Chương 65: Sự kiện sáng sớm
Hinh Hinh Lam
28/09/2015
Ngày vội vàng đi qua, Nhan Nhiễm Tịch và Dạ Thương Minh ở chung một chỗ cả
ngày cũng không chán, hôm nay Nhan Nhiễm Tịch vẫn như bình thường, mơ mơ màng màng thức dậy, bởi vì Nhan Nhiễm Tịch cho phép Dạ Thương Minh ngủ ở phòng của nàng, nhưng hai người vẫn không lướt qua giới hạn, nhiều nhất là Dạ Thương Minh mỗi đêm ôm Nhan Nhiễm Tịch, đương nhiên Dạ Thương
Minh rất nguyện ý.
Sáng sớm hôm nay Nhan Nhiễm Tịch vẫn giống như bình thường, dụi dụi mắt, theo thói quen định sờ người bên cạnh, nhưng lại rỗng tuếch, nàng lập tức thanh tỉnh lại.
Cau mày, nhìn ra ngoài, cũng không có người, hơi nghi hoặc, tùy tay cầm chiếc áo khoác thêm vào, hô: "Minh, Minh, Dạ Thương Minh."
Có tiếng cửa mở ra, người vào là Khinh Âm: "Tiểu thư, có chuyện gì vậy ?"
"Dạ Thương Minh đâu ?" Nhan Nhiễm Tịch hỏi.
"Sáng sớm đã đi ra ngoài, không biết làm gì." Khinh Âm chi tiết trả lời.
"Đi ra ngoài ?" Hơi khó hiểu, vội vàng đứng dậy: "Hỏi thăm một chút, hỏi xem hắn làm gì ?" Cầm quần áo mặc loạn thất bát tao, nàng hơi phiền muộn, bình thường đều là Dạ Thương Minh mặc cho nàng, nàng chỉ cần đứng yên một bên.
Khinh Âm bên cạnh rất là khó hiểu: "Tiểu thư, ngài sao vậy ?"
"Không có việc gì , ngươi ra ngoài trước đi." Nhan Nhiễm Tịch khoát tay nói.
Khinh Âm lo lắng gật gật đầu, tuy rằng không rõ, nhưng nàng tin tưởng nhất định có liên quan tới Minh vương, không nghĩ nhiều nữa, lui ra ngoài.
Nhan Nhiễm Tịch một mình đứng trong phòng, cảm thấy trống rỗng, lúc trước khi nàng dậy thì lập tức nhìn thấy ánh mắt của Dạ Thương Minh và miệng cười tủm tỉm của hắn, sau đó hắn rất cẩn thận mặc quần áo cho nàng, xong lại nói một vài chuyện khiến nàng đỏ mặt, xếp chăn cho nàng, Dạ Thương Minh từng nói qua, vật này có mùi của nàng, không thể để cho người khác chạm vào , nếu hắn không ở đó thì chờ hắn về sẽ dọn dẹp.
Trước mắt nàng giống như thấy được khi Dạ Thương Minh gấp chăn lại lúc trước, nhìn hắn cười tủm tỉm đi về phía nàng giúp nàng chải đầu, lúc bắt đầu hắn đi vào lập tức nhìn Khinh Âm, để Khinh Âm ra ngoài, hắn nói sau này tóc của nàng sẽ do hắn chải.
Lắc đầu nàng giật mình nhận ra, mấy ngày nay nàng và hắn có nhiều kỉ niệm không bao giờ nhạt phai, nàng đã quen với sự tồn tại của hắn, dường như không rời hắn được, thở dài một hơi, người lạnh nhạt như nàng từ khi gặp Dạ Thương Minh, nàng luôn mất lý trí.
Không động quần áo, cũng không động chăn, càng không động tóc, nàng cứ ngồi như vậy, cửa lại bị mở ra lần nữa, Khinh Âm mang theo Diễm Lạc đi đến, nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên hô: "Tiểu thư."
Nhan Nhiễm Tịch phục hồi tinh thần lại, nàng cư nhiên không cảm thấy có người tiến vào: "Sao vậy ?"
Nhìn Diễm Lạc ở sau Khinh Âm, sau đó nhìn Khinh Âm.
Diễm Lạc nhìn bộ dáng vừa mới rời giường của Nhan Nhiễm Tịch, liền cúi đầu, không dám nhìn nhiều, trong đầu nghĩ là nói xong rồi nhanh chóng rời khỏi: "Vương phi, sáng sớm hôm nay Vương gia ra ngoài, lập tức trở vầ, nếu Vương phi tỉnh thì để cho thuộc hạ nói với Vương phi một tiếng."
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày: "Biết hắn đi đâu không ?"
"Không biết, Vương gia nói đi ra ngoài một lát, ai cũng không mang theo." Diễm Lạc bẩm báo chi tiết .
