Minh Vương - Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 73:
Đóa Mễ Đại Nhân
22/09/2023
Chẳng lẽ An An không thích Tể Tể?
Vì sao?
Rõ ràng Tể Tể rất ngoan ngoãn, mềm mại đáng yêu.
Ông ấy quay lại nhìn về phía con trai: "Tư Lâm, con cảm thấy thế nào?"
Hoắc Tư Lâm không cần suy nghĩ đã gật đầu: "Cha nói rất đúng!"
Hoắc An An im lặng, cảm thấy nghi ngờ.
Cô ta chỉ mới không có mặt ở đây một lúc, vì sao cha cùng với anh trai của cô ta đều bị đứa nhỏ Minh Tể Tể kia tẩy não rồi?
Minh Tể Tể đến cùng đã làm gì?
Hoắc An An hoài nghi Minh Tể Tể cũng giống như cô ta, cũng là người xuyên việt được một hệ thống nào đó khóa lại rồi nhận làm ký chủ, chỉ là ký chủ Minh Tể Tể này tương đối nhỏ tuổi mà thôi.
Nếu không thì cô ta thực sự nghĩ không ra lý do!
Hệ thống của cô ta nói một thế giới chỉ có một chân mệnh thiên nữ, nếu trong người Minh Tể Tể quả thật có một hệ thống, như vậy sẽ là hệ thống gì?
Ví dụ như hệ thống nhân vật phản diện?
Thiên kim hào môn và con gái nuôi đại chiến, chân mệnh thiên nữ cùng nhân vật phản diện nữ … dường như rất có khả năng sẽ xảy ra!
Nếu là như vậy......
Tay Hoắc An An siết chặt cái chén, lông mày rũ xuống hiện ra sự tàn nhẫn mà một đứa trẻ ở tuổi này không nên có.
Trong thư phòng, Tể Tể đang ghé vào trong ngực ông nội Hoắc, nhẹ nhàng kéo giữ lại cái vòng tròn màu đen trên vành tai của ông nội.
Kéo ra một chút thì trong nháy mắt cái vòng tròn màu đen kia đã trực tiếp biến mất.
Bé nhẹ nhàng "A" một tiếng.
Không phải quỷ hồn!
Không phải quỷ hồn, còn có thể là cái gì, sao lại có thể tạo ra hiệu ứng giống quỷ hồn?
Tể Tể cau mày, một tay nâng cằm nhỏ suy nghĩ, một tay nhẹ nhàng sờ lên vành tai của ông nội.
Sạch sẽ, cái gì cũng không còn.
Bà nội Hoắc nhìn bé nhăn mặt thì trong lòng thấp thỏm lo lắng.
"Tể Tể, sao rồi cháu?"
Bé còn chưa lên tiếng, ông nội Hoắc đã thở phào một hơi, nhịn không được cẩn thận ôm bé vào trong ngực.
"Cảm ơn Tể Tể!"
Bé chớp mắt nhìn ông: "Ông nội có thể cảm nhận được?"
Ông nội Hoắc gật đầu.
"Ông nội đột nhiên cảm giác được toàn thân đặc biệt nhẹ nhõm, nhất là tinh thần, đột nhiên cảm giác được rất thoải mái, rất dễ chịu."
Không chỉ có như thế, khi nhìn bé trong nháy mắt trong đầu ông đã hiện lên những chuyện của mấy năm qua, nhất là chuyện thiên vị đứa con lớn, chèn ép đứa con thứ ba, dung túng cho con út......
Ông tự nhận mình là một người cha rất công bằng và nghiêm minh, không nghĩ tới trong mấy năm qua, có quá nhiều thay đổi để chính ông bây giờ nhớ tới cũng nhịn không được thổn thức.
Rõ ràng là người một nhà, hiện tại ầm ĩ.....
Ông nội Hoắc từ ái hỏi: "Tể Tể biết nguyên nhân không?"
Bé lắc đầu, giọng trẻ con có chút buồn bực.
"Tể Tể không biết."
Đây không phải là quỷ hồn.
Ông nội Hoắc lại rất vui, thậm chí còn ôm lấy bé trực tiếp nâng lên cao.
"Không sao, hiện tại cảm xúc của ông nội rất hưng phấn, cảm ơn Tể Tể, chuyện phía sau ông nội sẽ tự mình xử lý. Tể Tể chỉ cần làm bé ngoan"
Tung bé lên cao rồi lại ôm vào trong ngực, tinh thần của ông nội Hoắc rất hưng phấn.
"Đi, Tể Tể, ông nội dẫn cháu đi ăn được không!"
Nói xong cũng không để ý tới bà nội Hoắc còn đang trợn mắt há mồm trông rất ngạc nhiên, ôm thân hình mềm mềm, mập mập của bé sải bước ra khỏi thư phòng.
Bà nội Hoắc… cảm thấy một trận hoảng hốt, mấy năm này không hòa hợp cùng đứa con trai thứ hai, tất cả những hình ảnh trùng điệp từ trong đầu từng cái hiện ra, nước mắt khống chế không nổi đã tràn mi mà rơi xuống.
Kia cũng là con của mình a!
Nhất là Trầm Lệnh, bởi vì khi còn bé từng bị bắt cóc, càng thêm mẫn cảm hơn con trai lớn Trầm Huy cùng đứa út Trầm Vân, càng cần được quan tâm hơn, bản thân làm sao lại...... Làm sao lại nói nhiều lời ác độc với con trai mình như vậy?
Còn nhiều lần có ý định giao lại quyền thừa kế vào tay đứa con lớn, trong khi Trầm Lệnh lúc còn nhỏ còn từng đánh đổi cả tính mạng vì nó?
Bản thân những năm gần đây đến cùng làm sao vậy?
Vì sao?
Rõ ràng Tể Tể rất ngoan ngoãn, mềm mại đáng yêu.
Ông ấy quay lại nhìn về phía con trai: "Tư Lâm, con cảm thấy thế nào?"
Hoắc Tư Lâm không cần suy nghĩ đã gật đầu: "Cha nói rất đúng!"
Hoắc An An im lặng, cảm thấy nghi ngờ.
Cô ta chỉ mới không có mặt ở đây một lúc, vì sao cha cùng với anh trai của cô ta đều bị đứa nhỏ Minh Tể Tể kia tẩy não rồi?
Minh Tể Tể đến cùng đã làm gì?
Hoắc An An hoài nghi Minh Tể Tể cũng giống như cô ta, cũng là người xuyên việt được một hệ thống nào đó khóa lại rồi nhận làm ký chủ, chỉ là ký chủ Minh Tể Tể này tương đối nhỏ tuổi mà thôi.
Nếu không thì cô ta thực sự nghĩ không ra lý do!
Hệ thống của cô ta nói một thế giới chỉ có một chân mệnh thiên nữ, nếu trong người Minh Tể Tể quả thật có một hệ thống, như vậy sẽ là hệ thống gì?
Ví dụ như hệ thống nhân vật phản diện?
Thiên kim hào môn và con gái nuôi đại chiến, chân mệnh thiên nữ cùng nhân vật phản diện nữ … dường như rất có khả năng sẽ xảy ra!
Nếu là như vậy......
Tay Hoắc An An siết chặt cái chén, lông mày rũ xuống hiện ra sự tàn nhẫn mà một đứa trẻ ở tuổi này không nên có.
Trong thư phòng, Tể Tể đang ghé vào trong ngực ông nội Hoắc, nhẹ nhàng kéo giữ lại cái vòng tròn màu đen trên vành tai của ông nội.
Kéo ra một chút thì trong nháy mắt cái vòng tròn màu đen kia đã trực tiếp biến mất.
Bé nhẹ nhàng "A" một tiếng.
Không phải quỷ hồn!
Không phải quỷ hồn, còn có thể là cái gì, sao lại có thể tạo ra hiệu ứng giống quỷ hồn?
Tể Tể cau mày, một tay nâng cằm nhỏ suy nghĩ, một tay nhẹ nhàng sờ lên vành tai của ông nội.
Sạch sẽ, cái gì cũng không còn.
Bà nội Hoắc nhìn bé nhăn mặt thì trong lòng thấp thỏm lo lắng.
"Tể Tể, sao rồi cháu?"
Bé còn chưa lên tiếng, ông nội Hoắc đã thở phào một hơi, nhịn không được cẩn thận ôm bé vào trong ngực.
"Cảm ơn Tể Tể!"
Bé chớp mắt nhìn ông: "Ông nội có thể cảm nhận được?"
Ông nội Hoắc gật đầu.
"Ông nội đột nhiên cảm giác được toàn thân đặc biệt nhẹ nhõm, nhất là tinh thần, đột nhiên cảm giác được rất thoải mái, rất dễ chịu."
Không chỉ có như thế, khi nhìn bé trong nháy mắt trong đầu ông đã hiện lên những chuyện của mấy năm qua, nhất là chuyện thiên vị đứa con lớn, chèn ép đứa con thứ ba, dung túng cho con út......
Ông tự nhận mình là một người cha rất công bằng và nghiêm minh, không nghĩ tới trong mấy năm qua, có quá nhiều thay đổi để chính ông bây giờ nhớ tới cũng nhịn không được thổn thức.
Rõ ràng là người một nhà, hiện tại ầm ĩ.....
Ông nội Hoắc từ ái hỏi: "Tể Tể biết nguyên nhân không?"
Bé lắc đầu, giọng trẻ con có chút buồn bực.
"Tể Tể không biết."
Đây không phải là quỷ hồn.
Ông nội Hoắc lại rất vui, thậm chí còn ôm lấy bé trực tiếp nâng lên cao.
"Không sao, hiện tại cảm xúc của ông nội rất hưng phấn, cảm ơn Tể Tể, chuyện phía sau ông nội sẽ tự mình xử lý. Tể Tể chỉ cần làm bé ngoan"
Tung bé lên cao rồi lại ôm vào trong ngực, tinh thần của ông nội Hoắc rất hưng phấn.
"Đi, Tể Tể, ông nội dẫn cháu đi ăn được không!"
Nói xong cũng không để ý tới bà nội Hoắc còn đang trợn mắt há mồm trông rất ngạc nhiên, ôm thân hình mềm mềm, mập mập của bé sải bước ra khỏi thư phòng.
Bà nội Hoắc… cảm thấy một trận hoảng hốt, mấy năm này không hòa hợp cùng đứa con trai thứ hai, tất cả những hình ảnh trùng điệp từ trong đầu từng cái hiện ra, nước mắt khống chế không nổi đã tràn mi mà rơi xuống.
Kia cũng là con của mình a!
Nhất là Trầm Lệnh, bởi vì khi còn bé từng bị bắt cóc, càng thêm mẫn cảm hơn con trai lớn Trầm Huy cùng đứa út Trầm Vân, càng cần được quan tâm hơn, bản thân làm sao lại...... Làm sao lại nói nhiều lời ác độc với con trai mình như vậy?
Còn nhiều lần có ý định giao lại quyền thừa kế vào tay đứa con lớn, trong khi Trầm Lệnh lúc còn nhỏ còn từng đánh đổi cả tính mạng vì nó?
Bản thân những năm gần đây đến cùng làm sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.