Minh Tinh Bắp Cải

Chương 9:

Âu Dương Mặc Tâm

10/05/2024

Đi thang máy lên tầng hai, cửa thang máy mở ra, Đàm Trì đã thấy ngay sảnh tiệc của khách sạn.

Bàn tiệc buffet khổng lồ kéo dài từ đông sang tây, hào quang của gà vịt thịt cá bánh kem hoa quả lạnh nóng vân vân mây mây bắn ra bốn phía, nhân viên công tác của đoàn làm phim bưng lấy đĩa lớn đĩa nhỏ chạy tới chạy lui, mùi thơm của đủ loại thức ăn hòa quyện vào nhau, kích thích vị giác ngo ngoe muốn động.

Trong tiếng chào “Xin chào đạo diễn Chu” của đám người, Đàm Trì và mọi người đi theo Chu Hải Dung đến một cái bàn tròn gần cửa sổ, trên bàn đã có bốn người ngồi, đang sôi nổi nói chuyện phiếm với nhau.

Người đứng đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có một bộ ria mép tinh xảo, mặc áo sơ mi màu xanh da trời, cà vạt hoa trắng thắt lỏng lẻo, mang dáng vẻ của tinh anh; Ở bên tay trái ông ta, là một người đàn ông trông rất khỏe mạnh, mặc một bộ đồ lao động nhiều túi, tóc chải bóng loáng, làn da ngăm đen nhưng lại hơi đỏ.

Bên phải là hai cô gái trang điểm tỉ mỉ, một người mặc váy len cashmere trắng tinh, mắt rất to, nụ cười ngọt ngào, người còn lại thì mặc váy len cashmere màu đỏ chót, khóe mắt hất lên, môi hồng răng trắng, rất có vài phần quyến rũ.

Hai cô gái nhìn qua cùng lắm chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt ngập tràn hương vị thanh xuân, ngoại hình và khí chất khác hẳn người thường, rõ ràng chính là diễn viên của bộ phim này.

"Giới thiệu một chút, đây là nhà sản xuất của chúng ta, Triệu Côn Triệu lão sư." đạo diễn Chu chỉ vào người đàn ông mặc áo sơ mi.

"Vị này hẳn là Đường Cam Lan của Húc Quang media, đúng là nghệ sĩ lớn của công ty, khí chất thật sự rất tốt." Nhà sản xuất Triệu đứng dậy, nắm tay Đường Cam Lan.

"Xin chào Triệu lão sư." Đường Cam Lan gật đầu.

"Vị này là chỉ đạo quay phim của chúng ta, Chu Lương Chu lão sư." đạo diễn Chu tiếp tục giới thiệu.

Người đàn ông vạm vỡ đứng dậy cười cười: "Xin chào."

Đường Cam Lan: "Xin chào Chu lão sư."

"Còn hai vị này, " đạo diễn Chu chỉ vào cô gái mặc váy trắng, "Đây là nhân vật nữ chính, An Mộng Mộng." Rồi chỉ vào cô gái váy đỏ: "Vị này là nữ hai, Trương Thiên Diệp, bọn họ đều là tiểu hoa đán đang hot của Thanh Hồng Entertainment!"

"Đạo diễn Chu cứ quá lời, chúng tôi chẳng qua chỉ là người mới, còn phải nhờ đạo diễn Chu hao tâm tổn trí nhiều hơn." An Mộng Mộng nở nụ cười ngây thơ không vướng bụi trần.

"Đường lão sư, tôi đã xem qua vai Ngụy Quân Vũ của anh, diễn vô cùng cảm động." Trương Thiên Diệp vẻ mặt quyến rũ.

"Cám ơn." Đường Cam Lan cúi đầu.

"Hai vị này là?" Chỉ đạo quay phim Chu Lương nhìn qua Tiểu Chu và Đàm Trì.

"Vị này là trợ lý Tiểu Chu của Đường lão sư, vị này là biên kịch của chúng ta, Đàm Trì Đàm lão sư."

“Xin chào các vị lão sư!" Tiểu Chu cúi đầu thật thấp.

"Xin chào mọi người." Đàm Trì gật đầu.

Nhà sản xuất Triệu và chỉ đạo quay phim nhìn Đàm Trì, có hơi kinh ngạc, đồng thời liếc mắt nhìn đạo diễn Chu.

"Yên tâm, bản thảo kịch bản đã xong, thêm tổ biên kịch cho yên tâm thôi." đạo diễn Chu hạ giọng.

Nhà sản xuất Triệu nở nụ cười: "Mọi người đừng đứng nữa, nhanh chóng ăn xong điểm tâm rồi nghỉ ngơi, ngày mai tham gia buổi lễ khai máy."

Trên bàn chỉ còn hai chỗ trống, Tiểu Chu tất nhiên đi qua bàn bên cạnh, còn Đàm Trì và Đường Cam Lan thì bị giữ lại, trở thành hàng xóm một lần nữa.

Đám người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng sôi nổi hòa hợp, thỉnh thoảng còn có thành viên đoàn làm phim đến mời rượu đạo diễn và nhà sản xuất, một tới hai đi, ba người lãnh đạo đều bị túm ra ngoài bắt uống rượu, bầu không khí như vậy, chắc chắn đều là những chiến hữu hợp tác với nhau rất nhiều lần, vô cùng thân thiết.

Lần này, chỉ còn lại bốn người Đường Cam Lan, Đàm Trì, An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp ngồi vây quanh nhau chung một cái bàn.

Đàm Trì nhanh chóng quét sạch một đĩa tôm luộc siêu to khổng lồ, tiện thể ngồi nghe ba diễn viên trẻ ngại ngùng trò chuyện với nhau.

An Mộng Mộng: "Đạo diễn Chu nhìn người không tệ."

Trương Thiên Diệp: "Cũng đã làm đạo diễn mấy bộ phim rồi."

Đường Cam Lan: "Đúng vậy đúng vậy."

An Mộng Mộng: "Lần này nghe nói là kịch bản gốc."

Trương Thiên Diệp: "Nhân vật đều rất sống động."

Đường Cam Lan: "Đúng đúng."

Trương Thiên Diệp: "Tôi có xem qua mấy bộ phim của đạo diễn Chu, cũng không tệ lắm."

Đường Cam Lan hưng phấn hỏi: "Trương lão sư đã xem bộ nào? Bộ « Thanh Xuân Chi Ca » của năm trước? Hay là « Ngự Tiền Thị Vệ » của năm ngoái?"

Ánh mắt Trương Thiên Diệp nhẹ nhàng di chuyển: "Coi như đã xem hết..."

"« Thanh Xuân Chi Ca » mặc dù chỉ chế tác kinh phí thấp, nhưng tổng thể thì lại cực kỳ tốt, cảnh võ thuật của « Ngự Tiền Thị Vệ » vô cùng đẹp, chỉ đạo võ thuật là Mã Khánh lão sư, lần này « Ngàn Năm Chi Luyến » nghe nói cũng là do Mã lão sư chỉ đạo võ thuật..."

Bô lô ba la...

Đàm Trì lặng lẽ bóc tôm, nhìn Đường Cam Lan cứ thế mà thao thao bất tuyệt nói hết ba phút, đến mức nụ cười thương mại của hai nữ diễn viên kia cũng đã cứng đờ.



Đàm Trì âm thầm liếc mắt, chồng mấy cái đĩa đã ăn sạch lên nhau, phát ra tiếng kêu lạch cạch.

Đường Cam Lan giật mình ngừng câu chuyện lại, nhìn An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp, cười khan một tiếng, cắm đầu uống nước.

Ba người ngồi đơ ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vô cùng xấu hổ, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía Đàm Trì.

Đàm Trì chồng cái đĩa thứ ba lên trên chồng đĩa: “Mọi người không ăn sao?"

An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp cười ngượng ngùng lắc đầu.

Đường Cam Lan vừa cầm lấy đũa, Tiểu Chu đã giống như ninja lao tới, đặt một đĩa hoa quả lên bàn: "Anh Đức nói, từ hôm nay trở đi, buổi tối anh Đường chỉ có thể ăn trái cây."

Nói xong, còn cướp đi đôi đũa của Đường Cam Lan.

Đường Cam Lan nhìn sáu lát táo đáng thương nằm trên đĩa: "..."

Đàm Trì đang bóc vỏ tôm: "..."

Thật thê thảm.

An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp lại vì tìm được chủ đề chung mà nhẹ nhàng thở một hơi.

