Minh Vương - Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 143:
Đóa Mễ Đại Nhân
17/10/2023
Theo hướng chỉ của cậu ta thì ở ngã tư đường bên phải giao lộ đang chờ đèn đỏ, có một chiếc xe nhỏ bỗng nhiên bị một tầng âm khí nhàn nhạt bao phủ.
Con quỷ kia đã ra tay gây chuyện!
Hoắc Tư Cẩn lập tức đạp chân ga, chiếc xe nhỏ ở bên phải giao lộ cũng bỗng nhiên tăng tốc, lao thẳng đến xe của bọn họ.
Hoắc Tư Thần thấy rất rõ ràng, phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh, cậu hướng về phía chiếc xe của con quỷ đằng trước mà hô to.
"Con quỷ này muốn đâm chết chúng ta!"
Tể Tể nắm chặt tay anh ba, dùng giọng trẻ con non nớt mà an ủi.
"Anh ba đừng lo lắng, không đâm được đâu."
Nói xong bé hé miệng nhìn ra phía ngoài xe.
Sau đó Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều thấy tất cả âm khí bao phủ chiếc xe kia bỗng nhiên xông tới chỗ của Tể Tể, cuối cùng toàn bộ đều chui vào trong miệng nhỏ của bé.
Hoắc Tư Thần: "......"
Hoắc Tư Tước: "......"
Đứa nhỏ ở trên xe hơi đăng trước: "......"
Tể Tể thò nửa cái đầu ra ngoài mà hét to với cậu bé kia.
"Còn nữa không? Nhanh nhanh nhanh!"
Cậu bé quỷ: "......"
Hả… con mẹ nó, lại còn thúc giục!
Đây là trần trụi khiêu khích!
Hai mắt của tiểu quỷ dần dần đỏ lên, âm khí quanh thân tràn ra.
Nhưng nó cũng không ra tay ngay mà chờ xe chạy được một đoạn nữa, đến một ngã tư khác, nó lại bắt đầu hành động.
Tình cờ đúng lúc này là đèn đỏ, có rất nhiều người đi bộ đang băng qua đường.
Tiểu quỷ nở một nụ cười ác độc, nó lộ ra những chiếc răng xanh lét.
Há to miệng phun ra màn khói âm khí, quát to mấy chữ.
"Đi chết đi!"
Âm khí nồng đậm bỗng nhiên tràn ra từ chiếc xe kia, giống như là gió lốc quét tới chiếc xe của mấy người Hoắc Tư Cẩn.
Tim của Hoắc Tư Thần nhảy lên: "Tể Tể, em có thể ăn thứ kia không?"
Tể Tể vui vẻ: "Anh ba yên tâm, cho dù nhiều hơn thò em cũng có thể ăn được."
Hoắc Tư Tước lại cảm thấy ăn thôi thì không đủ, tiểu quỷ kia quá ác độc.
Hoắc Tư Cẩn cảm giác được chiếc xe đã bị mất khống chế, rõ ràng anh đã giẫm lên phanh rồi, nhưng xe vẫn chạy về phía trước.
"Nó đang điều khiển xe của chúng ta!"
Bách Minh Tư nhanh chóng sờ sờ vào trong túi, móc ra chiếc bút lông mà Bút Tiên đang ở trong đó.
Cậu không mang theo bùa, cho nên đành phải tìm Bút Tiên mà dùng, bắt đầu vẽ bùa ở trên cửa sổ xe bên cạnh.
Vừa mới bắt đầu đặt bút, đầu bút lông bỗng nhiên phồng ra, hoàn toàn không có cách nào viết.
Tể Tể vừa quay qua thì nhìn thấy: "Anh Minh Tư, sao vậy?"
Bách Minh Tư nhìn âm khí đang gần trong gang tấc sắp bao phủ bọn họ thì vội vàng lên tiếng: "Chuẩn bị vẽ bùa, nhưng chiếc bút tự nhiên...... Xù lông."
Lúc bé mở miệng, trong nháy mắt chiếc bút lông lại khôi phục bộ dáng trước đó.
Bách Minh Tư: "......"
Hoắc Tư Thần phát hiện tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cậu lo lắng nhắc nhở Tể Tể.
"Tể Tể, sao em còn chưa bắt đầu ăn, không ăn chúng ta sẽ xong đời luôn đó!"
Tể Tể vươn bàn tay nhỏ ra ngoài cửa sổ, trong tay cầm chiếc bút lông.
Bàn tay nhỏ không ngừng khuấy khuấy quay quay ở bên ngoài.
Sau đó các anh trai trong xe đều nhìn thấy, âm khí kinh khủng lạnh lẽo giống như ác quỷ muốn ăn thịt người đã bị quấy thành một con quỷ khổng lồ.
Mà ngón tay mập mạp của bé vẫn còn đang khuấy động như vẽ bùa!
Các anh trai: "......"
Là bọn họ tóc ngắn kiến thức nông cạn!
Thật!
Tiểu quỷ ở trong xe phía trước: "......"
Điều này không khoa học!
Tể Tể không vội xử lý âm khí bên ngoài, mà cầm bút lông nhìn một chút, nhăn lông mày lại trông rất không hài lòng.
"Không nghe lời à......"
Bút lông không dám chạy ra khỏi tay của bé, các anh trai thấy ở trên kính chắn gió xuất hiện mấy chữ lớn màu đen.
"Tôi sai rồi, về sau tôi tuyệt đối nghe lời, tiểu đại nhân tha mạng nha ~~~~"
Hoắc Tư Thần không dám tin: "Con quỷ này có phải là đang làm nũng không?"
Bút Tiên: ...... Chuyện làm nũng là chuyện mà Bút Tiên làm tốt nhất đấy?
Bé rất lãnh khốc, cầm bút lông sau đó ném ra ngoài.
"Nũng nịu thì làm được gì, đánh thắng được con quỷ kia thì giữ lại, đánh không thắng...... Bản Tể Tể ăn mày!"
Bút Tiên: ......
*******
Ném bút lông ra bên ngoài, bé há miệng nuốt mấy ngụm liền xử lý xong âm khí ở bốn phía, trong xe, bốn người anh trai phát hiện tiểu quỷ ở trong xe phía trước đang nhỏ dần đi một cách rõ ràng.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy chiếc bút lông mà Tể Tể ném ra ngoài đang dung nhập vào chiếc xe kia, kế tiếp bên trong chiếc xe kia đã cuồn cuộn khí đen.
Âm khí quá nồng đậm, cho dù bọn họ có mắt Âm Dương, cũng không có cách nào mà nhìn xuyên thấu qua được đám âm khí kia để nhìn xem tình huống đang xảy ra ở bên trong.
Hoắc Tư Thần sốt ruột: "Tể Tể, chiếc bút kia có đánh thắng được con tiểu quỷ đó không?"
Con tiểu quỷ kia rất ác độc, vừa ra tay đã muốn mạng người!
Thậm chí có thể là đã hại qua vô số mạng người!
Đây tuyệt đối là ác quỷ!
Tể Tể nhìn đằng trước xem xét: "Có thể là vậy! Con quỷ ở phía trước đã bị ăn mòn âm khí hơn phân nửa rồi! Vậy mà đánh không lại...... thì Bút Tiên kia quá vô dụng rồi! Quá vô dụng mà giữ lại thì tương lai cũng không bảo vệ được anh Minh Tư, còn không bằng cho Tể Tể làm đồ ăn vặt!"
Các anh trai: "......"
Tể Tể thật lợi hại!
Con quỷ kia đã ra tay gây chuyện!
Hoắc Tư Cẩn lập tức đạp chân ga, chiếc xe nhỏ ở bên phải giao lộ cũng bỗng nhiên tăng tốc, lao thẳng đến xe của bọn họ.
Hoắc Tư Thần thấy rất rõ ràng, phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh, cậu hướng về phía chiếc xe của con quỷ đằng trước mà hô to.
"Con quỷ này muốn đâm chết chúng ta!"
Tể Tể nắm chặt tay anh ba, dùng giọng trẻ con non nớt mà an ủi.
"Anh ba đừng lo lắng, không đâm được đâu."
Nói xong bé hé miệng nhìn ra phía ngoài xe.
Sau đó Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều thấy tất cả âm khí bao phủ chiếc xe kia bỗng nhiên xông tới chỗ của Tể Tể, cuối cùng toàn bộ đều chui vào trong miệng nhỏ của bé.
Hoắc Tư Thần: "......"
Hoắc Tư Tước: "......"
Đứa nhỏ ở trên xe hơi đăng trước: "......"
Tể Tể thò nửa cái đầu ra ngoài mà hét to với cậu bé kia.
"Còn nữa không? Nhanh nhanh nhanh!"
Cậu bé quỷ: "......"
Hả… con mẹ nó, lại còn thúc giục!
Đây là trần trụi khiêu khích!
Hai mắt của tiểu quỷ dần dần đỏ lên, âm khí quanh thân tràn ra.
Nhưng nó cũng không ra tay ngay mà chờ xe chạy được một đoạn nữa, đến một ngã tư khác, nó lại bắt đầu hành động.
Tình cờ đúng lúc này là đèn đỏ, có rất nhiều người đi bộ đang băng qua đường.
Tiểu quỷ nở một nụ cười ác độc, nó lộ ra những chiếc răng xanh lét.
Há to miệng phun ra màn khói âm khí, quát to mấy chữ.
"Đi chết đi!"
Âm khí nồng đậm bỗng nhiên tràn ra từ chiếc xe kia, giống như là gió lốc quét tới chiếc xe của mấy người Hoắc Tư Cẩn.
Tim của Hoắc Tư Thần nhảy lên: "Tể Tể, em có thể ăn thứ kia không?"
