Minh Uyên

Chương 24: Chương 24

Yaoo

05/10/2016

Mặc Trầm Vân hồi phủ, cuối cùng vẫn bị Mặc Giác biết sau khi tiếp kiến đoàn sứ giả Gia Tiếp. Người tiết lộ, hiển nhiên là Mặc Minh Uyên.

Tuy Mặc Trầm Vân không cố ý giấu diếm tin tức mình trở về, nhưng đã quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc, y không muốn tiếp xúc lại với chuyện triều chính. Cuộc sống nhàn nhã hiện giờ, y thực vừa lòng.

Nhưng y vừa lòng, cũng không đại biểu Mặc Minh Uyên vừa lòng.

Ngươi nói vì sao ư? Nếu Mặc Trầm Vân thành thành thật thật làm Vương gia an nhàn thì thôi, thế nhưng gần đây người này rất bất thường, không có việc gì cũng đùa Tiểu Mặc, với Tiểu Mặc lười biếng mà nói, giấc ngủ cực kỳ trân quý đều chết non trên tay y, cho nên Mặc Minh Uyên tính tình không được xem là quá tốt liền áp dụng thủ đoạn trả thù mà hắn cho rằng hữu hiệu.

Hắn thực “Lơ đãng” nói với Mặc Giác gần đây lượng công việc của mình dường như quá nhiều, thật hy vọng phụ vương có thể giúp hắn. Mặc Giác, tiểu hài tử trì độn hiển nhiên không hiểu, nhưng nam nhân khôn khéo cường thế bên cạnh không thể không chú ý tới. Mặc Minh Uyên chưa nói gì, vừa chuyển thân, thánh chỉ triệu kiến Trần vương liền đưa đến vương phủ.

Sau đó, Mặc Trầm Vân từ chối không được tiểu chất cầu xin, một lần nữa quay về triều, tiếp nhận công việc của Mặc Minh Uyên, mà Mặc Minh Uyên lấy cớ vết thương cũ tái phát, nghỉ ngơi một tháng.

Cho nên, hiện tại hắn thực rảnh rỗi ngồi trong viện nhà mình, phơi nắng, đọc sách trong tay, nghe Liệt Phượng Nhi ca hát:

“Ông trời chẳng thế khống chế, ta nắm vận mệnh trong tay,

Thấu hiểu lòng người, không gì cấm kỵ,

Tình yêu lắm khi thật buồn chán, không yêu cũng chẳng sao,

Kết nghĩa huynh đệ, không còn tổn thương,

Trời không linh, đất không linh, khiến thiên hạ đại loạn,

Người quá si mê, ta quá tỉnh táo, mười vạn tám ngàn dặm,

Ta cạn ly, người tùy ý, chẳng e sợ lửa rực cháy không ngừng,

Đêm nay là đêm nào, hãy nghe theo trái tim, không còn gì lo lắng,

Mây tan gió thổi nhẹ, tựa hoa bay giữa tầng không,

Sắc không khiến người say, người tự say.



Ông trời chẳng thế khống chế, ta nắm vận mệnh trong tay,

Thấu hiểu lòng người, không gì cấm kỵ,

Tình yêu lắm khi thật buồn chán, không yêu cũng chẳng sao,

Kết nghĩa huynh đệ, không còn tổn thương,

Trời không linh, đất không linh, khiến thiên hạ đại loạn,

Người quá si mê, ta quá tỉnh táo, mười vạn tám ngàn dặm,

Ta cạn ly, người tùy ý, chẳng e sợ lửa rực cháy không ngừng,

Đêm nay là đêm nào, hãy nghe theo trái tim, không còn gì lo lắng,

Ngắm cảnh trong sương mù, yêu và hận phân minh,

Gió đang đến, sóng đang về, đừng lo lắng.

Trời không linh, đất không linh, khiến thiên hạ đại loạn,

Người quá si mê, ta quá tỉnh táo, mười vạn tám ngàn dặm,

Ta cạn ly, người tùy ý, chẳng e sợ lửa rực cháy không ngừng,

Đêm nay là đêm nào, hãy nghe theo trái tim, không còn gì lo lắng,

Ngắm cảnh trong sương mù, yêu và hận phân minh,

Gió đang đến, sóng đang về, đừng lo lắng.”

Liệt Phượng Nhi thích hát, tiếng ca của nàng cũng rất êm tai. Tuy Mặc Minh Uyên không có hứng thú cũng thật sự lắngnghe, nghe xong không giống âm nhạc cổ điển khiến hắn ngủ gà ngủ gật, ca khúc được yêu thích đều khiến người ta tinh thần phấn chấn.



“Ta thực thích bài Thiên Hạ Đại Loạn này.” Liệt Phượng nhi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nhất là câu ‘Ông trời chẳng thế khống chế, ta nắm vận mệnh trong tay’.” Bởi vì nàng luôn được người khác bảo hộ, không thể làm chủ vận mệnh của mình.

Mặc Minh Uyên ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt thiếu nữ, là không cam lòng và đau thương khiến hắn xúc động: cũng đúng, đây là thời đại nữ nhân không có địa vị, chắc chắn nàng rất oán hận chua xót, hơn nữa nàng đến từ thế giới nữ nhân bình đẳng với nam nhân.

Trầm ngâm một lát, Mặc Minh Uyên khép sách, nói nhẹ: “Phượng Nhi, ngươi có muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình không?” Nếu đáp ứng bảo hộ nàng, hiển nhiên phải bảo hộ cả lòng của nàng.

“Minh Uyên. . . . . . ?” Liệt Phượng Nhi kinh ngạc mở to mắt, lời của hắn có ý gì?

“Ngươi chỉ cần trả lời muốn hay không muốn!” Thu vẻ lười biếng, bộ dáng nghiêm túc của Mặc Minh Uyên thanh ngạo đẹp đẽ không thể tả, khiến kẻ khác không khỏi kính phục.

“Muốn! Đương nhiên muốn!” Ngẩn ra một lúc, thiếu nữ ngẩng đầu, kiên định nói.

Nở nụ cười thản nhiên, “Tốt lắm! Ta cho ngươi cơ hội!” Ngữ khí bình thản như gió mát phất quá, lại khiến Liệt Phượng Nhi tin phục.

*****

Đứng trước tửu lâu, Mặc Minh Uyên đưa lưng về phía Liệt Phượng Nhi, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo cao trên đỉnh đầu đề bốn chữ rồng bay phượng múa “Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu”, nói:

“Đây là tửu lâu nửa tháng trước ta mua, vốn dự tính xem đây là trụ cột tạo ra hệ thống tình báo. Là một người hiện đại, chắc chắn ngươi biết tầm quan trọng của tình báo!” Bình tĩnh nói xong, Mặc Minh Uyên cũng không quay đầu lại: “Ta cho ngươi ba tháng, làm cho sinh ý của Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu đi vào quỹ đạo. Nếu ngươi làm được, nó là của ngươi , ngươi có thể phát triển nó thành tổ chức tình báo chân chính. Chỉ cần nắm giữ đủ tin tức, ngươi không phải sợ hãi bất kì kẻ nào!”

“Minh Uyên, ngươi nói thật sao?” Tử lâu này có thể cho nàng ư?

Kỳ thật quý trọng cũng không phải tửu lâu này, mà là được Thanh vương Mặc Minh Uyên ủng hộ. Liệt Phượng Nhi là nữ hài tử thông minh, đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, hiển nhiên biết mở tửu lâu buôn bán khởi đầu cho tổ chức tình báo là cực kỳ tốt. Tại thế giới này, địa vị của thương nhân không cao, sinh ý hầu hết do quý tộc nắm giữ. Liệt Phượng Nhi cũng từng muốn mở tửu lâu, phát triển thế lực của chính mình, nhưng dù có Hàn Ngạo Tình ủng hộ, ý tưởng này cũng không thể thực hiện.

Không phải không có tiền vốn, cũng không phải không có bản lĩnh, mà là quan phủ không cho phép, bởi vì nàng không có thân phận quý tộc. Nếu lấy danh nghĩa của Hàn Ngạo Tình, hết thảy đều không còn ý nghĩa, nàng muốn tửu lâu hoàn toàn thuộc về mình. Mở tửu lâu, cũng không dễ dàng như trong tiểu thuyết.

Ở thế giới này, bình dân muốn xuất đầu cũng chỉ có đọc sách khảo công danh, nhưng con đường này không thể. Người có tài đều nguyện trung thành với quý tộc, sao lãng phí thời gian dạy bình dân học; người không có tài mà có tâm dạy, cũng không học được. Cho nên, bình dân có thể khảo công danh rất ít.

Hiện giờ Mặc Minh Uyên hứa hẹn tặng tửu lâu này cho nàng, là chân chính thuộc về nàng. Hơn nữa có Thanh vương ủng hộ, ai dám tìm nàng gây phiền toái!

“Ta rất ít gạt người!” Đôi khi cũng lừa người, nhưng khó phát giác.

“Hảo! Một lời đã định! Chắc chắn trong vòng ba tháng ta sẽ khiến sinh ý của tửu lâu náo nhiệt!” Liệt Phượng Nhi nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, tự tin nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Uyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook