Minh Vương - Bé Con Ba Tuổi Rưỡi
Chương 99:
Đóa Mễ Đại Nhân
27/09/2023
Hoắc Tư Thần đang ở khung thành đằng xa, phát ra thanh âm kinh ngạc truyền đến từ bên kia: "Đây là cái quả bóng gì vậy, sờ tới sờ lui, sao lại thấy nó có cảm giác rất mềm mại?"
Hoàng đại tiên rất muốn chửi ầm lên, nhưng nó không dám!
Bách Minh Tư nghĩ đến Tư Thần là người bình thường, vội vàng đứng dậy đi qua đá Hoàng đại tiên bay ra ngoài.
"Bị người ta lừa, chất lượng không tốt, để anh cho người ta đưa tới quả bóng mới."
Hoắc Tư Thần lại đuổi theo quả bóng mà con chồn biến thành, nhặt lên.
Nhịn không được lại nhéo nhéo, xúc cảm thật sự không tệ.
"Quả bóng này thật là kỳ quái! Nhìn tròn vo, nhưng sao sờ vào lại thấy giống như là sờ vào lông thú vậy, trơn và mềm quá! Cái này cũng có thể đá sao?"
Tể Tể nhìn anh ba rất muốn chơi, cười tủm tỉm gật đầu.
"Có thể đá, vừa rồi anh Minh Tư đã đá rất lâu!"
Hoàng đại tiên: "......"
Thật sự coi nó là bóng mà tập trung đá a?
Hoắc Tư Thần một cước đá bay, đập vào trên hàng rào ở đằng xa.
Sau đó bước nhanh chạy đến chỗ bé ở bên này, bế bé lên và hôn một cái lên trán của bé.
"muoa! Tể Tể, em có nhớ anh ba không."
Bé cười khanh khách, vô cùng thân thiết mà dụi dụi vào người anh ba.
"Anh ba, anh có chơi đá bóng không?"
Hoắc Tư Thần thích đá banh.
"Đá, Tể Tể có cùng đá với anh không?"
Tể Tể cảm nhận được con chồn đang lo lắng ngo ngoe muốn động.
"Nhưng mà anh ba, Tể Tể không đá đâu."
Hoắc Tư Thần cười ha ha, ôm bé đi tới sân bóng.
"Không sao, có anh ba ở đây, anh ba dạy em!"
Bé quay đầu hỏi ba người anh trai còn lại.
"Anh hai, anh Tư Lâm, anh Minh Tư, các anh có cùng đá không?"
Tất cả mọi người đều muốn chơi cùng bé, bé muốn đá banh, nhất định phải phối hợp.
"Đá!"
Hoàng đại tiên: "......"
Nói ra có khả năng không ai tin, nó có thể sẽ trở thành yêu quái đầu tiên bị con người còn là trẻ con đá chết!
Nhìn anh ba chuẩn bị nhặt bóng lên, bé lên tiếng nhắc nhở.
"Anh ba không nên sờ bóng, rất xấu rất thúi!"
Hoàng đại tiên: "......"
Nếu ghét bỏ như thế sao không trực tiếp ném nó đi đi!
Hoắc Tư Thần đã quen có em gái nhỏ trong nhà, đương nhiên là em gái nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng tay không cẩn thận chạm qua mặt bóng thì cảm thấy hơi ẩm ướt.
Hoắc Tư Thần nhìn xung quanh, trong lòng đầy thắc mắc.
"Hôm nay trời cũng không có mưa, mặt đất cũng không có ẩm ướt, vì sao quả bóng này lại ướt như vậy?"
Hoàng đại tiên: "......"
Trẻ con của loài người quá ngu xuẩn, đó là nước mắt của bổn đại tiên đấy!
Tể Tể chép miệng nói: "Có thể là do nó khóc! Không sao, bị đá quen rồi liền không khóc nữa."
Hai người Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Tước nhướng mày, nhịn không được mà cẩn thận quan sát quả bóng.
Chỉ có Hoắc Tư Thần đặc biệt đơn thuần, nghe bé nói như vậy thì cười lên ha hả.
"Tể Tể nói chuyện thật đáng yêu, nhưng mà Tể Tể à, bóng là đồ vật không cảm nhận được đau cũng sẽ không khóc đâu
Bé còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!"
Hoàng đại tiên: "......"
Ngay lập tức không dám khóc nữa!
(╥╯^╰╥)
Nửa tiếng sau, Tống Kiều của cơ quan đặc biệt mang theo Chu Việt đến.
Lần đầu tiên nhìn thấy quả bóng kỳ quái, con ngươi của hai người họ chấn động.
"Kia là...... Con chồn Hoàng đại tiên, Hoàng Hữu Vi? Chạy trốn đã năm năm nhưng chưa từng bị bắt?"
******************
Khi Hoàng đại tiên nhìn thấy Tống Kiều, lập tức chạy trốn đến bên cạnh ông ta.
Bởi vì bị thương quá nghiêm trọng, lúc hóa thành hình người tay chân đều không thể cử động như bình thường.
"Tống phó bộ trưởng, cứu mạng!"
Hoắc Tư Thần: "...... A a a!!!!"
Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Tước: "......"
Hai người một người giữ chặt tay Hoắc Tư Thần, một người bịt miệng cậu lại.
"Tư Thần, thả lỏng một chút! Chỉ là một con chồn mà thôi!"
Hoắc Tư Thần đang hoảng sợ thét lên, con ngươi suýt thì lồi ra khỏi hốc mắt, một tay đẩy bàn tay đang che miệng của anh hai ra.
"Cái quái gì thế?"
Bách Minh Tư cười khẽ: "Chồn!"
Hoắc Tư Thần trong nháy mắt lại cảm thấy rùng mình!
"Chồn? Vừa rồi em nói quả bóng kia sờ tới sờ lui trơn bóng...... Mềm mềm, Tể Tể còn nhắc nhở em là nó rất xấu rất thúi kia!"
"Ặc! Buồn nôn chết đi được! ặc!"
Hoắc Tư Thần dùng sức để xoa tay, cảm giác thấy vẫn không được, vội vàng chạy đến vòi nước cách đó không xa mở vòi cọ rửa tay.
Hoàng đại tiên: "......"
Bổn đại tiên cầu cậu sờ chắc?
Bổn đại tiên còn biệt khuất đây!
Bổn đại tiên là người mà mấy đứa trẻ con loài người như cậu được tùy tiện sờ vào sao?
Nếu như không phải kiêng kị đứa nhỏ kia có vũ lực mạnh mẽ, bổn đại tiên chỉ cần vài phút là đã chơi chết mấy người, đám con nít ranh!
Tể Tể xoay người, ngẩng đầu, con mắt vừa tròn vừa lớn trực tiếp nhìn chằm chằm nó.
Hoàng đại tiên: "......"
Một giây sau Hoàng đại tiên đã quỳ xuống đất.
"Tiểu đại nhân, tôi sai rồi!"
Trừ Bách Minh Tư đã tận mắt chứng kiến năng lực của bé, đang nở nụ cười yếu ớt nhìn bé, thì những người còn lại, mỗi người đều trừng lớn con ngươi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất là bạn nhỏ Hoắc Tư Thần vừa chạy đi rửa tay trở về liền thấy một màn này, con chồn kia đang quỳ lạy Tể Tể của nhà mình, phản ứng đầu tiên là bối rối.
Hoàng đại tiên rất muốn chửi ầm lên, nhưng nó không dám!
Bách Minh Tư nghĩ đến Tư Thần là người bình thường, vội vàng đứng dậy đi qua đá Hoàng đại tiên bay ra ngoài.
"Bị người ta lừa, chất lượng không tốt, để anh cho người ta đưa tới quả bóng mới."
Hoắc Tư Thần lại đuổi theo quả bóng mà con chồn biến thành, nhặt lên.
Nhịn không được lại nhéo nhéo, xúc cảm thật sự không tệ.
"Quả bóng này thật là kỳ quái! Nhìn tròn vo, nhưng sao sờ vào lại thấy giống như là sờ vào lông thú vậy, trơn và mềm quá! Cái này cũng có thể đá sao?"
Tể Tể nhìn anh ba rất muốn chơi, cười tủm tỉm gật đầu.
"Có thể đá, vừa rồi anh Minh Tư đã đá rất lâu!"
Hoàng đại tiên: "......"
Thật sự coi nó là bóng mà tập trung đá a?
Hoắc Tư Thần một cước đá bay, đập vào trên hàng rào ở đằng xa.
Sau đó bước nhanh chạy đến chỗ bé ở bên này, bế bé lên và hôn một cái lên trán của bé.
"muoa! Tể Tể, em có nhớ anh ba không."
Bé cười khanh khách, vô cùng thân thiết mà dụi dụi vào người anh ba.
"Anh ba, anh có chơi đá bóng không?"
Hoắc Tư Thần thích đá banh.
"Đá, Tể Tể có cùng đá với anh không?"
Tể Tể cảm nhận được con chồn đang lo lắng ngo ngoe muốn động.
"Nhưng mà anh ba, Tể Tể không đá đâu."
Hoắc Tư Thần cười ha ha, ôm bé đi tới sân bóng.
"Không sao, có anh ba ở đây, anh ba dạy em!"
Bé quay đầu hỏi ba người anh trai còn lại.
"Anh hai, anh Tư Lâm, anh Minh Tư, các anh có cùng đá không?"
Tất cả mọi người đều muốn chơi cùng bé, bé muốn đá banh, nhất định phải phối hợp.
"Đá!"
Hoàng đại tiên: "......"
Nói ra có khả năng không ai tin, nó có thể sẽ trở thành yêu quái đầu tiên bị con người còn là trẻ con đá chết!
Nhìn anh ba chuẩn bị nhặt bóng lên, bé lên tiếng nhắc nhở.
"Anh ba không nên sờ bóng, rất xấu rất thúi!"
Hoàng đại tiên: "......"
Nếu ghét bỏ như thế sao không trực tiếp ném nó đi đi!
Hoắc Tư Thần đã quen có em gái nhỏ trong nhà, đương nhiên là em gái nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng tay không cẩn thận chạm qua mặt bóng thì cảm thấy hơi ẩm ướt.
Hoắc Tư Thần nhìn xung quanh, trong lòng đầy thắc mắc.
"Hôm nay trời cũng không có mưa, mặt đất cũng không có ẩm ướt, vì sao quả bóng này lại ướt như vậy?"
Hoàng đại tiên: "......"
Trẻ con của loài người quá ngu xuẩn, đó là nước mắt của bổn đại tiên đấy!
Tể Tể chép miệng nói: "Có thể là do nó khóc! Không sao, bị đá quen rồi liền không khóc nữa."
Hai người Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Tước nhướng mày, nhịn không được mà cẩn thận quan sát quả bóng.
Chỉ có Hoắc Tư Thần đặc biệt đơn thuần, nghe bé nói như vậy thì cười lên ha hả.
"Tể Tể nói chuyện thật đáng yêu, nhưng mà Tể Tể à, bóng là đồ vật không cảm nhận được đau cũng sẽ không khóc đâu
Bé còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!"
Hoàng đại tiên: "......"
Ngay lập tức không dám khóc nữa!
(╥╯^╰╥)
Nửa tiếng sau, Tống Kiều của cơ quan đặc biệt mang theo Chu Việt đến.
Lần đầu tiên nhìn thấy quả bóng kỳ quái, con ngươi của hai người họ chấn động.
"Kia là...... Con chồn Hoàng đại tiên, Hoàng Hữu Vi? Chạy trốn đã năm năm nhưng chưa từng bị bắt?"
******************
Khi Hoàng đại tiên nhìn thấy Tống Kiều, lập tức chạy trốn đến bên cạnh ông ta.
Bởi vì bị thương quá nghiêm trọng, lúc hóa thành hình người tay chân đều không thể cử động như bình thường.
"Tống phó bộ trưởng, cứu mạng!"
Hoắc Tư Thần: "...... A a a!!!!"
Hoắc Tư Lâm và Hoắc Tư Tước: "......"
Hai người một người giữ chặt tay Hoắc Tư Thần, một người bịt miệng cậu lại.
"Tư Thần, thả lỏng một chút! Chỉ là một con chồn mà thôi!"
Hoắc Tư Thần đang hoảng sợ thét lên, con ngươi suýt thì lồi ra khỏi hốc mắt, một tay đẩy bàn tay đang che miệng của anh hai ra.
"Cái quái gì thế?"
Bách Minh Tư cười khẽ: "Chồn!"
Hoắc Tư Thần trong nháy mắt lại cảm thấy rùng mình!
"Chồn? Vừa rồi em nói quả bóng kia sờ tới sờ lui trơn bóng...... Mềm mềm, Tể Tể còn nhắc nhở em là nó rất xấu rất thúi kia!"
"Ặc! Buồn nôn chết đi được! ặc!"
Hoắc Tư Thần dùng sức để xoa tay, cảm giác thấy vẫn không được, vội vàng chạy đến vòi nước cách đó không xa mở vòi cọ rửa tay.
Hoàng đại tiên: "......"
Bổn đại tiên cầu cậu sờ chắc?
Bổn đại tiên còn biệt khuất đây!
Bổn đại tiên là người mà mấy đứa trẻ con loài người như cậu được tùy tiện sờ vào sao?
Nếu như không phải kiêng kị đứa nhỏ kia có vũ lực mạnh mẽ, bổn đại tiên chỉ cần vài phút là đã chơi chết mấy người, đám con nít ranh!
Tể Tể xoay người, ngẩng đầu, con mắt vừa tròn vừa lớn trực tiếp nhìn chằm chằm nó.
Hoàng đại tiên: "......"
Một giây sau Hoàng đại tiên đã quỳ xuống đất.
"Tiểu đại nhân, tôi sai rồi!"
Trừ Bách Minh Tư đã tận mắt chứng kiến năng lực của bé, đang nở nụ cười yếu ớt nhìn bé, thì những người còn lại, mỗi người đều trừng lớn con ngươi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất là bạn nhỏ Hoắc Tư Thần vừa chạy đi rửa tay trở về liền thấy một màn này, con chồn kia đang quỳ lạy Tể Tể của nhà mình, phản ứng đầu tiên là bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.