"Sẽ không phải đi tìm tiểu tam đó chứ." Nhan Nhiễm Tịch nhỏ giọng nói thầm, tuy rằng biết không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được oán giận, vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, ngươi ra ngoài trước đi."
Diễm Lạc vẫn cúi đầu, không dám ngẩng đầu, tuy rằng bên trong nàng mặc áo sơ mi, bên ngoài cũng khoác quần áo, nhưng đây là cổ đại, vội vàng rời khỏi, vừa mới ra cửa, đã bị một bóng dáng đụng phải, ngẩng đầu lên muốn trách cứ, vừa thấy là Vương gia , vội nói: "Vương gia, thuộc hạ không phải cố ý ."
"Ừ." Mặt không chút thay đổi , vội vàng đi qua, nhưng một khắc nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch ở kia, liền nổi giận: "Ai cho ngươi vào." Hắn tức giận nói với Diễm Lạc.
"Ta." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên trả lời.
Quanh người Dạ Thương Minh tỏa ramhàn khí, lập tức cởi áo của mình, bao kín Nhan Nhiễm Tịch, nói với hai người Diễm Lạc và Khinh Âm: "Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài cho ta."
Diễm Lạc vội vàng chạy ra ngoài, Khinh Âm cũng đi ra ngoài, Dạ Thương Minh vung tay lên, gắt gao ôm chặt Nhan Nhiễm Tịch, tức giận hỏi: "Tại sao nàng lại mặc thành cái dạng này ?”
Nhan Nhiễm Tịch vô tội nói: "Không phải ngươi nói không muốn người khác đụng đến quần áo của ta sa o ? Ngươi không ở đây đương nhiên ta mặc thành dạng này."
Không có thái độ nhận sai, nhưng Dạ Thương Minh cũng chỉ có thể oán giận bản thân, nàng ăn chắc hắn rồi.
Bình ổn tức giận: "Sau này lúc ta không ở đây đừng cho người khác vào nghe chưa ?"
Nhan Nhiễm Tịch nghe lời gật đầu, hỏi: "Mới sáng sớm ngươi đi đâu ?"
"Mấy ngày nay nữa phải đi Thủy Nguyệt sơn trang, đến lúc đó không có Mỹ Thực Trai nàng ăn cái gì ? Cho nên ta đi Mỹ Thực Trai học nấu cơm." Dạ Thương Minh cầm một chiếc áo giúp Nhan Nhiễm Tịch mặc vào.
Nhan Nhiễm Tịch tùy ý Dạ Thương Minh đong đưa: "Ngươi đi học nấu cơm sớm như vậy ? Loại chuyện này không cần ngươi làm, nếu thật sự không thể thì chúng ta mang theo một đầu bếp là được rồi, sao lại phiền toái như vậy."
"Không được, ta nghe Cổ Điệp nói, nếu muốn bắt lấy lòng của phụ nữ, phải bắt lấy bao tử của nữ nhân trước, sao ta có thể để cho nàng đi đến chỗ của người khác ăn gì đó." Dạ Thương Minh kiên định nói, lúc trước hắn đi tìm Cổ Điệp hỏi Nhan Nhiễm Tịch thích ăn gì nhất, Cổ Điệp nói qua những lời này, hắn là tinh tường nhớ rõ.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn bộ dáng của Dạ Thương Minh, khóe miệng run rẩy, bây giờ ngẫm lại quần áo của nàng vẫn do Dạ Thương Minh giặt, mấy ngày nay chiều nào, ở Tịch Uyển đều có thể thấy một nam tử ngồi ở băng ghế giúp nữ nhân giặt quần áo, mà một nữ tử tướng mạo thường thường, vẻ mặt hạnh phúc ngồi ở một bên, ám vệ đã thấy thành quen, theo lý thuyết loại chuyện này, thân là một vị Vương gia tuyệt đối không làm, nhưng mà Dạ Thương Minh chẳng những làm, còn tuyệt không e dè, khi đó Dạ Thương Minh còn nói: “Giặt quần áo giúp nương tử mình có gì phải thẹn."
Lúc ấy Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, nhìn nam nhân vì mình đi một bước học một bước, nói không cảm động là giả .
Lại là một trận tiếng đập cửa quấy rầy không khí ấm ấm áp, Dạ Thương Minh cau mày nhìn Nhan Nhiễm Tịch đã ăn mặc xong: "Tiến vào."
Khinh Âm đi đến, nhìn trong phòng thu thập sạch sẽ, trong lòng đã quen, thanh âm lạnh lùng nói : "Tiểu thư, Vương gia, công công trong cung nói, Hoàng Thượng cho mời Vương gia tiến cung."
Dạ Thương Minh trầm tư nhíu mi một lát: "Tịch Nhi, ta tiến cung, ta mang đồ ăn ở Mỹ Thực Trai về cho nàng, cháo đó là ta làm, cái khác còn chưa học được, nàng nếm thử nếu không ngon thì đừng ăn, kêu nhà bếp làm điểm tâm khác, ta đi trước , không được chạy loạn, biết không.?"
Đối với sự dài dòng Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch đã sớm quen : "Được rồi, ta đã biết, ngươi đi nhanh đi."
Sáng sớm hôm nay Nhan Nhiễm Tịch vẫn giống như bình thường, dụi dụi mắt, theo thói quen định sờ người bên cạnh, nhưng lại rỗng tuếch, nàng lập tức thanh tỉnh lại.
Cau mày, nhìn ra ngoài, cũng không có người, hơi nghi hoặc, tùy tay cầm chiếc áo khoác thêm vào, hô: "Minh, Minh, Dạ Thương Minh."
Có tiếng cửa mở ra, người vào là Khinh Âm: "Tiểu thư, có chuyện gì vậy ?"
"Dạ Thương Minh đâu ?" Nhan Nhiễm Tịch hỏi.
"Sáng sớm đã đi ra ngoài, không biết làm gì." Khinh Âm chi tiết trả lời.
"Đi ra ngoài ?" Hơi khó hiểu, vội vàng đứng dậy: "Hỏi thăm một chút, hỏi xem hắn làm gì ?" Cầm quần áo mặc loạn thất bát tao, nàng hơi phiền muộn, bình thường đều là Dạ Thương Minh mặc cho nàng, nàng chỉ cần đứng yên một bên.
Khinh Âm bên cạnh rất là khó hiểu: "Tiểu thư, ngài sao vậy ?"
"Không có việc gì , ngươi ra ngoài trước đi." Nhan Nhiễm Tịch khoát tay nói.
Khinh Âm lo lắng gật gật đầu, tuy rằng không rõ, nhưng nàng tin tưởng nhất định có liên quan tới Minh vương, không nghĩ nhiều nữa, lui ra ngoài.
Nhan Nhiễm Tịch một mình đứng trong phòng, cảm thấy trống rỗng, lúc trước khi nàng dậy thì lập tức nhìn thấy ánh mắt của Dạ Thương Minh và miệng cười tủm tỉm của hắn, sau đó hắn rất cẩn thận mặc quần áo cho nàng, xong lại nói một vài chuyện khiến nàng đỏ mặt, xếp chăn cho nàng, Dạ Thương Minh từng nói qua, vật này có mùi của nàng, không thể để cho người khác chạm vào , nếu hắn không ở đó thì chờ hắn về sẽ dọn dẹp.
Trước mắt nàng giống như thấy được khi Dạ Thương Minh gấp chăn lại lúc trước, nhìn hắn cười tủm tỉm đi về phía nàng giúp nàng chải đầu, lúc bắt đầu hắn đi vào lập tức nhìn Khinh Âm, để Khinh Âm ra ngoài, hắn nói sau này tóc của nàng sẽ do hắn chải.
Lắc đầu nàng giật mình nhận ra, mấy ngày nay nàng và hắn có nhiều kỉ niệm không bao giờ nhạt phai, nàng đã quen với sự tồn tại của hắn, dường như không rời hắn được, thở dài một hơi, người lạnh nhạt như nàng từ khi gặp Dạ Thương Minh, nàng luôn mất lý trí.
Không động quần áo, cũng không động chăn, càng không động tóc, nàng cứ ngồi như vậy, cửa lại bị mở ra lần nữa, Khinh Âm mang theo Diễm Lạc đi đến, nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên hô: "Tiểu thư."
Nhan Nhiễm Tịch phục hồi tinh thần lại, nàng cư nhiên không cảm thấy có người tiến vào: "Sao vậy ?"
Nhìn Diễm Lạc ở sau Khinh Âm, sau đó nhìn Khinh Âm.
Diễm Lạc nhìn bộ dáng vừa mới rời giường của Nhan Nhiễm Tịch, liền cúi đầu, không dám nhìn nhiều, trong đầu nghĩ là nói xong rồi nhanh chóng rời khỏi: "Vương phi, sáng sớm hôm nay Vương gia ra ngoài, lập tức trở vầ, nếu Vương phi tỉnh thì để cho thuộc hạ nói với Vương phi một tiếng."
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày: "Biết hắn đi đâu không ?"
"Không biết, Vương gia nói đi ra ngoài một lát, ai cũng không mang theo." Diễm Lạc bẩm báo chi tiết .
"Sẽ không phải đi tìm tiểu tam đó chứ." Nhan Nhiễm Tịch nhỏ giọng nói thầm, tuy rằng biết không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được oán giận, vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, ngươi ra ngoài trước đi."
