Chương 107: Chương 86.3
Hinh Hinh Lam
27/06/2016
Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, đáp án như vậy cũng không có gì đáng trách: "cùng người thông minh nói chuyện thật là thoải mái."
Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn Nhan Nhiễm Tịch cười tủm tỉm, trong lòng cười khổ, khi đó nàng là người hắn khinh bỉ, khi nào trở nên cường thế như vậy, đánh cho hắn trở tay không kịp, có khi hắn thật sự hoài nghi, nàng đến tột cùng có phải Nhan Nhiễm Tịch hay không?
Lúc này ngoài cửa, Nhan Hàm Tuyển đánh giá Dạ Thương Minh, một thiên chi kiều tử, không, hắn đúng là thiên chi kiều tử, người như vậy, không thể không nói tỷ tỷ của nàng rất là có phúc khí .
Thản nhiên hỏi: "Chỉ có tỷ tỷ cùng Hoàn Nhan Dực Trạch ở bên trong ngươi không lo lắng sao?"
Dạ Thương Minh giương mắt nhìn thoáng qua, nhưng cũng ăn ngay nói thật: "Thực an tâm, chỉ là có chút ghen tuông, nhưng ta tin tưởng vào nàng."
"Ha ha, đều nói Minh vương thiết huyết vô tình, xem ra cũng chỉ là lời đồn thôi." Nhan Hàm Tuyển cười khẽ.
"Trừ bỏ chuyện ta đối với nàng, tất cả lời đồn đều là thật ." Dạ Thương Minh vẫn như trước không có biểu tình gì.
Nhan Hàm Tuyển nhíu mày, nhìn Dạ Thương Minh thanh âm sâu xa: "Tỷ phu, ta không rõ, ngươi vì sao đối với tỷ tỷ tốt như vậy? nếu có ngày tỷ tỷ cùng người ngươi yêu xảy ra xung đột, ngươi sẽ lựa chọn ai?"
"Ta cho tới bây giờ yêu đều chỉ yêu nàng thôi." Dạ Thương Minh kiên định nói.
Ngữ khí như vậy làm Nhan Hàm Tuyển hâm mộ, nhưng vẫn hỏi: "Nếu tỷ tỷ có một ngày phản bội ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
"Giết nàng." Dạ Thương Minh giọng điệu biến lạnh như băng.
Nhan Hàm Tuyển lãnh ý, nhìn Dạ Thương Minh ánh mắt vô tình lạnh như băng, nhưng câu nói tiếp theo làm cả người Nhan Hàm Tuyển đầy lãnh ý trở nên kinh ngạc.
"Sau đó tự sát, trên thế giới này người phản bội ta tất cả đều phải chết, nhất là nàng, nếu nàng đã chết ta cũng không sống một mình, lúc còn sống không có cách nào có được lòng nàng, sau khi chết ta sẽ tìm mọi cách để có được lòng của nàng, đời đời kiếp kiếp, nàng chỉ có thể là của ta."
Bá đạo như vậy, lời thề cường thế, làm cho Nhan Hàm Tuyển rung động, càng làm cho nàng hâm mộ, tỷ tỷ của nàng đáng được như vậy.
"Nhưng nàng sẽ không phản bội ta, lời ngươi nói vĩnh viễn không có." Lời nói ôn nhu kiên định, Nhan Hàm Tuyển nở nụ cười, như vậy nàng cũng an tâm, cho dù về sau nàng không có chuyện gì, tỷ tỷ của nàng cũng sẽ được hạnh phúc cả đời.
"Hy vọng ngươi hãy thực hiện lời nói hôm nay của ngươi, nếu là có một ngày ngươi phụ bạc nàng, ta cho dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, không ta tin tỷ tỷ cũng sẽ như ngươi tự tay giết ngươi nếu ngươi phản bội, đời đời kiếp kiếp các ngươi nhất định dây dưa nhau." Nhan Hàm Tuyển thản nhiên nói.
Dạ Thương Minh khuôn mặt lạnh như băng vẫn như trước không có biểu tình gì, hắn đáp ứng Nhan Nhiễm Tịch, tuyệt đối sẽ không có lộ vẻ mặt khác trước mặt người khác, cho dù nữ nhân trước mắt này là muội muội của nàng.
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch cùng Hoàn Nhan Dực Trạch cũng đàm hoàn xong đi tới.
Nhan Nhiễm Tịch đi đến trong lòng Dạ Thương Minh, Dạ Thương Minh thực tự nhiên ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch.
Hoàn Nhan Dực Trạch cũng đi đến bên cạnh Nhan Hàm Tuyển, đối với Nhan Nhiễm Tịch cười nói: "ta biết chuyện ngươi đã hứa với ta sẽ làm tốt, dù sao ngươi cũng là tỷ tỷ của Tuyển nhi, yêu cầu của ngươi ta sẽ thực hiện."
Nhan Nhiễm Tịch cười gật gật đầu, đem ánh mắt nhìn về phía Nhan Hàm Tuyển, thản nhiên nói: "Tứ muội, có một số việc chúng ta đều không có cách nào biết trước, cho nên đường phía trước có như thế nào, liền đi theo tâm mình chỉ bảo, không cần khó xử chính mình."
Nhan Hàm Tuyển gật gật đầu, nàng không muốn nói cái gì, số phận của nàng đã được nàng quyết định mấy năm trước, có như thế nào thì đều lấy Nhan Nhiễm Tịch làm trung tâm, bước đi của nàng vĩnh viễn không nhầm, nàng với Dạ Thương Minh giống nhau ở một điểm là lòng của bọn họ đều giao cho Nhan Nhiễm Tịch, đều tin tưởng vào nàng ấy .
Nhìn theo bóng hai người rời đi, Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn nhan Hàm Tuyển mặt ưu sầu, trong lòng đột nhiên có rung động, khi nào nàng lộ quá nhiều biểu tình như vậy, khi nào hắn thấy được nàng chân thật, khi nào... Bọn họ rồi sẽ như thế nào ?
Bản thân biết rõ bọn họ không có khả năng , có lẽ hắn có thể nhốt nàng, chính là đây là yêu sao, mười mấy năm hắn không hề động tâm, lúc này lại rung động, đây là yêu sao? Hắn không rõ, cũng không suy nghĩ cẩn thận, hắn không yêu, hắn đời này đều không thể yêu, không thể giống hệt mẹ hắn, thống khổ cả đời, bởi vì yêu là độc dược.
Có đôi hai người không hiểu yêu là gì lại được ở cùng một chỗ với nhau, kết cục cũng đã được định.
Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh đi ra Dực vương phủ, Dạ Thương Minh nhìn sắc trời, ánh mắt trầm xuống, trong ánh mắt mang theo mất mát, nhưng che giấu rất tốt, thản nhiên nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi."
Nhan Nhiễm Tịch xoay người, cười tủm tỉm nhìn Dạ Thương Minh, lôi kéo Dạ Thương Minh đi ngược lại hướng với hướng về ‘Mê’.
Dạ Thương Minh mơ hồ: "Tịch Nhi, 'Mê' là đi hướng bên kia."
"Chúng ta không quay về." Nhan Nhiễm Tịch miễn cưỡng mở miệng nói.
Dạ Thương Minh sửng sốt, bật thốt lên hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu, nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta mấy ngày nay nhiều việc như vậy, mỗi lần muốn ở cùng nhau đều bị người quấy rầy, bây giờ là thời gian cho hai người chúng ta."
Dạ Thương Minh sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra một chút ngây ngốc tươi cười, lập tức đáp: "Hảo." mặc kệ Nhan Nhiễm Tịch cầm tay kéo mình chạy, giống như đôi tình lữ trẻ tuổi bình thường, kỳ thật bọn họ đúng là đôi tình lữ trẻ tuổi, chỉ là bọn họ lại thể hiện mình là người già dặn, rất khó để cho người khác nghĩ đến bọn họ một người chỉ mười sáu tuổi, một người cũng chỉ có hai mươi tuổi, tuổi của bọn họ vẫn còn rất trẻ.
Đi tới bên cạnh một cái hồ, theo lý thuyết là phải có rất nhiều người tới du hồ, nhưng hiện tại một người đều không có, Dạ Thương Minh hồ nghi nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch cười nói: "thế giới hai người chúng ta không thể có người khác." Sau đó nhảy lên thuyền, đưa tay hướng về phía Dạ Thương Minh, cười nói: "Đi lên thôi."
Dạ Thương Minh cầm tay Nhan Nhiễm Tịch đi lên, thuận thế đem Nhan Nhiễm Tịch ôm vào trong ngực, hỏi: "Tịch Nhi, có phải hôm nay ngươi đã an bài mọi chuyện thật tốt?"
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, thừa nhận nói: "Đương nhiên , nếu không sẽ giống mấy lần trước bị người làm hỏng, hôm nay ta đã sai hắc y vệ đi chuẩn bị mọi chuyện, cũng đã đem ma tôn giao cho Dạ Bảo Bảo, cho nên hiện tại chỉ có hai người chúng ta."
Dạ Thương Minh cười, ôm chặt lấy Nhan Nhiễm Tịch, vui sướng nói: "Ta chỉ biết, ta chỉ biết Tịch Nhi của ta là tốt nhất , ta chỉ biết ta không thể nào bỏ được Tịch nhi, không ngờ Tịch nhi lại cho ta một sự vui mừng như vậy."
Nhan Nhiễm Tịch làm bộ như bất đắc dĩ, trong mắt mang theo tia tiếu ý: "Tốt lắm, thu hồi vẻ mặt ngây ngô cười của ngươi đi, người biết ta gả cho Minh vương, người không biết lại tưởng ta gả cho một gã ngốc."
Dạ Thương Minh buồn buồn nói: "Tịch Nhi, ngươi đã gặp qua kẻ ngốc nào anh tuấn như ta chưa?"
Thực thành công đem Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười.
Từ khi hai người gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, một người từng giả dối tươi cười, một người từng lạnh lùng như băng, giờ họ lại trở nên chân thật bên cạnh nhau .
"Không ngốc không ngốc, được rồi đi, nhanh chút đi thôi." Nhan Nhiễm Tịch thúc dục Dạ Thương Minh.
Vừa tiến đến liền thấy một cái giường thoải mái, bên trong còn có một cái bàn trên đó có đốt nến, ánh sáng lòe lòe từ nến, có vẻ dị thường ấm áp, trên mặt bàn còn đặt mấy đĩa điểm tâm, Nhan Nhiễm Tịch kéo Dạ Thương Minh ngồi xuống, theo bên cạnh lấy ra một bộ trà cụ, sau đó thuần thục pha trà, động tác thực nhu hòa, thản nhiên tươi cười, nàng làm theo trình tự, hương trà thơm ngát tràn ngập khoang thuyền, Dạ Thương Minh mê muội nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nghe trong không khí mùi thơm ngát, rất quen thuộc, hắn một chút liền đoán được , đó là bích loa xuân, hắn thích bích loa xuân, Nhan Nhiễm Tịch cũng vậy, bọn họ thật sự rất có duyên.
Nhìn Nhan Nhiễm Tịch thuần thục pha trà, Dạ Thương Minh không phải kẻ ngốc cũng hiểu được, tài pha trà của Nhan Nhiễm Tịch rất cao, so với Khinh Âm còn cao hơn nữa, hơn nữa còn không biết cao hơn biết bao nhiêu lần. Tịch nhi của hắn thật là tài giỏi, chính là không biết vì sao nàng không pha trà uống mà lại để Khinh Âm làm.
Nghĩ như vậy hắn liền lên tiếng hỏi: "Tịch Nhi, ngươi pha trà lợi hại như vậy sao lại không tự pha trà uống mà lại để Khinh Âm pha?"
Nhan Nhiễm Tịch vừa pha trà vừa nói: "nếu không phải là ngươi thì còn lâu ta mới tự mình pha trà, ngươi có phúc cưới được nương tử tốt như ta mà không biết hưởng."
"Ha ha, ta hiểu rồi." Nói xong, liền đi đến bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt Dạ Thương Minh một cái: "trở về chỗ của ngươi."
"Ta không cần, ta muốn bên cạnh nương tử của ta." Dạ Thương Minh đến Nhan Nhiễm Tịch đang pha trà liền đi đến ôm nàng.
"Ai, Dạ Thương Minh, ngươi đứng đắn cho ta, trà ta chưa pha xong, ngươi còn muốn uống hay không?" Nhan Nhiễm Tịch nói với Dạ Thương Minh, khi nào hắn trở nên như vậy... Đáng yêu , nàng thật đúng là có chút không quen.
Dạ Thương Minh buông Nhan Nhiễm Tịch ra, khuôn mặt ủy khuất hướng về phía Nhan Nhiễm Tịch: "ngươi không cho ta ôm, lại còn nói ta như vậy."
"Ngạch... Dạ Thương Minh ngươi yên lặng một chút để cho ta pha trà." Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy kế hoạch hôm nay của mình là một sai lầm.
"Tịch Nhi, ngươi hôn ta một cái." Dạ Thương Minh gian manh nói.
Nhan Nhiễm Tịch bất đắc dĩ đối với Dạ Thương Minh hôn một cái, sau đó đem ly trà bỏ vào trong tay Dạ Thương Minh, bất đắc dĩ nói: "Ngươi là tiểu hài tử sao? như là Dạ Bảo Bảo vậy. nhanh một chút uống trà đi."
Dạ Thương Minh mục đích đã đạt được, cười tủm tỉm nhấp nhẹ một ngụm trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.