Chương 75: Bạn học cũ
Nhà của Yan
21/07/2023
Vài ngày sau...
Tại buổi chụp hình tuyên truyền phim.
"Anh Quân Hạo, anh có thấy anh Tư Nhuệ đâu không ạ?" Nhân viên chạy lại hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Khi nãy anh Tư Nhuệ nhờ em đem thuốc đến chi ảnh, em tìm thấy thuốc rồi nhưng không thấy ảnh để đưa thuốc." Nhân viên nói ra nguyên nhân.
"Thuốc gì?" Lưu Quân Hạo xoay người lại.
"Thuốc dạ dày."
Lưu Quân Hạo nhíu mày.
"Cậu đưa thuốc cho tôi, tôi đưa anh ấy."
"Vậy nhờ anh, cảm ơn anh Quân Hạo."
Người nhân viên rời đi, Nghiêm Tư Nhuệ cũng từ nhà vệ sinh bước ra ngoài. Anh cảm giác sống lưng hơi lạnh, có chút không đúng lắm nha.
"Sao mọi người nhìn em thế? Điều hoà có thể tăng nhiệt đô xíu không, em có chút lạnh."
Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói, vừa quay lại bàn trang điểm của anh. Anh ngồi vào vị trí đã được một lúc, nhưng không thấy Trần Hy động tĩnh "Chị Hy, sao vậy ạ? Có thể bắt đầu trang điểm rồi."
"Kệ chị, chị muốn làm gì em đừng quản."
Trần Hy trả lời cọc cằn, đi sang chỗ khác.
Nghiêm Tư Nhuệ rén ngang, tay nhỏ khều khều Lưu Quân Hạo, anh nói thì thầm "Em vừa chọc chị Hy giận hả? Sao chị ấy lại thế kia?"
"Thuốc này là sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn gói thuốc trên tay của Lưu Quân Hạo, anh liền hiểu ra tại sao không khí căn phòng lại lạ đến thế. Chuyện anh bị đau dạ dày bị lộ rồi, chẳng trách mặt ai cũng hầm hầm giận.
"Bệnh cũ thôi, mọi người đừng căng thẳng quá."
"Anh đó, suốt ngày không quan tâm sức khoẻ của bản thân mình. Bệnh cũ là thế nào? Bệnh cũ bệnh mới đều là bệnh, anh giấu mọi người làm gì hả? Còn muốn quay tuyên truyền nữa."
Lưu Quân Hạo nói một hơi.
"Anh uống thuốc sẽ khỏi thôi."
"Em nói với đạo diễn hoãn lịch quay rồi."
"Không được, anh..." Nghiêm Tư Nhuệ đứng bật dậy, bụng lại đau quặng, anh đứng không vững.
Lưu Quân Hạo vội đứng dậy đỡ anh.
"Coi đi, tự mình coi bản thân thành bộ dạng gì mà còn đòi quay nữa?" Cậu tức giận nói, quay sang Trần Hy "Chị Hy, lấy dùm em cốc nước ấm."
Trần Hy lấy cốc nước đem tới, sau đó ra ngoài.
Lưu Quân Hạo dìu Nghiêm Tư Nhuệ xuống ghế.
"Được rồi, thuốc cũng uống rồi. Em đừng có cau mày nữa, em làm thế anh áp lực lắm đó." Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ, xoa nhẹ hai má của người đang cau có bên cạnh "Quân Hạo, em cười một cái đi được không ha? Em đừng giận mà, nha~"
Lưu Quân Hạo không đáp.
"Quân Hạo, anh đã là người bệnh mà em cũng không thể dỗ dành anh xíu sao? Còn giận anh nữa? Anh thật đáng thương a~" Nghiêm Tư Nhuệ đanh không lại, anh quyết ăn vạ mà khóc lóc.
"Anh đừng dùng chiêu này, không có tác dụng với em đâu. Anh rất là... ưm~"
Lưu Quân Hạo bất ngờ bị hôn.
"Hết giận anh được không?"
"Không được." Lưu Quân Hạo nói xong, một tay giữ lấy gáy Nghiêm Tư Nhuệ, hôn xuống.
Hai người dây dưa hồi lâu.
Cạch~ cửa phòng mở ra.'
"Tư Nhuệ, tôi nghe nói cậu bị..." người vừa bước chân vào vội bước ta "tôi.. tôi chưa thấy gì hết."
Rầm~ cửa phòng đóng lại.
Nghiêm Tư Nhuệ đẩy người ra.
"Em.. em đi xem ai thế kia."
"Người ta tìm anh mà?"
"Anh có kịp nhìn thấy sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ đỏ bừng mặt.
"Em không mở, đàn ông khác kiếm anh mà."
Nghiêm Tư Nhuệ tức muốn xì khói.
"Là ai hôn anh khiến người ta thấy hả?"
Anh nói xong, đánh mạnh vào vai Lưu Quân Hạo.
"Em có đi không? Không đi thì đừng nhìn mặt anh nữa, cái tên lưu manh thối tha nhà em."
Lưu Quân Hạo chịu thua trước vuốt mèo.
"Được, được anh đừng giận, em đi mở cửa."
Cậu chán nản ra mở cửa, cậu cũng muốn xem ai lại phá hỏng chuyện tốt của mình nha.
Cửa mở ra..
"Anh là?"
"Tôi.. tôi là bạn học của Tư Nhuệ." Người kia xấu hổ đỏ bừng mặt, lúng túng trả lời "Tôi làm việc ở đây, nghe tin cậu ấy không khoẻ nên..."
Lưu Quân Hạo khoang tay trước ngực, cậu đánh giá người trước mặt một lượt, cậu nói: "Nếu là bạn học thì vào đi, anh còn đứng ngoài cửa thì tôi sẽ bị Tư Nhuệ đánh một trận đó."
Người kia gật nhẹ đầu, lách nhẹ đi qua.
"A Nhuệ."
"Hào Vũ, sao cậu lại ở đây?" Nghiêm Hào Tường bất ngờ, anh chạy đến ôm người bạn học cũ.
"Tôi làm việc ở đây."
Lưu Quân Hạo nhìn một màng ôm ấp, vội chạy đến tách cả hai ra "Gặp nhau vui vẻ chào hỏi là được, không nhất thiết phải ôm đâu."
"Em đi lấy nước đi." Nghiêm Tư Nhuệ khó xử, đuổi khéo Lưu Quân Hạo, sau đó nói với Trần Hào Vũ "Xin lỗi cậu, thằng nhóc không hiểu chuyện, khiến cậu chê cười rồi."
"Haha~ không sao, ai mà không có lúc ghen tuông thế kia chứ." Trần Hào Vũ lịch sự đáp.
"Cậu hiểu là được rồi."
"Chỉ là, tớ khá bất ngờ khi cậu và Quân Hạo lại là mối quan hệ đó thôi." Trần Hào Vũ thẳng thắn bày tỏ quan điểm, cậu thật sự khá bất ngờ.
"Duyên số cả thôi."
"Hai người bao lâu rồi?"
"Nếu không tính thời gian đổ vỡ, thì khoảng gần 4 năm. Còn nếu như tính thời gian quay lại, thì chỉ là khoảng thời gian gần đây thôi."
Trần Hào Vũ gật nhẹ, suy ngẫm một chút.
"Lẽ nào.. là khoảng thời gian cậu ở ẩn?"
"Ừm..."
Tại buổi chụp hình tuyên truyền phim.
"Anh Quân Hạo, anh có thấy anh Tư Nhuệ đâu không ạ?" Nhân viên chạy lại hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Khi nãy anh Tư Nhuệ nhờ em đem thuốc đến chi ảnh, em tìm thấy thuốc rồi nhưng không thấy ảnh để đưa thuốc." Nhân viên nói ra nguyên nhân.
"Thuốc gì?" Lưu Quân Hạo xoay người lại.
"Thuốc dạ dày."
Lưu Quân Hạo nhíu mày.
"Cậu đưa thuốc cho tôi, tôi đưa anh ấy."
"Vậy nhờ anh, cảm ơn anh Quân Hạo."
Người nhân viên rời đi, Nghiêm Tư Nhuệ cũng từ nhà vệ sinh bước ra ngoài. Anh cảm giác sống lưng hơi lạnh, có chút không đúng lắm nha.
"Sao mọi người nhìn em thế? Điều hoà có thể tăng nhiệt đô xíu không, em có chút lạnh."
Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói, vừa quay lại bàn trang điểm của anh. Anh ngồi vào vị trí đã được một lúc, nhưng không thấy Trần Hy động tĩnh "Chị Hy, sao vậy ạ? Có thể bắt đầu trang điểm rồi."
"Kệ chị, chị muốn làm gì em đừng quản."
Trần Hy trả lời cọc cằn, đi sang chỗ khác.
Nghiêm Tư Nhuệ rén ngang, tay nhỏ khều khều Lưu Quân Hạo, anh nói thì thầm "Em vừa chọc chị Hy giận hả? Sao chị ấy lại thế kia?"
"Thuốc này là sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn gói thuốc trên tay của Lưu Quân Hạo, anh liền hiểu ra tại sao không khí căn phòng lại lạ đến thế. Chuyện anh bị đau dạ dày bị lộ rồi, chẳng trách mặt ai cũng hầm hầm giận.
"Bệnh cũ thôi, mọi người đừng căng thẳng quá."
"Anh đó, suốt ngày không quan tâm sức khoẻ của bản thân mình. Bệnh cũ là thế nào? Bệnh cũ bệnh mới đều là bệnh, anh giấu mọi người làm gì hả? Còn muốn quay tuyên truyền nữa."
Lưu Quân Hạo nói một hơi.
"Anh uống thuốc sẽ khỏi thôi."
"Em nói với đạo diễn hoãn lịch quay rồi."
"Không được, anh..." Nghiêm Tư Nhuệ đứng bật dậy, bụng lại đau quặng, anh đứng không vững.
Lưu Quân Hạo vội đứng dậy đỡ anh.
"Coi đi, tự mình coi bản thân thành bộ dạng gì mà còn đòi quay nữa?" Cậu tức giận nói, quay sang Trần Hy "Chị Hy, lấy dùm em cốc nước ấm."
Trần Hy lấy cốc nước đem tới, sau đó ra ngoài.
Lưu Quân Hạo dìu Nghiêm Tư Nhuệ xuống ghế.
"Được rồi, thuốc cũng uống rồi. Em đừng có cau mày nữa, em làm thế anh áp lực lắm đó." Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ, xoa nhẹ hai má của người đang cau có bên cạnh "Quân Hạo, em cười một cái đi được không ha? Em đừng giận mà, nha~"
Lưu Quân Hạo không đáp.
"Quân Hạo, anh đã là người bệnh mà em cũng không thể dỗ dành anh xíu sao? Còn giận anh nữa? Anh thật đáng thương a~" Nghiêm Tư Nhuệ đanh không lại, anh quyết ăn vạ mà khóc lóc.
"Anh đừng dùng chiêu này, không có tác dụng với em đâu. Anh rất là... ưm~"
Lưu Quân Hạo bất ngờ bị hôn.
"Hết giận anh được không?"
"Không được." Lưu Quân Hạo nói xong, một tay giữ lấy gáy Nghiêm Tư Nhuệ, hôn xuống.
Hai người dây dưa hồi lâu.
Cạch~ cửa phòng mở ra.'
"Tư Nhuệ, tôi nghe nói cậu bị..." người vừa bước chân vào vội bước ta "tôi.. tôi chưa thấy gì hết."
Rầm~ cửa phòng đóng lại.
Nghiêm Tư Nhuệ đẩy người ra.
"Em.. em đi xem ai thế kia."
"Người ta tìm anh mà?"
"Anh có kịp nhìn thấy sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ đỏ bừng mặt.
"Em không mở, đàn ông khác kiếm anh mà."
Nghiêm Tư Nhuệ tức muốn xì khói.
"Là ai hôn anh khiến người ta thấy hả?"
Anh nói xong, đánh mạnh vào vai Lưu Quân Hạo.
"Em có đi không? Không đi thì đừng nhìn mặt anh nữa, cái tên lưu manh thối tha nhà em."
Lưu Quân Hạo chịu thua trước vuốt mèo.
"Được, được anh đừng giận, em đi mở cửa."
Cậu chán nản ra mở cửa, cậu cũng muốn xem ai lại phá hỏng chuyện tốt của mình nha.
Cửa mở ra..
"Anh là?"
"Tôi.. tôi là bạn học của Tư Nhuệ." Người kia xấu hổ đỏ bừng mặt, lúng túng trả lời "Tôi làm việc ở đây, nghe tin cậu ấy không khoẻ nên..."
Lưu Quân Hạo khoang tay trước ngực, cậu đánh giá người trước mặt một lượt, cậu nói: "Nếu là bạn học thì vào đi, anh còn đứng ngoài cửa thì tôi sẽ bị Tư Nhuệ đánh một trận đó."
Người kia gật nhẹ đầu, lách nhẹ đi qua.
"A Nhuệ."
"Hào Vũ, sao cậu lại ở đây?" Nghiêm Hào Tường bất ngờ, anh chạy đến ôm người bạn học cũ.
"Tôi làm việc ở đây."
Lưu Quân Hạo nhìn một màng ôm ấp, vội chạy đến tách cả hai ra "Gặp nhau vui vẻ chào hỏi là được, không nhất thiết phải ôm đâu."
"Em đi lấy nước đi." Nghiêm Tư Nhuệ khó xử, đuổi khéo Lưu Quân Hạo, sau đó nói với Trần Hào Vũ "Xin lỗi cậu, thằng nhóc không hiểu chuyện, khiến cậu chê cười rồi."
"Haha~ không sao, ai mà không có lúc ghen tuông thế kia chứ." Trần Hào Vũ lịch sự đáp.
"Cậu hiểu là được rồi."
"Chỉ là, tớ khá bất ngờ khi cậu và Quân Hạo lại là mối quan hệ đó thôi." Trần Hào Vũ thẳng thắn bày tỏ quan điểm, cậu thật sự khá bất ngờ.
"Duyên số cả thôi."
"Hai người bao lâu rồi?"
"Nếu không tính thời gian đổ vỡ, thì khoảng gần 4 năm. Còn nếu như tính thời gian quay lại, thì chỉ là khoảng thời gian gần đây thôi."
Trần Hào Vũ gật nhẹ, suy ngẫm một chút.
"Lẽ nào.. là khoảng thời gian cậu ở ẩn?"
"Ừm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.