An Mộng Mộng: "Đường lão sư cũng không thể ăn cơm tối sao?"

Trương Thiên Diệp: "Nam diễn viên cũng yêu cầu khắc nghiệt như thế à?"

"Tôi quen rồi..." Đường Cam Lan cầm lấy một lát táo nhét vào miệng, nhai nhai, vành mắt dần dần đỏ lên.

Đàm Trì đang cắt bò bít tết : "..."

Con vịt chết còn cứng miệng.

An Mộng Mộng biểu cảm nghiêm túc, vỗ nhẹ bả vai Đường Cam Lan.

Trương Thiên Diệp còn thân thiện nhắc nhở: “Nhai chậm một chút, nhai đủ hai mươi phút, sẽ có cảm giác chắc bụng."

Đường Cam Lan gật đầu, nhai chậm hơn.

Đàm Trì âm thầm lắc đầu, nuốt miếng bò bít tết cuối cùng xuống bụng, giơ điện thoại lên: "Xin hỏi, tôi có thể chụp ảnh không?"

Da mặt Đường Cam Lan run lên một cái, vẻ mặt An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp thì kinh ngạc.

"Có thể."

"Muốn chụp ảnh chung và ký tên sao?"

"Không phải." Đàm Trì giơ điện thoại lên, gọn gàng chụp xong chân dung của An Mộng Mộng và Trương Thiên Diệp, lại tô tô vẽ vẽ trên điện thoại một hồi, gật đầu: "Bên kia có thịt nướng, mọi người muốn ăn không?"

Ba người : "..."

"Không muốn!"

"Ừ."

Đàm Trì cầm đĩa đi thẳng đến quầy buffet, giữa đám đại lão đông đúc ồn ào, luồn qua lách lại, cướp được mười xiên thịt dê nướng trở về, vén tay áo, chuẩn bị ăn như gió cuốn.

Ba người nhìn chằm chằm thịt dê nướng của Đàm Trì: "..."

Ba tiếng nuốt nước miếng ừng ực thật sự quá lớn, Đàm Trì chỉ có thể ngẩng đầu, mỉm cười: "Bên kia vẫn còn."

An Mộng Mộng: "Không cần không cần."

Trương Thiên Diệp: "Tôi no rồi."

Đường Cam Lan thì quét qua thân hình Đàm Trì một vòng, nhướng mày: "Xin hỏi một chút, Đàm lão sư nặng bao nhiêu vậy?"

"Chưa tới chín mươi (*)." Đàm Trì bắt đầu ăn xiên thịt dê nướng thứ nhất.

(Một cân của TQ bằng nửa kg của VN, nên Đàm Trì chưa tới 90 cân tức là chưa đến 45kg đâu nhé).

Da mặt Trương Thiên Diệp co rúm: "Cô luôn ăn ngon như thế này sao?"

Đàm Trì bắt đầu ăn đến xiên thứ hai: "Đúng thế."

"Đàm lão sư không sợ béo lên sao?" An Mộng Mộng giãy dụa.

Đàm Trì ăn xiên thứ ba, xiên thứ tư, xiên thứ năm: "Tôi không phải diễn viên, béo cũng không sao."

"Phập!" Ba người đồng thời bị dao đâm vào ngực.



"Với lại, thể chất tôi đặc thù, ăn bao nhiêu cũng không béo." Đàm Trì lại nhìn qua bàn buffet: "Bên kia có kem ly, mọi người muốn ăn không?"

Ba người cắn chặt răng: "Không cần, cảm ơn!"

Đàm Trì lại giết vào khu kem ly, chọn ba vị kem ô mai, hương thảo, chocolate, tiện tay lấy thêm hai hộp pudding, đến khi quay lại bàn ăn, lại phát hiện trên bàn chỉ còn một mình Đường Cam Lan.

"Mọi người đâu rồi?" Đàm Trì hỏi.

"Ăn no, đi rồi." Đường Cam Lan nhìn chằm chằm ly kem trong tay Đàm Trì, hầu kết nhấp nhô, phát ra tiếng "ừng ực ừng ực".

Đàm Trì dừng một chút, bảo vệ đĩa của mình, dịch qua bên cạnh.

Ánh mắt nóng bỏng chiếu tới, Đàm Trì liếc một cái, phát hiện đôi mắt hai mí hình bình hành của Đường Cam Lan đã sâu đến mức có thể so sánh với Thung lũng khe nứt (*) ở Châu Phi.

(*) Là một khe nứt khổng lồ nằm ở Châu Phi, được tạo ra từ hiện tượng đứt gãy địa chất, dự đoán sẽ cắt đôi Châu Phi thành hai lục địa riêng (Cụ thể các bạn tìm trên gg nhé).

Đàm Trì tăng tốc độ, không tới năm phút đã càn quét toàn bộ đồ ngọt, nghĩ tới nghĩ lui, lại đi tới thác chocolate chảy rồi ăn thêm sáu cái kẹo dẻo, cuối cùng cảm thấy hôm nay mình ăn quá nhanh, quá nhiều, quá dầu mỡ, lại ăn thêm hai hộp sữa chua để ổn định dạ dày.

Sau hai mươi phút, Đàm Trì buông cái đĩa cuối cùng xuống, ợ một cái, nhìn qua Đường Cam Lan ở bên cạnh.

Trong đĩa của anh, vậy mà vẫn còn thừa một lát táo, đã oxi hoá thành màu vàng nâu.

"Đường lão sư ăn rất chậm." Đàm Trì nói.

Đường Cam Lan đem lát táo cuối cùng nhét vào miệng, tức giận nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống: "Đàm lão sư ăn no chưa?"

"No rồi." Đàm Trì đứng dậy, "Đi trước đây, hẹn gặp lại."

Nói xong, liền đeo túi lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc, đi chưa được hai bước, vừa quay đầu lại, vậy mà lại thấy Đường Cam Lan cũng đi theo, hơn nữa còn cùng đường vào thang máy.

Càng khiến người ta không ngờ tới chính là, từ đầu đến cuối, anh ta vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ quái bắn phá mình —— Đàm Trì cảm thấy, cảm giác kia giống như lần trước đến Tây Bắc ăn thử món bún chua.

Cuối cùng, Đường Cam Lan còn đi theo Đàm Trì đến tận ngoài cửa phòng.

Đàm Trì chẹp miệng, dừng bước, quay người, giương mắt: "Đường lão sư có chuyện gì sao?"

Đường Cam Lan dùng ngón tay gãi gãi lỗ tai, ánh mắt né tránh: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, Đàm lão sư cảm thấy nhận vật Ngụy Quân Vũ này, tôi diễn thế nào?"

"Ngụy Quân Vũ?" Đàm Trì nghĩ nghĩ, "Yếu, gầy."

"Hả?"

"Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."

"... Được."

Đàm Trì quét thẻ mở cửa vào phòng, lúc quay lại khóa cửa, đúng lúc nhìn thấy biểu cảm của Đường Cam Lan qua khe cửa.

Lông mày nhíu chặt, đau khổ như ăn phải ruồi.

Đàm Trì treo dây an toàn, đẩy kính mắt lên một chút.

Cái người này, có hơi không bình thường.

Ngoài lề:

Về đến phòng, Đường Cam Lan thuần thục cởi áo, bắt đầu xem xét cơ thể mình trước cái gương to.

Trong gương, làn da ở nửa người trên quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, dưới ánh đèn trắng đến mức như tạt cả thùng sữa bò vào người.

"Yếu? Gầy?"

Đường Cam Lan nhéo nhéo hai cái bắp chuột trên cánh tay, nhíu mày, nằm rạp trên mặt đất bắt đầu tập chống đẩy, làm mười cái, bò dậy, lại nhéo nhéo cánh tay.

Cảm giác không tốt, một lần nữa.

Lại lần nữa nằm sấp dưới đất, chống đẩy thêm mười cái, đứng dậy, bóp cánh tay...

Cứ giày vò như vậy đến mười một giờ, Đường Cam Lan mới xem như hài lòng, rửa mặt thay áo ngủ, nằm trên giường, còn chưa kịp ngủ, bụng lại bắt đầu tạo phản.

"Ùng ục ục —— ùng ục ục —— "

Đói muốn chết!

Đường Cam Lan nắm lấy chăn, trừng mắt, nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, tổng kết lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Người ăn hoài không béo, chính là người đáng hận nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Tinh Bắp Cải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook