Chương 2:
Âu Dương Mặc Tâm
25/04/2024
Mười hai giờ đêm, Đàm Trì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tiếng chuông nhạc phim Thập Diện Mai Phục sát bên tai, càn quét mất một nửa số dây thần kinh trên đầu cô.
Đàm Trì thở dài, sờ lấy mắt kính ở cạnh gối đeo vào, giơ điện thoại lên.
Người gọi: Trần Côn Minh.
Tắt máy.
Không tới một giây sau, cái tên Trần Côn Minh lại tiếp tục nhảy nhót trên màn hình điện thoại như chưa từng biến mất, còn mang theo tiếng nhạc chuông chói tai: "Bắt con dê đem đi hấp~ mài dao phay ~ "
Lần thứ hai tắt máy!
Điện thoại yên tĩnh, trên màn hình xuất hiện rất nhiều tin nhắn từ Wechat "Năm nhân bánh trung thu".
【 Viễn Chí 】: Năm mới không khí mới, lì xì bay đầy trời, tết đến vui vẻ! (4 cái bao lì xì)
【 Liên Bồng Miêu 】: Chí ca đẹp trai nhất, ôm đùi!
【Bánh Bí Ngô】: Đa tạ Lão đại, Lão đại uy vũ!
【 Hạt Dưa 】: Lão đại là nhất, Lão đại tuyệt vời nhất!
Đàm Trì cuối cùng vẫn không chịu nổi sự mê hoặc của đồng tiền, duỗi ngón tay ấn mở bao lì xì.
【 Bao lì xì: 50 tệ, đại cát đại lợi. 】
Vãi.
Đàm Trì lập tức tỉnh ngủ, hăng hái trả lời:
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Chí ca ngạo tiếu thiên hạ, văn thành võ đức nhất thống giang hồ! Bái tạ!
【 Liên Bồng Miêu 】:+1
【 Bánh Bí Ngô】:+2
【 Hạt Dưa 】:+10086
【 Viễn Chí 】: Năm mới phải ngoan nhé ~
Bốn tiểu đệ ở phía dưới đồng loạt đáp lại: Cẩn tuân Lão đại chi mệnh!
【 Liên Bồng Miêu 】: @Dăm Bông Kim Hoa, bản Miêu lại vừa phát hiện ra một mặt hàng tiềm năng, tươi non nóng hổi vừa vớt ra khỏi nồi, có hứng thú hay không?
Đàm Trì quay người, đá bay cái chăn đang đắp trên người mình xuống giường.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Chia sẻ tài nguyên đi.
【 Liên Bồng Miêu 】: Hí hí (ảnh chụp)
Đàm Trì phóng to ảnh chụp, trừng to hai tròng mắt như hạt đậu trong ba giây, lặng lẽ đóng lại.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Bản tôn không gặm chân người.
【 Liên Bồng Miêu 】: Đừng mà, cậu nhìn kỹ lại đi, tươi non ngon miệng lắm, đại thần, còn phải trông cậy vào sinh lương của cậu đó! (nũng nịu)(nũng nịu)
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Ha ha.
【 Liên Bồng Miêu 】: Nhất định phải làm, nếu như cậu không sinh lương, bản Miêu sẽ đến nhà cậu ăn nhờ ở đậu!
【 Viễn Chí 】: Giặt mèo ~
【 Bánh Bí Ngô 】: Giặt sạch mèo ~
【 Hạt Dưa 】: Đè xuống chà cho sạch ~
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Chà chà thật mạnh tay.
【 Liên Bồng Miêu 】 : Mấy người đều là người xấu, đi ra đi ra!
Đàm Trì đối diện với màn hình điện thoại di động, vui vẻ nheo mắt.
Bên trong căn phòng đen như mực, ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt lên mặt Đàm Trì, trắng trắng xanh xanh, mái tóc bóng dầu cột thành một nhúm lớn trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán bóng loáng, gọng kiếng màu đen to vật vã che mất nửa khuôn mặt, trên mắt kính còn hiện lên vòng sáng âm u, khiến cả người tỏa ra quỷ khí dày đặc.
"Leng keng leng keng leng keng… "
Giao diện Wechat bắn ra thông báo : 【 Trần Côn Minh mời bạn bắt đầu video call 】.
Đàm Trì đang nhập chữ vào nhóm "Năm nhân bánh Trung thu", tốc độ tay rất nhanh, vô tình nhấn vào nút đồng ý màu xanh lục trên màn hình.
Một khuôn mặt to lớn chiếm toàn bộ màn hình nhảy ra.
"Đàm đại biên kịch, Đàm đại tổ tông, cô có muốn tiếp tục đi làm hay không hả? Cô mà nghỉ ngang là tôi sẽ phun ra ba lít máu, cắt đứt từng khúc ruột, nhét thù du vào người, cô sẽ mất đi một người bạn đó!"
Trong màn hình là một người đàn ông đang gào thét, nói khùng nói điên, nhưng vừa mới dứt câu, đã bị cái kính mắt màu xanh trước mặt dọa cho thụt đầu lưỡi: "Ôi mẹ ơi, Đàm Trì, cô cuối cùng cũng tu luyện thành Quỷ Tiên rồi sao? Sắc mặt cô là sao vậy?"
"Không có bật đèn." Đàm Trì bật đèn, sắc mặt bình thường lại hiện lên trước màn hình.
"Con mẹ nó, dọa tôi muốn bay mất ba hồn bảy phách rồi." Người trong màn hình vỗ ngực, "Đàm Trì, nhận ra tôi là ai chưa? Tôi là Trần Côn Minh, vừa là học trưởng thân yêu, vừa là người bạn thân thiết trong công việc của cô đây! Tôi vừa mới cạo đầu, cô nhìn kỹ thử xem ."
Đàm Trì : "... Wechat có hiện tên."
"Ừ nhỉ, đúng là công nghệ hiện đại!" Trần Côn Minh cười gượng hai tiếng, lại trừng lớn mắt: "Đàm Trì, hôm nay tôi có một tin cực kỳ vui muốn nói cho cô biết! Cô đoán xem là cái gì?!"
"Vợ anh sinh con."
"Làm sao cô biết?"
"Anh đã nói tám trăm lần, ngay dự sinh là mùng một đầu năm."
"Ủa? Tôi từng nói rồi sao? Đúng đúng đúng, hình như có từng nói qua. Đúng! Không sai! Vợ tôi sinh rồi! Tôi được làm ba rồi! Là một tiểu công chúa, cực kỳ đáng yêu, tay nhỏ mềm nhũn, bàn chân nhỏ béo múp míp, còn có miệng nhỏ, giống như cánh hoa, tôi nói cô nghe, cô chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được, tiểu công chúa nhà tôi đáng yêu đến chừng nào, thật sự chính là sự đáng yêu thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn (*)..."
(*) Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn: trên trời dưới trời, chỉ có ta là tôn quý nhất.
Bô lô ba la...
Đàm Trì lẳng lặng nhìn Trần Côn Minh trong điện thoại khoa tay múa chân năm phút đồng hồ, dùng ngón giữa đẩy gọng kính lên một chút: "Nói tiếng người, nói chủ đề chính đi."
Trần Côn Minh vẫn còn trăm vạn chữ khen ngợi chưa kịp nói đã phải lập tức tạm ngừng, cười khan một tiếng, cố định lại cái điện thoại, chắp tay trước ngực đưa lên đỉnh đầu: "Đàm Trì đại đại, trong tay của tôi có một kịch bản đột nhiên được thông báo bấm máy khẩn cấp, ngài có thể thay tôi tiến tổ được hay không?"
"Chị Hoa đâu?"
“Mang thai đứa thứ hai, ở nhà dưỡng thai rồi."
"Tiểu Lôi và Nguyên Tiêu đâu?"
"Hai tên biên kịch đó không có tiền đồ, chạy trốn rồi."
"... Tiểu Tào đâu?"
"Tiểu Tào đi Châu Âu nghỉ phép."
"Tôi cũng đang nghỉ phép."
"Tiểu Tào đi cùng bạn gái, tôi cũng không nhẫn tâm gậy đánh uyên ương, Đàm Trì cô là một cẩu độc thân, xem như vì sản nghiệp văn hóa góp một viên gạch đi."
“Cúp máy đây." Cẩu độc thân Đàm Trì dựng thẳng ngón tay.
"Đừng mà, Đàm Trì đại đại, nhìn tiểu công chúa nhà tôi đi này! Tôi phải ở nhà hầu hạ hết tháng này, không thể ra cửa được đâu!"
Hình ảnh trong điện thoại di động đột nhiên phong hồi lộ chuyển (*), sau khi được cố định lại lần nữa, đã dừng trước một bé gái đang ngủ say ở trong nôi.
(*) phong hồi lộ chuyển: thay đổi 180°
Cái nôi màu trắng sữa, bốn phía treo màn quây hình con thỏ màu hồng phấn, trên chăn in hoa văn ô mai, một cái đèn quả quýt nho nhỏ treo ở đầu giường, khiến đứa bé đang ngủ say ở trên giường nổi bật lên như một Thiên Sứ.
Mí mắt Đàm Trì sau lớp mắt kính dày giật giật hai lần.
Bảo sao tên khốn khiếp này hôm nay lại dùng video call, hóa ra đã chuẩn bị sẵn đại chiêu!
"Thế nào, có đáng yêu không?" Trần Côn Minh nước mắt rưng rưng lần nữa trở lại trong màn hình.
Đàm Trì hít sâu một hơi: "Đáng yêu."
"Vậy sao cô lại nhẫn tâm chia cắt tôi với tiểu công chúa của tôi chứ! Bảy mươi ngày quay chụp, là một nghìn sáu trăm tám mươi giờ, một trăm nghìn tám trăm phút đó, cô nhẫn tâm đến vậy sao?"
Trần Côn Minh khịt mũi: "Chỉ cần cô chịu tiến tổ, đồng ý hợp tác, tiền thù lao sẽ chia cho cô một nửa, thế nào?!"
Đàm Trì nâng nhẹ mắt kính, mí mắt rũ xuống, không có động tĩnh.
"Này này, bị lag sao? Đường truyền không tốt?" Trần Côn Minh hoảng loạn.
"Không bị lag." Đàm Trì giương mắt, "Giới thiệu ngắn gọn, khái quát, tuyến nhân vật, đại cương, phân tập, toàn bộ kịch bản gửi qua mail."
"Được được! Tôi sẽ bảo người ở đoàn làm phim đã thông báo tin bấm máy cho tôi lập tức gửi cho cô!" Trần Côn Minh lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tắt video.
Một giây sau, trên điện thoại di động bắn ra thông báo:【 Bạn có một email chưa đọc 】.
Đàm Trì thuận tay ấn mở, liếc qua tiêu đề kịch bản: « Bộ phim cổ trang thần tượng ngược tâm —— Ngàn Năm Chi Luyến ».
Đàm Trì : "..."
Phần tài liệu đi kèm bên trong là thông báo bấm máy của đoàn làm phim, một đống cái tên đạo diễn và thành viên đoàn làm phim lóe lên trước mắt một cái rồi biến mất, lướt đến cuối cùng mới nhìn thấy thời gian bấm máy, dòng chữ chói lòa nện lên trán Đàm Trì.
Ngày bấm máy: ngày mùng 7 tháng 2 (ngày mồng ba tết)
Địa điểm bấm máy: Hoành Điếm.
WTF!
Đàm Trì giết vào Wechat, bắt được ảnh chân dung của Trần Côn Minh, lách cách gõ chữ vào bên trong:
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Ra đây.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Ngày kia bấm máy.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Anh chơi tôi đấy à.
【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】 :(hình ảnh)(hình ảnh)
Hai tấm ảnh liên tiếp nhảy ra, một tấm là tiểu công chúa nắm tay Trần Côn Minh ngủ say, kèm dòng chữ: Đàm đại đại là số một, một tấm là tiểu công chúa ngậm núm vú cao su, kèm dòng chữ: Đàm đại đại tôi yêu cô.
Đàm Trì : "..."
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Tiền thù lao thêm 10%.
【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】 : Thành giao!
Đàm Trì hít vào một hơi, ấn mở nhóm "Năm nhân bánh Trung thu".
【 Liên Bồng Miêu 】 : Trì Trì, Trì Trì, cậu nghe được lời kêu gọi nhiệt tình của tôi sao? Hóng sinh lương!
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Không có lương. Phải tiến tổ. Ngày kia bấm máy. Hoành Điếm. Rất khổ. Gào thét.
【 Liên Bồng Miêu 】:NO! ! ! ! !
【 Chí Viễn 】: Ôi ~ ái phi đi xa, trẫm rất buồn ~.
【 Bánh Bí Ngô 】: Mang nhiều đồ ăn theo nhé.
【 Hạt Dưa 】:(hình ảnh: Phù chú cưỡng chế Xuất hành bình an cấp cấp như luật lệnh)
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Đã nhận.
Mở trang web bán vé máy bay ra quét một vòng, chuyến bay đi Hàng Châu ngày mai đã hết vé, toàn bộ vé khoang phổ thông đã bị bán sạch, chỉ còn một vé ở khoang thương gia, giá tổng cộng là, bốn ngàn năm.
Đàm Trì không thể nhịn được nữa, đang muốn túm cổ Trần Côn Minh, đột nhiên một tin nhắn nhảy ra【 Wechat "Công chúa nhà tôi cực đáng yêu" chuyển khoản : 4500 】.
"..."
Lương tâm cuối cùng cũng không bị chó ăn.
Nhận bao lì xì, đặt vé máy bay hạng thương gia, Đàm Trì bóp bóp cổ, kéo đôi dép lê lộp cộp vào phòng khách.
Tiếng chuông nhạc phim Thập Diện Mai Phục sát bên tai, càn quét mất một nửa số dây thần kinh trên đầu cô.
Đàm Trì thở dài, sờ lấy mắt kính ở cạnh gối đeo vào, giơ điện thoại lên.
Người gọi: Trần Côn Minh.
Tắt máy.
Không tới một giây sau, cái tên Trần Côn Minh lại tiếp tục nhảy nhót trên màn hình điện thoại như chưa từng biến mất, còn mang theo tiếng nhạc chuông chói tai: "Bắt con dê đem đi hấp~ mài dao phay ~ "
Lần thứ hai tắt máy!
Điện thoại yên tĩnh, trên màn hình xuất hiện rất nhiều tin nhắn từ Wechat "Năm nhân bánh trung thu".
【 Viễn Chí 】: Năm mới không khí mới, lì xì bay đầy trời, tết đến vui vẻ! (4 cái bao lì xì)
【 Liên Bồng Miêu 】: Chí ca đẹp trai nhất, ôm đùi!
【Bánh Bí Ngô】: Đa tạ Lão đại, Lão đại uy vũ!
【 Hạt Dưa 】: Lão đại là nhất, Lão đại tuyệt vời nhất!
Đàm Trì cuối cùng vẫn không chịu nổi sự mê hoặc của đồng tiền, duỗi ngón tay ấn mở bao lì xì.
【 Bao lì xì: 50 tệ, đại cát đại lợi. 】
Vãi.
Đàm Trì lập tức tỉnh ngủ, hăng hái trả lời:
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Chí ca ngạo tiếu thiên hạ, văn thành võ đức nhất thống giang hồ! Bái tạ!
【 Liên Bồng Miêu 】:+1
【 Bánh Bí Ngô】:+2
【 Hạt Dưa 】:+10086
【 Viễn Chí 】: Năm mới phải ngoan nhé ~
Bốn tiểu đệ ở phía dưới đồng loạt đáp lại: Cẩn tuân Lão đại chi mệnh!
【 Liên Bồng Miêu 】: @Dăm Bông Kim Hoa, bản Miêu lại vừa phát hiện ra một mặt hàng tiềm năng, tươi non nóng hổi vừa vớt ra khỏi nồi, có hứng thú hay không?
Đàm Trì quay người, đá bay cái chăn đang đắp trên người mình xuống giường.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Chia sẻ tài nguyên đi.
【 Liên Bồng Miêu 】: Hí hí (ảnh chụp)
Đàm Trì phóng to ảnh chụp, trừng to hai tròng mắt như hạt đậu trong ba giây, lặng lẽ đóng lại.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Bản tôn không gặm chân người.
【 Liên Bồng Miêu 】: Đừng mà, cậu nhìn kỹ lại đi, tươi non ngon miệng lắm, đại thần, còn phải trông cậy vào sinh lương của cậu đó! (nũng nịu)(nũng nịu)
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Ha ha.
【 Liên Bồng Miêu 】: Nhất định phải làm, nếu như cậu không sinh lương, bản Miêu sẽ đến nhà cậu ăn nhờ ở đậu!
【 Viễn Chí 】: Giặt mèo ~
【 Bánh Bí Ngô 】: Giặt sạch mèo ~
【 Hạt Dưa 】: Đè xuống chà cho sạch ~
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Chà chà thật mạnh tay.
【 Liên Bồng Miêu 】 : Mấy người đều là người xấu, đi ra đi ra!
Đàm Trì đối diện với màn hình điện thoại di động, vui vẻ nheo mắt.
Bên trong căn phòng đen như mực, ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt lên mặt Đàm Trì, trắng trắng xanh xanh, mái tóc bóng dầu cột thành một nhúm lớn trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán bóng loáng, gọng kiếng màu đen to vật vã che mất nửa khuôn mặt, trên mắt kính còn hiện lên vòng sáng âm u, khiến cả người tỏa ra quỷ khí dày đặc.
"Leng keng leng keng leng keng… "
Giao diện Wechat bắn ra thông báo : 【 Trần Côn Minh mời bạn bắt đầu video call 】.
Đàm Trì đang nhập chữ vào nhóm "Năm nhân bánh Trung thu", tốc độ tay rất nhanh, vô tình nhấn vào nút đồng ý màu xanh lục trên màn hình.
Một khuôn mặt to lớn chiếm toàn bộ màn hình nhảy ra.
"Đàm đại biên kịch, Đàm đại tổ tông, cô có muốn tiếp tục đi làm hay không hả? Cô mà nghỉ ngang là tôi sẽ phun ra ba lít máu, cắt đứt từng khúc ruột, nhét thù du vào người, cô sẽ mất đi một người bạn đó!"
Trong màn hình là một người đàn ông đang gào thét, nói khùng nói điên, nhưng vừa mới dứt câu, đã bị cái kính mắt màu xanh trước mặt dọa cho thụt đầu lưỡi: "Ôi mẹ ơi, Đàm Trì, cô cuối cùng cũng tu luyện thành Quỷ Tiên rồi sao? Sắc mặt cô là sao vậy?"
"Không có bật đèn." Đàm Trì bật đèn, sắc mặt bình thường lại hiện lên trước màn hình.
"Con mẹ nó, dọa tôi muốn bay mất ba hồn bảy phách rồi." Người trong màn hình vỗ ngực, "Đàm Trì, nhận ra tôi là ai chưa? Tôi là Trần Côn Minh, vừa là học trưởng thân yêu, vừa là người bạn thân thiết trong công việc của cô đây! Tôi vừa mới cạo đầu, cô nhìn kỹ thử xem ."
Đàm Trì : "... Wechat có hiện tên."
"Ừ nhỉ, đúng là công nghệ hiện đại!" Trần Côn Minh cười gượng hai tiếng, lại trừng lớn mắt: "Đàm Trì, hôm nay tôi có một tin cực kỳ vui muốn nói cho cô biết! Cô đoán xem là cái gì?!"
"Vợ anh sinh con."
"Làm sao cô biết?"
"Anh đã nói tám trăm lần, ngay dự sinh là mùng một đầu năm."
"Ủa? Tôi từng nói rồi sao? Đúng đúng đúng, hình như có từng nói qua. Đúng! Không sai! Vợ tôi sinh rồi! Tôi được làm ba rồi! Là một tiểu công chúa, cực kỳ đáng yêu, tay nhỏ mềm nhũn, bàn chân nhỏ béo múp míp, còn có miệng nhỏ, giống như cánh hoa, tôi nói cô nghe, cô chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được, tiểu công chúa nhà tôi đáng yêu đến chừng nào, thật sự chính là sự đáng yêu thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn (*)..."
(*) Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn: trên trời dưới trời, chỉ có ta là tôn quý nhất.
Bô lô ba la...
Đàm Trì lẳng lặng nhìn Trần Côn Minh trong điện thoại khoa tay múa chân năm phút đồng hồ, dùng ngón giữa đẩy gọng kính lên một chút: "Nói tiếng người, nói chủ đề chính đi."
Trần Côn Minh vẫn còn trăm vạn chữ khen ngợi chưa kịp nói đã phải lập tức tạm ngừng, cười khan một tiếng, cố định lại cái điện thoại, chắp tay trước ngực đưa lên đỉnh đầu: "Đàm Trì đại đại, trong tay của tôi có một kịch bản đột nhiên được thông báo bấm máy khẩn cấp, ngài có thể thay tôi tiến tổ được hay không?"
"Chị Hoa đâu?"
“Mang thai đứa thứ hai, ở nhà dưỡng thai rồi."
"Tiểu Lôi và Nguyên Tiêu đâu?"
"Hai tên biên kịch đó không có tiền đồ, chạy trốn rồi."
"... Tiểu Tào đâu?"
"Tiểu Tào đi Châu Âu nghỉ phép."
"Tôi cũng đang nghỉ phép."
"Tiểu Tào đi cùng bạn gái, tôi cũng không nhẫn tâm gậy đánh uyên ương, Đàm Trì cô là một cẩu độc thân, xem như vì sản nghiệp văn hóa góp một viên gạch đi."
“Cúp máy đây." Cẩu độc thân Đàm Trì dựng thẳng ngón tay.
"Đừng mà, Đàm Trì đại đại, nhìn tiểu công chúa nhà tôi đi này! Tôi phải ở nhà hầu hạ hết tháng này, không thể ra cửa được đâu!"
Hình ảnh trong điện thoại di động đột nhiên phong hồi lộ chuyển (*), sau khi được cố định lại lần nữa, đã dừng trước một bé gái đang ngủ say ở trong nôi.
(*) phong hồi lộ chuyển: thay đổi 180°
Cái nôi màu trắng sữa, bốn phía treo màn quây hình con thỏ màu hồng phấn, trên chăn in hoa văn ô mai, một cái đèn quả quýt nho nhỏ treo ở đầu giường, khiến đứa bé đang ngủ say ở trên giường nổi bật lên như một Thiên Sứ.
Mí mắt Đàm Trì sau lớp mắt kính dày giật giật hai lần.
Bảo sao tên khốn khiếp này hôm nay lại dùng video call, hóa ra đã chuẩn bị sẵn đại chiêu!
"Thế nào, có đáng yêu không?" Trần Côn Minh nước mắt rưng rưng lần nữa trở lại trong màn hình.
Đàm Trì hít sâu một hơi: "Đáng yêu."
"Vậy sao cô lại nhẫn tâm chia cắt tôi với tiểu công chúa của tôi chứ! Bảy mươi ngày quay chụp, là một nghìn sáu trăm tám mươi giờ, một trăm nghìn tám trăm phút đó, cô nhẫn tâm đến vậy sao?"
Trần Côn Minh khịt mũi: "Chỉ cần cô chịu tiến tổ, đồng ý hợp tác, tiền thù lao sẽ chia cho cô một nửa, thế nào?!"
Đàm Trì nâng nhẹ mắt kính, mí mắt rũ xuống, không có động tĩnh.
"Này này, bị lag sao? Đường truyền không tốt?" Trần Côn Minh hoảng loạn.
"Không bị lag." Đàm Trì giương mắt, "Giới thiệu ngắn gọn, khái quát, tuyến nhân vật, đại cương, phân tập, toàn bộ kịch bản gửi qua mail."
"Được được! Tôi sẽ bảo người ở đoàn làm phim đã thông báo tin bấm máy cho tôi lập tức gửi cho cô!" Trần Côn Minh lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tắt video.
Một giây sau, trên điện thoại di động bắn ra thông báo:【 Bạn có một email chưa đọc 】.
Đàm Trì thuận tay ấn mở, liếc qua tiêu đề kịch bản: « Bộ phim cổ trang thần tượng ngược tâm —— Ngàn Năm Chi Luyến ».
Đàm Trì : "..."
Phần tài liệu đi kèm bên trong là thông báo bấm máy của đoàn làm phim, một đống cái tên đạo diễn và thành viên đoàn làm phim lóe lên trước mắt một cái rồi biến mất, lướt đến cuối cùng mới nhìn thấy thời gian bấm máy, dòng chữ chói lòa nện lên trán Đàm Trì.
Ngày bấm máy: ngày mùng 7 tháng 2 (ngày mồng ba tết)
Địa điểm bấm máy: Hoành Điếm.
WTF!
Đàm Trì giết vào Wechat, bắt được ảnh chân dung của Trần Côn Minh, lách cách gõ chữ vào bên trong:
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Ra đây.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Ngày kia bấm máy.
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Anh chơi tôi đấy à.
【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】 :(hình ảnh)(hình ảnh)
Hai tấm ảnh liên tiếp nhảy ra, một tấm là tiểu công chúa nắm tay Trần Côn Minh ngủ say, kèm dòng chữ: Đàm đại đại là số một, một tấm là tiểu công chúa ngậm núm vú cao su, kèm dòng chữ: Đàm đại đại tôi yêu cô.
Đàm Trì : "..."
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Tiền thù lao thêm 10%.
【 Công chúa nhà tôi cực đáng yêu 】 : Thành giao!
Đàm Trì hít vào một hơi, ấn mở nhóm "Năm nhân bánh Trung thu".
【 Liên Bồng Miêu 】 : Trì Trì, Trì Trì, cậu nghe được lời kêu gọi nhiệt tình của tôi sao? Hóng sinh lương!
【 Dăm Bông Kim Hoa 】 : Không có lương. Phải tiến tổ. Ngày kia bấm máy. Hoành Điếm. Rất khổ. Gào thét.
【 Liên Bồng Miêu 】:NO! ! ! ! !
【 Chí Viễn 】: Ôi ~ ái phi đi xa, trẫm rất buồn ~.
【 Bánh Bí Ngô 】: Mang nhiều đồ ăn theo nhé.
【 Hạt Dưa 】:(hình ảnh: Phù chú cưỡng chế Xuất hành bình an cấp cấp như luật lệnh)
【 Dăm Bông Kim Hoa 】: Đã nhận.
Mở trang web bán vé máy bay ra quét một vòng, chuyến bay đi Hàng Châu ngày mai đã hết vé, toàn bộ vé khoang phổ thông đã bị bán sạch, chỉ còn một vé ở khoang thương gia, giá tổng cộng là, bốn ngàn năm.
Đàm Trì không thể nhịn được nữa, đang muốn túm cổ Trần Côn Minh, đột nhiên một tin nhắn nhảy ra【 Wechat "Công chúa nhà tôi cực đáng yêu" chuyển khoản : 4500 】.
"..."
Lương tâm cuối cùng cũng không bị chó ăn.
Nhận bao lì xì, đặt vé máy bay hạng thương gia, Đàm Trì bóp bóp cổ, kéo đôi dép lê lộp cộp vào phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.