Chương 312: Thủ lĩnh Đóa Nhan
Tặc Mi Thử Nhãn
27/08/2015
Đinh Thuận đúng là trước khi rời kinh mới nạp một phòng thiếp thất, vì lão thê nguyên phối chỉ sinh cho hắn hai nữ nhi, trước kia Đinh Thuận vẫn chỉ là Cẩm Y vệ Tổng kỳ Nam Kinh vẫn luôn tiếc nuối Đinh gia không có nhi tử, về sau lại theo Tần Kham, một đường lên tới Cẩm Y vệ bách hộ, Thiên hộ, mắt thấy lập thêm mấy công lao là có đủ tư cách vào Nam trấn phủ ti làm thiêm sự, nếu vận khí tốt nói không chừng dựa hơi Tần soái, được phong bá tước nho nhỏ cũng chưa biết chừng, dù sao đương kim thiên tử đối với tước vị thái độ cũng không keo kiệt như tiên đế.
Vận làm quan một đường hát vang tiến mạnh, cái này liền thể hiện ra tệ đoan của không có nhi tử, liều mạng kiếm tiền đồ tới mấy, lập công phong tước thế nào, liều đi liều lại chung quy cũng chỉ có bản thân có thể hưởng phúc, tương lai già rồi nhắm mắt xuôi tay, vô luận chức quan lớn bao nhiêu, chức vị hiển hách đến mấy, nếu không có nhi tử kế tục, triều đình tất nhiên sẽ không chút lưu tình thu hồi ngay, một nhánh hương khói Đinh gia từ nay về sau cũng như điếu thuốc bị dập.
Cho nên trước khi rời kinh, Đinh Thuận vứt bỏ mặt mũi cầu Tần Kham, vì vấn đề hương khói của thuộc hạ trung thành, Tần Kham không thể không mặt dày tới Đinh gia, lừa lão thê của Đinh Thuận một hồi, bà ta cuối cùng lạnh lùng đáp ứng để hắn cưới thêm một phòng. Tần Kham đã làm người tốt thì làm tới cùng, tìm một , thanh lâu do Tần gia bỏ tiền chuộc một thanh quan nhân mười tám tuổi tư sắc không tính là quá xnh nhưng tướng mông to dễ sinh, nhân lúc trời tối ném vào trong kiệu, như kẻ trộm khiêng vào Đinh gia.
Sau khi mấy ngày Hưởng thụ tư vị điên loan đảo phượng, Đinh Thuận để kiều thiếp ở nhà rồi vẻ mặt thỏa mãn theo Tần Kham.
Nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của hắn, Tần Kham thực sự đành lòng phá hoại tâm tính tốt của hắn.
Những năm này tiểu thiếp không có nhân quyền, đợi chuyến đi tới Liêu Đông kết thúc về kinh, vị tiểu thiếp yêu kiều kia có bị lão thê nguyên phối của Đinh Thuận ném xuống giếng hay không thì chưa nói, chỉ nói về vấn đề nhân quyền của tiểu thiếp, thê tử nguyên phối uy phong hơn nhiều, hơn nữa mỗi nhà có món tinh thông riêng, ví dụ như lão thê của Đinh gia am hiểu ném người hoặc vật không vừa mắt xuống giếng, chính thê của Tần gia thì am hiểu làm thịt nướng.
Vả lại cho dù thê thiếp của Đinh gia tường an vô sự, đồng dạng cũng tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm. Ví dụ như chuyện Liêu Đông trì hoãn lâu ngày, mọi người hai ba năm vẫn không thể quay về, sau cùng khi vừa về tiểu thiếp của hắn ôm nhi tử vừa đầy tháng chúc mừng lão Đinh, với chỉ số thông minh của lão Đinh chắc vào giây phút biết tin vui vẫn mừng tới nhảy cẫng lên.
Tần Kham không thể ngăn cản bản thân dùng ác ý xấ nhất dự đoán thảm trạng của Đinh gia.
Cho dù là Thú vị cấp thấp, ít nhất cũng tìm được một tia an ủi tâm lý, khi trong nhà mình còn một đống chuyện dang dở chưa thể giải quyết, khi làm hắn đang sứt đầu mẻ trán, hắn cũng không hy vọng người khác được tốt đẹp yên lành.
Tần Kham là phàm nhân. Phàm nhân vĩnh viễn không làm được để bản thân quá vĩ đại, sâu trong đáy lòng chung quy vẫn có những thú vị ác ôn không thể thay đổi.
Trong doanh trại của nghi trượng khâm sai đóng quân Ngoài thành, một mật sứ nhân lúc đêm tối lén lút rời khỏi doanh trại đi về hướng bắc, hắn phụng mật lệnh của Tần Kham, tới Đại Ninh gặp Đóa Nhan Vệ Đô Đốc đồng tri Hoa Đương.
Thành Đại Ninh.
Thành Đại Ninh thời Đại Minh mới lập quốc từng là đất phong của Ninh vương Chu Quyền, hoàng tử thứ mười bảy của Chu Nguyên Chương, về sau Thành tổ phát động chiến dịch Tĩnh nan, Ninh vương nửa bắt buộc nửa dụ dỗ lôi kéo kết phường với Đóa Nhan tam vệ, bọn họ mượn sức bọn họ Vĩnh Lạc hoàng đế giống như tên lừa bịp muốn đẩy mạnh tiêu thụ, lời hay và lời hứa nói cả một sọt, có điều chẳng làm cá nào. Cuối cùng thành công thuyết phục Chu Quyền và Đóa Nhan tam vệ làm một chuyện vô pháp vô thiên này.
Sự thật chứng minh Vĩnh Lạc hoàng đế quả nhiên là kẻ lừa bịp, sau khi Tĩnh nan thành công. Vĩnh Lạc đăng cơ, những lời hứa lúc trước không hề thực hiện.
Đáp ứng Ninh vương "Sự thành, chi đôi thiên hạ", kết quả đổi phong Ninh vương tới Giang Tây Nam Xương, ném hắn vào trong thành Nam Xương, từ nay về sau không hề hỏi đến, đương nhiên. Cũng không phải hoàn toàn không hỏi, mấy chục năm sau, Anh Tông hoàng đế vẫn hỏitới một chút. Cháu của Chu Quyền Chu Điện sau khi làm Ninh vương đời thứ hai, bị Bố Chính Sứ và quan án sát Giang Tây ngay lúc đó tố một trận, Anh Tông hoàng đế rất hài lòng với việc này, lập tức hạ chỉ đoạt hai vệ của Ninh vương, chỉ lưu lại một vệ cho Ninh vương thống soái, sự kiêng kị và chèn ép của triều đình đối với Ninh vương nhất mạch rất rõ ràng.
Người bị hại không chỉ là Ninh vương, Đóa Nhan tam vệ cũng mắc mưu bị lừa, lúc trước đáp ứng cắt Đại Ninh cho Đóa Nhan tam vệ làm đất phong, cho phép nuôi ngợ nhiều đời ở đây, nhưng mà sau khi Vĩnh Lạc đăng cơ không thực hiện lời hứa, ngược lại khi sau lần chinh phạt Mông Cổ, thuận tay đánh Đóa Nhan tam vệ một chút, cũng không biết là có phải sử dụng bản đồ quân sự quát đát hay không, luận về điển phạm qua cầu rút ván, Vĩnh Lạc trong lịch sử đứng hạng nhất, hơn nữa là siêu cấp đệ nhất.
Vô luận đối với Ninh vương nhất mạch hay là đối với Đóa Nhan tam vệ mà nói, phủ Đại Ninh tuyệt đối là một nơi thương tâm, nó là một vết gạch chéo rất bắt mắt, bởi vì hơn trăm năm trước, Ninh vương và Đóa Nhan đều chọn sai đề.
Chắc rằng từ đó về sau, Ninh vương và Đóa Nhan tam vệ có thêm một gia huấn, lầm tin kẻ lừa đảo so với gặp cường đạo thì tổn thất còn lớn hơn, đây là giáo huấn mà các tổ tông dùng kinh lịch thảm thống để đổi lấy.
May mắn Đóa Nhan tam vệ so với Ninh vương thì chịu tranh đấu hơn, hoàng đế Đại Minh không cho thì ta cướp, trên thực tế quả nhiên để bọn họ cướp được.
Những năm cuối Tuyên tông, biên trấn Đại Minh bắt đầu lơi lỏng, Đóa Nhan tam vệ đột nhiên phát động thế công, từ sông Tây Lạp Mộc luôn tới lưu vực sông Liêu một mạch tiến mạnh về phía nam, cuối cùng cũng đoạt được Đại Ninh tới tay.
Đúng như lời hứa của Vĩnh Lạc hoàng đế năm đó, hiện giờ Đại Ninh đã thành mục trường của Đóa Nhan tam vệ, chỉ có điều lời hứa này là Đóa Nhan tam vệ dùng đao kiếm ép triều đình Đại Minh phải thực hiện.
Đóa Nhan tam vệ đều là người Mông Cổ, dân tộc du mục không quen xây thành trì, ở ven đồng cỏ mênh mông bát ngát ngoài thành Đại Ninh dựng một mảng lều trại trắng xoá.
Trong dãy lều trại Chằng chịt có trật tự, đại trướng chóp vàng hết sức bắt mắt.
Trong đại trướng, Đóa Nhan Đô Đốc đồng tri Hoa Đương mặc áo gia màu xanh đen, đầu để ba bím rất bất mãn lườm nữ nhi bảo bối Tháp Na vừa từ thành Liêu Dương trở về.
"bầu trời bao la chỉ có hùng ưng mới xứng bay lượn, chim tước bay quá cao tất sẽ lạc đường, Tháp Na, con lớn mật lắm, không có sự cho phép của ta,ngươi sao dám một mình tới thành Liêu Dương? Ngươi chẳng lẽ không biết trong thành Liêu Dương có một con ma quỷ tà ác sao?"
Lều trại rất rộng, ở giữa đốt lửa trại, Tháp Na nhìn chăm chú ngọn lửa đang múa lượn, khuôn mặt bị hun cho đỏ bừng, hết sức mê người.
Không đáp lại chỉ trích của phụ thân, Tháp Na nhẹ giọng nói: "Ngạch trực cách (tiếng Mông Cổ : Cha), Lý Cảo giết hơn ba trăm dũng sĩ Đóa Nhan ta, thù này chúng ta có báo hay không?"
"Đương nhiên phải báo! Ta đã phái người mời Hỏa Si tới Đại Ninh nghị sự, Minh đình khinh Đóa Nhan thếu yếu, ta mượn binh của Hỏa Si phạt Minh, giết cho biên quân Liêu Đông của Minh đình một mảnh giáp cũng chẳng còn, nếu Minh đình không định tính, ta sẽ dùng đao kiếm sắc trong tay để nói chuyện!"
Tháp Na vừa nghe phụ thân không ngờ thật sự mời Hỏa Si tới, trong lòng không khỏi run lên, cắn cắn môi dưới, Tháp Na nói: "Lần này tới Liêu Dương không phải không có thu hoạch, ngạch trực cách, hoàng đế Minh đình phái tới một vị khâm sai, khâm sai trẻ tuổi cũng rất gầy yếu, ngoài thành Liêu Dương, hắn... Phái người cứu ta một mạng."
"Khâm sai... Cứu ngươi một mạng?" Sắc mặt Hoa Đương có chút âm trầm.
Những năm gần đây liên tiếp bị Thát Đát và Đại Minh hai mặt chèn ép, Đóa Nhan Vệ phải trả giá đắt, nhưng mà không gian sinh tồn vẫn đang từng bước bị dồn ép giảm bớt, hiện giờ Hoa Đương rất mẫn cảm với người Hán và Thát Đát.
Tháp Na gật gật đầu, nói: "Lý Cảo phái binh đuổi theo ta, trên đường được dũng sĩ khâm sai phái ra cứu..."
Hoa Đương lạnh lùng nói: "Hán gia không có người tốt, khâm sai Minh đình vì sao vô duyên vô cớ cứu ngươi?"
"Hắn nói cứu ta coi như là tặng lễ gặp mặt cho thủ lĩnh Đóa Nhan, khâm sai Hán nhân chờ mong gặp mặt ngạch trực cách, hắn nói chuyện Lý Cảo giết dũng sĩ Đóa Nhan giả công, hắn sẽ cho Đóa Nhan một cái công đạo."
Hoa Đương bỗng nhiên tức giận nói: "Ngu xuẩn! Lời nói của Hán nhân có thể tin sao? Ta đương nhiên cũng muốn gặp Hán nhân, có điều không phải hiện tại, mà là khi ta suất lĩnh dũng sĩ anh dũng nhất dưới trướng công phá thành Liêu Dương, kề loan đao Mông Cổ chúng ta lên cổ khâm sai, đó mới là phương thức gặp mặt ta chờ mong nhất."
"Ngạch trực cách, ngươi thật muốn phản Minh đình sao?"
"Minh đình những năm gần đây trừ sắc phong ta làm một cái chức rỗng là Đô Đốc đồng tri ra, còn cho ta gì nữa? Bọn họ như tằm ăn rỗi đất phong của Đóa Nhan ta, đóng cửa khai nguyên, giết dũng sĩ Đóa Nhan ta giả công, sứ tiết Đóa Nhan chúng ta vào kinh vào kinh vô cớ bị giết, Minh đình như vậy, đáng để Đóa Nhan nguyện trung thành với vì hắn sao? Chó săn trung thành nhất cuối cùng cũng phải có một ngày không thể không rời khỏi chủ nhân tàn bạo nhất."
Vận làm quan một đường hát vang tiến mạnh, cái này liền thể hiện ra tệ đoan của không có nhi tử, liều mạng kiếm tiền đồ tới mấy, lập công phong tước thế nào, liều đi liều lại chung quy cũng chỉ có bản thân có thể hưởng phúc, tương lai già rồi nhắm mắt xuôi tay, vô luận chức quan lớn bao nhiêu, chức vị hiển hách đến mấy, nếu không có nhi tử kế tục, triều đình tất nhiên sẽ không chút lưu tình thu hồi ngay, một nhánh hương khói Đinh gia từ nay về sau cũng như điếu thuốc bị dập.
Cho nên trước khi rời kinh, Đinh Thuận vứt bỏ mặt mũi cầu Tần Kham, vì vấn đề hương khói của thuộc hạ trung thành, Tần Kham không thể không mặt dày tới Đinh gia, lừa lão thê của Đinh Thuận một hồi, bà ta cuối cùng lạnh lùng đáp ứng để hắn cưới thêm một phòng. Tần Kham đã làm người tốt thì làm tới cùng, tìm một , thanh lâu do Tần gia bỏ tiền chuộc một thanh quan nhân mười tám tuổi tư sắc không tính là quá xnh nhưng tướng mông to dễ sinh, nhân lúc trời tối ném vào trong kiệu, như kẻ trộm khiêng vào Đinh gia.
Sau khi mấy ngày Hưởng thụ tư vị điên loan đảo phượng, Đinh Thuận để kiều thiếp ở nhà rồi vẻ mặt thỏa mãn theo Tần Kham.
Nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý của hắn, Tần Kham thực sự đành lòng phá hoại tâm tính tốt của hắn.
Những năm này tiểu thiếp không có nhân quyền, đợi chuyến đi tới Liêu Đông kết thúc về kinh, vị tiểu thiếp yêu kiều kia có bị lão thê nguyên phối của Đinh Thuận ném xuống giếng hay không thì chưa nói, chỉ nói về vấn đề nhân quyền của tiểu thiếp, thê tử nguyên phối uy phong hơn nhiều, hơn nữa mỗi nhà có món tinh thông riêng, ví dụ như lão thê của Đinh gia am hiểu ném người hoặc vật không vừa mắt xuống giếng, chính thê của Tần gia thì am hiểu làm thịt nướng.
Vả lại cho dù thê thiếp của Đinh gia tường an vô sự, đồng dạng cũng tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm. Ví dụ như chuyện Liêu Đông trì hoãn lâu ngày, mọi người hai ba năm vẫn không thể quay về, sau cùng khi vừa về tiểu thiếp của hắn ôm nhi tử vừa đầy tháng chúc mừng lão Đinh, với chỉ số thông minh của lão Đinh chắc vào giây phút biết tin vui vẫn mừng tới nhảy cẫng lên.
Tần Kham không thể ngăn cản bản thân dùng ác ý xấ nhất dự đoán thảm trạng của Đinh gia.
Cho dù là Thú vị cấp thấp, ít nhất cũng tìm được một tia an ủi tâm lý, khi trong nhà mình còn một đống chuyện dang dở chưa thể giải quyết, khi làm hắn đang sứt đầu mẻ trán, hắn cũng không hy vọng người khác được tốt đẹp yên lành.
Tần Kham là phàm nhân. Phàm nhân vĩnh viễn không làm được để bản thân quá vĩ đại, sâu trong đáy lòng chung quy vẫn có những thú vị ác ôn không thể thay đổi.
Trong doanh trại của nghi trượng khâm sai đóng quân Ngoài thành, một mật sứ nhân lúc đêm tối lén lút rời khỏi doanh trại đi về hướng bắc, hắn phụng mật lệnh của Tần Kham, tới Đại Ninh gặp Đóa Nhan Vệ Đô Đốc đồng tri Hoa Đương.
Thành Đại Ninh.
Thành Đại Ninh thời Đại Minh mới lập quốc từng là đất phong của Ninh vương Chu Quyền, hoàng tử thứ mười bảy của Chu Nguyên Chương, về sau Thành tổ phát động chiến dịch Tĩnh nan, Ninh vương nửa bắt buộc nửa dụ dỗ lôi kéo kết phường với Đóa Nhan tam vệ, bọn họ mượn sức bọn họ Vĩnh Lạc hoàng đế giống như tên lừa bịp muốn đẩy mạnh tiêu thụ, lời hay và lời hứa nói cả một sọt, có điều chẳng làm cá nào. Cuối cùng thành công thuyết phục Chu Quyền và Đóa Nhan tam vệ làm một chuyện vô pháp vô thiên này.
Sự thật chứng minh Vĩnh Lạc hoàng đế quả nhiên là kẻ lừa bịp, sau khi Tĩnh nan thành công. Vĩnh Lạc đăng cơ, những lời hứa lúc trước không hề thực hiện.
Đáp ứng Ninh vương "Sự thành, chi đôi thiên hạ", kết quả đổi phong Ninh vương tới Giang Tây Nam Xương, ném hắn vào trong thành Nam Xương, từ nay về sau không hề hỏi đến, đương nhiên. Cũng không phải hoàn toàn không hỏi, mấy chục năm sau, Anh Tông hoàng đế vẫn hỏitới một chút. Cháu của Chu Quyền Chu Điện sau khi làm Ninh vương đời thứ hai, bị Bố Chính Sứ và quan án sát Giang Tây ngay lúc đó tố một trận, Anh Tông hoàng đế rất hài lòng với việc này, lập tức hạ chỉ đoạt hai vệ của Ninh vương, chỉ lưu lại một vệ cho Ninh vương thống soái, sự kiêng kị và chèn ép của triều đình đối với Ninh vương nhất mạch rất rõ ràng.
Người bị hại không chỉ là Ninh vương, Đóa Nhan tam vệ cũng mắc mưu bị lừa, lúc trước đáp ứng cắt Đại Ninh cho Đóa Nhan tam vệ làm đất phong, cho phép nuôi ngợ nhiều đời ở đây, nhưng mà sau khi Vĩnh Lạc đăng cơ không thực hiện lời hứa, ngược lại khi sau lần chinh phạt Mông Cổ, thuận tay đánh Đóa Nhan tam vệ một chút, cũng không biết là có phải sử dụng bản đồ quân sự quát đát hay không, luận về điển phạm qua cầu rút ván, Vĩnh Lạc trong lịch sử đứng hạng nhất, hơn nữa là siêu cấp đệ nhất.
Vô luận đối với Ninh vương nhất mạch hay là đối với Đóa Nhan tam vệ mà nói, phủ Đại Ninh tuyệt đối là một nơi thương tâm, nó là một vết gạch chéo rất bắt mắt, bởi vì hơn trăm năm trước, Ninh vương và Đóa Nhan đều chọn sai đề.
Chắc rằng từ đó về sau, Ninh vương và Đóa Nhan tam vệ có thêm một gia huấn, lầm tin kẻ lừa đảo so với gặp cường đạo thì tổn thất còn lớn hơn, đây là giáo huấn mà các tổ tông dùng kinh lịch thảm thống để đổi lấy.
May mắn Đóa Nhan tam vệ so với Ninh vương thì chịu tranh đấu hơn, hoàng đế Đại Minh không cho thì ta cướp, trên thực tế quả nhiên để bọn họ cướp được.
Những năm cuối Tuyên tông, biên trấn Đại Minh bắt đầu lơi lỏng, Đóa Nhan tam vệ đột nhiên phát động thế công, từ sông Tây Lạp Mộc luôn tới lưu vực sông Liêu một mạch tiến mạnh về phía nam, cuối cùng cũng đoạt được Đại Ninh tới tay.
Đúng như lời hứa của Vĩnh Lạc hoàng đế năm đó, hiện giờ Đại Ninh đã thành mục trường của Đóa Nhan tam vệ, chỉ có điều lời hứa này là Đóa Nhan tam vệ dùng đao kiếm ép triều đình Đại Minh phải thực hiện.
Đóa Nhan tam vệ đều là người Mông Cổ, dân tộc du mục không quen xây thành trì, ở ven đồng cỏ mênh mông bát ngát ngoài thành Đại Ninh dựng một mảng lều trại trắng xoá.
Trong dãy lều trại Chằng chịt có trật tự, đại trướng chóp vàng hết sức bắt mắt.
Trong đại trướng, Đóa Nhan Đô Đốc đồng tri Hoa Đương mặc áo gia màu xanh đen, đầu để ba bím rất bất mãn lườm nữ nhi bảo bối Tháp Na vừa từ thành Liêu Dương trở về.
"bầu trời bao la chỉ có hùng ưng mới xứng bay lượn, chim tước bay quá cao tất sẽ lạc đường, Tháp Na, con lớn mật lắm, không có sự cho phép của ta,ngươi sao dám một mình tới thành Liêu Dương? Ngươi chẳng lẽ không biết trong thành Liêu Dương có một con ma quỷ tà ác sao?"
Lều trại rất rộng, ở giữa đốt lửa trại, Tháp Na nhìn chăm chú ngọn lửa đang múa lượn, khuôn mặt bị hun cho đỏ bừng, hết sức mê người.
Không đáp lại chỉ trích của phụ thân, Tháp Na nhẹ giọng nói: "Ngạch trực cách (tiếng Mông Cổ : Cha), Lý Cảo giết hơn ba trăm dũng sĩ Đóa Nhan ta, thù này chúng ta có báo hay không?"
"Đương nhiên phải báo! Ta đã phái người mời Hỏa Si tới Đại Ninh nghị sự, Minh đình khinh Đóa Nhan thếu yếu, ta mượn binh của Hỏa Si phạt Minh, giết cho biên quân Liêu Đông của Minh đình một mảnh giáp cũng chẳng còn, nếu Minh đình không định tính, ta sẽ dùng đao kiếm sắc trong tay để nói chuyện!"
Tháp Na vừa nghe phụ thân không ngờ thật sự mời Hỏa Si tới, trong lòng không khỏi run lên, cắn cắn môi dưới, Tháp Na nói: "Lần này tới Liêu Dương không phải không có thu hoạch, ngạch trực cách, hoàng đế Minh đình phái tới một vị khâm sai, khâm sai trẻ tuổi cũng rất gầy yếu, ngoài thành Liêu Dương, hắn... Phái người cứu ta một mạng."
"Khâm sai... Cứu ngươi một mạng?" Sắc mặt Hoa Đương có chút âm trầm.
Những năm gần đây liên tiếp bị Thát Đát và Đại Minh hai mặt chèn ép, Đóa Nhan Vệ phải trả giá đắt, nhưng mà không gian sinh tồn vẫn đang từng bước bị dồn ép giảm bớt, hiện giờ Hoa Đương rất mẫn cảm với người Hán và Thát Đát.
Tháp Na gật gật đầu, nói: "Lý Cảo phái binh đuổi theo ta, trên đường được dũng sĩ khâm sai phái ra cứu..."
Hoa Đương lạnh lùng nói: "Hán gia không có người tốt, khâm sai Minh đình vì sao vô duyên vô cớ cứu ngươi?"
"Hắn nói cứu ta coi như là tặng lễ gặp mặt cho thủ lĩnh Đóa Nhan, khâm sai Hán nhân chờ mong gặp mặt ngạch trực cách, hắn nói chuyện Lý Cảo giết dũng sĩ Đóa Nhan giả công, hắn sẽ cho Đóa Nhan một cái công đạo."
Hoa Đương bỗng nhiên tức giận nói: "Ngu xuẩn! Lời nói của Hán nhân có thể tin sao? Ta đương nhiên cũng muốn gặp Hán nhân, có điều không phải hiện tại, mà là khi ta suất lĩnh dũng sĩ anh dũng nhất dưới trướng công phá thành Liêu Dương, kề loan đao Mông Cổ chúng ta lên cổ khâm sai, đó mới là phương thức gặp mặt ta chờ mong nhất."
"Ngạch trực cách, ngươi thật muốn phản Minh đình sao?"
"Minh đình những năm gần đây trừ sắc phong ta làm một cái chức rỗng là Đô Đốc đồng tri ra, còn cho ta gì nữa? Bọn họ như tằm ăn rỗi đất phong của Đóa Nhan ta, đóng cửa khai nguyên, giết dũng sĩ Đóa Nhan ta giả công, sứ tiết Đóa Nhan chúng ta vào kinh vào kinh vô cớ bị giết, Minh đình như vậy, đáng để Đóa Nhan nguyện trung thành với vì hắn sao? Chó săn trung thành nhất cuối cùng cũng phải có một ngày không thể không rời khỏi chủ nhân tàn bạo nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.