Chương 46: Sân bay (3) thế giới bỏ rơi em rồi
Nhà của Yan
27/06/2023
Lưu Quân Hạo đi đến, mọi người còn lại cũng tự ý thức mà lùi sang một bên. Mã Khuynh Xuyên hoàn thành nhiệm vụ hộ tống người, cũng lùi vào vị trí những người khán giả bên ngoài để quan sát tình hình.
"Tư Nhuệ, anh bị ép đúng không?"
Câu đầu tiên của Lưu Quân Hạo nói ra đã vào thẳng vấn đề, cậu chính là không tin được việc Nghiêm Tư Nhuệ đột nhiên lại thay đổi lớn đến mức đáng sợ như thế. Một cô bạn gái từ đâu rơi xuống đã khó hiểu, hiện tại lại gấp gáp ra nước ngoài lại càng khiến cho mọi chuyện vô lý hơn.
"Không ai ép cả." – Nghiêm Tư Nhuệ không chút do dự trả lời.
"Nói dối, sự việc của cô gái kia và anh vừa mới xảy ra cách đây vài tiếng đồng hồ. Bây giờ anh đã vội vàng sang nước ngoài, rõ ràng là anh đang cố ý tránh né em nên mới gấp thế."
Quả thật lời nói của Lưu Quân Hạo đều đúng, nhưng mà mọi chuyện đã lỡ hết thì cũng không thể nào giải thích tiếp nữa.
Nghiêm Tư Nhuệ không cho phép bản thân do dự, sợ sự do dự của anh sẽ làm ảnh hưởng đến Quân Hạo mà anh yêu thương nhất thôi.
"Lý do? Chắc cậu cũng nên sớm đoán được rồi chứ. Tôi và tiểu Doanh đã có con, chúng tôi muốn ra nước ngoài xây dựng mái ấm gia đình, cho đứa bé một ngôi nhà ấm áp."
Nghiêm Tư Nhuệ càng nói càng bị nhập theo tiết tấu câu chuyện, dáng vẻ bất cần xem thường càng lộ rõ hơn trên gương mặt của anh.
"Tôi và cậu đều là nghệ sĩ, cậu biết nếu chuyện tôi có con lộ ra ngoài thì cả tôi, tiểu Doanh và đứa bé sắp sửa chào đời sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà đúng không?"
"Là một người cha, tôi không muốn con của tôi phải bị dư luận mắng chửi."
Lưu Quân Hạo nghe hết một tràn của Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói, nhưng không đọng lại chút câu chữ nào trong đầu của cậu.
"Tư Nhuệ, anh đừng diễn nữa."
"Anh thật sự không diễn."
"Em sẽ không buông tay đâu, em sẽ không mắc lừa anh đâu. Dù anh có nói gì, có làm gì đi nữa em cũng sẽ không tin đâu." – Lưu Quân Hạo tiến đến kéo Nghiêm Tư Nhuệ vào lòng, siết chặt cái ôm như muốn nghiền nát người – "Anh chắc chắn là có lý do, em sẽ đợi đến khi anh có thể chia sẻ lý do đó với em. Đến lúc đó, em và anh sẽ cùng nhau ngồi xuống giải quyết vấn đề."
Nếu hỏi Nghiêm Tư Nhuệ nghe những lời này có đau lòng không?
Thì câu trả lời chính là 'Có'.
Anh rất đau lòng là đằng khác, còn gì đau hơn kẻ đang yêu lại ép chính mình phải ngừng yêu. Còn gì đau hơn khi phải che đi cảm xúc thật, đóng vai kẻ vô tình trong khi ngọn lửa tình vẫn còn đang bùng cháy mãnh liệt bên trong trái tim.
Anh khao khát bản thân có thể đáp trả cái ôn đang run rẩy của Quân Hạo dành cho anh, anh càng thèm được dùi mặt mình vào trong lồng ngực của Quân Hạo mà khóc hết những uất ức cậu đang chịu đựng một mình.
Nhưng...
Ước muốn là thế, khao khát mong cầu cũng chỉ đành gạt bỏ đi hết trong giây phút này.
Nghiêm Tư Nhuệ đẩy Lưu Quân Hạo ra.
"Quân Hạo, tôi sai và có lỗi trong việc trêu đùa tình cảm của em nhưng mà Quân Hạo à,..." - Đoạn nói đến đây, Nghiêm Tư Nhuệ hơi khựng lại khi vô tình nhìn trúng mu bàn tay của Lưu Quân Hạo đang có dấu hiệu sưng phù nhẹ, có thể đoán ra là do việc tự ý rút ống truyền dịch sai cách tạo ra.
Hít sâu một hơi, cậu lại nói tiếp.
"Em có thể nào nghĩ đến tình nghĩa chúng ta suốt bao nhiêu năm qua mà buông tay tôi một lần thôi." – ánh mắt và giọng điệu của Nghiêm Tư Nhuệ thành khẩn đến đáng thương – "Được không hả? Quân Hạo, tôi xin em đấy."
"Anh xin em sao?" – Lưu Quân Hạo liếm nhẹ môi, cười một cách chua xót cho chính anh – "Tư Nhuệ, rõ ràng người bị bỏ rơi là em mà. Em mới là kẻ đáng thương, đang thành khẩn xin anh đừng bỏ rơi em mà anh, sao anh lại đổi vị trí rồi?"
Đau, tim thật sự đau vô cùng.
"Nghiêm Tư Nhuệ, anh xem em như trò vui mà anh đang chơi hay sao? Anh xin em buông tay với lý do không chút chính đáng, anh có thể nghĩ về một đứa trẻ sẽ bị tổn thương." – phút chốc giọng của Lưu Quân Hạo trở nên khàn đặc – "Vậy còn em thì sao? Em xứng đáng để chịu tổn thương, phải chịu anh dày vò sao anh?"
"Xin lỗi."
"Anh đừng xin lỗi nữa..." – Lưu Quân Hạo nói không nên lời, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ – "Em không cần biết nguyên nhân gì khiến anh rời đi, em chỉ muốn anh cho em một câu trả lời cuối cùng."
Nhịp tim của Nghiêm Tư Nhuệ chậm đi một nhịp, anh lần đầu tiên thấy ánh lạnh lẽo toát ra từ Lưu Quân Hạo như thế này.
Im lặng nghe tiếp.
"Anh ở lại, dù có xảy ra bất cứ điều gì em cũng sẽ chấp nhận và đối diện với anh. Còn nếu như hôm nay, anh bước qua cánh cửa kia đi Pháp thì..."
Còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Tư Nhuệ đã chen vào nói – "Không cần nói nữa, hôm nay anh chắc chắn sẽ đi Pháp."
Các thành viên còn lại ngẩn người tại chỗ.
Không gian ở sân bay nhộn nhịp, ồn ào nhưng tại khoảnh khắc này lại tĩnh lặng lạ thường.
"Được, em hiểu rồi." – Lời nói của Lưu Quân Hạo nhẹ nhàng đến bất ngờ, không nghe ra sự giận dữ hay đau buồn trong đó. Cậu đứng trước mặt Nghiêm Tư Nhuệ, khẽ cúi người xuống giống như cách một cận vệ cúi đầu trước đức vua thân yêu, đáng kính trọng của nhất của hắn – "Cảm ơn thời gian qua đã cho em được yêu anh, cảm ơn đã ở cạnh em trong khoảng thời gian qua." Đoạn nói đến đây, Lưu Quân Hạo đứng thẳng người dậy nhìn thật sâu vào đôi mắt của Nghiêm Tư Nhuệ "Xin lỗi đã làm phiền thời gian và quấy rầy đến cuộc sống của anh."
Nghiêm Tư Nhuệ không thay đổi sắc mặt, giữ vững thái độ dửng dưng, anh không dám thả lỏng bản thân vào giây phút này. Sợ chỉ cần một chút giao động, thì cảm xúc kìm nén trong lòng từ nãy giờ sẽ vỡ oà như thác đổ mất.
Lưu Quân Hạo nhìn chằm chằm Nghiêm Tư Nhuệ, cậu trông chờ vào sự giao động của người con trai trước mặt cậu.
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng bị tiếng phát thông báo tại sân bay kéo khỏi suy nghĩ, chuyến bay TQ - P sắp đến giờ khởi hành, cần tập trung hành khách.
"Đến giờ đi phải vào trong rồi, em phải đi đây." – Nghiêm Tư Nhuệ nói với các anh em một lượt, sau đó dừng lại ở chỗ Lưu Quân Hạo – "Cảm ơn em đã đến tiễn anh lần này."
Lưu Quân Hạo không trả lời, bàn tay giơ lên áp vào gương mặt của Nghiêm Tư Nhuệ. Chỉ là một cái chạm thoáng qua, sau đó liền thu tay lại, mỉm cười nhẹ, chấp nhận hiện thực.
Nghiêm Tư Nhuệ quay người đi, cái quay đầu kéo theo từng đợt nước mắt ngấn lên rơi xuống.
1 bước....
2 bước...
"Tư Nhuệ... anh không được đi. Em không cho phép anh đi, anh ở lại đi mà." – Lưu Quân Hạo kêu to một tiếng, xông lên trước ôm lấy Tư Nhuệ từ phía sau, thì thầm giống như cầu khẩn, “Không được đi, không được rời khỏi em,..."
"Mời hành khách của chuyến bay xx khởi hành từ BJ đến F nhanh đến cửa máy bay Xx, chuyến bay chúng tôi chuẩn bị cất cánh."
Tiếng thông báo lần nữa vang lên.
Nghiêm Tư Nhuệ dùng hết sức gỡ vòng tay của Lưu Quân Hạo ra, dùng lực mạnh, sau khi thoát khỏi cái vòng tay, cậu liền chạy đi không dám nhìn lại phía sau.
"TƯ NHUỆ,... NGHIÊM TƯ NHUỆ, anh đừng đi mà, Quân Hạo xin anh đó." – Lưu Quân Hạo gào lên trong tuyệt vọng, bản thân bị Trương Thiệu Viễn và Đinh Hoài Du giữ lại.
"Quân Hạo, em bình tĩnh đi." – Mọi người ra sức chấn an cảm xúc cho em út.
Trơ mắt nhìn theo bóng dáng Nghiêm Tư Nhuệ từng bước một biến mất, thế giới xung quanh của Lưu Quân Hạo cũng trở nên xám xịt.
Thế giới của cậu đi rồi, thế giới đó mãi mãi sẽ không cần có cậu nữa.
- ------------
Nghiêm Tư Nhuệ sau khi lên máy bay, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi như suối. Anh nhìn về phía cửa sổ bay, bầu trời đen kịt như tâm trạng u tối, âm u của cậu lúc này.
Quân Hạo, anh xin lỗi...
Bảo bối, anh mong cho em có một tương lai sáng lạn, mong cho em vui vẻ bình an. Còn về phần anh, hãy để cho cuộc sống trừng phạt anh đi.
Anh tồi quá.
Lại để cho người tốt như em phải khóc vì anh.
Cho nên hãy trừng phạt anh bằng cuộc sống âm u, cô độc không có em cả cuộc đời này thôi…
Chỉ cần em sống tốt hơn anh, bảo bối…
Em nhất định phải sống thật hạnh phúc đó nha.
Mọi người sẽ thay anh yêu em, thay anh bảo vệ em thật tốt thôi.
"Tư Nhuệ, anh bị ép đúng không?"
Câu đầu tiên của Lưu Quân Hạo nói ra đã vào thẳng vấn đề, cậu chính là không tin được việc Nghiêm Tư Nhuệ đột nhiên lại thay đổi lớn đến mức đáng sợ như thế. Một cô bạn gái từ đâu rơi xuống đã khó hiểu, hiện tại lại gấp gáp ra nước ngoài lại càng khiến cho mọi chuyện vô lý hơn.
"Không ai ép cả." – Nghiêm Tư Nhuệ không chút do dự trả lời.
"Nói dối, sự việc của cô gái kia và anh vừa mới xảy ra cách đây vài tiếng đồng hồ. Bây giờ anh đã vội vàng sang nước ngoài, rõ ràng là anh đang cố ý tránh né em nên mới gấp thế."
Quả thật lời nói của Lưu Quân Hạo đều đúng, nhưng mà mọi chuyện đã lỡ hết thì cũng không thể nào giải thích tiếp nữa.
Nghiêm Tư Nhuệ không cho phép bản thân do dự, sợ sự do dự của anh sẽ làm ảnh hưởng đến Quân Hạo mà anh yêu thương nhất thôi.
"Lý do? Chắc cậu cũng nên sớm đoán được rồi chứ. Tôi và tiểu Doanh đã có con, chúng tôi muốn ra nước ngoài xây dựng mái ấm gia đình, cho đứa bé một ngôi nhà ấm áp."
Nghiêm Tư Nhuệ càng nói càng bị nhập theo tiết tấu câu chuyện, dáng vẻ bất cần xem thường càng lộ rõ hơn trên gương mặt của anh.
"Tôi và cậu đều là nghệ sĩ, cậu biết nếu chuyện tôi có con lộ ra ngoài thì cả tôi, tiểu Doanh và đứa bé sắp sửa chào đời sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà đúng không?"
"Là một người cha, tôi không muốn con của tôi phải bị dư luận mắng chửi."
Lưu Quân Hạo nghe hết một tràn của Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói, nhưng không đọng lại chút câu chữ nào trong đầu của cậu.
"Tư Nhuệ, anh đừng diễn nữa."
"Anh thật sự không diễn."
"Em sẽ không buông tay đâu, em sẽ không mắc lừa anh đâu. Dù anh có nói gì, có làm gì đi nữa em cũng sẽ không tin đâu." – Lưu Quân Hạo tiến đến kéo Nghiêm Tư Nhuệ vào lòng, siết chặt cái ôm như muốn nghiền nát người – "Anh chắc chắn là có lý do, em sẽ đợi đến khi anh có thể chia sẻ lý do đó với em. Đến lúc đó, em và anh sẽ cùng nhau ngồi xuống giải quyết vấn đề."
Nếu hỏi Nghiêm Tư Nhuệ nghe những lời này có đau lòng không?
Thì câu trả lời chính là 'Có'.
Anh rất đau lòng là đằng khác, còn gì đau hơn kẻ đang yêu lại ép chính mình phải ngừng yêu. Còn gì đau hơn khi phải che đi cảm xúc thật, đóng vai kẻ vô tình trong khi ngọn lửa tình vẫn còn đang bùng cháy mãnh liệt bên trong trái tim.
Anh khao khát bản thân có thể đáp trả cái ôn đang run rẩy của Quân Hạo dành cho anh, anh càng thèm được dùi mặt mình vào trong lồng ngực của Quân Hạo mà khóc hết những uất ức cậu đang chịu đựng một mình.
Nhưng...
Ước muốn là thế, khao khát mong cầu cũng chỉ đành gạt bỏ đi hết trong giây phút này.
Nghiêm Tư Nhuệ đẩy Lưu Quân Hạo ra.
"Quân Hạo, tôi sai và có lỗi trong việc trêu đùa tình cảm của em nhưng mà Quân Hạo à,..." - Đoạn nói đến đây, Nghiêm Tư Nhuệ hơi khựng lại khi vô tình nhìn trúng mu bàn tay của Lưu Quân Hạo đang có dấu hiệu sưng phù nhẹ, có thể đoán ra là do việc tự ý rút ống truyền dịch sai cách tạo ra.
Hít sâu một hơi, cậu lại nói tiếp.
"Em có thể nào nghĩ đến tình nghĩa chúng ta suốt bao nhiêu năm qua mà buông tay tôi một lần thôi." – ánh mắt và giọng điệu của Nghiêm Tư Nhuệ thành khẩn đến đáng thương – "Được không hả? Quân Hạo, tôi xin em đấy."
"Anh xin em sao?" – Lưu Quân Hạo liếm nhẹ môi, cười một cách chua xót cho chính anh – "Tư Nhuệ, rõ ràng người bị bỏ rơi là em mà. Em mới là kẻ đáng thương, đang thành khẩn xin anh đừng bỏ rơi em mà anh, sao anh lại đổi vị trí rồi?"
Đau, tim thật sự đau vô cùng.
"Nghiêm Tư Nhuệ, anh xem em như trò vui mà anh đang chơi hay sao? Anh xin em buông tay với lý do không chút chính đáng, anh có thể nghĩ về một đứa trẻ sẽ bị tổn thương." – phút chốc giọng của Lưu Quân Hạo trở nên khàn đặc – "Vậy còn em thì sao? Em xứng đáng để chịu tổn thương, phải chịu anh dày vò sao anh?"
"Xin lỗi."
"Anh đừng xin lỗi nữa..." – Lưu Quân Hạo nói không nên lời, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ – "Em không cần biết nguyên nhân gì khiến anh rời đi, em chỉ muốn anh cho em một câu trả lời cuối cùng."
Nhịp tim của Nghiêm Tư Nhuệ chậm đi một nhịp, anh lần đầu tiên thấy ánh lạnh lẽo toát ra từ Lưu Quân Hạo như thế này.
Im lặng nghe tiếp.
"Anh ở lại, dù có xảy ra bất cứ điều gì em cũng sẽ chấp nhận và đối diện với anh. Còn nếu như hôm nay, anh bước qua cánh cửa kia đi Pháp thì..."
Còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Tư Nhuệ đã chen vào nói – "Không cần nói nữa, hôm nay anh chắc chắn sẽ đi Pháp."
Các thành viên còn lại ngẩn người tại chỗ.
Không gian ở sân bay nhộn nhịp, ồn ào nhưng tại khoảnh khắc này lại tĩnh lặng lạ thường.
"Được, em hiểu rồi." – Lời nói của Lưu Quân Hạo nhẹ nhàng đến bất ngờ, không nghe ra sự giận dữ hay đau buồn trong đó. Cậu đứng trước mặt Nghiêm Tư Nhuệ, khẽ cúi người xuống giống như cách một cận vệ cúi đầu trước đức vua thân yêu, đáng kính trọng của nhất của hắn – "Cảm ơn thời gian qua đã cho em được yêu anh, cảm ơn đã ở cạnh em trong khoảng thời gian qua." Đoạn nói đến đây, Lưu Quân Hạo đứng thẳng người dậy nhìn thật sâu vào đôi mắt của Nghiêm Tư Nhuệ "Xin lỗi đã làm phiền thời gian và quấy rầy đến cuộc sống của anh."
Nghiêm Tư Nhuệ không thay đổi sắc mặt, giữ vững thái độ dửng dưng, anh không dám thả lỏng bản thân vào giây phút này. Sợ chỉ cần một chút giao động, thì cảm xúc kìm nén trong lòng từ nãy giờ sẽ vỡ oà như thác đổ mất.
Lưu Quân Hạo nhìn chằm chằm Nghiêm Tư Nhuệ, cậu trông chờ vào sự giao động của người con trai trước mặt cậu.
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng bị tiếng phát thông báo tại sân bay kéo khỏi suy nghĩ, chuyến bay TQ - P sắp đến giờ khởi hành, cần tập trung hành khách.
"Đến giờ đi phải vào trong rồi, em phải đi đây." – Nghiêm Tư Nhuệ nói với các anh em một lượt, sau đó dừng lại ở chỗ Lưu Quân Hạo – "Cảm ơn em đã đến tiễn anh lần này."
Lưu Quân Hạo không trả lời, bàn tay giơ lên áp vào gương mặt của Nghiêm Tư Nhuệ. Chỉ là một cái chạm thoáng qua, sau đó liền thu tay lại, mỉm cười nhẹ, chấp nhận hiện thực.
Nghiêm Tư Nhuệ quay người đi, cái quay đầu kéo theo từng đợt nước mắt ngấn lên rơi xuống.
1 bước....
2 bước...
"Tư Nhuệ... anh không được đi. Em không cho phép anh đi, anh ở lại đi mà." – Lưu Quân Hạo kêu to một tiếng, xông lên trước ôm lấy Tư Nhuệ từ phía sau, thì thầm giống như cầu khẩn, “Không được đi, không được rời khỏi em,..."
"Mời hành khách của chuyến bay xx khởi hành từ BJ đến F nhanh đến cửa máy bay Xx, chuyến bay chúng tôi chuẩn bị cất cánh."
Tiếng thông báo lần nữa vang lên.
Nghiêm Tư Nhuệ dùng hết sức gỡ vòng tay của Lưu Quân Hạo ra, dùng lực mạnh, sau khi thoát khỏi cái vòng tay, cậu liền chạy đi không dám nhìn lại phía sau.
"TƯ NHUỆ,... NGHIÊM TƯ NHUỆ, anh đừng đi mà, Quân Hạo xin anh đó." – Lưu Quân Hạo gào lên trong tuyệt vọng, bản thân bị Trương Thiệu Viễn và Đinh Hoài Du giữ lại.
"Quân Hạo, em bình tĩnh đi." – Mọi người ra sức chấn an cảm xúc cho em út.
Trơ mắt nhìn theo bóng dáng Nghiêm Tư Nhuệ từng bước một biến mất, thế giới xung quanh của Lưu Quân Hạo cũng trở nên xám xịt.
Thế giới của cậu đi rồi, thế giới đó mãi mãi sẽ không cần có cậu nữa.
- ------------
Nghiêm Tư Nhuệ sau khi lên máy bay, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi như suối. Anh nhìn về phía cửa sổ bay, bầu trời đen kịt như tâm trạng u tối, âm u của cậu lúc này.
Quân Hạo, anh xin lỗi...
Bảo bối, anh mong cho em có một tương lai sáng lạn, mong cho em vui vẻ bình an. Còn về phần anh, hãy để cho cuộc sống trừng phạt anh đi.
Anh tồi quá.
Lại để cho người tốt như em phải khóc vì anh.
Cho nên hãy trừng phạt anh bằng cuộc sống âm u, cô độc không có em cả cuộc đời này thôi…
Chỉ cần em sống tốt hơn anh, bảo bối…
Em nhất định phải sống thật hạnh phúc đó nha.
Mọi người sẽ thay anh yêu em, thay anh bảo vệ em thật tốt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.