Chương 6:
Âu Dương Mặc Tâm
26/04/2024
"Chào mừng đến với China Eastern Airlines."
Trong giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên hàng không, Đường Cam Lan và Tiểu Chu tiến vào cabin.
"Tiểu Chu, ghế của cậu là V03, của tôi là V07." Đường Cam Lan nhét balo vào khoang hành lý, "Cách nhau hai hàng ghế."
"Xem thử chúng ta có thể đổi chỗ được không." Tiểu Chu liếc nhìn hàng ghế sau, không nhịn được thở dài.
Ghế V07 ở cạnh lối đi, V05 gần cửa sổ, vị khách ngồi gần cửa sổ đã sớm an vị, tựa người vào ghế mềm, đắp trên người một chiếc chăn mỏng theo tiêu chuẩn phi hành đoàn, đeo một cái che mắt hình hai con mắt ếch, đã ngủ —— vậy mà lại đúng là vị “fan chân chính” trong miệng Đường Cam Lan kia.
"Vãi thật..." Tiểu Chu quay đầu nhìn qua Đường Cam Lan.
Đường Cam Lan nuốt nước miếng một cái.
"Vị tiên sinh này, vui lòng nhanh chóng ngồi vào chỗ." Tiếp viên hàng không ở sau lưng nở nụ cười ngọt ngào nhắc nhở.
"Được." Đường Cam Lan ngồi xuống, cài dây an toàn, hai tay thành thật đặt trên đầu gối, tròng mắt thỉnh thoảng còn đảo qua liếc nhìn người nào đó đang ngủ say.
"Tiên sinh, khoang thương gia có chuẩn bị hai loại điểm tâm, một là cơm thịt bò, một là mì thịt bò, ngài muốn ăn loại nào?" Tiếp viên hàng không mang đến một ly nước, dịu dàng hỏi.
"Cơm là được rồi." Đường Cam Lan ngẩng đầu cười một tiếng.
Khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp của tiếp viên hàng không đơ mất hai giây, rồi đỏ ửng lên: "Vâng, tiên sinh."
Sau đó lui về khu vực làm việc, ríu rít với đồng nghiệp.
"Thấy anh trai trong khu VIP kia không, đẹp trai muốn xỉu!"
"Tôi cũng nhìn thấy, cười lên thật đáng yêu."
Tiểu Chu cảm thấy bản thân cũng có chút tự hào, dù sao cũng là nghệ sĩ mình chăm sóc, khuôn mặt vẫn rất có sức sát thương, chỉ là...
Quay đầu nhìn vị nghệ sĩ nào đó đang dùng biểu cảm như đứa thiểu năng thỉnh thoảng liếc trộm “fan” của mình, Tiểu Chu không nhịn được mà thở dài.
Chỉ là đầu óc... haiz...
Hành khách khoang phổ thông nhao nhao tiến vào, túi lớn túi nhỏ, hô trước gọi sau, tiếng trẻ con líu ríu ồn ào, giọng nói ngọt ngào nhưng rất có sức xuyên thấu của các tiếp viên hàng không dần dần lan khắp cabin.
Sau hai mươi phút, máy bay thông báo "Xin vui lòng tắt tất cả các thiết bị điện tử cỡ lớn" rồi lướt trên đường băng.
Ánh đèn trong cabin tối xuống, động cơ gầm rú rồi tăng tốc, đưa hành khách hòa vào bầu trời xanh rộng lớn. Trong cabin hoàn toàn yên tĩnh, hai phần ba số người đã đi gặp Chu Công, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe tiếng trẻ con cười, nhưng cũng nhanh chóng bị cha mẹ bọn chúng chặn lại.
Đường Cam Lan cảm thấy trái tim đập loạn của mình đang dần dần bình tĩnh lại theo sự ổn định của chuyến bay, cơ bắp đang căng cứng cuối cùng cũng có thể thả lỏng được một chút, móc trong túi ra một cái gương nhỏ, nghiêm túc kiểm tra lại nhan sắc của mình.
Người trong gương chóp mũi đổ mồ hôi, tóc hơi rũ xuống, vành mắt có hơi đen, ngoại trừ mấy điều đó ra, thì tổng thể nhìn vẫn ổn.
Rất tốt, phải giữ nguyên trạng thái này, nhất định phải để lại cho fan một ấn tượng tốt.
Đường Cam Lan thẳng lưng, duỗi thẳng hai chân, mắt nhìn phía trước, tự cổ vũ bản thân.
Giữ hình tượng, quản lý biểu cảm, quản lý dáng vẻ, quản lý nụ cười, quản lý giọng nói, quản lý cảm xúc... Quản lý... Đừng lo lắng... Đừng... lo lắng...
Ba phút sau, Đường Cam Lan nghiêng đầu, ngủ say như chết.
Đường Cam Lan bị âm thanh gõ phím đánh thức.
"Cóc cóc cóc" âm thanh giống như chiến sĩ đang xông pha chiến trường bắn phá quân địch, rất nhanh, rất ác liệt, ngay cả nửa giây ngừng lại cũng không có, mang đến cảm giác sát khí rợp trời.
Đường Cam Lan mở bừng hai mắt, đơ mất hai giây, vụt một cái lại ngồi thẳng tắp.
Mình vậy mà lại ngủ trước mặt fan!
Vị fan sát vách không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đeo tai nghe chống ồn, mắt kính phản xạ ánh sáng xanh của màn hình, mười ngón tay lướt trên bàn phím chỉ thấy tàn ảnh, tốc độ gõ phím như bão tố gió xoáy.
Thân thể và linh hồn cô như thể hòa làm một với màn hình máy tính, hoàn toàn không để ý đến Đường Cam Lan.
Trong một khoảnh khắc, trong lòng Đường Cam Lan có hàng trăm cảm xúc hỗn loạn, cũng không biết là thất vọng hay cảm thấy may mắn.
Rõ ràng mình đã ngồi ngay bên cạnh fan, vì sao fan lại mắt điếc tai ngơ với mình? Là cô không nhận ra mình, hay là…cô đang bận làm công việc rất quan trọng?
... Cô... Rốt cuộc là đang làm gì thế?
Một vị minh tinh nào đó sinh lòng tò mò về cuộc sống của fan mình, hơi ngả ghế ra sau, ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính của người ngồi bên cạnh.
Bên trong là giao diện WORD trắng toát, một chuỗi chữ Hán theo tốc độ bão tố của ngón tay nhanh chóng hiện ra, các file hình ảnh mở ra đóng lại với tốc độ chóng mặt, Đường Cam Lan thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ bất cứ cái gì.
Đợi đến khi Đường Cam Lan cuối cùng cũng có thể thích ứng được với tốc độ chạy chữ và nhìn rõ nội dung của file, cả người đều cứng đờ.
(Ngụy Quân Hạo nhìn người đệ đệ như châu ngọc ở trước mặt, chỉ cảm thấy lòng mình tan nát.
"Quân Vũ, đệ vừa mới nói cái gì?"
"Đại ca" đôi mắt Ngụy Quân Vũ lấp lánh ánh nước, như sương đêm phản chiếu ánh sáng trên bầu trời, giọng nói phát ra mang theo chút run rẩy, trong veo đến mức khiến người khác đau lòng, "Ta nói, đại tiểu thư của Nam Phong gia hiền lương thục đức, rất thích hợp trở thành tẩu tử của ta."
"Quân Vũ!"
"Như vậy đại ca cũng sẽ có người chăm sóc, sau khi ta đi..."
"Ngụy Quân Vũ, đệ nói lung tung cái gì!"
Ngụy Quân Hạo lập tức đứng bật dậy, hai mắt vằn đỏ tơ máu, "Ta không cho phép đệ chết!"
"Đại ca?" Ngụy Quân Vũ mở to mắt, nước mắt như hạt ngọc lăn ra từ khóe mắt, lăn xuống gò má.
Vào khoảnh khắc này, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, Ngụy Quân Hạo cái gì cũng không quan tâm, đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt Ngụy Quân Vũ, mạnh mẽ đặt lên mặt bàn.
"Ta không cho phép, không cho phép!"
Hô hấp nóng rực mang theo dục vọng không thể che giấu, mạnh mẽ bao trùm hơi thở sạch sẽ yếu ớt của đối phương.
Hai thân ảnh dưới ánh chiều tà, triền miên bên nhau.
Hai tay Ngụy Quân Hạo đặt lên ** ** Ngụy Quân Vũ ** **, sau đó, hai người *** rồi ** **, Ngụy Quân Vũ chỉ cảm thấy ** ** trở nên ** **, cả người không nhịn được ** ** lên, Ngụy Quân Hạo toàn thân xích lõa*, lập tức ** ***)
Đây là cái gì? ! ! !
Đường Cam Lan dựng tóc gáy, da gà nổi khắp người, cơ thể giống như bị một cái dùi cắm thẳng xuống ghế, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Khát vọng sống mãnh liệt đã tự động biến những từ ngữ miêu tả không dành cho trẻ con thành một hàng dấu sao, nhưng bầu không khí kỳ lạ giống như một màn sương đen khổng lồ, phun đầy đầu đầy mặt.
Mình vừa nhìn thấy cái gì???
Fan của mình đang viết cái gì vậy???
Mình ở đâu??? Mình là ai??? Mình đang làm gì???
Dấu chấm hỏi to đùng nổ bùm trên đỉnh đầu, Đường Cam Lan đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cảm giác cả người đều không ổn.
"Tiên sinh, cơm thịt bò của ngài."
Đường Cam Lan giật mình một cái, suýt nữa thì nhảy dựng lên khi thấy tiếp viên hàng không nở nụ cười ba phần ngọt ngào bảy phần ngượng ngùng cầm hộp cơm.
Đường Cam Lan luống cuống tay chân mở bàn ăn ra.
Tiếp viên hàng không nín cười.
Toàn bộ cái đầu của Đường Cam Lan đều chôn vào trong hộp cơm.
"Nữ sĩ, mì thịt bò của ngài."
"Được rồi. Cám ơn." Người sát vách nào đó đóng máy tính lại, bắt đầu ăn cơm.
Tròng mắt Đường Cam Lan liếc về phía người bên cạnh, người nào đó vẻ mặt vô cảm cúi đầu ăn mì, như thể những câu từ miêu tả vừa nãy và cô như hai đường thẳng song song, không liên quan đến nhau dù chỉ một cọng lông.
Sao làm được hay vậy?!
Phụ nữ thật đáng sợ!
Fan thật đáng sợ!
"Tiên sinh, ngài không sao chứ?" Tiếp viên hàng không mang nước tới.
"Không có gì!"
"Nhưng mà, mặt ngài rất đỏ, còn đổ rất nhiều mồ hôi, là bị say máy bay sao?"
"Tôi rất khỏe!"
Đường Cam Lan nhanh chóng ăn cơm rồi uống nước, trả lại đĩa.
Tiếp viên hàng không nhìn hai má Đường Cam Lan phồng lên như con hamster, cuối cùng không nhịn được, cười ra tiếng, sau đó vội vàng nhịn lại, nhanh chóng dọn dẹp rồi rời đi.
"Anh Đường, anh không sao chứ?" Tiểu Chu ở phía trước hỏi thăm.
"Đưa khẩu trang cho tôi, cả mũ nữa!" Đường Cam Lan nói nhỏ.
"Hả?"
"Nhanh lên!"
"Ờ… "
Tiểu Chu không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa khẩu trang và mũ tới, sau đó nhìn Đường Cam Lan đeo khẩu trang, đè mũ xuống, dựng cổ áo che kín cổ, cuối cùng lấy cái chăn đắp kín người, nửa miếng da cũng không lộ ra, rồi nghiêng đầu giả chết.
Tiểu Chu gãi gãi trán, nhìn đi chỗ khác.
Thói quen ngủ của người này thật là quái đản.
Mà cùng lúc đó, Đàm Trì đang yêu cầu tiếp viên vừa nãy dọn dẹp bàn cho mình, cũng không nhịn được mà bị tạo hình quái dị của người sát vách thu hút.
Nhiệt độ ổn định trên máy bay là hai mươi lăm độ, ai mà bị quấn thành cái bánh chưng cũng đều sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi người này còn che kín cả mặt mũi.
"Vị tiên sinh này không sao chứ?" Đàm Trì hỏi tiếp viên hàng không.
Tiếp viên hàng không liếc mắt nhìn qua cái bánh chưng bên kia, muốn cười nhưng lại không dám cười: "Vị tiên sinh này hình như là... có hơi xấu hổ."
"Hả?"
Tiếp viên hàng mỉm cười, trở về khu phục vụ, bắt đầu bát quái với chị em đồng nghiệp:
"Anh chàng đẹp trai kia, chắc chắn đã phải lòng cô gái bên cạnh."
"Cứ nhìn trộm người ta, rồi còn đỏ mặt."
"Ôi trời, đáng yêu muốn xỉu."
Đàm Trì ngồi trong cabin, không biết mình đã trở thành nhân vật nữ chính trong câu chuyện tình yêu bổ não của người khác, bật máy tính, tiếp tục hoàn thành con thuyền dành cho con mèo thích kêu trời trách đất nào đó.
Viết được hai dòng, Đàm Trì đột nhiên giật mình một cái, quay đầu nhìn qua bên cạnh.
Người bên cạnh vẫn còn giữ nguyên cái tạo hình bánh chưng, bất động, nhưng không biết gì sao, chỉ có đôi tai còn lộ ra ngoài đang từ từ đỏ lên.
Ấy...
Đàm Trì nhíu mày, móc khẩu trang y tế trong túi ra đeo vào.
Người này có khi mắc bệnh truyền nhiễm.
Trong giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên hàng không, Đường Cam Lan và Tiểu Chu tiến vào cabin.
"Tiểu Chu, ghế của cậu là V03, của tôi là V07." Đường Cam Lan nhét balo vào khoang hành lý, "Cách nhau hai hàng ghế."
"Xem thử chúng ta có thể đổi chỗ được không." Tiểu Chu liếc nhìn hàng ghế sau, không nhịn được thở dài.
Ghế V07 ở cạnh lối đi, V05 gần cửa sổ, vị khách ngồi gần cửa sổ đã sớm an vị, tựa người vào ghế mềm, đắp trên người một chiếc chăn mỏng theo tiêu chuẩn phi hành đoàn, đeo một cái che mắt hình hai con mắt ếch, đã ngủ —— vậy mà lại đúng là vị “fan chân chính” trong miệng Đường Cam Lan kia.
"Vãi thật..." Tiểu Chu quay đầu nhìn qua Đường Cam Lan.
Đường Cam Lan nuốt nước miếng một cái.
"Vị tiên sinh này, vui lòng nhanh chóng ngồi vào chỗ." Tiếp viên hàng không ở sau lưng nở nụ cười ngọt ngào nhắc nhở.
"Được." Đường Cam Lan ngồi xuống, cài dây an toàn, hai tay thành thật đặt trên đầu gối, tròng mắt thỉnh thoảng còn đảo qua liếc nhìn người nào đó đang ngủ say.
"Tiên sinh, khoang thương gia có chuẩn bị hai loại điểm tâm, một là cơm thịt bò, một là mì thịt bò, ngài muốn ăn loại nào?" Tiếp viên hàng không mang đến một ly nước, dịu dàng hỏi.
"Cơm là được rồi." Đường Cam Lan ngẩng đầu cười một tiếng.
Khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp của tiếp viên hàng không đơ mất hai giây, rồi đỏ ửng lên: "Vâng, tiên sinh."
Sau đó lui về khu vực làm việc, ríu rít với đồng nghiệp.
"Thấy anh trai trong khu VIP kia không, đẹp trai muốn xỉu!"
"Tôi cũng nhìn thấy, cười lên thật đáng yêu."
Tiểu Chu cảm thấy bản thân cũng có chút tự hào, dù sao cũng là nghệ sĩ mình chăm sóc, khuôn mặt vẫn rất có sức sát thương, chỉ là...
Quay đầu nhìn vị nghệ sĩ nào đó đang dùng biểu cảm như đứa thiểu năng thỉnh thoảng liếc trộm “fan” của mình, Tiểu Chu không nhịn được mà thở dài.
Chỉ là đầu óc... haiz...
Hành khách khoang phổ thông nhao nhao tiến vào, túi lớn túi nhỏ, hô trước gọi sau, tiếng trẻ con líu ríu ồn ào, giọng nói ngọt ngào nhưng rất có sức xuyên thấu của các tiếp viên hàng không dần dần lan khắp cabin.
Sau hai mươi phút, máy bay thông báo "Xin vui lòng tắt tất cả các thiết bị điện tử cỡ lớn" rồi lướt trên đường băng.
Ánh đèn trong cabin tối xuống, động cơ gầm rú rồi tăng tốc, đưa hành khách hòa vào bầu trời xanh rộng lớn. Trong cabin hoàn toàn yên tĩnh, hai phần ba số người đã đi gặp Chu Công, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe tiếng trẻ con cười, nhưng cũng nhanh chóng bị cha mẹ bọn chúng chặn lại.
Đường Cam Lan cảm thấy trái tim đập loạn của mình đang dần dần bình tĩnh lại theo sự ổn định của chuyến bay, cơ bắp đang căng cứng cuối cùng cũng có thể thả lỏng được một chút, móc trong túi ra một cái gương nhỏ, nghiêm túc kiểm tra lại nhan sắc của mình.
Người trong gương chóp mũi đổ mồ hôi, tóc hơi rũ xuống, vành mắt có hơi đen, ngoại trừ mấy điều đó ra, thì tổng thể nhìn vẫn ổn.
Rất tốt, phải giữ nguyên trạng thái này, nhất định phải để lại cho fan một ấn tượng tốt.
Đường Cam Lan thẳng lưng, duỗi thẳng hai chân, mắt nhìn phía trước, tự cổ vũ bản thân.
Giữ hình tượng, quản lý biểu cảm, quản lý dáng vẻ, quản lý nụ cười, quản lý giọng nói, quản lý cảm xúc... Quản lý... Đừng lo lắng... Đừng... lo lắng...
Ba phút sau, Đường Cam Lan nghiêng đầu, ngủ say như chết.
Đường Cam Lan bị âm thanh gõ phím đánh thức.
"Cóc cóc cóc" âm thanh giống như chiến sĩ đang xông pha chiến trường bắn phá quân địch, rất nhanh, rất ác liệt, ngay cả nửa giây ngừng lại cũng không có, mang đến cảm giác sát khí rợp trời.
Đường Cam Lan mở bừng hai mắt, đơ mất hai giây, vụt một cái lại ngồi thẳng tắp.
Mình vậy mà lại ngủ trước mặt fan!
Vị fan sát vách không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đeo tai nghe chống ồn, mắt kính phản xạ ánh sáng xanh của màn hình, mười ngón tay lướt trên bàn phím chỉ thấy tàn ảnh, tốc độ gõ phím như bão tố gió xoáy.
Thân thể và linh hồn cô như thể hòa làm một với màn hình máy tính, hoàn toàn không để ý đến Đường Cam Lan.
Trong một khoảnh khắc, trong lòng Đường Cam Lan có hàng trăm cảm xúc hỗn loạn, cũng không biết là thất vọng hay cảm thấy may mắn.
Rõ ràng mình đã ngồi ngay bên cạnh fan, vì sao fan lại mắt điếc tai ngơ với mình? Là cô không nhận ra mình, hay là…cô đang bận làm công việc rất quan trọng?
... Cô... Rốt cuộc là đang làm gì thế?
Một vị minh tinh nào đó sinh lòng tò mò về cuộc sống của fan mình, hơi ngả ghế ra sau, ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính của người ngồi bên cạnh.
Bên trong là giao diện WORD trắng toát, một chuỗi chữ Hán theo tốc độ bão tố của ngón tay nhanh chóng hiện ra, các file hình ảnh mở ra đóng lại với tốc độ chóng mặt, Đường Cam Lan thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ bất cứ cái gì.
Đợi đến khi Đường Cam Lan cuối cùng cũng có thể thích ứng được với tốc độ chạy chữ và nhìn rõ nội dung của file, cả người đều cứng đờ.
(Ngụy Quân Hạo nhìn người đệ đệ như châu ngọc ở trước mặt, chỉ cảm thấy lòng mình tan nát.
"Quân Vũ, đệ vừa mới nói cái gì?"
"Đại ca" đôi mắt Ngụy Quân Vũ lấp lánh ánh nước, như sương đêm phản chiếu ánh sáng trên bầu trời, giọng nói phát ra mang theo chút run rẩy, trong veo đến mức khiến người khác đau lòng, "Ta nói, đại tiểu thư của Nam Phong gia hiền lương thục đức, rất thích hợp trở thành tẩu tử của ta."
"Quân Vũ!"
"Như vậy đại ca cũng sẽ có người chăm sóc, sau khi ta đi..."
"Ngụy Quân Vũ, đệ nói lung tung cái gì!"
Ngụy Quân Hạo lập tức đứng bật dậy, hai mắt vằn đỏ tơ máu, "Ta không cho phép đệ chết!"
"Đại ca?" Ngụy Quân Vũ mở to mắt, nước mắt như hạt ngọc lăn ra từ khóe mắt, lăn xuống gò má.
Vào khoảnh khắc này, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, Ngụy Quân Hạo cái gì cũng không quan tâm, đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt Ngụy Quân Vũ, mạnh mẽ đặt lên mặt bàn.
"Ta không cho phép, không cho phép!"
Hô hấp nóng rực mang theo dục vọng không thể che giấu, mạnh mẽ bao trùm hơi thở sạch sẽ yếu ớt của đối phương.
Hai thân ảnh dưới ánh chiều tà, triền miên bên nhau.
Hai tay Ngụy Quân Hạo đặt lên ** ** Ngụy Quân Vũ ** **, sau đó, hai người *** rồi ** **, Ngụy Quân Vũ chỉ cảm thấy ** ** trở nên ** **, cả người không nhịn được ** ** lên, Ngụy Quân Hạo toàn thân xích lõa*, lập tức ** ***)
Đây là cái gì? ! ! !
Đường Cam Lan dựng tóc gáy, da gà nổi khắp người, cơ thể giống như bị một cái dùi cắm thẳng xuống ghế, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Khát vọng sống mãnh liệt đã tự động biến những từ ngữ miêu tả không dành cho trẻ con thành một hàng dấu sao, nhưng bầu không khí kỳ lạ giống như một màn sương đen khổng lồ, phun đầy đầu đầy mặt.
Mình vừa nhìn thấy cái gì???
Fan của mình đang viết cái gì vậy???
Mình ở đâu??? Mình là ai??? Mình đang làm gì???
Dấu chấm hỏi to đùng nổ bùm trên đỉnh đầu, Đường Cam Lan đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cảm giác cả người đều không ổn.
"Tiên sinh, cơm thịt bò của ngài."
Đường Cam Lan giật mình một cái, suýt nữa thì nhảy dựng lên khi thấy tiếp viên hàng không nở nụ cười ba phần ngọt ngào bảy phần ngượng ngùng cầm hộp cơm.
Đường Cam Lan luống cuống tay chân mở bàn ăn ra.
Tiếp viên hàng không nín cười.
Toàn bộ cái đầu của Đường Cam Lan đều chôn vào trong hộp cơm.
"Nữ sĩ, mì thịt bò của ngài."
"Được rồi. Cám ơn." Người sát vách nào đó đóng máy tính lại, bắt đầu ăn cơm.
Tròng mắt Đường Cam Lan liếc về phía người bên cạnh, người nào đó vẻ mặt vô cảm cúi đầu ăn mì, như thể những câu từ miêu tả vừa nãy và cô như hai đường thẳng song song, không liên quan đến nhau dù chỉ một cọng lông.
Sao làm được hay vậy?!
Phụ nữ thật đáng sợ!
Fan thật đáng sợ!
"Tiên sinh, ngài không sao chứ?" Tiếp viên hàng không mang nước tới.
"Không có gì!"
"Nhưng mà, mặt ngài rất đỏ, còn đổ rất nhiều mồ hôi, là bị say máy bay sao?"
"Tôi rất khỏe!"
Đường Cam Lan nhanh chóng ăn cơm rồi uống nước, trả lại đĩa.
Tiếp viên hàng không nhìn hai má Đường Cam Lan phồng lên như con hamster, cuối cùng không nhịn được, cười ra tiếng, sau đó vội vàng nhịn lại, nhanh chóng dọn dẹp rồi rời đi.
"Anh Đường, anh không sao chứ?" Tiểu Chu ở phía trước hỏi thăm.
"Đưa khẩu trang cho tôi, cả mũ nữa!" Đường Cam Lan nói nhỏ.
"Hả?"
"Nhanh lên!"
"Ờ… "
Tiểu Chu không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa khẩu trang và mũ tới, sau đó nhìn Đường Cam Lan đeo khẩu trang, đè mũ xuống, dựng cổ áo che kín cổ, cuối cùng lấy cái chăn đắp kín người, nửa miếng da cũng không lộ ra, rồi nghiêng đầu giả chết.
Tiểu Chu gãi gãi trán, nhìn đi chỗ khác.
Thói quen ngủ của người này thật là quái đản.
Mà cùng lúc đó, Đàm Trì đang yêu cầu tiếp viên vừa nãy dọn dẹp bàn cho mình, cũng không nhịn được mà bị tạo hình quái dị của người sát vách thu hút.
Nhiệt độ ổn định trên máy bay là hai mươi lăm độ, ai mà bị quấn thành cái bánh chưng cũng đều sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi người này còn che kín cả mặt mũi.
"Vị tiên sinh này không sao chứ?" Đàm Trì hỏi tiếp viên hàng không.
Tiếp viên hàng không liếc mắt nhìn qua cái bánh chưng bên kia, muốn cười nhưng lại không dám cười: "Vị tiên sinh này hình như là... có hơi xấu hổ."
"Hả?"
Tiếp viên hàng mỉm cười, trở về khu phục vụ, bắt đầu bát quái với chị em đồng nghiệp:
"Anh chàng đẹp trai kia, chắc chắn đã phải lòng cô gái bên cạnh."
"Cứ nhìn trộm người ta, rồi còn đỏ mặt."
"Ôi trời, đáng yêu muốn xỉu."
Đàm Trì ngồi trong cabin, không biết mình đã trở thành nhân vật nữ chính trong câu chuyện tình yêu bổ não của người khác, bật máy tính, tiếp tục hoàn thành con thuyền dành cho con mèo thích kêu trời trách đất nào đó.
Viết được hai dòng, Đàm Trì đột nhiên giật mình một cái, quay đầu nhìn qua bên cạnh.
Người bên cạnh vẫn còn giữ nguyên cái tạo hình bánh chưng, bất động, nhưng không biết gì sao, chỉ có đôi tai còn lộ ra ngoài đang từ từ đỏ lên.
Ấy...
Đàm Trì nhíu mày, móc khẩu trang y tế trong túi ra đeo vào.
Người này có khi mắc bệnh truyền nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.