Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 270: Dương Minh hỏi đạo

Tặc Mi Thử Nhãn

18/08/2015

Quan viên Bất hạnh bị pháo Phật Lãng Cơ bắn trúng được người đỡ tới giữa doanh địa, Tần Kham nhíu mày nhìn quả trứng xui xẻo này, chỉ thấy hắn thần thái chật vật, cả người cháy đen bốc khói, quan bào màu xanh lục bị cháy đen, dĩ nhiên nhìn không ra mặt mày, cả người giống như củ khoai nướng được bới ra từ đống lửa.

Tần Kham nhíu mày.

Không nghĩ ra vị này là đại thần nào trong triều? Nhìn màu của quan y, phẩm cấp tựa hồ không cao, vô duyên vô cớ sao lại xuất hiện trong rừng cây ngoại ô ăn một pháo?

Cái này cần nhân phẩm thấp tới trình độ nào mới có thể gặp phải tai họa bất ngờ này.

Vui sướng khi người gặp họa nhìn Diệp Cận Tuyền, Tần Kham cười nói: "Ngươi xong rồi, ngươi gây ra đại sự rồi."

Diệp Cận Tuyền lạnh lùng nói: "Ta không liên quan, ngươi mới xong rồi, vừa rồi pháo đó là ngươi châm lửa."

Hai người rất không có nhân phẩm đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cãi cả nửa ngày kết quả là tan rã trong không vui.

May mắn quan viên bị bắn trúng vẫn sống, chẳng những còn sống, hơn nữa sống rất không tồi, miệng há to thở ra từng luồng khói đen dày đặc, quan viên ho khan một trận rồi hổn hển mở miệng

"Hảo pháo! . . . Tên vương bát đản nào bắn thế?"

Diệp Cận Tuyền chưa kịp phản ứng thì Tần Kham đã chắp tay với hắn, vẻ mặt khâm phục tôn kính nói: "Pháo pháp của Sư thúc ngày càng tinh tiến, có thể nói là thiện xạ."

Diệp Cận Tuyền nghẹn họng trân trối: ". . ."

Tần Kham cười xấu xa, đệ tử nhập thất của Trương tông sư xem ra kinh nghiệm đấu tranh trong cuộc sống vẫn rất không đủ.

Quan viên bị ăn pháo cuối cùng trợn mắt nhìn Diệp Cận Tuyền, trên khuôn mặt đen xì không nhìn rõ là hỉ hay nộ, chỉ thấy một đôi con ngươi trắng bệch lườm hắn: "Hảo pháo! Cố ý bắn đúng không?"

"Lỡ tay."

Lỡ tay là một từ tốt, ý tứ đại khái gần như là chó ngáp phải ruồi.,

Tần Kham vội vàng nói sang chuyện khác, để tránh làm thức tỉnh ký ức đòi tiền buồi thường thuốc men của vị quan viên này.

Chắp tay, Tần Kham khách khí hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo vị đại nhân này. . ."

Quan phục Lục bào là quan giai khá thấp trong phẩm giai của Đại Minh, nhưng vị quan viên này lại giống như mình là quan to mặc phi bào nhất phẩm trong triều, hoàn toàn không nhìn kỳ lân phục đỏ thẫm mà Tần Kham mặc, mắt hắn thậm chí còn không thèm liếc Tần Kham lấy một cái, ngược lại cảm thấy hứng thú với hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ trước mặt hắn hơn.

"Đây không phải hỏa pháo Đại Minh ta chế tạo, xuất từ của chúng là từ đâu?" Quan viên cúi người cẩn thận quan sát hai khẩu pháo.

Tần Kham thấy hắn có thể đi cũng có thể cúi người, cuối cùng xác định hắn không chịu thương tổn gì, chắc một pháo vừa rồi nhiều lắm chỉ chấn cho hắn hôn mê, nếu không đạn sắt thực sự nện lên người, hiện tại việc Tần Kham nên làm là phân phó người phía dưới đào hầm để hủy thi diệt tích, chứ không phải bị quả trứng xui xẻo này phớt lờ.

"Nó xuất phát từ Phật Lãng Cơ." Diệp Cận Tuyền ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Quan viên giật mình, có chút cảm khái nói: "Không ngờ quốc gia man di phương tay lại có thể làm ra hỏa khí bá đạo tinh xảo như vậy, Đại Minh chỉ khư khư nép mình trong góc, cái gọi là 'Thiên hạ', há chỉ có mỗi Đại Minh ta?"

Tần Kham không khỏi kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Quan viên trong triều đình Đại Minh đâu chỉ hơn ngàn, nhưng có thể nói ra những lời tỉnh táo như vậy thì thực sự là chẳng có mấy ai, tới thời đại này hai năm, Tần Kham căn bản chưa thấy qua.

Một câu này giành được sự tôn kính của Tần Kham, vì thế cũng không so đo hành động vô lễ không thèm nhìn mình của người này, lại chắp tay cười hỏi: "Xin hỏi cao tính đại danh của vị đại nhân này."

" Pháo Phật Lãng Cơ này vì sao không trình báo để binh bộ sản xuất đại trà? Biên thành nếu có những lợi khí này, lo gì Thát tử phạm biên đánh cướp." Quan viên lại vẫn không nhìn Tần Kham, với hắn mà nói, khẩu pháo trước mặt so với Tần Kham thì trọng yếu hơn nhiều.

"Binh bộ Lưu thượng thư nói vật này công nghệ phức tạp, bắt chước thì hao phí rất nhiều quốc khố, không nên sản xuất nhiều." Diệp Cận Tuyền đại khái cảm thấy có chút đuối lý, trả lời vấn đề rất tích cực.

Tần Kham nổi giận, tính tình của hắn mặc dù tốt, nhưng cũng không thể tốt tới mức không có giới hạn. . Đương kim hoàng đế cũng không thể coi như không thấy hắn, ngạo khí của người này là từ đâu ra?



"Người đâu, trói tên này lên cột cờ cho ta, quất hắn một trăm rôi."

"Vâng."

Hai gã thị vệ bên cạnh như hung thần ác sát tiến lên bắt người.

Cho tới khi hai tay của quan viên bị thị vệ trói ngoặt ra sau, hắn cuối cùng mới ý thức được trước mặt có một tồn tại tà ác cường đại, tồn tại này tuyệt đối không thể phớt lờ.

"Chậm đã! Đừng động thủ! Ta họ Vương. . ." Quan viên hốt hoảng nói.

"kệ ngươi họ gì, cứ quất một trăm roi đã rồi hẵng nói chuyện với ta." Tần Kham cường ngạnh nói.

"Ta chính là Binh bộ chủ sự Vương Thủ Nhân, đại nhân cớ sao lại ngược đãi quan viên triều đình?" Quan viên vừa sợ vừa giận.

Tần Kham sắc mặt cũng thay đổi: "Chậm đã!"

Thị vệ thả quan viên ra/

Nhìn vị quan viên này từ trên xuống dưới, vẻ mặt Tần Kham hiện lên vẻ kinh sợ: "Vương Thủ Nhân? Vương Dương Minh?"

Vương Thủ Nhân kinh ngạc nói: "Ngươi sao biết tên ta?"

Tần Kham mở to hai mắt, thất thần thì thào: "Không ngờ một pháo bắn ra thánh nhân, thu hoạch của hắn so với ta thì còn lớn hơn."

Vương Thủ Nhân, tự Bá An, người Dư Diêu Thiệu Hưng, vì đọc sách ở trong động Dương Minh ở cố hương, nên được gọi là Dương Minh, hắn là một vị thánh nhân duy nhất trong lịch sử Trung Quốc có thể sánh cùng Khổng Mạnh, tâm học đại thành, tinh thông Nho Thích Đạo tam giáo, hơn nữa giỏi cầm binh tác chiến, nhìn chung trong lịch sử trên dưới hai ngàn năm của Trung Quốc, chỉ có người này thực sự làm được tới tiêu chuẩn "Tam bất hủ" Lập đức, lập công, lập ngôn, học phái Dương Minh và lý luận tâm nguyên do hắn khai sáng ảnh hưởng tới mấy trăm năm, cho đến hiện đại vẫn kéo dài không suy, khai sơn lập phái của lý luận nho gia, làm vô số hậu nhân kính ngưỡng, đời sau vô số nhân vật lãnh tụ quân sự chính trị đều chịu ảnh hưởng thâm hậu của tâm học, bốn chữ "Tri hành hợp nhất" về sau trở thành tiêu chuẩn phải có để cân nhắc về học thuật và đức hạnh.

Vị quan viên thần thái chật vật Trước mắt này chính là đại thánh nhân Vương Thủ Nhân danh thùy thiên thu ư?

Tần Kham bình tĩnh nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm lại, tất cung tất kính vái dài Vương Thủ Nhân.

Vương Thủ Nhân hoảng sợ, lúc này hắn vẫn chỉ là chủ sự của Binh bộ, trên học thuật chính trị quân sự chưa có thành tựu lớn, Vương Thủ Nhân lúc này đang đứng trong giai đoạn mê mang sinh ra hoài nghi đối với học thuyết truy nguyên nho gia và tín ngưỡng sau này. Viên minh châu sáng nhất trên lịch sử này vẫn chưa tỏa ra hào quang vạn trượng, hiện giờ có thể lấy ra chỉ có một quan giai chủ sự Binh bộ.

Thấy Tần Kham trịnh trọng thi lễ như vậy, Vương Thủ Nhân hiển nhiên thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ: "Được rồi, không trách ngươi dùng pháo bắn ta là được rồi, , đại nhân không cần phải đa lễ, còn chưa thỉnh giáo vị đại nhân này. . ."

Tần Kham không biết nên khóc hay cười, vị thánh nhân tương lai này không ngờ cho rằng thi lễ với hắn là vì chuyện này, thánh nhân làm việc quả nhiên dùng lẽ thường không thể giải thích.

Diệp Cận Tuyền nghe thấy Vương Thủ Nhân không định bắt đền chuyện bị pháo bắn thì không khỏi thở phào nói: "Đại nhân của chúng ta chính là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ."

mặt Vương Thủ Nhân cuối cùng cũng có một chút biến hóa: "Tần Kham?"

Tần Kham cười nói: "Đúng vậy."

Vương Thủ Nhân lúc này mới lần đầu tiên thực sự quan sát Tần Kham, quan sát thật sự rất tỉ mỉ, ánh mắt hắn không hoàn toàn trong suốt, lộ ra mấy phần hoang mang, giống như có khúc mắc ứ đọng trong lòng, không thể tiêu tan.

"Ngươi có hoang mang?" Tần Kham lẳng lặng nhìn ánh mắt của thánh nhân, công bằng, vô cấu vô trần.

Vương Thủ Nhân gật gật đầu: "Có."

"nói nghe thử đi."

"Trong triều ai cũng gọi Tần Chỉ huy sứ chính là đứng đầu cửu đại gian nịnh triều Chính Đức, tâm tính ác độc, hãm hại trung lương, gièm pha mị thượng, họa loạn triều cương. . ." Thánh nhân chính là thánh nhân, thành ngữ nghĩa xấu dùng phi thường thành thạo, hơn nữa có thế thao thao bất tuyệt.

"Dừng." Tần Kham sầm mặt ngắt lời hắn, nói: "Cắt bớt quá trình, nói thẳng ra hoang mang của ngươi đi."

Vương Thủ Nhân lộ ra khuôn mặt tươi cười, nụ cười rất hòa thuận: "Được rồi, hoang mang của ta chính là, vì sao ngươi thoạt nhìn không giống gian nịnh?"

"Bởi vì ta vốn không phải là gian nịnh."



Vương Thủ Nhân lắc đầu thở dài: "Miệng Thế nhân nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, ngươi là trong miệng người khác là một bộ dạng, ngươi thực sự lại là một bộ dạng khác, hoang mang của ta kỳ thật cũng không liên quan tới ngươi có phải là gian nịnh hay không, ta chỉ là nghĩ, vì sao người hoặc vật rõ ràng tồn tại, hắn rõ ràng ở ngay trong mắt ta, nhưng ta lại vẫn nhìn không thấu, ngộ không ra, hắn là thật hay giả? Thiện hay ác? Người thế nhân biết chỉ là bề ngoài người làm lại là một biểu hiển hoàn toàn không liên quan, nếu thế sự đều như sương mù, sống có gì vui?"

Tần Kham bị những lời này của hắn nói cho đầu óc có chút choáng váng, hắn nghĩ cả nửa ngày mới coi như là hiểu được tám phần, tiếp theo liền bật cười.

"Hai cái có lẽ không phải là đối lập, quả thật là thống nhất, chỉ là góc độ ngươi nhìn nó mỗi lần khác nhau mà thôi, kỳ thật nó vẫn là nó, Vương tiên sinh phải chăng có chút quá để tâm vào việc không đâu."

Vương Thủ Nhân không chú ý Tần Kham trong xưng hô "Tiên sinh" với hắn có mang theo mấy phần ý tứ cung kính, hắn đang đắm chìm trong thế giới không thể rút ra được của mình.

"Nhưng vì sao đạo lý thế nhân biết rõ, lại cố tình làm hoàn toàn ngược lại? Hoàng đế nói phải cần cù yêu dân, lại ở trong thâm cung chơi đùa hưởng lạc, quan văn nói quân tử lập đức lập ngôn, nhưng kẻ này so với kẻ kia lại tham lam hơn."

Tần Kham trong lòng khẽ động, nhớ tới một câu trong kiếp trước của một vị danh nhân, như có thâm ý cười nói: "Cái gốc của làm là biết, cái thành của biết là làm, thánh hiền và phàm nhân đại khái khác nhau là ở đó."

Vương Thủ Nhân như có sở ngộ, vẻ mặt mê mang lẩm bẩm nhắc lại câu nói đó của Tần Kham..

Tần Kham mỉm cười nhìn hắn, lặng lẽ phất tay bảo mọi người đừng lên tiếng gì.

Hắn biết Vương Thủ Nhân sắp ngộ ra rồi, một ý niệm mà hắn ngộ được sẽ ảnh hưởng tới tư tưởng nho học mấy trăm năm tương lai của Trung Quốc, vì một ngộ này, hắn từ nay về sau sẽ siêu phàm nhập thánh.

Bốn phía chỉ nghe cương phong phật phật. Một vị thánh nhân của tương lai đang trong cương phong bồi hồi suy tư, giãy dụa giữa mê hoặc và thông thấu, dốc hết toàn lực truy đuổi một tia ánh sáng như có như không trong sương mù.

Tần Kham chỉ nhẹ nhàng điểm một câu rồi không nói gì nữa, chuyện nên để thánh nhân tự lực làm cho xong, Tần Kham tuyệt đối sẽ không bao biện làm thay, hắn nguyện ý từ xa nhìn viên minh châu này một ngày nào đó trong tương lai sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Không biết qua bao lâu, Vương Thủ Nhân lặng lẽ thở dài, trong thần sắc có mấy phần lĩnh ngộ, nhưng vẫn lưu lại mấy phần mê hoặc.

Tần Kham có chút thất vọng, xem ra vị thánh nhân này lại rúc vào sừng trâu rồi, hôm nay chỉ sợ không ngộ ra gì.

Không sao, còn nhiều thời gian.

Khổ não lắc đầu, Vương Thủ Nhân bỗng nhiên trừng mắt nhìn Tần Kham: "Trở lại đề tài vừa rồi đi, ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi không phải gian nịnh?"

Tần Kham thong dong điềm tĩnh cười nói: "Chỉ bằng vào ta vừa rồi không trói ngươi lên cột quất một trăm roi, đủ để chứng tỏ ta là người thiện lương, gian nịnh đại thể sẽ không khách khí với một chủ sự Binh bộ như vậy đâu."

Vương Thủ Nhân ngây ra một lát, tiếp theo ngửa mặt lên trời cười to: "Có đạo lý, rất có đạo lý! Tần Kham, ta càng lúc càng phát giác ngươi là diệu nhận, quả thực diệu không thể ta."

Tần Kham cười nói: "Nên tới ta hỏi ngươi rồi, hôm nay ta dẫn tân quân ở đây tập pháo, Vương tiên sinh vì sao xuất hiện trong rừng cây phía trước?"

Những lời này tựa hồ gợi lên chuyện thương tâm của Vương Thủ Nhân, Vương Thủ Nhân nghe vậy cười sầu thảm, nói: "Ta nghe dân chúng nói ngoại ô có một nhánh binh mã hôm qua thanh lý đồi núi, không cho phép bất kỳ ai ở lại, thế là có chút oán giận, muốn tới xem thử xem là nhánh binh mã nào lại ngang ngược như vậy, không ngờ vừa bò lên núi thì lại trúng một pháo, vừa rồi khi được ngươi ta đỡ tới ta vẫn còn tỉnh, bản thân mình phạm phải lỗi lớn gì mà không ngờ lại dùng pháo bắn ta..."

Đối mặt với một vị thánh nhân duy nhất trong lịch sử Đại Minh, thái độ của Tần Kham kỳ thật có chút câu nệ, hắn biết rõ cân lượng của mình, sau khi điểm khẽ cho hắn một câu liền không nhắc tới đề tài kinh nghĩa nho gia gì nữa, nếu không chẳng khác gì tự rước lấy nhục, nói múa búa trước cửa Lỗ Ban còn là đề cao hắn.

Vương Thủ Nhân cũng không cứng nhắc như người đọc sách đương thời, sau một thoáng hoang mang và mê mang về chu trình chi học lúc ban đầu thì rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, Vương Thủ Nhân sau khi vứt bỏ hoang mang thì tính cách rất thoải mái, có mấy phần khí phách hào sảng của hiệp khách, Tần Kham cũng không kém, hắn đến từ kiếp trước, cũng có rất nhiều đề tài để tán gẫu, mỗi khi vừa mở miệng nói mỗi một câu mỗi một sự kiện, đối với Vương Thủ Nhân mà nói đều là chưng từng nghe thấy, hàn huyên một lúc, con ngươi Vương Thủ Nhân càng lúc càng sáng, cuối cùng thở dài: "nói chuyện với quân một buổi, ta có được rất nhiều lợi ích, đáng tiếc nơi này không có rượu, bằng không mỗ sẽ uống sảng khoái với ngươi ba trăm chén."

Tần Kham cười nói: "Ai nói nơi này không có rượu?"

Mắt Vương Thủ Nhân sáng lên: "Bên trong Quân doanh lại có rượu?"

" Rượu trong Quân doanh chỉ đợi tri kỷ."

Vương Thủ Nhân cười ha ha: "Vì rượu ngon trong doanh này, Vương mỗ sẽ coi tên gian nịnh bị người người trên triều đình như ngươi thóa mạ là tri kỷ. Tần lão đệ còn không mau mang rượu ngon tới, không sợ tri kỷ ta đây trở mặt, lát nữa ở trong triều đình tố cáo ngươi dùng pháo bắn mệnh quan triều đình sai?"

Tần Kham thản nhiên cười nói: "Tửu lượng của Tần mỗ không tốt, uống sảng khoái ba trăm chén là không thể, nhưng uống sảng khoái ba mươi chén thì không thành vấn đề, nếu tri kỷ mới kết giao của ta không tới triều đình cáo trạng, có lẽ ta còn có thể uống bốn mươi chén."

"Được, vậy bốn mươi chén!"

Ngồi cùng một chỗ uống rượu không nhất định là tri kỷ, nhưng tri kỷ là nhất định phải uống rượu với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook