Chương 47: Chương 47
Yaoo
05/10/2016
Hôm sau lâm triều, triều đình lại ầm ĩ.
Vì sao ầm ĩ?
Bởi vì vương thượng của bọn, quốc chủ của Thiên Khải, cư nhiên muốn lập một nam tử vi hậu?
Nhưng nam nam có thể thành thân mà? Có gì đáng ầm ĩ?
Kháo! Nếu vương thượng nạp nam tử vi phi thì không có gì, nhưng hắn lập nam tử vi hậu a! Vương hậu là thân phận gì? Đó là quốc mẫu, sao có thể để một nam tử đảm nhiệm?
Vì thế, triều thần ầm ĩ tận trời.
Nguyên bản các đại thần còn lo lắng song vương nhảy ra ủng hộ, nhưng đợi hồi lâu bọn họ vẫn chỉ cười dài, ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không phản ứng. Nghĩ thầm, lần này ngay cả hai vị vương gia cũng không đồng ý, bởi vậy triều thần không kiêng nể gì.
“Các ngươi…” Mặc Giác cắn môi đỏ mọng, mày nhăn lại.
Vũ Văn Nghiêu ẩn phía sau rèm thấy ái nhân khó chịu, thiếu chút nữa xông ra ngoài, lúc sắp bước ra lại nghĩ tới lời Mặc Trầm Vân nói hôm qua, cắn răng nhịn xuống.
“Vương thượng, ngài là người đứng đầu Thiên Khải, nếu ngài muốn nạp nam tử vi phi, thần hiển nhiên đồng ý. Nhưng, vị trí vương hậu không phải bình thượng, không thể để nam tử đảm nhiệm, nếu truyền ra, Thiên Khải ta đâu còn mặt mũi?” Các đại thần lựa chọn từ ngữ.
“Đúng vậy! Bệ hạ!”
Tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, Mặc Giác rốt cục nhịn không được, quát: “Đủ rồi! Câm miệng cho trẫm!”
Chưa bao giờ thấy vương thượng giận dữ như thế, triều thần nhất thời sững sờ.
“Trẫm chỉ muốn Vũ Văn Nghiêu, trừ bỏ hắn, người nào trẫm cũng không cần! Cho nên, dù các ngươi tán thành cũng được, phản đối cũng thế, hậu, trẫm đã định rồi!” Đứng lên, thiếu niên lạnh lùng nhìn xuống quần thần dưới điện.
“Bệ hạ ——! !” Triều thần lấy lại tinh thần, khiếp sợ kêu lên: “Bệ hạ, trăm triệu không thể a bệ hạ!”
“Ý trẫm đã quyết! Chư vị không cần nhiều lời! Chuẩn bị hôn lễ, thông cáo thiên hạ! Bãi triều!” Thiếu niên nghiêm nghị nói xong, xoay người rời đi.
Giữa một mảnh hỗn loạn, Mặc Trầm Vân và Mặc Minh Uyên nhìn nhau cười: Hài tử này, rốt cục trưởng thành!
*****
“Nghiêu, trước kia đều là ngươi bảo hộ ta, ta lại không thể gả cho ngươi. Lần này, đến lượt ta bảo hộ tình yêu của chúng ta!” Dù nói năng có chút lộn xộn, nhưng thiếu niên tóc vàng rất kiên định nhìn nam tử.
Nam tử cong khóe môi, cười đến vui vẻ.
“Tiểu sỏa qua!” Cánh tay duỗi ra, ôm chặt nhân nhi vào lòng.
Cách đó không xa, Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên, Ti Hằng, Vệ Viêm, cùng Hàn Cảnh Hạo chạy suốt đêm trở về, vui mừng cười.
“A Viêm, chừng nào ngươi mới bằng lòng gả cho ta?” Hàn Cảnh Hạo cười tủm tỉm, nghiêng đầu nhìn ái nhân.
“Vì sao không phải ngươi gả?” Mặt Vệ Viêm ửng đỏ, hỏi ngược lại.
“Ta gả cũng được, khi nào?” Hàn Cảnh Hạo chẳng hề để ý, truy vấn. Chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận ở bên A Viêm, ai gả cho ai có gì khác nhau đâu?
“Ngươi…..” Vệ Viêm vừa thẹn vừa giận.
“Sau khi vương thượng đại hôn, chúng ta thành hôn đi?” Không cần nhiều nghi thức, cũng không cần nhiều người chứng kiến.
Vệ Viêm giật mình, ngượng ngùng gật đầu.
“Uyên nhi hâm mộ?” Mặc Trầm Vân cười đến mặt mày loan loan.
Mặc Minh Uyên ngáp một cái, thờ ơ vén tóc, nói: “Thành thân chỉ là hình thức thôi, có cái gì mà hâm mộ?” Ở hiện đại kết hôn ly hôn đâu hiếm, hắn chẳng có cảm giác gì với chuyện kết hôn.
“Uyên nhi thực không tình thú”
Cái này có liên quan gì tới tình thú? Mặc Minh Uyên mỉm cười.
“Kỳ thật, chỉ cần cùng Uyên nhi bên nhau, phụ thân cũng không để ý chuyện thành thân.” Hôn lên trán Mặc Minh Uyên, nam nhân nở nụ cười say lòng người.
Ti Hằng cô đơn chiếc bóng, không nói gì đứng bên cạnh, sờ sờ cái mũi, cười khổ: hắn cũng nên về nhà tìm nương tử của hắn thôi?
Ở đây, hắn có vẻ dư thừa a!
*****
Phía sau kịch trường ——
“Nghiêu thân ái, ngươi đã là thê tử của ta, vậy đêm nay cho ta mặt trên đi!” Mặc Giác ẩn tình đưa tình nhìn Vũ Văn Nghiêu, vô cùng dịu dàng nói.
Vũ Văn Nghiêu chọn mi tà cười: “Được!”
“Da! Thật tốt quá!!” Thiếu niên mừng rỡ hoan hô.
Mặc Minh Uyên:……..
Mặc Trầm Vân cười dài: “Tiểu Giác nhi, có đôi khi ở mặt trên cũng không đại biểu là công nga!”
Vệ Viêm ho khan hai tiếng, quay đầu.
Hàn Cảnh Hạo cười dài, nói khẽ với Vệ Viêm: “AVviêm, ngươi là lão sư không xứng chức a!”
Về phần Mặc Giác có phản công thành công hay không, tin tưởng người có chút trí tuệ điều biết.
Vì sao ầm ĩ?
Bởi vì vương thượng của bọn, quốc chủ của Thiên Khải, cư nhiên muốn lập một nam tử vi hậu?
Nhưng nam nam có thể thành thân mà? Có gì đáng ầm ĩ?
Kháo! Nếu vương thượng nạp nam tử vi phi thì không có gì, nhưng hắn lập nam tử vi hậu a! Vương hậu là thân phận gì? Đó là quốc mẫu, sao có thể để một nam tử đảm nhiệm?
Vì thế, triều thần ầm ĩ tận trời.
Nguyên bản các đại thần còn lo lắng song vương nhảy ra ủng hộ, nhưng đợi hồi lâu bọn họ vẫn chỉ cười dài, ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không phản ứng. Nghĩ thầm, lần này ngay cả hai vị vương gia cũng không đồng ý, bởi vậy triều thần không kiêng nể gì.
“Các ngươi…” Mặc Giác cắn môi đỏ mọng, mày nhăn lại.
Vũ Văn Nghiêu ẩn phía sau rèm thấy ái nhân khó chịu, thiếu chút nữa xông ra ngoài, lúc sắp bước ra lại nghĩ tới lời Mặc Trầm Vân nói hôm qua, cắn răng nhịn xuống.
“Vương thượng, ngài là người đứng đầu Thiên Khải, nếu ngài muốn nạp nam tử vi phi, thần hiển nhiên đồng ý. Nhưng, vị trí vương hậu không phải bình thượng, không thể để nam tử đảm nhiệm, nếu truyền ra, Thiên Khải ta đâu còn mặt mũi?” Các đại thần lựa chọn từ ngữ.
“Đúng vậy! Bệ hạ!”
Tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, Mặc Giác rốt cục nhịn không được, quát: “Đủ rồi! Câm miệng cho trẫm!”
Chưa bao giờ thấy vương thượng giận dữ như thế, triều thần nhất thời sững sờ.
“Trẫm chỉ muốn Vũ Văn Nghiêu, trừ bỏ hắn, người nào trẫm cũng không cần! Cho nên, dù các ngươi tán thành cũng được, phản đối cũng thế, hậu, trẫm đã định rồi!” Đứng lên, thiếu niên lạnh lùng nhìn xuống quần thần dưới điện.
“Bệ hạ ——! !” Triều thần lấy lại tinh thần, khiếp sợ kêu lên: “Bệ hạ, trăm triệu không thể a bệ hạ!”
“Ý trẫm đã quyết! Chư vị không cần nhiều lời! Chuẩn bị hôn lễ, thông cáo thiên hạ! Bãi triều!” Thiếu niên nghiêm nghị nói xong, xoay người rời đi.
Giữa một mảnh hỗn loạn, Mặc Trầm Vân và Mặc Minh Uyên nhìn nhau cười: Hài tử này, rốt cục trưởng thành!
*****
“Nghiêu, trước kia đều là ngươi bảo hộ ta, ta lại không thể gả cho ngươi. Lần này, đến lượt ta bảo hộ tình yêu của chúng ta!” Dù nói năng có chút lộn xộn, nhưng thiếu niên tóc vàng rất kiên định nhìn nam tử.
Nam tử cong khóe môi, cười đến vui vẻ.
“Tiểu sỏa qua!” Cánh tay duỗi ra, ôm chặt nhân nhi vào lòng.
Cách đó không xa, Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên, Ti Hằng, Vệ Viêm, cùng Hàn Cảnh Hạo chạy suốt đêm trở về, vui mừng cười.
“A Viêm, chừng nào ngươi mới bằng lòng gả cho ta?” Hàn Cảnh Hạo cười tủm tỉm, nghiêng đầu nhìn ái nhân.
“Vì sao không phải ngươi gả?” Mặt Vệ Viêm ửng đỏ, hỏi ngược lại.
“Ta gả cũng được, khi nào?” Hàn Cảnh Hạo chẳng hề để ý, truy vấn. Chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận ở bên A Viêm, ai gả cho ai có gì khác nhau đâu?
“Ngươi…..” Vệ Viêm vừa thẹn vừa giận.
“Sau khi vương thượng đại hôn, chúng ta thành hôn đi?” Không cần nhiều nghi thức, cũng không cần nhiều người chứng kiến.
Vệ Viêm giật mình, ngượng ngùng gật đầu.
“Uyên nhi hâm mộ?” Mặc Trầm Vân cười đến mặt mày loan loan.
Mặc Minh Uyên ngáp một cái, thờ ơ vén tóc, nói: “Thành thân chỉ là hình thức thôi, có cái gì mà hâm mộ?” Ở hiện đại kết hôn ly hôn đâu hiếm, hắn chẳng có cảm giác gì với chuyện kết hôn.
“Uyên nhi thực không tình thú”
Cái này có liên quan gì tới tình thú? Mặc Minh Uyên mỉm cười.
“Kỳ thật, chỉ cần cùng Uyên nhi bên nhau, phụ thân cũng không để ý chuyện thành thân.” Hôn lên trán Mặc Minh Uyên, nam nhân nở nụ cười say lòng người.
Ti Hằng cô đơn chiếc bóng, không nói gì đứng bên cạnh, sờ sờ cái mũi, cười khổ: hắn cũng nên về nhà tìm nương tử của hắn thôi?
Ở đây, hắn có vẻ dư thừa a!
*****
Phía sau kịch trường ——
“Nghiêu thân ái, ngươi đã là thê tử của ta, vậy đêm nay cho ta mặt trên đi!” Mặc Giác ẩn tình đưa tình nhìn Vũ Văn Nghiêu, vô cùng dịu dàng nói.
Vũ Văn Nghiêu chọn mi tà cười: “Được!”
“Da! Thật tốt quá!!” Thiếu niên mừng rỡ hoan hô.
Mặc Minh Uyên:……..
Mặc Trầm Vân cười dài: “Tiểu Giác nhi, có đôi khi ở mặt trên cũng không đại biểu là công nga!”
Vệ Viêm ho khan hai tiếng, quay đầu.
Hàn Cảnh Hạo cười dài, nói khẽ với Vệ Viêm: “AVviêm, ngươi là lão sư không xứng chức a!”
Về phần Mặc Giác có phản công thành công hay không, tin tưởng người có chút trí tuệ điều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.