Tể Tể vui vẻ: "Anh ba yên tâm, cho dù nhiều hơn thò em cũng có thể ăn được."
Hoắc Tư Tước lại cảm thấy ăn thôi thì không đủ, tiểu quỷ kia quá ác độc.
Hoắc Tư Cẩn cảm giác được chiếc xe đã bị mất khống chế, rõ ràng anh đã giẫm lên phanh rồi, nhưng xe vẫn chạy về phía trước.
"Nó đang điều khiển xe của chúng ta!"
Bách Minh Tư nhanh chóng sờ sờ vào trong túi, móc ra chiếc bút lông mà Bút Tiên đang ở trong đó.
Cậu không mang theo bùa, cho nên đành phải tìm Bút Tiên mà dùng, bắt đầu vẽ bùa ở trên cửa sổ xe bên cạnh.
Vừa mới bắt đầu đặt bút, đầu bút lông bỗng nhiên phồng ra, hoàn toàn không có cách nào viết.
Tể Tể vừa quay qua thì nhìn thấy: "Anh Minh Tư, sao vậy?"
Bách Minh Tư nhìn âm khí đang gần trong gang tấc sắp bao phủ bọn họ thì vội vàng lên tiếng: "Chuẩn bị vẽ bùa, nhưng chiếc bút tự nhiên...... Xù lông."
Lúc bé mở miệng, trong nháy mắt chiếc bút lông lại khôi phục bộ dáng trước đó.
Bách Minh Tư: "......"
Hoắc Tư Thần phát hiện tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cậu lo lắng nhắc nhở Tể Tể.
"Tể Tể, sao em còn chưa bắt đầu ăn, không ăn chúng ta sẽ xong đời luôn đó!"
Tể Tể vươn bàn tay nhỏ ra ngoài cửa sổ, trong tay cầm chiếc bút lông.
Bàn tay nhỏ không ngừng khuấy khuấy quay quay ở bên ngoài.
Sau đó các anh trai trong xe đều nhìn thấy, âm khí kinh khủng lạnh lẽo giống như ác quỷ muốn ăn thịt người đã bị quấy thành một con quỷ khổng lồ.
Mà ngón tay mập mạp của bé vẫn còn đang khuấy động như vẽ bùa!
Các anh trai: "......"
Là bọn họ tóc ngắn kiến thức nông cạn!
Thật!
Tiểu quỷ ở trong xe phía trước: "......"
Điều này không khoa học!
Tể Tể không vội xử lý âm khí bên ngoài, mà cầm bút lông nhìn một chút, nhăn lông mày lại trông rất không hài lòng.
"Không nghe lời à......"
Bút lông không dám chạy ra khỏi tay của bé, các anh trai thấy ở trên kính chắn gió xuất hiện mấy chữ lớn màu đen.
"Tôi sai rồi, về sau tôi tuyệt đối nghe lời, tiểu đại nhân tha mạng nha ~~~~"
Hoắc Tư Thần không dám tin: "Con quỷ này có phải là đang làm nũng không?"
Bút Tiên: ...... Chuyện làm nũng là chuyện mà Bút Tiên làm tốt nhất đấy?
Bé rất lãnh khốc, cầm bút lông sau đó ném ra ngoài.
"Nũng nịu thì làm được gì, đánh thắng được con quỷ kia thì giữ lại, đánh không thắng...... Bản Tể Tể ăn mày!"
Bút Tiên: ......
*******
Ném bút lông ra bên ngoài, bé há miệng nuốt mấy ngụm liền xử lý xong âm khí ở bốn phía, trong xe, bốn người anh trai phát hiện tiểu quỷ ở trong xe phía trước đang nhỏ dần đi một cách rõ ràng.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy chiếc bút lông mà Tể Tể ném ra ngoài đang dung nhập vào chiếc xe kia, kế tiếp bên trong chiếc xe kia đã cuồn cuộn khí đen.
Âm khí quá nồng đậm, cho dù bọn họ có mắt Âm Dương, cũng không có cách nào mà nhìn xuyên thấu qua được đám âm khí kia để nhìn xem tình huống đang xảy ra ở bên trong.
Hoắc Tư Thần sốt ruột: "Tể Tể, chiếc bút kia có đánh thắng được con tiểu quỷ đó không?"
Con tiểu quỷ kia rất ác độc, vừa ra tay đã muốn mạng người!
Thậm chí có thể là đã hại qua vô số mạng người!
Đây tuyệt đối là ác quỷ!
Tể Tể nhìn đằng trước xem xét: "Có thể là vậy! Con quỷ ở phía trước đã bị ăn mòn âm khí hơn phân nửa rồi! Vậy mà đánh không lại...... thì Bút Tiên kia quá vô dụng rồi! Quá vô dụng mà giữ lại thì tương lai cũng không bảo vệ được anh Minh Tư, còn không bằng cho Tể Tể làm đồ ăn vặt!"
Các anh trai: "......"
Tể Tể thật lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.