Chương 3
Phân Phân Hòa Quang
27/05/2022
Đối với Minh giới mà nói, sự tồn tại của Ngọc Ngưng là hết sức đặc biệt.
Minh giới có vô số quỷ, thật lâu về trước, lệ quỷ ở nhân gian tác loạn, cắn nuốt hồn phách, ăn thịt người, làm xằng làm bậy. Đa số Minh Vương của Minh giới đều mặc kệ, bọ họ chỉ lo cho quyền lợi của mình, thỏa mái ăn chơi suиɠ sướиɠ, mặc cho sinh linh nhân gian đồ thán.
Thế lực của Minh giới cực lớn, Thiên giới tuy rằng bất mãn, nhưng lại chẳng dám vì Nhân giới mà khởi tranh xung đột với Minh giới.
Sau này, Minh giới có tân vương, Tân Vương sát phạt cả một biển máu, thủ đoạn so với những Minh Vương trước kia lại càng tàn nhẫn hơn, nhân gian mới được thái bình.
Hắn vốn không phải là thương cho nhân gian, mà là phiền chán thiên địa không yên, quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của hắn. Minh Vương ban hành một bộ luật khắc nghiệt, quản thúc chúng quỷ.
Minh giới trước giờ tán loạn, có kẻ không phục liền chẳng để hắn ở trong mắt. Luật pháp vừa được ban hành, có mấy chục lệ quỷ tu hành ngàn năm ngang nhiên khiêu khích tân vương trẻ tuổi.
Sau đó, những lệ quỷ này bị tân vương tóm được, tân vương tàn nhẫn, liền ném chúng vào chảo dầu, làm quy cho hàng vạn tướng sĩ Minh giới. Có những lệ quỷ bị ném nửa dưới vào chảo dầu, chỉ còn lại nửa trên, tân vương giữ lại mạng cho bọn chúng, đưa chúng treo lên đỉnh núi phía xa. Minh giới mỗi ngày đều có thêm người mới, từ chân núi đi ngang qua, đều có thể thấy những lệ quy này bị treo ở đó.
Uy danh của tân vương Minh giới được truyền ra ngoài, những tiểu quỷ tầm thường chỉ ngửi thấy hơi thở còn vương lại của hắn đã sợ đến mức hồn phi phách tán.
Bốn tiểu quỷ kia ngoài miệng nói không sợ Minh Vương, nhưng thực tế, khi thấy Minh Vương còn chạy trốn mau hơn kẻ khác.
Quân Dạ tuy không chán ghét Ngọc Ngưng, nhưng cũng chẳng có mấy hảo cảm với nàng.
Ngọc Ngưng mệnh cách đặc thù, hương khí trên người vô cùng hấp dẫn đối với chúng quỷ của Minh giới. Điểm này quá mức đặc biệt, cũng quá mức trùng hợp.
Phảng phất như sinh ra chính là vì Quân Dạ hắn.
Quân Dạ không ăn thịt người, chỉ có những ác quỷ xấu xí mới thèm ăn, ác quỷ tu vi thấp mới nổi tà niệm đối với thịt người.
Quân Dạ hắn không giống với những ác quỷ đó.
Ngọc Ngưng ngẩng đầu, nhìn thấy một đám mây lớn đang bay về đây, nàng nghĩ đây mới là nguyên nhân khiến nàng thấy lạnh.
Ngọc Ngưng đem khăn tay cuốn cuốn, buộc lại, băng lấy vết thương trên tay mình.
Lông mi nàng nhẹ nhàng rũ xuống, da trắng thịt nộn đến cơ hồ có thể véo ra nước. Vừa thanh thuần lại vừa có vài phần dụ hoặc.
Bạch thị thân thể yếu đuối, mỗi ngày đều ngủ đến muộn. Ngọc Ngưng đánh giá thời gian, thấy hiện tại cũng vừa lúc Bạch thị rời giường, nàng định về phòng nhìn xem.
Nàng đứng lên, quay lại con đưỡng cũ, đi được vài bước liền bị vướng chân vào một cục đá trên mặt đất. Nàng “rầm” một tiếng mà ngã xuống.
Ngọc Ngưng vội vàng đứng lên, sửa sang lại tóc, phủi đi bụi đất trên người, tiếp tục đi về hướng Hoa Mai uyển.
Nàng trời sinh đã xui xẻo, uống miếng nước cũng có thể sặc, mấy năm nay gặp phải không ít việc xui xẻo. Ngọc Ngưng cũng biết mình mệnh khổ, so với người bình thường còn thảm hơn. Nhưng oán giận cũng vô dụng, nàng cũng chẳng so đo chuyện đó.
Quân Dạ biết được đây là số mệnh của Ngọc Ngưng, mệnh cách chính là kém như vậy, trời sinh xui xẻo.
Mười lăm năm trước, nếu không phải hắn bị hương khí trên người Ngọc Ngưng hấp dẫn mà đến, Ngọc Ngưng sớm đã bị ác quỷ chia cắt, trở thành đồ ăn trong mâm.
Cũng là nhờ hắn phái bốn con tiểu quỷ tới đây che chở, lại cho Ngọc Ngưng một ngụm quỷ khí, nàng mới có thể bình yên vô sự sống đến bây giờ. Tuy rằng ngày thường nàng thường xuyên bị va đập, nhưng bởi vì có quỷ khí hộ thể, trên người nàng cũng không lưu lại vết sẹo nào. Toàn thân nộn mềm như đậu hũ.
Ngọc Ngưng trở về Hoa Mai uyển, Bạch thị quả nhiên vừa mới rời gường. Bạch thị tính tình nhút nhát, không dám sinh sự gây chuyện, nàng còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật Liễu phu nhân, thấy Ngọc Ngưng lại đây, nghĩ rằng nàng đã đi tới bên kia: "Ngưng nhi, hôm nay sinh nhật phu nhân, con hẳn vừa tới chỗ nàng thỉnh an?".
Ngọc Ngưng gật đầu, thấy chung quanh không có nha hoàn, bà tử khác nàng mới mở miệng nói: "Phu nhân tâm tình không được tốt, nương, người không cần qua đó, nàng tạm thời sẽ không nhớ tới người, người đi qua, nàng khẳng định sẽ gây khó dễ".
Nam Dương hầu phủ có hơn hai mươi cơ thiếp, so với hậu cung của Hoàng Thượng còn náo nhiệt hơn. Cũng may là tổ tiên đời trước để lại nhiều của cải, nhiều người như vậy mới may không chết đói.
Tuy răng nhiều nữ nhân, Nam Dương hầu lại có ít con nối dõi. Nữ nhân thường xuyên đấu đá nhau, ai có thai, Liễu phu nhân là người đầu tiên không dung. Cứ như vậy, trong phủ chỉ có năm vị tiểu thư và hai thiếu gia khác.
Trong đó, có hai tiểu thư đã gả ra ngoài cho tiểu quan. Ngọc Nguyên là đích nữ, trước mắt còn chưa xuất giá. Ngọc Ngưng nhỏ hơn Ngọc Nguyên một tuổi, phía dưới còn có một muội muội mới ba tuổi của thiếp thất khác.
Nhiều thiếp thất như vậy, những ai không được sủng ái, Liễu phu nhân cũng chẳng mấy bận tâm. Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên tuổi tác xấp xỉ, nhưng khác với Ngọc Nguyên, Ngọc Ngưng hiểu chuyện hơn nhiều. Nếu nàng gây chuyện, khẳng định sẽ bị Liễu phu nhân tìm cớ gây khó dễ.
Bạch thị gật đầu: “Ta tới xem Chu di nương, Hòa di nương có đi thỉnh an hay không, nếu như các nàng đi, ta cũng theo qua”.
Hoa Mai uyển không chỉ có Bạch thị, còn có cả Chu di nương, Hòa di nương. Ba người tính tình khác biệt, cũng thường tính kế nhau, nhưng ngoài mặt vẫn coi như hòa thuận.
Bốn con tiểu quỷ chạy tới nơi không còn cảm giác được hơi thở của Minh Vương mới dừng lại.
Toàn bộ Nam Dương hầu phủ, chỉ có phòng ngủ và phòng tắm của Ngọc Ngưng chúng mới không được phép đặt chân. Còn lại thì ở đâu cũng có thể tùy ý đi tới, ngay cả phòng của Bạch thị cũng thế.