Diễm Lạc vẫn cúi đầu, không dám ngẩng đầu, tuy rằng bên trong nàng mặc áo sơ mi, bên ngoài cũng khoác quần áo, nhưng đây là cổ đại, vội vàng rời khỏi, vừa mới ra cửa, đã bị một bóng dáng đụng phải, ngẩng đầu lên muốn trách cứ, vừa thấy là Vương gia , vội nói: "Vương gia, thuộc hạ không phải cố ý ."
"Ừ." Mặt không chút thay đổi , vội vàng đi qua, nhưng một khắc nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch ở kia, liền nổi giận: "Ai cho ngươi vào." Hắn tức giận nói với Diễm Lạc.
"Ta." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên trả lời.
Quanh người Dạ Thương Minh tỏa ramhàn khí, lập tức cởi áo của mình, bao kín Nhan Nhiễm Tịch, nói với hai người Diễm Lạc và Khinh Âm: "Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài cho ta."
Diễm Lạc vội vàng chạy ra ngoài, Khinh Âm cũng đi ra ngoài, Dạ Thương Minh vung tay lên, gắt gao ôm chặt Nhan Nhiễm Tịch, tức giận hỏi: "Tại sao nàng lại mặc thành cái dạng này ?”
Nhan Nhiễm Tịch vô tội nói: "Không phải ngươi nói không muốn người khác đụng đến quần áo của ta sa o ? Ngươi không ở đây đương nhiên ta mặc thành dạng này."
Không có thái độ nhận sai, nhưng Dạ Thương Minh cũng chỉ có thể oán giận bản thân, nàng ăn chắc hắn rồi.
Bình ổn tức giận: "Sau này lúc ta không ở đây đừng cho người khác vào nghe chưa ?"
Nhan Nhiễm Tịch nghe lời gật đầu, hỏi: "Mới sáng sớm ngươi đi đâu ?"
"Mấy ngày nay nữa phải đi Thủy Nguyệt sơn trang, đến lúc đó không có Mỹ Thực Trai nàng ăn cái gì ? Cho nên ta đi Mỹ Thực Trai học nấu cơm." Dạ Thương Minh cầm một chiếc áo giúp Nhan Nhiễm Tịch mặc vào.
Nhan Nhiễm Tịch tùy ý Dạ Thương Minh đong đưa: "Ngươi đi học nấu cơm sớm như vậy ? Loại chuyện này không cần ngươi làm, nếu thật sự không thể thì chúng ta mang theo một đầu bếp là được rồi, sao lại phiền toái như vậy."
"Không được, ta nghe Cổ Điệp nói, nếu muốn bắt lấy lòng của phụ nữ, phải bắt lấy bao tử của nữ nhân trước, sao ta có thể để cho nàng đi đến chỗ của người khác ăn gì đó." Dạ Thương Minh kiên định nói, lúc trước hắn đi tìm Cổ Điệp hỏi Nhan Nhiễm Tịch thích ăn gì nhất, Cổ Điệp nói qua những lời này, hắn là tinh tường nhớ rõ.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn bộ dáng của Dạ Thương Minh, khóe miệng run rẩy, bây giờ ngẫm lại quần áo của nàng vẫn do Dạ Thương Minh giặt, mấy ngày nay chiều nào, ở Tịch Uyển đều có thể thấy một nam tử ngồi ở băng ghế giúp nữ nhân giặt quần áo, mà một nữ tử tướng mạo thường thường, vẻ mặt hạnh phúc ngồi ở một bên, ám vệ đã thấy thành quen, theo lý thuyết loại chuyện này, thân là một vị Vương gia tuyệt đối không làm, nhưng mà Dạ Thương Minh chẳng những làm, còn tuyệt không e dè, khi đó Dạ Thương Minh còn nói: “Giặt quần áo giúp nương tử mình có gì phải thẹn."
Lúc ấy Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, nhìn nam nhân vì mình đi một bước học một bước, nói không cảm động là giả .
Lại là một trận tiếng đập cửa quấy rầy không khí ấm ấm áp, Dạ Thương Minh cau mày nhìn Nhan Nhiễm Tịch đã ăn mặc xong: "Tiến vào."
Khinh Âm đi đến, nhìn trong phòng thu thập sạch sẽ, trong lòng đã quen, thanh âm lạnh lùng nói : "Tiểu thư, Vương gia, công công trong cung nói, Hoàng Thượng cho mời Vương gia tiến cung."
Dạ Thương Minh trầm tư nhíu mi một lát: "Tịch Nhi, ta tiến cung, ta mang đồ ăn ở Mỹ Thực Trai về cho nàng, cháo đó là ta làm, cái khác còn chưa học được, nàng nếm thử nếu không ngon thì đừng ăn, kêu nhà bếp làm điểm tâm khác, ta đi trước , không được chạy loạn, biết không.?"
Đối với sự dài dòng Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch đã sớm quen : "Được rồi, ta đã biết, ngươi đi nhanh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.