Chương 23
Phân Phân Hòa Quang
27/05/2022
Triệu Tuyết Nhàn trước nay là người hiểu chuyện, nghe Trần vương phi nói, nàng liền bảo với Ngọc Ngưng: "Ngọc Ngưng muội muội, mau đi theo ta."
Ngọc Ngưng gật gật đầu.
Triệu Tuyết Nhàn đưa Ngọc Ngưng tới viện của mình, sau khi tắm rửa, Ngọc Ngưng lại thay một bộ y phục sạch sẽ.
Hoa Dương quận chúa rơi xuống nước là chuyện lớn, Trần vương phi vội cho người đi mời đại phu, chưa đến mười lăm phút, đại phu đã tới nơi. Sau khi bắt mạch cho Hoa Dương quận chúa, đại phu nói: "Chúc mừng quận chúa, quận chúa phúc lớn mệnh lớn, thai nhi trong bụng cũng không chịu thương tổn, trở về tiếp tục uống thuốc dưỡng thai là được."
Hoa Dương quận chúa đã thay y phục ướt, tóc cũng khô phân nửa, cả người nằm trong chăn, nghe đại phu nói, nàng mới yên lòng.
Trần vương phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng tiến lên nắm tay Hoa Dương quận chúa, nhịn không được mà rơi lệ: "Quận chúa, bây giờ người đang mang thai, mọi việc đều phải cẩn thận. Ngàn vạn lần phải để nha hoàn bên cạnh, lần này người rơi xuống nước, ta sợ tới mức mất nửa cái mạng."
Sắc mặt Hoa Dương quận chúa tái nhợt: "Làm phu nhân nhọc lòng rồi."
Trần vương phi cầm khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt: "Quận chúa, đang êm đẹp, sao người lại rơi xuống nước? "
Tâm địa Hoa Dương quận chúa thiện lương, nhưng thiện lương cũng phải có giới hạn của nó. Lý Chi Chi là do một tay nàng nuôi lớn, nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc Hoa Dương quận chúa không hận mẫu thân Lý Chi Chi.
Mẫu thân Lý Chi Chi biết rõ quận mã đã là người yên bề gia thất, thế nhưng còn thấy sang bắt quàng làm họ, khiến quận mã vì nàng ta mà mua ngoại trạch bên ngoài, chọc cho Hoa Dương quận chúa bất mãn. Sở dĩ nàng không giận chó đánh mèo lên đầu Lý Chi Chi là bởi Lý Chi Chi vừa mới sinh ra, một đứa trẻ con vừa mới sinh ra thì đâu có tội nghiệt gì?
Cho nên Hoa Dương quận chúa mới đồng ý nuôi Lý Chi Chi, nàng tin nhân chi sơ, tính bản thiện*. Nếu đứa nhỏ này được nuôi dưỡng tốt, nói không chừng cũng sẽ là một vị tiểu thư khuê các tri thư đạt lý*
*Nhân chi sơ, tính bản thiện: Đây là một tư tưởng của của Khổng Tử, theo ông: Con người sinh ra bản tính ban đầu vốn thiện và tốt lành, khi lớn lên, do ảnh hưởng của đời sống xã hội mà tính tình trở nên thay đổi, tính ác có thể phát sinh, do đó cần phải luôn được giáo dục, giữ gìn và rèn luyện cho đời sống lành mạnh thì tính lành mới giữ được và phát triển, để tính dữ không có điều kiện nảy sinh.
*Tri thư đạt lý: Có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
Bây giờ, Liễu Chi Chi lại báo ân bằng cách đẩy nàng xuống nước, hại nàng suýt nữa mất đi sinh mạng cùng hài tử trong bụng. Trước đây yêu thương Lý Chi Chi bao nhiêu, thì bây giờ trái tim của Hoa Dương quận chúa lạnh giá bấy nhiêu.
Nàng ho khan hai tiếng: "Lý Chi Chi đang ở đâu? Mau gọi nó tới đây."
Lúc này, Lý Chi Chi còn đang ở bên ngoài. Nghe Hoa Dương quận chúa nói, Trần vương phi liền phân phó hạ nhân: "Mau đưa Lý tiểu thư vào đây."
Lý Chi Chi đi vào trong, nó sợ hãi nhìn mọi người xung quanh, khuân mặt nhỏ tràn đầy nước mắt. Lúc nhìn thấy Hoa Dương quận chúa, giọng nó còn mang theo tiếng nức nở: "Nương....."
Hoa Dương quận chúa được nô tỳ đỡ dậy, nàng lạnh lùng nhìn Lý Chi Chi: "Ai là nương ngươi? Nương ngươi đã chết từ lúc sinh ngươi vì khó sinh rồi."
Ngữ điệu của Hoa Dương quận chúa có phần không đúng, nhưng Trần vương phi và các phu nhân không dám nói gì, các nàng chỉ có thể đứng ở một bên.
Lý Chi Chi mếu máo: "Người đã nuôi lớn con, người chính là nương con."
Hoa Dương quận chúa đã vô cùng thất vọng với Lý Chi Chi. Nàng không biết tại sao Lý Chi Chi lại động thủ với mình như vậy. Tám năm nuôi dưỡng, tám năm Hoa Dương quận chúa coi Lý Chi Chi như nữ nhi mà mình sinh ra. Đừng nói là đánh hay mắng, ngày thường nàng cũng chưa từng nặng lời với Lý Chi Chi.
Chẳng sợ Lý Chi Chi bị người khác xúi giục, phàm là đứa nhỏ này có một chút ân nghĩa, cũng sẽ không thể ác độc tới mức độ này.
Nếu như không có Ngọc Ngưng thì bây giờ Hoa Dương quận chúa đã một thi hai mệnh.
Nàng lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"
Ngày thường Hoa Dương quận chúa ôn nhu dễ gần, đã bao giờ Lý Chi Chi nghe thấy ngữ điệu lạnh nhạt như vậy, nó hoang mang lo sợ, run rẩy quỳ xuống.
"Đẻ mà không nuôi, chặt tay trả. Đẻ mà nuôi, chặt đầu trả. Chưa đẻ mà nuôi, muôn đời khó trả! Lý Chi Chi, tuy ta không phải là người sinh ra ngươi, nhưng đối đãi với ngươi cũng không hề tệ, ngươi vì cái gì mà đột nhiên đẩy ta xuống nước?" Hoa Dương quận chúa nói, "Ngày thường ta dạy ngươi cầm kỳ thi họa, lễ nghĩa liêm sỉ, có từng dạy ngươi làm kẻ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa?"
Nghe lời này, ánh mắt nhìn về phía Lý Chi Chi của đám người Trần vương phi đều thay đổi.
Các nàng đều rõ Hoa Dương quận chúa là người như thế nào. Lý Chi Chi có thể được Hoa Dương quận chúa nuôi nấng, đó là đại phúc khí. Nhưng tiểu nha đầu này lại chẳng biết ân nghĩa, còn đẩy Hoa Dương quận chúa xuống nước!
Lý Chi Chi sợ tới mức nước mắt tràn đầy trên mặt, nó nức nở: "Nương....Con sai rồi, người tạm tha cho con đi, xin người đừng nói cho phụ thân. Coi như con còn nhỏ mà khoan dung một lần."
Trước kia Lý Chi Chi có làm sai chuyện gì, chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, Hoa Dương quận chúa đều sẽ tha thứ cho nó.
Nhưng lần này không thể.
Hoa Dương quận chúa đã thất vọng tới cực điểm, nàng chưa từng nghĩ rằng mình đã nuôi lớn một con sói mắt trắng. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, sau này lớn lên không biết sẽ còn như thế nào?
Lý Chi Chi đã biết sai, nhưng Hoa Dương quận chúa không thể tha thứ, bởi vì chuyện này quá mức ác độc.
"Sau khi trở về, ta sẽ giao ngươi cho lão phu nhân, để lão phu nhân và phụ thân ngươi quyết định xử trí chuyện này." Hoa Dương quận chúa không muốn nhìn thấy đứa nhỏ này thêm lần nào nữa, nàng cũng không muốn giữ Lý Chi Chi lại trong phủ. Nên đưa Lý Chi Chi về Lý gia, để cho bọn họ tự mình dạy dỗ. Nàng nhắm hai mắt lại, "Lúc ngươi nhẫn tâm đẩy ta xuống nước thì tình mẫu tử của chúng ta đã cạn rồi."
Lý Chi Chi còn không biết sai lầm của mình nghiêm trọng tới mức nào, nó khóc lóc: "Con không muốn tới chỗ tổ mẫu....Người không phải mẹ ruột của con, tổ mẫu đối với con cũng không thân!"
Đồng ngôn vô kỵ* lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ lại có thể làm cho người khác đau đớn. Trước nay Hoa Dương quận chúa luôn coi đứa nhỏ này như con đẻ của mình, thế nhưng bây giờ nó lại đẩy nàng xuống nước và một câu nói "Người không phải mẹ ruột của con". Nha hoàn đưa Lý Chi Chi ra ngoài, Hoa Dương quận chúa lau nước mắt, nàng nói: "Để cho các ngươi phải chế giễu rồi."
*Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ nhỏ nói lời không biết kiêng kỵ.
Trần vương phi vẫn còn khiếp sợ. Thế nhưng trong lòng nàng đã đen trắng rõ ràng, bởi vì chuyện này mà Lý Chi Chi phải trả gia không nhỏ. Trước đây Lý Chi Chi được Hoa Dương quận chúa nuôi dưỡng bên người, người khác cũng vì mặt mũi Hoa Dương quận chúa mà luôn xem Lý Chi Chi như thiên kim tiểu thư.
Rời khỏi Hoa Dương quận chúa Lý Chi Chi mới có thể biết rõ, nó chỉ là đứa nhỏ do ngoại thất sinh ra, thân phận vụng về chỗ dựa không có sẽ bị người khác khinh thường.
Đứa nhỏ ngốc này nhớ mong phụ thân, cái mà nó lo lắng không phải là Hoa Dương quận chúa và cái thai còn chưa chào đời. Thứ nó sợ hãi nhất chính là thế lực sau lưng Hoa Dương quận chúa.
Bởi vì năm đó quận mã dưỡng ngoại thất nên thái hậu luôn cảm thấy áy náy với Hoa Dương quận chúa. Kiếp nạn lần này của Lý Chi Chi có lẽ còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của nó nhiều.
Hoa Dương quận chúa lại nhìn về phía Liễu phu nhân: "Hôm nay tứ tiểu thư của quý phủ đã cứu ta, hôm nào ta nhất định sẽ mang người tới bái tạ."
Lần này Ngọc Ngưng gặp được vận may, trong lòng Liễu phu nhân chua lòm, bà ta nói: "Có thể cứu được quận chúa là phúc khí của nha đầu, quận chúa không cần để ở trong lòng, nha đầu kia sao có thể nhận tạ lễ của người."
Hoa Dương quận chúa lắc đầu: "Tứ tiểu thư không chỉ có công cứu ta, còn cứu cả hài tử trong bụng ta nữa. Là ân nhân, ta nhất định phải tới Nam Dương hầu phủ cảm tạ."
Ngọc Nguyên thấy Ngọc Ngưng gặp may, trong lòng cũng khó chịu vô cùng, sắc mặt cứ như ăn phải ruồi bọ.
Hoa Dương quận chúa nhìn thấy thần sắc hai người, cũng biết nhân phẩm hai người không tốt. Khẳng định Ngọc Ngưng đã phải chịu không ít ủy khuất.
Ngọc Ngưng gật gật đầu.
Triệu Tuyết Nhàn đưa Ngọc Ngưng tới viện của mình, sau khi tắm rửa, Ngọc Ngưng lại thay một bộ y phục sạch sẽ.
Hoa Dương quận chúa rơi xuống nước là chuyện lớn, Trần vương phi vội cho người đi mời đại phu, chưa đến mười lăm phút, đại phu đã tới nơi. Sau khi bắt mạch cho Hoa Dương quận chúa, đại phu nói: "Chúc mừng quận chúa, quận chúa phúc lớn mệnh lớn, thai nhi trong bụng cũng không chịu thương tổn, trở về tiếp tục uống thuốc dưỡng thai là được."
Hoa Dương quận chúa đã thay y phục ướt, tóc cũng khô phân nửa, cả người nằm trong chăn, nghe đại phu nói, nàng mới yên lòng.
Trần vương phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng tiến lên nắm tay Hoa Dương quận chúa, nhịn không được mà rơi lệ: "Quận chúa, bây giờ người đang mang thai, mọi việc đều phải cẩn thận. Ngàn vạn lần phải để nha hoàn bên cạnh, lần này người rơi xuống nước, ta sợ tới mức mất nửa cái mạng."
Sắc mặt Hoa Dương quận chúa tái nhợt: "Làm phu nhân nhọc lòng rồi."
Trần vương phi cầm khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt: "Quận chúa, đang êm đẹp, sao người lại rơi xuống nước? "
Tâm địa Hoa Dương quận chúa thiện lương, nhưng thiện lương cũng phải có giới hạn của nó. Lý Chi Chi là do một tay nàng nuôi lớn, nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc Hoa Dương quận chúa không hận mẫu thân Lý Chi Chi.
Mẫu thân Lý Chi Chi biết rõ quận mã đã là người yên bề gia thất, thế nhưng còn thấy sang bắt quàng làm họ, khiến quận mã vì nàng ta mà mua ngoại trạch bên ngoài, chọc cho Hoa Dương quận chúa bất mãn. Sở dĩ nàng không giận chó đánh mèo lên đầu Lý Chi Chi là bởi Lý Chi Chi vừa mới sinh ra, một đứa trẻ con vừa mới sinh ra thì đâu có tội nghiệt gì?
Cho nên Hoa Dương quận chúa mới đồng ý nuôi Lý Chi Chi, nàng tin nhân chi sơ, tính bản thiện*. Nếu đứa nhỏ này được nuôi dưỡng tốt, nói không chừng cũng sẽ là một vị tiểu thư khuê các tri thư đạt lý*
*Nhân chi sơ, tính bản thiện: Đây là một tư tưởng của của Khổng Tử, theo ông: Con người sinh ra bản tính ban đầu vốn thiện và tốt lành, khi lớn lên, do ảnh hưởng của đời sống xã hội mà tính tình trở nên thay đổi, tính ác có thể phát sinh, do đó cần phải luôn được giáo dục, giữ gìn và rèn luyện cho đời sống lành mạnh thì tính lành mới giữ được và phát triển, để tính dữ không có điều kiện nảy sinh.
*Tri thư đạt lý: Có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
Bây giờ, Liễu Chi Chi lại báo ân bằng cách đẩy nàng xuống nước, hại nàng suýt nữa mất đi sinh mạng cùng hài tử trong bụng. Trước đây yêu thương Lý Chi Chi bao nhiêu, thì bây giờ trái tim của Hoa Dương quận chúa lạnh giá bấy nhiêu.
Nàng ho khan hai tiếng: "Lý Chi Chi đang ở đâu? Mau gọi nó tới đây."
Lúc này, Lý Chi Chi còn đang ở bên ngoài. Nghe Hoa Dương quận chúa nói, Trần vương phi liền phân phó hạ nhân: "Mau đưa Lý tiểu thư vào đây."
Lý Chi Chi đi vào trong, nó sợ hãi nhìn mọi người xung quanh, khuân mặt nhỏ tràn đầy nước mắt. Lúc nhìn thấy Hoa Dương quận chúa, giọng nó còn mang theo tiếng nức nở: "Nương....."
Hoa Dương quận chúa được nô tỳ đỡ dậy, nàng lạnh lùng nhìn Lý Chi Chi: "Ai là nương ngươi? Nương ngươi đã chết từ lúc sinh ngươi vì khó sinh rồi."
Ngữ điệu của Hoa Dương quận chúa có phần không đúng, nhưng Trần vương phi và các phu nhân không dám nói gì, các nàng chỉ có thể đứng ở một bên.
Lý Chi Chi mếu máo: "Người đã nuôi lớn con, người chính là nương con."
Hoa Dương quận chúa đã vô cùng thất vọng với Lý Chi Chi. Nàng không biết tại sao Lý Chi Chi lại động thủ với mình như vậy. Tám năm nuôi dưỡng, tám năm Hoa Dương quận chúa coi Lý Chi Chi như nữ nhi mà mình sinh ra. Đừng nói là đánh hay mắng, ngày thường nàng cũng chưa từng nặng lời với Lý Chi Chi.
Chẳng sợ Lý Chi Chi bị người khác xúi giục, phàm là đứa nhỏ này có một chút ân nghĩa, cũng sẽ không thể ác độc tới mức độ này.
Nếu như không có Ngọc Ngưng thì bây giờ Hoa Dương quận chúa đã một thi hai mệnh.
Nàng lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"
Ngày thường Hoa Dương quận chúa ôn nhu dễ gần, đã bao giờ Lý Chi Chi nghe thấy ngữ điệu lạnh nhạt như vậy, nó hoang mang lo sợ, run rẩy quỳ xuống.
"Đẻ mà không nuôi, chặt tay trả. Đẻ mà nuôi, chặt đầu trả. Chưa đẻ mà nuôi, muôn đời khó trả! Lý Chi Chi, tuy ta không phải là người sinh ra ngươi, nhưng đối đãi với ngươi cũng không hề tệ, ngươi vì cái gì mà đột nhiên đẩy ta xuống nước?" Hoa Dương quận chúa nói, "Ngày thường ta dạy ngươi cầm kỳ thi họa, lễ nghĩa liêm sỉ, có từng dạy ngươi làm kẻ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa?"
Nghe lời này, ánh mắt nhìn về phía Lý Chi Chi của đám người Trần vương phi đều thay đổi.
Các nàng đều rõ Hoa Dương quận chúa là người như thế nào. Lý Chi Chi có thể được Hoa Dương quận chúa nuôi nấng, đó là đại phúc khí. Nhưng tiểu nha đầu này lại chẳng biết ân nghĩa, còn đẩy Hoa Dương quận chúa xuống nước!
Lý Chi Chi sợ tới mức nước mắt tràn đầy trên mặt, nó nức nở: "Nương....Con sai rồi, người tạm tha cho con đi, xin người đừng nói cho phụ thân. Coi như con còn nhỏ mà khoan dung một lần."
Trước kia Lý Chi Chi có làm sai chuyện gì, chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, Hoa Dương quận chúa đều sẽ tha thứ cho nó.
Nhưng lần này không thể.
Hoa Dương quận chúa đã thất vọng tới cực điểm, nàng chưa từng nghĩ rằng mình đã nuôi lớn một con sói mắt trắng. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, sau này lớn lên không biết sẽ còn như thế nào?
Lý Chi Chi đã biết sai, nhưng Hoa Dương quận chúa không thể tha thứ, bởi vì chuyện này quá mức ác độc.
"Sau khi trở về, ta sẽ giao ngươi cho lão phu nhân, để lão phu nhân và phụ thân ngươi quyết định xử trí chuyện này." Hoa Dương quận chúa không muốn nhìn thấy đứa nhỏ này thêm lần nào nữa, nàng cũng không muốn giữ Lý Chi Chi lại trong phủ. Nên đưa Lý Chi Chi về Lý gia, để cho bọn họ tự mình dạy dỗ. Nàng nhắm hai mắt lại, "Lúc ngươi nhẫn tâm đẩy ta xuống nước thì tình mẫu tử của chúng ta đã cạn rồi."
Lý Chi Chi còn không biết sai lầm của mình nghiêm trọng tới mức nào, nó khóc lóc: "Con không muốn tới chỗ tổ mẫu....Người không phải mẹ ruột của con, tổ mẫu đối với con cũng không thân!"
Đồng ngôn vô kỵ* lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ lại có thể làm cho người khác đau đớn. Trước nay Hoa Dương quận chúa luôn coi đứa nhỏ này như con đẻ của mình, thế nhưng bây giờ nó lại đẩy nàng xuống nước và một câu nói "Người không phải mẹ ruột của con". Nha hoàn đưa Lý Chi Chi ra ngoài, Hoa Dương quận chúa lau nước mắt, nàng nói: "Để cho các ngươi phải chế giễu rồi."
*Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ nhỏ nói lời không biết kiêng kỵ.
Trần vương phi vẫn còn khiếp sợ. Thế nhưng trong lòng nàng đã đen trắng rõ ràng, bởi vì chuyện này mà Lý Chi Chi phải trả gia không nhỏ. Trước đây Lý Chi Chi được Hoa Dương quận chúa nuôi dưỡng bên người, người khác cũng vì mặt mũi Hoa Dương quận chúa mà luôn xem Lý Chi Chi như thiên kim tiểu thư.
Rời khỏi Hoa Dương quận chúa Lý Chi Chi mới có thể biết rõ, nó chỉ là đứa nhỏ do ngoại thất sinh ra, thân phận vụng về chỗ dựa không có sẽ bị người khác khinh thường.
Đứa nhỏ ngốc này nhớ mong phụ thân, cái mà nó lo lắng không phải là Hoa Dương quận chúa và cái thai còn chưa chào đời. Thứ nó sợ hãi nhất chính là thế lực sau lưng Hoa Dương quận chúa.
Bởi vì năm đó quận mã dưỡng ngoại thất nên thái hậu luôn cảm thấy áy náy với Hoa Dương quận chúa. Kiếp nạn lần này của Lý Chi Chi có lẽ còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của nó nhiều.
Hoa Dương quận chúa lại nhìn về phía Liễu phu nhân: "Hôm nay tứ tiểu thư của quý phủ đã cứu ta, hôm nào ta nhất định sẽ mang người tới bái tạ."
Lần này Ngọc Ngưng gặp được vận may, trong lòng Liễu phu nhân chua lòm, bà ta nói: "Có thể cứu được quận chúa là phúc khí của nha đầu, quận chúa không cần để ở trong lòng, nha đầu kia sao có thể nhận tạ lễ của người."
Hoa Dương quận chúa lắc đầu: "Tứ tiểu thư không chỉ có công cứu ta, còn cứu cả hài tử trong bụng ta nữa. Là ân nhân, ta nhất định phải tới Nam Dương hầu phủ cảm tạ."
Ngọc Nguyên thấy Ngọc Ngưng gặp may, trong lòng cũng khó chịu vô cùng, sắc mặt cứ như ăn phải ruồi bọ.
Hoa Dương quận chúa nhìn thấy thần sắc hai người, cũng biết nhân phẩm hai người không tốt. Khẳng định Ngọc Ngưng đã phải chịu không ít ủy khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.