Nghe Bạch thị nói xong, quỷ xanh cười hắc hắc: “Bị ta nhéo như vậy, ả đàn bà kia sao có thể nghĩ gặp mặt người khác?”.
Ngọc Ngưng và Bạch thị còn chưa dùng bữa sáng, Nam Dương hầu cơ thiếp đông đảo, lại luyến tiếc tiền nuôi dưỡng các nàng. Ngoại trừ Liễu phu nhân và mấy di nương được sủng ái, những người khác đều quá thanh bần.
Đồ ăn sáng của Ngọc Ngưng và Bạch thị vẫn là cháo trắng thanh đạm cùng một ít dưa muối.
Ngọc Ngưng ăn uống thanh đạm đã quen. Bạch thị nhìn thấy tay cầm chén cháo của nàng, mày nhăn lại: “Ngưng nhi, tay của con làm sao vậy?”.
Ngọc Ngưng nói: “Buổi sáng uống trà, không cẩn thận bị bỏng một chút, cũng không sao, nương, người mau ăn cơm, không cần bận lòng đến con”.
Bạch thị không tin, dù sao Ngọc Ngưng cũng là miếng thịt trên người nàng rơi xuống, người khác có thể không đau lòng, nhưng nàng sẽ đau lòng.
“Để ta nhìn xem”, Bạch thị nói, “Là phu nhân làm đúng không? Ta còn mấy lượng bạc, con cho hạ nhân ra ngoài mua cao trị phỏng, đừng để lưu lại vết sẹo nào cả”.
Bạch thị còn hi vọng Ngọc Ngưng có thể gả cho một người tốt, nam nhân phần lớn đều để ý tới dung mạo của nữ tử. Ngọc Ngưng tuy rằng tướng mạo không thể chê, nhưng tay nữ nhân cũng cần dung mạo. Bạch thị không muốn trên tay nàng có sẹo.
Ngọc Ngưng không có biện pháp, nàng đành phải đem khăn tay cởi ra, nếu không cho Bạch thị xem, Bạch thị sẽ nghĩ vết thương của nàng đặc biệt nghiêm trọng.
Sau khi cở bỏ khăn ra, Ngọc Ngưng có chút không tin vào hai mắt của mình.
Vốn là bị phỏng tới đỏ bừng, tuy rằng không có bọt nước, nhưng cũng phỏng không nhẹ, bây giờ xem lại, mu bàn tay nàng chỉ còn đỏ một chút, căn bản không còn đáng sợ.
Ngọc Ngưng nói: “Người xem, ta đã nói không sao mà, lúc ấy có hơi đau, nhưng bây giờ một chút cũng không đau”.
Lúc này Bạch thị mới yên tâm.
Sau khi dùng bữa sáng, Chu di nương, Hòa di nương nói muốn qua Liễu phu nhân bên kia thỉnh an. Dù sao cũng là sinh nhật nàng, cũng phải tới biểu lộ tâm ý.
Bạch thị cũng đi theo.
Nhưng lần này đi qua, Bạch thị lại không gặp được Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân không gặp bất cứ kẻ nào. Nhà chính vang lên tiếng lách cách không ngừng, thanh âm bình hoa đồ sứ rơi bể, nghe thực thanh thúy.
Bạch thị không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải trở lại.
Qủy xanh đi theo Bạch thị, lúc Bạch thị trở về, nó không về theo mà tìm một chỗ để xem náo nhiệt.
Liễu phu nhân bị nó dọa một chút, trên mặt bị véo. Làn da cũng Liễu phu nhân cũng tắng, đột nhiên lại xuất hiện một mảng xanh, sưng to giống hệt một quả trứng bồ câu.
Nữ nhân đều để ý tới dung mạo của mình, Nam Dương hầu háo sắc, Liễu phu nhân vì muốn được Nam Dương hầu yêu thích, càng đặc biệt để ý tới dung mạo của mình. Trên mặt đột nhiên xuất hiện một khối bớt, vừa ngứa lại vừa đau. Liễu phu nhân hoảng sợ, vết bớt phát ngứa, nàng cũng khó chịu theo, liền không nhịn được mà đập đồ.
Chờ đến giữa trưa, vết bớt trứng bồ câu liền biến thành vết bớt trứng gà nhỏ.
Mời đại phu tới xem, đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân. Liễu phu nhân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Minh giới có vô số quỷ, thật lâu về trước, lệ quỷ ở nhân gian tác loạn, cắn nuốt hồn phách, ăn thịt người, làm xằng làm bậy. Đa số Minh Vương của Minh giới đều mặc kệ, bọ họ chỉ lo cho quyền lợi của mình, thỏa mái ăn chơi suиɠ sướиɠ, mặc cho sinh linh nhân gian đồ thán.
Thế lực của Minh giới cực lớn, Thiên giới tuy rằng bất mãn, nhưng lại chẳng dám vì Nhân giới mà khởi tranh xung đột với Minh giới.
Sau này, Minh giới có tân vương, Tân Vương sát phạt cả một biển máu, thủ đoạn so với những Minh Vương trước kia lại càng tàn nhẫn hơn, nhân gian mới được thái bình.
Hắn vốn không phải là thương cho nhân gian, mà là phiền chán thiên địa không yên, quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của hắn. Minh Vương ban hành một bộ luật khắc nghiệt, quản thúc chúng quỷ.
Minh giới trước giờ tán loạn, có kẻ không phục liền chẳng để hắn ở trong mắt. Luật pháp vừa được ban hành, có mấy chục lệ quỷ tu hành ngàn năm ngang nhiên khiêu khích tân vương trẻ tuổi.
Sau đó, những lệ quỷ này bị tân vương tóm được, tân vương tàn nhẫn, liền ném chúng vào chảo dầu, làm quy cho hàng vạn tướng sĩ Minh giới. Có những lệ quỷ bị ném nửa dưới vào chảo dầu, chỉ còn lại nửa trên, tân vương giữ lại mạng cho bọn chúng, đưa chúng treo lên đỉnh núi phía xa. Minh giới mỗi ngày đều có thêm người mới, từ chân núi đi ngang qua, đều có thể thấy những lệ quy này bị treo ở đó.
Uy danh của tân vương Minh giới được truyền ra ngoài, những tiểu quỷ tầm thường chỉ ngửi thấy hơi thở còn vương lại của hắn đã sợ đến mức hồn phi phách tán.
Bốn tiểu quỷ kia ngoài miệng nói không sợ Minh Vương, nhưng thực tế, khi thấy Minh Vương còn chạy trốn mau hơn kẻ khác.
Quân Dạ tuy không chán ghét Ngọc Ngưng, nhưng cũng chẳng có mấy hảo cảm với nàng.
Ngọc Ngưng mệnh cách đặc thù, hương khí trên người vô cùng hấp dẫn đối với chúng quỷ của Minh giới. Điểm này quá mức đặc biệt, cũng quá mức trùng hợp.
Phảng phất như sinh ra chính là vì Quân Dạ hắn.
Quân Dạ không ăn thịt người, chỉ có những ác quỷ xấu xí mới thèm ăn, ác quỷ tu vi thấp mới nổi tà niệm đối với thịt người.
Quân Dạ hắn không giống với những ác quỷ đó.
Ngọc Ngưng ngẩng đầu, nhìn thấy một đám mây lớn đang bay về đây, nàng nghĩ đây mới là nguyên nhân khiến nàng thấy lạnh.
Ngọc Ngưng đem khăn tay cuốn cuốn, buộc lại, băng lấy vết thương trên tay mình.
Lông mi nàng nhẹ nhàng rũ xuống, da trắng thịt nộn đến cơ hồ có thể véo ra nước. Vừa thanh thuần lại vừa có vài phần dụ hoặc.
Bạch thị thân thể yếu đuối, mỗi ngày đều ngủ đến muộn. Ngọc Ngưng đánh giá thời gian, thấy hiện tại cũng vừa lúc Bạch thị rời giường, nàng định về phòng nhìn xem.
Nàng đứng lên, quay lại con đưỡng cũ, đi được vài bước liền bị vướng chân vào một cục đá trên mặt đất. Nàng “rầm” một tiếng mà ngã xuống.
Ngọc Ngưng vội vàng đứng lên, sửa sang lại tóc, phủi đi bụi đất trên người, tiếp tục đi về hướng Hoa Mai uyển.
Nàng trời sinh đã xui xẻo, uống miếng nước cũng có thể sặc, mấy năm nay gặp phải không ít việc xui xẻo. Ngọc Ngưng cũng biết mình mệnh khổ, so với người bình thường còn thảm hơn. Nhưng oán giận cũng vô dụng, nàng cũng chẳng so đo chuyện đó.
Quân Dạ biết được đây là số mệnh của Ngọc Ngưng, mệnh cách chính là kém như vậy, trời sinh xui xẻo.
Mười lăm năm trước, nếu không phải hắn bị hương khí trên người Ngọc Ngưng hấp dẫn mà đến, Ngọc Ngưng sớm đã bị ác quỷ chia cắt, trở thành đồ ăn trong mâm.
Cũng là nhờ hắn phái bốn con tiểu quỷ tới đây che chở, lại cho Ngọc Ngưng một ngụm quỷ khí, nàng mới có thể bình yên vô sự sống đến bây giờ. Tuy rằng ngày thường nàng thường xuyên bị va đập, nhưng bởi vì có quỷ khí hộ thể, trên người nàng cũng không lưu lại vết sẹo nào. Toàn thân nộn mềm như đậu hũ.
Ngọc Ngưng trở về Hoa Mai uyển, Bạch thị quả nhiên vừa mới rời gường. Bạch thị tính tình nhút nhát, không dám sinh sự gây chuyện, nàng còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật Liễu phu nhân, thấy Ngọc Ngưng lại đây, nghĩ rằng nàng đã đi tới bên kia: "Ngưng nhi, hôm nay sinh nhật phu nhân, con hẳn vừa tới chỗ nàng thỉnh an?".
Ngọc Ngưng gật đầu, thấy chung quanh không có nha hoàn, bà tử khác nàng mới mở miệng nói: "Phu nhân tâm tình không được tốt, nương, người không cần qua đó, nàng tạm thời sẽ không nhớ tới người, người đi qua, nàng khẳng định sẽ gây khó dễ".
Nam Dương hầu phủ có hơn hai mươi cơ thiếp, so với hậu cung của Hoàng Thượng còn náo nhiệt hơn. Cũng may là tổ tiên đời trước để lại nhiều của cải, nhiều người như vậy mới may không chết đói.
Tuy răng nhiều nữ nhân, Nam Dương hầu lại có ít con nối dõi. Nữ nhân thường xuyên đấu đá nhau, ai có thai, Liễu phu nhân là người đầu tiên không dung. Cứ như vậy, trong phủ chỉ có năm vị tiểu thư và hai thiếu gia khác.
Trong đó, có hai tiểu thư đã gả ra ngoài cho tiểu quan. Ngọc Nguyên là đích nữ, trước mắt còn chưa xuất giá. Ngọc Ngưng nhỏ hơn Ngọc Nguyên một tuổi, phía dưới còn có một muội muội mới ba tuổi của thiếp thất khác.
Nhiều thiếp thất như vậy, những ai không được sủng ái, Liễu phu nhân cũng chẳng mấy bận tâm. Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên tuổi tác xấp xỉ, nhưng khác với Ngọc Nguyên, Ngọc Ngưng hiểu chuyện hơn nhiều. Nếu nàng gây chuyện, khẳng định sẽ bị Liễu phu nhân tìm cớ gây khó dễ.
Bạch thị gật đầu: “Ta tới xem Chu di nương, Hòa di nương có đi thỉnh an hay không, nếu như các nàng đi, ta cũng theo qua”.
Hoa Mai uyển không chỉ có Bạch thị, còn có cả Chu di nương, Hòa di nương. Ba người tính tình khác biệt, cũng thường tính kế nhau, nhưng ngoài mặt vẫn coi như hòa thuận.
Bốn con tiểu quỷ chạy tới nơi không còn cảm giác được hơi thở của Minh Vương mới dừng lại.
Toàn bộ Nam Dương hầu phủ, chỉ có phòng ngủ và phòng tắm của Ngọc Ngưng chúng mới không được phép đặt chân. Còn lại thì ở đâu cũng có thể tùy ý đi tới, ngay cả phòng của Bạch thị cũng thế.
Nghe Bạch thị nói xong, quỷ xanh cười hắc hắc: “Bị ta nhéo như vậy, ả đàn bà kia sao có thể nghĩ gặp mặt người khác?”.
Ngọc Ngưng và Bạch thị còn chưa dùng bữa sáng, Nam Dương hầu cơ thiếp đông đảo, lại luyến tiếc tiền nuôi dưỡng các nàng. Ngoại trừ Liễu phu nhân và mấy di nương được sủng ái, những người khác đều quá thanh bần.
Đồ ăn sáng của Ngọc Ngưng và Bạch thị vẫn là cháo trắng thanh đạm cùng một ít dưa muối.
Ngọc Ngưng ăn uống thanh đạm đã quen. Bạch thị nhìn thấy tay cầm chén cháo của nàng, mày nhăn lại: “Ngưng nhi, tay của con làm sao vậy?”.
Ngọc Ngưng nói: “Buổi sáng uống trà, không cẩn thận bị bỏng một chút, cũng không sao, nương, người mau ăn cơm, không cần bận lòng đến con”.
Bạch thị không tin, dù sao Ngọc Ngưng cũng là miếng thịt trên người nàng rơi xuống, người khác có thể không đau lòng, nhưng nàng sẽ đau lòng.
“Để ta nhìn xem”, Bạch thị nói, “Là phu nhân làm đúng không? Ta còn mấy lượng bạc, con cho hạ nhân ra ngoài mua cao trị phỏng, đừng để lưu lại vết sẹo nào cả”.
Bạch thị còn hi vọng Ngọc Ngưng có thể gả cho một người tốt, nam nhân phần lớn đều để ý tới dung mạo của nữ tử. Ngọc Ngưng tuy rằng tướng mạo không thể chê, nhưng tay nữ nhân cũng cần dung mạo. Bạch thị không muốn trên tay nàng có sẹo.
Ngọc Ngưng không có biện pháp, nàng đành phải đem khăn tay cởi ra, nếu không cho Bạch thị xem, Bạch thị sẽ nghĩ vết thương của nàng đặc biệt nghiêm trọng.
Sau khi cở bỏ khăn ra, Ngọc Ngưng có chút không tin vào hai mắt của mình.
Vốn là bị phỏng tới đỏ bừng, tuy rằng không có bọt nước, nhưng cũng phỏng không nhẹ, bây giờ xem lại, mu bàn tay nàng chỉ còn đỏ một chút, căn bản không còn đáng sợ.
Ngọc Ngưng nói: “Người xem, ta đã nói không sao mà, lúc ấy có hơi đau, nhưng bây giờ một chút cũng không đau”.
Lúc này Bạch thị mới yên tâm.
Sau khi dùng bữa sáng, Chu di nương, Hòa di nương nói muốn qua Liễu phu nhân bên kia thỉnh an. Dù sao cũng là sinh nhật nàng, cũng phải tới biểu lộ tâm ý.
Bạch thị cũng đi theo.
Nhưng lần này đi qua, Bạch thị lại không gặp được Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân không gặp bất cứ kẻ nào. Nhà chính vang lên tiếng lách cách không ngừng, thanh âm bình hoa đồ sứ rơi bể, nghe thực thanh thúy.
Bạch thị không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải trở lại.
Qủy xanh đi theo Bạch thị, lúc Bạch thị trở về, nó không về theo mà tìm một chỗ để xem náo nhiệt.
Liễu phu nhân bị nó dọa một chút, trên mặt bị véo. Làn da cũng Liễu phu nhân cũng tắng, đột nhiên lại xuất hiện một mảng xanh, sưng to giống hệt một quả trứng bồ câu.
Nữ nhân đều để ý tới dung mạo của mình, Nam Dương hầu háo sắc, Liễu phu nhân vì muốn được Nam Dương hầu yêu thích, càng đặc biệt để ý tới dung mạo của mình. Trên mặt đột nhiên xuất hiện một khối bớt, vừa ngứa lại vừa đau. Liễu phu nhân hoảng sợ, vết bớt phát ngứa, nàng cũng khó chịu theo, liền không nhịn được mà đập đồ.
Chờ đến giữa trưa, vết bớt trứng bồ câu liền biến thành vết bớt trứng gà nhỏ.
Mời đại phu tới xem, đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân. Liễu phu nhân gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.