chiến trên lôi đài đã bắt đầu.

Mộc Thiên Đào múa côn như sấm chớp, Hạ Hoàn Thuần đứng vững như núi, cây hỏa thương trong tay như có sinh mạng, tuy chỉ có mấy thế chặn, đè, đâm, tiến, lui vài động tác đơn giản, nhưng ngăn được tấn công như sao băng của Mộc Thiên Đào.

Hai người bất tri bất giác thay đổi vị trí với nhau.

Mộc Thiên Đào từ xe đứng chỉ mi tâm của Hạ Hoàn Tuần, còn Hạ Hoàn Thuần về động tác đúng chống súng ban đầu.

“ Đến lượt ta tấn công rồi, cẩn thận:” Hạ Hoàn Thuần nở nụ cười đáng ghét, khiến người ta chỉ muốn dùng gậy đậy gãy hết răng của hắn:

“ Cứ lên.” Mộc Thiên Đào lạnh lùng như thường thấy:

“ Giết!” Hạ Hoàn Thuần cầm hỏa thương, bất ngờ tiền thẳng tới như gió, không có bất kỳ chút màu mè hoa lệ nào, chỉ có nhanh, mạnh, chuẩn:

Mộc Thiên Đào chống gậy trước mặt, quả nhiên Hạ Hoàn Thuần công kích ngực hắn chỉ là hư chiêu, gạt hỏa thương đối thủ, vừa cong khuỷu tay thì Hạ Hoàn Thuần đã lao hùng hục dùng khuỷu tay hoc tới. Khuỷu tay va chạm, hai người cùng kêu lên đau đớn nhảy về phía sau.



“ Ha ha ha, tên công tử ca quen ăn sung mặt sướng như người làm sao đấu với tiểu tử nhà quê từ nhỏ dựa vào da cứng thịt dày đánh nhau như ta, thêm vào lần nữa là ngươi xong.”

Va chạm vừa rồi rất đau, song Mộc Thiên Đào cũng bắt đầu luyện võ từ khi mới đứng vững, hoàn toàn không phải loại công tử ca yếu nhớt như Hạ Hoàn Thuần xúc xiểm, chút đau đới đó có là gì:” Tiếp đi.”

Lời vứt dứt thì chân bước ngắn sang bên, rút trường côn lại, vút một tiếng, bóng trắng quất từ trên trời xuống như rồng trắng quẫy đuôi.

Hạ Hoàn Thuần chỉ kịp giơ hỏa thương đỡ trường côn, chát một cái, hai tay ê ẩm, hắn định tiếp tục trượt tới dùng sức chọi sức với Mộc Thiên Đào.

Nhưng trường côn vô cùng linh hoạt, uốn cong như cung, tiếp đó Mộc Thiên Đào quát lớn:” Cẩn thận đấy.”

Hạ Hoàn Thuần vội xoay người, trường côn bật lại như lò xo, quét ngang người hắn, chỉ nghe một tiếng chát, lực đạo cực lớn đánh vào báng súng, Hạ Hoàn Thuần chịu không nổi, lùi liền ba bước.

Mộc Thiên Đào chiếm ưu thế làm sao chịu để Hạ Hoàn Thuần cơ hội ổn định lại, rung đầu trường côn đâm vào bụng Hạ Hoàn Thuần.

Trường côn vẫn bị chặn lại, Mộc Thiên Đào hét lớn đẩy trường côn về phía trước, Hạ Hoàn Thuần lăn trên mặt đất hỏa giải lực đạo ghê gớm đó, nửa quỷ đâm lưỡi lê lên.

Lưỡi lê đâm xuyên qua sườn Mộc Thiên Đào, rách y sam như tuyết của hắn, còn bóng côn cũng quét qua đầu, đánh tan búi tóc của Hạ Hoàn Thuần.

“ Hay!”

Mọi người chứng kiến màn long hổ tranh hùng này không kìm được hò reo cổ vũ liên hồi:

“ Bọn họ đang liều mạng.” Chu Mỹ Sác nào đã bao giờ chứng kiến chuyện tranh đấu thế này, cuống lên lay cánh tay Lương Anh, nàng nhìn rõ lắm, cả hai thứ vũ khí kia đều có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của người khác:

Vừa rồi trường côn có thể đánh vỡ đầu Hạ Hoàn Thuần, lưỡi lê cũng có thể đâm xuyên ngực Mộc Thiên Đào.

“ Đã lên lôi đài rồi phải chấp nhận, thư viện năm nào cũng có trường hợp lỡ tay chết trên lôi đài, bị thương càng không kể hết.” Lương Anh bình thản nói: “ Nếu tỷ thí đao thuật còn dữ dội hơn.”

“ Vậy phải làm sao?”

“ Hạ quan làm gì được chứ, có điều nếu công chúa lên tiếng, nói không chừng có hiệu quả, ai bảo người là Trưởng công chúa Đại Minh.”

Chu Mỹ Sác mặt đỏ bừng bừng, tiếng là công chúa, nhưng là cô công chúa ăn không đủ, nàng làm gì có chút uy nghi nào, không thể nào đi tới uy nghiêm quát "dừng tay" được, dù có làm, e chẳng ai nghe nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook