Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 310: Mượn binh phạt Minh

Tặc Mi Thử Nhãn

27/08/2015

" Đại Minh chúng ta... Khụ, coi gầy yếu là vẻ đẹp, huống hồ bản quan cũng không cần phải làm cái chuyện nhàm chán như xách chim nhạn. Tháp Na cô nương ăn mặc như cái túi đỏ, bản quan cũng đâu có cười nhạo ngươi?"

Hán ngữ của Tháp Na có lẽ vẫnchưa đến hỏa hậu,, không nghe hiểu Tần Kham là đang nói móc mình, nghe vậy bĩu môi, nói: "Được rồi, coi như ngươi là khâm sai, nếu là đại quan hoàng đế phái tới, Đóa Nhan chúng ta có oan khuất còn sâu hơn biển, phải nói rõ với ngươi."

Lý Cảo một lúc rồi không lên tiếng bỗng nhiên âm sâm cắt ngang: "Tháp Na, trước mặt khâm sai không ngờ vô lễ làm càn như vậy, ngươi muốn gây họa cho Đóa Nhan Vệ à?"

Thần sắc Tháp Na biến đổi, Tần Kham cười cười xua tay nói: "Bất kể nói như thế nào, Đóa Nhan tam vệ là phiên thuộc của Đại Minh ta, Hoa Đương cũng là Đô Đốc đồng tri bệ hạ sau khi sắc phong sau khi đăng cơ, bản quan đã đại biểu bệ hạ tuần tra Liêu Đông, phiên thần có chuyện bản quan sao có thể không nghe? Lý tổng soái không cần tức giận, cứ để nàng ta nói."

Lý Cảo mím môi im lặng, vẻ mặt lại càng âm trầm đáng sợ.

Tháp Na nói: "Ngươi hòa khí hơn Lý Cảo, đáng tiếc chung quy không cường tráng bằng bò Tây Tạng."

Tần Kham không nhịn được vuốt mũi cười khổ nói: "Trừ không cường tráng bằng bò Tây Tạng ra, ta còn là có rất nhiều ưu điểm. . ."

Ở trước mặt mấy ngàn đại quân, Tháp Na ngồi trên lưng ngựa cười to hai tiếng, tuyệt không phải giả vờ, mà là chứng tỏ rất thoáng đạt.

Sau khi cười xong, Tháp Na bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm lại, xuống ngựa quỳ một gối trước mặt Tần Kham, một tay ôm ngực cúi đầu lớn tiếng nói: "Khâm sai đại nhân, ta muốn cáo trạng! Quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo dụ hơn ba trăm người của Đóa Nhan Vệ tới rồi giết, cắt đầu gửi vào kinh sư, lại nói là Thát Đát xâm nhập, thủ cấp biên quân đại thắng chém được, thù này không báo, Đóa Nhan tam vệ ta không thể nguyện trung thành với hoàng đế Minh đình được nữa, tất sẽ hưng đại quân tới phạt!"

Người Mông Cổ tính tình rất ngay thẳng, không vòng vo nhiều, nữ nhân Mông Cổ cũng vậy.

"Tất hưng đại quân mà phạt", những lời này làm mọi người ở đây đột nhiên biến sắc.

Đóa Nhan Vệ từ sau năm Thành hóa thế lực từ từ suy yếu, đất phong Đại Ninh của bọn họ nằm ở một vị trí rất bất tiện, trên bản đồ, Đóa Nhan Vệ ở phía bắc Đại Minh, phía đông Thát Đát, có thể nói hai mặt bị ức hiếp, tiến thoái đều khó. Không biết lúc trước Vĩnh Lạc hoàng đế sau khi tĩnh nan thành công có mục đích bí mật gì, cố ý phong Đóa Nhan tam vệ ở khối địa phương Đại Ninh này, địa phương này không biết là nước ngọt cỏ mượt thế nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, phong thuỷ của nó rất có vấn đề.

Thổ mộc chi biến Đóa Nhan chọn sai, nó lựa chọn cùng Ngoã Lạt vơ vét tài sản của Đại Minh, từ rày về sau bị bị Đại Minh coi là cừu khấu, về sau cũng bởi vì vấn đề lãnh thổ mục trường, Đóa Nhan đắc tội với Thát Đát, thế là không gian sinh tồn của Đóa Nhan bị hai gã hàng xóm lớn áp bức, ngày càng lụn bại, cho tới khi Chính Đức đế tại vị, sắc phong Hoa Đương làm Đô Đốc đồng tri, lúc này dân cư Đóa Nhan đã tới sáu ngàn hộ, thế lực đơn bạc, đây cũng là một trong những nguyên nhân trực tiếp mà Lý Cảo dám không hề cố kỵ giết dũng sĩ Đóa Nhan để giả công.

Dưới tình thế của Đóa Nhan hiện giờ, Tháp Na không ngờ có thể nói ra những lời nói nghiêm trọng như "Hưng đại quân mà phạt", đủ có thể thấy tâm tình phẫn nộ thế nào.

Theo những lời này của Tháp Na ra khỏi miệng, trường hợp lập tức trở nên lạnh lùng.

Tần Kham tựa cười mà như không phải cười, ánh mắt lướt qua Lý Cảo, không nói gì.

Tháp Na lườm Lý Cảo, không biết là có phải bị quần áo đỏ ánh vào hay không, Tần Kham rõ ràng nhìn thấy trong mắt nàng ta lóe lên hai luồng hỏa diễm.

Lý Cảo sắc mặt xanh mét, một tay đặt lên trên chuôi kiếm bên hông, gân xanh trên cổ nổi hết cả lên, hiển nhiên đang đứng ở bờ vực bùng nổ.

Mãi lâu sau vẫn không ai lên tiếng, tính tình Tháp Na có chút nôn nóng, nhìn về phía Tần Kham nói: "Ê, đại quan Minh đình phái tới, oan khuất của Đóa Nhan ta đã nói rõ với ngươi rồi, ngươi nói gì đi chứ? Ngươi là muốn báo thù cho Đóa Nhan ta, để quang huy thánh khiết như thái dương của hoàng đế Cho các ngươi không nhiễm một tia bụi trần, hay là thực sự như người ta thường nói, người làm quan các ngươi đều che chở cho người làm quan."

"Cái đó gọi là Quan lại bao che cho nhau' ..." Tần Kham không nhịn được sửa lại, sau đó nói: "Bản quan đã là khâm sai thay thiên tử tuần, gặp phải chuyện thể này tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Có điều Tháp Na cô nương. Chuyện này còn phải nghiêm tra, chứng cớ rất trọng yếu, không thể do ngươi nói thế nào thì là như thế được."

Tần Kham quay đầu nhìn Lý Cảo, cười khổ nói: "Lý tổng soái. Bản quan còn chưa vào thành đã gặp phải chuyện thế này, thật là mất hứng, không biết vị thiên kim của Đô Đốc đồng tri là từ đâu chui ra, nếu nàng ta nói có chuyện như vậy thì bản quan không thể không hỏi Lý tổng soái một chút. Những lời Tháp Na cô nương nói là thật chứ?"

Lý Cảo xanh mặt, tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm Tháp Na, rít qua kẽ răng: "Toàn là nói bậy."

Tháp Na giận dữ: "Lý Cảo, ngươi có dám thề với trường sinh thiên không?"



Tần Kham ho khan nhắc nhở: "Tháp Na cô nương, Hán nhân chúng ta không tin trường sinh thiên."

Tháp Na khựng lại một chút, nói tiếp: "Ngươi có dám thề với liệt tổ liệt tông của Lý gia ngươi không ?"

Lý Cảo biến sắc, mặc kệ Tháp Na, quay đầu nói với Tần Kham: "Tần đại nhân, tiệc rượu đón gió trong thành đã chuẩn bị. Chúng ta việc gì phải đứng trong bão cát dây dưa với mụ điên này? Mời đại nhân vào thành dự tiệc."

Tần Kham gật gật đầu, cười nói với Tháp Na: "Tháp Na cô nương, lời nói của ngươi là thật hay giả, bản quan sẽ phái người điều tra rõ rồi cho ngươi một công đạo, yên tâm. Nhất định có công đạo."

Câu Cuối cùng hắn nhấn rất mạnh, không biết Tháp Na nghe có hiểu không, nhưng ánh mắt của Lý Cảo thì lấp lánh mấy cái, mịt mờ khó hiểu.

Nghi trượng lưu sáu ngàn người hạ trại ngoài thành. Hai ngàn dũng sĩ doanh theo Tần Kham vào thành.

Đây là sự kiên trì của Tần Kham, loại chuyện Hồng Môn Yến này, Không chỉ Tần Kham biết, người khác cũng biết, từ sau khi Sở bá vương phát minh ra loại yến hội với chủ đề "Ăn ăn cơm, giết giết người" này, trăm ngàn năm qua không biết có bao nhiêu hậu nhân sửa cũ thành mới, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, yến hội đa dạng không ngừng đổi mới, trừ loại truyền thống đặc sắc giữ lại đao phủ thủ ra, các hậu nhân còn phát minh ra rượu độc, vải trắng, ám khí, phát triển đến hiện đại, các hậu nhân đã thăng hoa cảnh giới, trong tay không binh khí, trong lòng có binh khí, hai bên một lời không hợp, chân ghế, chén rượu, gạch đá đều có thể giết địch trong vô hình.

Từ đó đã tiết lộ thói quen của quốc nhân, ăn cơm thích náo nhiệt, không náo nhiệt cũng phải chế tạo náo nhiệt, đương nhiên, hậu quả dẫn đến cũng rõ ràng, kết cục của kẻ tham ăn còn thê thảm hơn Lưu Bang nhiều, được người ta mời khách cũng không nhất định đều sung sướng.

Tần Kham không phải hạng tham ăn, hắn rất thiếu cảm giác an toàn, cho nên hai ngàn người phải dắt vào lưng quân mang theo chạy khắp nơi.

Nhìn Tần Kham và tướng cùng vào thành, ánh mắt Tháp Na nổi lên mấy phần hận.

Hai gã hán tử Mông Cổ còn lại cả giận nói: "Tháp Na, Hán nhân không có kẻ nào tốt cả, nhìn bộ dạng hòa thuận của chúng, làm gì có ý giải oan cho Đóa Nhan?"

Tháp Na cắn chặt răng, nói: "Chúng ta về bộ lạc! Minh đình rõ ràng đã khinh thường Đóa Nhan ta, cho rằng chúng ta thế yếu thì không làm gì được họ à?"

"Tháp Na, Đóa Nhan chúng ta làm như thế nào?"

"Trở về ta sẽ nó với Ngạch trực cách, chúng ta kết minh với Hỏa si, mượn binh, phạt Minh."

"Tháp Na không thể đâu! Hỏa si là ma quỷ, hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà cho mượn binh, Đóa Nhan chúng ta nếu muốn mượn binh, phải trả giá rất lớn, Hỏa Si từng mấy lần sai sứ, thỉnh cầu ngươi làm thê tử thứ tám của hắn."

Tháp Na quết đoán nói: "Vậy ta sẽ làm thê tử thứ tám của hắn! Vì sự tôn nghiêm của bộ lạc Đóa Nhan, ta nguyện đem linh hồn làm lợi thế, đính hạ khế ước với ma quỷ."

Lúc Tần Kham và Lý Cảo ở trong thành Liêu Dương chén chú chén anh, Diệp Cận Tuyền ngoài thành lại phụng mệnh lệnh của Tần Kham, trăm người tiểu đội trăm người lặng lẽ ly khai doanh địa vừa dựng, đuổi theo Tháp Na.

Nữ nhân Mông Cổ có thể ngu một chút, có thể thiếu tâm nhãn một chút, nhưng Tần Kham thì không thể.

Trước mặt mọi người chọc thủng hành vi phạm tội của Lý Cảo, sỏa nữ nhân ngốc này không ngờ còn dám nghênh ngang dẫn hai tùy tùng về bộ lạc, thật sự là người không biết thì không sợ, dùng mông cũng có thể đoán được, sát thủ Lý Cảo phái ra đã ở giữa đường chờ Tháp Na.

Bảo hộ Tháp Na không có mục đích gì, người Lý Cảo muốn giết, chính là người Tần Kham phải bảo vệ, như vậy mà thôi. Ngáng chân nhau là nghĩa vụ cơ bản nhất giữa kẻ địch.

Tiệc Đón gió rất náo nhiệt, đương nhiên, có lẽ là hai ngàn quân sĩ Tần Kham dẫn theo mang đến tác dụng, Lý Cảo không thể không làm người cao thượng một hồi, dưới hành lang không mai phục đao phủ thủ, trên yến hội Lý Cảo kính một chén rượu đầu cũng bị Đinh Thuận vẻ mặt nịnh nọt đoạt trước uống, uống xong rồi thì không ngừng bồi tội. Nói cái gì tái ngoại nóng quá nên khác nước.

Lý Cảo ngây ra một lúc, sau đó mỉm cười, không vạch trần, tựa hồ để chứng tỏ tấm lòng, tự mình uống cạn chén thứ hai.

Tần Kham hung hăng mắng Đinh Thuận vài câu là không hiểu quy củ, trong mắt không có tôn ti, Đinh Thuận cười ha ha khom người lui ra.

Trong tiệc tiếng cười ròn dã, mấy vị danh kỹ không biết mời đến từ đâu như bước bay lượn qua lại giữa các quan viên, hồng tụ châm rượu cũng thêm thơm. Về phần mị nhãn hoặc trắng trợn hoặc lén lút ném về phía khâm sai đại nhân anh tuấn trẻ tuổi thì lại càng nhiều đếm không xuể, làm Tần Kham bận rộn tiếp nhận, chích hận không thể lắp trả lời tự động.



Chỉ nói phong nguyệt không luận quốc sự, đây là quan điểm cơ bản của yến hội.

Chuyện gặp Tháp Na Ngoài thành giống như bị mọi người quên đi, thậm chí căn bản như chưa từng phát sinh.

Không khí rất cổ quái. Tần Kham tựa hồ hồn nhiên không coi chuyện giết Đóa Nhan giả công quá nghiêm trọng, mà Lý Cảo cũng vẻ mặt bình tĩnh, vân đạm phong khinh.

Đều hiểu nhau quá rõ rồi, mấu chốt của sự việc đã không còn là có giết người Đóa Nhan hay không, mà là ngươi chết ta sống, nghĩ biện pháp giết chết đối phương mới là bổn ý, về phần cái gọi là đạo lý trắng đen, cái gọi là chứng cớ lời chứng, những thứ này không vội. Sau khi kẻ địch chết rồi có rất nhiều thời gian có thể để thu thập, không có chứng cớ cũng sẽ rất kỳ diệu biến có chứng cớ.

Yến hội chấm dứt khi Tần Kham tay ôm trán giả vờ say, khách và chủ đều vui.

Quan dịch Khâm sai an bài ở trong một tọa đạo quán gọi là Đạo Tể cung ở thành tây, Lý Cảo và các quan viên sau khi đưa Tần Kham vào đạo quan mới chắp tay cáo từ.

Lý Cảo vừa đi, Tần Kham liền bỗng nhiên tỉnh rượu, vừa mở mắt ra, Đinh Thuận đã vẻ mặt tươi cười cầm ly trà đặc tới.

"Đại nhân. Đạo quan này đã lục soát trong ngoài mấy lần rồi, không có mật thất ngầm, cũng không có cơ quan mai phục, đại nhân cứ yên tâm."

Tần Kham cười khổ nói: "Thân ở trong hang hổ hang sói, làm sao mà yên tâm được? Đinh Thuận, thám tử đã rải ra chưa?"

"Rải rồi, qua mấy ngày nữa, tin rằng mười tám đời tổ tông của Lý Cảo và quan lại trong thành đều sẽ bị Cẩm Y vệ chúng ta tra rõ ràng."

Tần Kham lắc đầu nói: "Đừng quá tự phụ, Lý Cảo là nhân vật lợi hại, tình báo của hắn sẽ không dễ dàng chúng ta chúng ta tra được đâu, nếu muốn đấu thắng bại với Lý Cảo, binh quyền là thứ mấu chốt nhất, đoạt được binh quyền của Lý Cảo, hắn chính là một con hổ không răng, mặc cho chúng ta nhào nặt."

"Đại nhân, Lý Cảo kinh doanh Liêu Đông nhiều năm, đoạt binh quyền của binh quyền chỉ sợ không dễ dàng đâu, mềm không được thì chúng ta dứt khoát chơi cứng đi, trực tiếp hạ lệnh cho tám ngàn huynh đệ dưới trướng vào thành đánh chiếm phủ Liêu Đông đô ti, đợi một đao chém chết Lý Cảo rồi tìm tội danh và chứng cớ về hắn là được."

Tần Kham bật cười nói: " thực sự dễ dàng như vậy, ta cần gì phải mỗi ngày vắt óc tính kế hắn? Đinh Thuận, trên đời không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng bạo lực để giải quyết."

"Đại nhân, không thể phủ nhận, bạo lực có thể giải quyết được phần lớn mọi việc."

"Cũng đúng, có điều chuyện của Lý Cảo thuộc về bộ phận nhỏ còn lại, người ta là quan Tổng binh tay nắm mấy vạn binh, luận binh pháp thao lược thì bỏ xa ngươi mấy con phố, chủ ý ngươi có thể nghĩ đến hắn há có thể không biết?"

Đinh Thuận giận dữ nói: "Chẳng lẽ chúng ta thực sự không làm gì được người này ư?"

Tần Kham cười cười, ánh mắt ném về phương xa: "Có lẽ biện pháp là ở Đóa Nhan Vệ."

Đinh Thuận nghĩ nghĩ, tiếp theo như Phật Đà ngộ đạo: "Thuộc hạ minh bạch rồi, đại nhân dụ dỗ Tháp Na kia, sau đó ngủ với nàng ta, sau khi kết thành thân gia với Đóa Nhan, hai binh hợp nhất, uy bức Lý Cảo, không tin người này không chết."

Tần Kham không ngờ Đinh Thuận có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, ngây ra một lúc rồi chậm rãi gật đầu nói: "Quả thật là ý kiến hay, làm như vậy trừ hơi có chút không biết xấu hổ ra, cơ bản không có sơ hở gì/..."

"Đại nhân cũng thấy kế này rất diệu à?"

Tần Kham vẻ mặt ôn hoà nói: "Đinh Thuận, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy việc nam nữ rất thần thánh à? Để đạt được mục đích cá nhân mà dụ dỗ nữ nhân, ngươi coi ta là người gì vậy? Hai vị phu nhân nhà ta, có ai không phải là ta lâu ngày sinh tình mới ở cùng một chỗ?"

Đinh Thuận vội vàng nói: "Không cần quá lâu đâu, thật đấy, thuộc hạ lấy đầu bảo đảm, sau hai ba lần là có thể sinh tình."

Góc truyện.com cảm ơn bác Kiên đã tài trợ cho truyện nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Triều Ngụy Quân Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook