Minh Tinh Pr

Chương 42

Mộc Tam Quan

23/07/2020

Dung Quân Tiện chậm rãi mở mắt ra.

Cậu đảo con ngươi, nhìn thấy có một cái tạo độ ẩm bên giường, chăm chỉ không ngừng bốc hơi sương tràn đầy mùi của tinh dầu oải hương. Tầm nhìn xuyên qua làn sương như mây khói, rơi trên đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, giống như thời gian đang trôi.

“A ——” Dung Quân Tiện thử ngồi dậy, cảm thấy trời đất quay cuồng,

“Ông chủ Dung, cậu tỉnh rồi!” Giọng nói mừng rỡ vang lên ở bên cạnh.

Dung Quân Tiện không cần nhìn cũng biết là ai: “Tiểu Vu, sao anh ở đây?” Dung Quân Tiện quay sang nhìn thấy Vu Tri Vụ. Vu Tri Vụ nghiêng người đỡ Dung Quân Tiện, nói: “Cậu bị ốm nặng đến vậy, dĩ nhiên tôi phải tới thăm cậu rồi!”

“Cậu trợ lý đâu?” Dung Quân Tiện hỏi, “Cậu ấy ở đây không được à?”

“Còn nói cậu ta!” Vu Tri Vụ nói, “Cậu ta chăm sóc cậu chu đáo như thế, Bạch tiên sinh đã sa thải cậu ta rồi.”

Dung Quân Tiện mơ mơ màng màng, trong đầu tỉnh tỉnh mê mê: “Cái gì?”

“Không biết Bạch tiên sinh tìm được một đoàn đội chuyên nghiệp ở đâu, kiểm tra hiện trường một lần.” Vu Tri Vụ nói liên miên, “Máy tạo độ ẩm trong phòng trang điểm của đoàn phim kiểm tra ra tinh dầu mẫu đơn còn sót lại.”

“Cái gì?” Dung Quân Tiện lấy làm kinh hãi, tỉnh táo hơn một nửa, cẩn thận nghĩ lại, lại lắc đầu: “Tinh dầu mẫu đơn? Nhưng không phải tôi chỉ dị ứng với mẫu đơn bì à? Tôi không có chuyện gì với hoa mẫu đơn.”

“Cậu chủ yếu dị ứng với paeonol trong mẫu đơn bì. Trong tinh dầu được chiết xuất cũng chứa paeonol, đây chính là lý do tại sao cậu chỉ dị ứng ở phim trường, trở về nhà xe thì khỏi.”

Thì ra, Nam Lục và Thạch Gia Ý bỏ tình dầu mẫu đơn vào máy tạo độ ẩm, vì sợ lộ tẩy, còn bỏ thêm mùi hương mạnh hơn như bạc hà và tinh dầu chanh, để người khác không ngửi được có tinh dầu mẫu đơn. Sau đó, hai người họ cũng chưa kịp xử lý cái máy tạo độ ẩm này. Thứ hai, bọn họ lại cảm thấy, trải qua một ngày, những tinh dầu này sẽ theo máy tạo độ ẩm bốc hơi sạch, cho dù không xử lý cũng sẽ không bị phát hiện, ai sẽ nghĩ tới đây chứ? Không ngờ rằng, Bạch Duy Minh cũng không biết mang ai tới, còn kiểm nghiệm ra thành phần này.

Dung Quân Tiện lại không hiểu rõ: “Paeonol là gì?”

“Là một loại chất bên trong mẫu đơn bì. Cũng là thứ khiến cậu dị ứng.” Vu Tri Vụ trả lời, “Paeonol vốn là loại thuốc rất tốt, có thể chống dị ứng, bởi vậy trong mấy loại thuốc chống dị ứng đều có nó. Tiếc rằng cậu dị ứng với paeonol, cho nên, sau khi cậu bôi lên và uống thuốc chống dị ứng có chứa paeonol, mới xảy ra nghiêm trọng đến vậy.”

Dung Quân Tiện lại cau mày: “Đó là trùng hợp?”

“Tôi cũng không biết. Nhưng Bạch tiên sinh dường như không cho rằng là trùng hợp.” Vẻ mặt Vu Tri Vụ nghiêm túc, “Bạch tiên sinh đã báo cảnh sát, nói sẽ điều tra rõ ràng.”

Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, giật mình: “Bạch tiên sinh tới rồi hả?”

“Tới rồi.” Vu Tri Vụ gật đầu.

Dung Quân Tiện vội nói: “Gương đâu?”

“Hả?” Vu Tri Vụ không hiểu.

Dung Quân Tiện sờ lên mặt mình, lúng túng nói: “Có phải mặt tôi lại nổi đầy mẩn đỏ không, xấu xí thậm tệ?”

Vu Tri Vụ đưa một cái gương cho Dung Quân Tiện lại nói: “Yên tâm, bây giờ mẩn đỏ của cậu lặn rồi, đã khôi phục bộ dáng đẹp trai.”

Dung Quân Tiện nghe xong không tin tưởng cho lắm, đợi gương đưa đến trước mặt, nhìn người trong gương mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nói khí sắc không được tốt, nhưng chung quy không tính là xấu xí.

Vu Tri Vụ lại nói: “Vả lại, Bạch tiên sinh vẫn luôn ở bên giường chăm sóc cậu, dáng vẻ xấu nhất của cậu anh ta đã thấy rồi.”

Vẻ mặt Dung Quân Tiện lại cứng đờ: “Vậy sao bây giờ anh ấy không ở đây? Bị dáng vẻ xấu xí của tôi dọa lui à?”

Vu Tri Vụ cười ha ha: “Sao có thể? Anh ta còn tự tay bôi thuốc cho cậu đấy! Sao lại chê cậu?”

Dung Quân Tiện sững sờ, lại nói: “Vậy bây giờ anh ấy ở đâu?”

“Vừa nãy cảnh sát tới, anh ta đã ra ngoài.” Vu Tri Vụ nói, “Anh ta phải đi ra ngoài mới gọi tôi tới. Vốn chỉ mình anh ta trông nom cậu. Nhưng anh ta không yên tâm cho lắm, luôn cảm thấy có người muốn hại cậu, bởi vậy vô cùng cẩn thận.”

Dung Quân Tiện lại nghi ngờ nói: “Ai muốn hại tôi? Mặc dù nhân duyên của tôi không tốt, nhưng dù sao vẫn không đến mức có người muốn mạng của tôi chứ!”

Vu Tri Vụ cũng cau mày lại: “Đúng á, đây là thù lớn cỡ nào? Công lực làm mích lòng người khác của cậu có phải lại thăng cấp không?”

Dung Quân Tiện ngẫm nghĩ, nói: “Chẳng lẽ là Thạch Gia Ý ư?”

“Là nghệ sĩ hắt nước nóng lên người cậu ấy hả?” Vu Tri Vụ nghĩ đến người này, lắc đầu liên tục, “Tôi thấy cậu ta tuổi còn trẻ, không ngờ xấu xa đến vậy!”

Thạch Gia Ý và Dung Quân Tiện từng có xích mích, bởi vậy, chuyện bại lộ cũng dễ dàng dẫn lên người cậu ta.

Nam Lục thấy máy bay trực thăng và cảnh sát đều tới, trong lòng cũng sợ lắm, kéo Thạch Gia Ý thương lượng nói: “Bây giờ chúng ta đối chiếu lời giải thích đi, nói là mình không biết. Nhưng nếu thật sự không qua được, chuyện này cậu cũng đừng kéo tôi vào!”

Thạch Gia Ý giật mình: “Cái gì… cậu… thuốc kia là cậu bảo người đưa!”



Nam Lục cũng không muốn thương lượng, nổi nóng nói: “Cậu biết bố tôi là ai không? Không muốn tự làm mất mặt thì câm miệng!”

Thạch Gia Ý ngượng ngùng ngậm miệng.

Nam Lục thấy Thạch Gia Ý căm giận bất bình, lại mềm giọng nói: “Chỉ cần cậu giúp tôi qua được việc này, Ảnh nghiệp Tứ Thông sẽ không bạc đãi cậu. Về sau chắc chắn nâng cậu. Tôi làm nhất ca, cậu làm nhị ca.”

Thạch Gia Ý cũng vừa hối vừa hận, lại bó tay hết cách rồi: Tôi thật sự là tên “Nhị”[1] rồi!

[1] nhị (二) còn có nghĩa là ngu ngốc

Nam Lục là con riêng của sếp tổng Ảnh nghiệp Tứ Thông. Vừa xảy ra chuyện, cậu ta cũng gọi điện nói cho bố ngay. Ông bố lập tức dạy Nam Lục một lời giải thích thoái thác, mặt khác lại gọi luật sư đến, lại đe Thạch Gia Ý, bảo cậu ta phải “Biết nguyên tắc”, “Lấy đại cục làm trọng”.

Ông ta lại tự mình đến, đi cùng Nam Lục và Thạch Gia Ý đến bệnh viện, làm bộ muốn thăm Dung Quân Tiện. Y tá chỉ nói: “Dung tiên sinh đang nghỉ ngơi, chỉ sợ vẫn chưa thể tiếp khách.”

Nam Lục và Thạch Gia Ý lo lắng: “Không còn gì đáng ngại chứ?”

—— mối quan tâm của bọ họ cũng không gạt người. Bây giờ bọn họ sợ Dung Quân Tiện xảy ra chuyện hơn bất kỳ ai. Ban đầu, bọn họ chỉ muốn đùa ác, để Dung Quân Tiện ăn chút đau khổ, nhưng chưa từng muốn hại Dung Quân Tiện nguy hiểm đến tính mạng.

Đúng lúc, cảnh sát từ bên ngoài đi tới, chỉ vào hai người nói: “Các cậu chính là Nam Lục và Thạch Gia Ý, đúng không?”

Hai người nhìn thấy cảnh sát, da lập tức kéo căng: “Ờ…”

Cảnh sát nói: “Vậy các cậu đến làm ghi chép đi.”

Nam Lục một mực chắc chắn, nói mình không biết gì cả.

Cảnh sát lại hỏi: “Vậy tại sao cậu phải nhờ nhân viên đưa cho Dung Quân Tiện?”

Nam Lục trả lời: “Tôi nghe nói anh ấy bị dị ứng, nên đưa thuốc chống dị ứng cho anh ấy. Tôi cũng đang dùng thuốc này.”

Cảnh sát nói: “Vậy cậu biết Dung Quân Tiện bị dị ứng paeonol không?”

Nam Lục vội nói: “Tất nhiên tôi không biết.”

“Thuốc uống chống dị ứng kia là cậu đưa đúng không?”

“Đúng thế.” Nam Lục trả lời.

Cảnh sát lại nói: “Như vậy, thuốc bôi thì sao?”

Nam Lục ngẩn người, nói: “Thuốc bôi? Tôi không biết.”

Mặt khác, Thạch Gia Ý cũng nói: “Tôi bỏ thêm tinh dầu vào, nhưng đây là vì tôi thích dùng tinh dầu. Tôi không biết Dung Quân Tiện dị ứng với tinh dầu này.”

Cảnh sát lại nói: “Cậu và Dung Quân Tiện từng có xích mích thật hả? Cậu còn từng hắt nước nóng lên người cậu ta?”

“Tôi không cố ý.” Thạch Gia ý giải thích, “Tôi chỉ không cẩn thận, nhưng tôi cũng chân thành xin lỗi anh ta rồi, cũng được anh ta tha thứ. Tôi và Dung Quân Tiện chẳng những không có hiềm khích, còn đăng bài công khai giảng hòa.”

Cảnh sát kiểm tra một phen, cũng cảm thấy lời giải thích của Thạch Gia Ý và Nam Lục không có vấn đề gì quá lớn. Anh ta cũng giải thích với Bạch Duy Minh: “Tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng cảnh sát phá án phải có chứng cứ. Bây giờ không có chứng cứ chứng minh họ cố tình. Hơn nữa, Dung Quân Tiện cũng không bị thương nặng. Cho nên, có thể chúng tôi không có cách nào lập án.”

Bạch Duy Minh dường như đã lường trước được kết quả này, lại mỉm cười, nói: “Nếu như có thể chứng mình họ cố tình, anh có chắc chắn đưa bọn họ đi ngồi tù không?”

Đối phương ngây ngẩn cả người.

Mạc Lệ An ở bên cạnh lại nói: “Boss à, thật ra cần gì phiền toái đến vậy… Thạch Gia Ý và Nam Lục không phải người bình thường. Bọn họ là nhân vật công chúng, bọn họ là minh tinh. Dung Quân Tiện càng không phải người bình thường, lại là đại minh tinh. Chuyện này chỉ cần tiết lộ đến bên truyền thông, tiếp đó dư luận thảo luận, đảm bảo Thạch Gia Ý và Nam Lục sau này cũng không dám gặp người, nhất định bị người ta chửi đến nỗi ra ngoài đi đổ rác cũng phải đeo khẩu trang.”

“Không thể thực hiện bạo lực mạng.” Bạch Duy Minh vỗ vỗ bả vai Mạc Lệ An.

Mạc Lệ An khẽ giật mình: “Hả? Ý của Boss là, không thể kích động dư luận, chúng ta nên đi theo trình tự chính nghĩa?”

“Không, ý của tôi là, dư luận đều là từng đợt, hôm nay dân mạng chửi cậu ta xong, ngày mai thay hot search, dân mạng lại chửi người khác. Không có ai sẽ bị dân mạng chửi quá một tuần.” Bạch Duy Minh thấm thía nói, “Trực tiếp đưa họ đi ngồi tù mấy năm vẫn thực tế hơn.”

Mọi người đều nói Dung Quân Tiện không dễ chọc, bởi vì cậu nóng tính.

Nhưng thật ra không dễ chọc nhất thoạt nhìn đều là người có tính tình tốt.

Tỉ như Bạch Duy Minh.



Bạch Duy Minh ôm bó hoa bách hợp tươi đi vào phòng bệnh. Dung Quân Tiện đang ngồi trên giường, bên giường là Thạch Gia Ý, Nam Lục còn có tổng giám đốc Cốc của Ảnh nghiệp Tứ thông.

Nhìn thấy những người này, Bạch Duy Minh nhíu mày, nghĩ thầm: Vu Tri Vụ đâu? Kêu cậu ta trông coi cho kỹ cũng không biết, sao lại để con ruồi bay vào.

Cốc tổng đứng lên, cười nói: “Bạch tiên sinh, ngài là quản lý quan hệ công chúng của anh Quân Tiện nhỉ?”

Bạch Duy Minh gật gật đầu, đặt hoa bách hợp lên giường, hỏi Dung Quân Tiện: “Tiểu Vu đâu?”

Dung Quân Tiện trả lời: “Vừa mới đi lấy báo cáo kiểm tra rồi.”

“Cậu ta lấy báo cáo làm gì? Gọi y tá đưa vào không được à.” Bạch Duy Minh vừa nghe đã cảm thấy đây là việc cớ “Điệu hổ ly sơn”, chắc chắn là Cốc tổng đầy bụng ý nghĩ xấu nghĩ cách, kêu Vu Tri Vụ đi, dễ chạy vào nói chuyện với Dung Quân Tiện.

Nam Lục và Thạch Gia Ý ngồi bên giường khóc nước mắt ngắn nước mắt dài, người biết nói là họ đến thăm bệnh, người không biết cho rằng họ đến khóc tang, rơi lệ không ngừng kêu khóc, miệng lại nói: “Bọn em thật sự không biết anh dị ứng với paeonol! Bọn em đáng chết! Anh hãy tha thứ cho bọn em!”

Bạch Duy Minh hiểu Dung Quân Tiện, nom là người tính tình kiên định, thật ra lại mềm lòng.

Dung Quân Tiện nói: “Bỏ đi, bỏ đi. Sao lại khóc to tiếng thế! Người không biết tưởng là tôi chết rồi!”

Bạch Duy Minh ngồi xuống bên giường, nói: “Nếu như không phải cố ý, vậy dĩ nhiên sẽ quên đi.”

Nam Lục và Thạch Gia ý vội vàng nói: “Bọn em thật sự không cố ý!”

Bạch Duy Minh nói: “Đáng tiếc, hình như tôi tìm được chứng cứ, chứng minh các cậu cố tình.”

Sắc mặt Nam Lục và Thạch Gia Ý cứng đờ: “Không thể nào… Sao có thể?”

Cốc tổng nói: “Đúng đấy, có phải hiểu lầm không?”

Dung Quân Tiện nghe lời nói của Bạch Duy Minh, lập tức trở nên giận không kìm được, quát: “Lời Bạch tiên sinh nói còn có thể là giả sao? Hai tên khốn các cậu! Mau xéo cho tôi!”

Nam Lục và Thạch Gia Ý đều đần mặt.

Điều này thực sự là tục ngữ có nói: Nếu muốn người khác không biết, thì đừng thiểu năng quá.

Thạch Gia Ý và Nam Lục để lộ sơ hở, tương đương với thấp hèn.

Nghe nói Dung Quân Tiện bị ốm, Bạch Duy Minh vội vàng rời khỏi trận đua ngựa Kỳ Tú, đến đây chăm sóc. Hội trưởng Tuyên cũng khẩn cấp chạy đến. Đáng tiếc anh ta không có máy bay trực thăng, bây giờ mới chạy tới. Anh ta mang theo giỏ hoa quả đến ngoài phòng bệnh, chợt nghe được tiếng người bên trong, chỉ nghe Bạch Duy Minh nói: “Các cậu từng dùng điện thoại của mình tìm kiếm trên mạng Dung Quân Tiện dị ứng mẫu đơn bì, cũng xem các bài báo như ‘Dung Quân Tiện bởi vì dị ứng đã từ bỏ đại ngôn nhãn hàng nội địa kem hoa mẫu đơn’, ‘Dung Quân Tiện cười nói về trải nghiệm dị ứng hoa mẫu đơn’. Sao có thể nói không cố ý?”

Hội trưởng Tuyên nghe nói như thế, hít sâu một hơi: Lại có chuyện độc ác đến vậy?

Cốc tổng cũng nghe được lời này, hít vào một hơi: Lại có hành động thiểu năng đến thế?

Chính xác, sau khi Đỗ Mạn Hoài nói Dung Quân Tiện dị ứng, hai người đã lên mạng tìm tòi tài liệu liên quan, biết Dung quân Tiện dị ứng với mẫu đơn bì. Nam Lục kinh ngạc nói: “Anh ta dị ứng mẫu đơn bì? Tôi nhớ trước đó tôi đưa cho anh ta một lọ thuốc mỡ, chính là có paeonol.”

Thạch Gia Ý nói: “Thật hả? Thảo nào da của anh ta lúc tốt lúc xấu, nói không chừng đó là…”

Nam Lục đảo mắt, nói: “Chỗ tôi vẫn còn có một lọ tinh dầu mẫu đơn này…”

Hai người hợp kế, nói muốn dùng cái này để chỉnh Dung Quân Tiện.

Bây giờ lại bại lộ rồi.

Hội trưởng Tuyên đứng ngoài cửa, chỉ nghe tiếng nói bên trong

—— “Em… em không phải… em không biết…”

“Còn có, các cậu còn tìm kiếm những thuốc dị ứng nào có chứa paeonol.” Giọng điệu Bạch Duy Minh không nhanh không chậm, “Đúng không?”

Giọng Thạch Gia Ý run lên: “Chuyện này không liên quan đến em. Em không đưa thuốc dị ứng.”

“Thạch Gia Ý! Cậu phủi sạch sẽ thật đấy!” Giọng Nam Lục trở nên bén nhọn.

Thạch Gia Ý run rẩy nói: “Nam Lục, những cái khác thì thôi. Đây là phạm tội! Tôi cũng không thể vì bố cậu là sếp tổng mà ôm lấy!”

Giọng Bạch Duy Minh ngày càng rõ ràng: “Đúng, suýt nữa tôi quên mất, Nam Lục là con riêng của Cốc tổng.”

Cốc tổng bất giác cao giọng đáp trả: “Phải, đây là con trai tôi! Hôm nay tôi nhất định phải bảo vệ nó! Cậu muốn động đến nó, là không thể nào! Trừ khi Ảnh nghiệp Tứ Thông đóng cửa!”

Hội trưởng Tuyên đứng ở bên ngoài nghĩ thầm: Ảnh nghiệp Tứ Thông đóng cửa? Đây là chuyện không thể nào ư? Nghe có vẻ như cũng không khó làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Tinh Pr

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook