Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 179:
Đóa Mễ Đại Nhân
17/02/2023
Hai ba bước, anh liền đến bên cạnh em gái.
Bé nhịn không được mà cười lên.
"Anh cả, anh Minh Tư, chúng ta xuất phát thôi!"
Bé nói xong, sau đó nhanh chóng tuột xuống.
Bách Minh Tư theo sát phía sau.
Hoắc Tư Cẩn ngồi xuống, phát hiện chân của mình để lên trên cầu trượt nước cách mặt nước không đến nửa mét.
Anh xoa xoa sống mũi, trút bỏ hết suy nghĩ mà nhảy vào lối vào nhỏ hẹp của cầu trượt, sau đó buông tay và trượt xuống một cách vô cảm.
Nhóm con gái: "...... A a a! Tôi thấy được cái gì đây?"
"Trời ạ! Tư Cẩn thiếu gia thế mà...... Đang chơi cầu trượt nước dành cho trẻ em."
"Chẳng lẽ chỉ có tôi là người thấy được, khi anh ấy ngồi ở phía trên cầu trượt, có cảm giác như cầu trượt muốn đẩy anh ấy ra ngoài."
"Còn có đôi chân dài...... ngồi xuống liền muốn đụng vào mặt nước ở bên dưới!"
......
Người trong cuộc Hoắc Tư Cẩn: "......"
********
Hoắc Tư Cẩn mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng đứng lên.
Từ đầu gối xuống dưới là ướt, còn quần áo chỗ khác vẫn rất khô ráo.
Chỉ là sắc mặt của anh càng thêm vô cảm, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng.
Khuôn mặt không biểu tình nhìn sang, những cô gái đang nói chuyện từng người một ở khắp nơi trong nháy mắt ngậm miệng.
Mặc dù nhìn Tư Cẩn thiếu gia rất hấp dẫn, nhưng mà khi Tư Cẩn thiếu gia nhìn qua, các cô liền có cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Ở chỗ cầu trượt nước còn có mấy bạn nhỏ khác cũng đang chơi, lúc Tể Tể trượt xuống thì có một bạn nhỏ nhanh chóng đỡ tay của bé.
Bách Minh Tư ở bên cạnh nhìn xem, thấy đều là trẻ em nên cậu lui lại phía sau để Tể Tể cùng các bạn chơi đùa.
"Em gái nhỏ, chị gọi là Chu Khả Khả, năm nay năm tuổi, đang học lớp chồi, em tên là gì? Có đi học ở nhà trẻ không?"
Tể Tể: "Chào chị Khả Khả, em gọi là Minh Tể Tể, năm nay ba tuổi rưỡi, còn chưa đi nhà trẻ."
Chu Khả Khả là một đứa nhỏ rất nhiệt tình, cũng khá cao nhưng trên người cũng không có bao nhiêu thịt, trong rất gầy gò.
Cô bé nắm tay Tể Tể dẫn bé đi tới chỗ cầu trượt nước ở bên kia.
"Mới ba tuổi rưỡi nha, vậy để chị mang em chơi, cẩn thận kẻo ngã."
Bé vội vàng lắc đầu: "Sẽ không đâu, Tể Tể rất lợi hại."
Một cậu bé mập mạp từ cầu trượt nước chui ra ngoài làm nước bắn tung tóe, lớn giọng nói.
"Em mập như vậy, mới ba tuổi rưỡi, có thể lợi hại đến đâu? Bất kể lợi hại như thế nào cũng không bằng Khả Khả được! Khả khả là tốt nhất!"
Chu Khả Khả cũng không so đo.
"Hùng Tiểu Quân, Tể Tể là bạn mới của tớ, cậu đừng bắt nạt em ấy!"
Hùng Tiểu Quân cười hắc hắc, có chút ủy khuất.
"Nhưng mà Khả Khả à, em ấy nói dối, cô giáo nói rồi, nói dối không phải đứa trẻ ngoan!"
Tể Tể cứng rắn trả lời: "Tể Tể không có nói dối, Tể Tể rất lợi hại, vô cùng lợi hại!"
Hùng Tiểu Quân: "Em chắc chắn đang nói dối! Nếu không em cùng anh so xem ai có khí lực lớn, em thua chính là nói dối!"
Tể Tể không sợ hãi: "Được nha!"
Chu Khả Khả che chở bé: "Hùng Tiểu Quân, cậu đây là lấy lớn hiếp nhỏ, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, còn chưa đi nhà trẻ, cậu cũng đã học lớp chồi rồi."
Tể Tể từ sau lưng chị gái chui ra ngoài, hướng về phía Hùng Tiểu Quân giơ lên cằm nhỏ, biểu cảm rất kiêu ngạo.
"Anh thua thì cũng đừng khóc và ăn vạ đấy!"
Hùng Tiểu Quân: "Người nào thua mà khóc nhè chính là gấu chó lớn!"
"Được!"
Hùng Tiểu Quân không kịp chờ đợi mà chạy đến trước mặt Tể Tể nói quy tắc: "Chúng ta ôm Khả Khả, ai nâng được Khả Khả liền thắng."
Chu Khả Khả luống cuống không biết phải làm thế nào.
"Không được, Tể Tể quá nhỏ."
Hùng Tiểu Quân cười hắc hắc: "Vậy cũng không thể ôm tớ đúng không? Tớ lớn hơn em ấy ba tuổi đấy."
Tể Tể chưa đi nhà trẻ, rất hào phòng: "Ôm ai cũng được! Tể Tể đều có thể nâng lên!"
Chu Khả Khả càng gấp hơn: "Tể Tể, em......"
Bé vươn tay, nắm lấy cổ áo của Hùng Tiểu Quân đang đứng trước mặt như một núi thịt nhỏ, sau đó thoáng dùng sức một chút, cả người Hùng Tiểu Quân đã bị nâng lên.
"A a a!"
Chu Khả Khả: "......"
Tể Tể làm cho Hùng Tiểu Quân bị dọa đến hô to sợ hãi kêu bé buông ra, lại chỉ vào một đứa trẻ khác cách đó không xa, thể trạng không sai biệt lắm so với Hùng Tiểu Quân.
"Chính em khẳng định ai cũng có thể nâng, em nâng bạn kia xem."
Hùng Tiểu Quân bỗng nhiên bị nâng lên, lại đột ngột bị buông ra: "......"
Đứa nhỏ có hình thể giống Hùng Tiểu Quân tên là Lý Hưng Dương, nghe được Hùng Tiểu Quân gào to, đã từ hố cát bên kia chạy tới bên này, vừa kịp lúc nhìn thấy Hùng Tiểu Quân bị một em gái có dáng dấp vô cùng xinh đẹp nâng lên cao.
Lý Hưng Dương vỗ tay: "Em gái nhỏ thật lợi hại! Em cũng có thể nâng Hùng Tiểu Quân lên chơi, em quá giỏi, anh rất thích em."
Bé cười hắc hắc: "Vậy anh có thể để cho anh Hùng Tiểu Quân nâng anh lên không?"
Lý Hưng Dương cười càng vui vẻ hơn: "Có thể! Dù sao cậu ấy cũng không nâng nổi anh, cũng không nâng lên cao được!"
Hùng Tiểu Quân không còn kêu gào nữa: "......"
Cậu cứng ngắc đi đến trước mặt Lý Hưng Dương, thử một lần lại một lần, cũng chỉ có thể kéo Lý Hưng Dương xê dịch một chút.
Chu Khả Khả si mê nhìn chằm chằm Tể Tể: "Tể Tể, em quá tuyệt!"
Một bé gái mặc váy công chúa nhìn khoảng tám chín tuổi đang đứng tại bên cạnh bể bơi, nhìn Minh Tể Tể bằng ánh mắt rất khinh thường.
Bé nhịn không được mà cười lên.
"Anh cả, anh Minh Tư, chúng ta xuất phát thôi!"
Bé nói xong, sau đó nhanh chóng tuột xuống.
Bách Minh Tư theo sát phía sau.
Hoắc Tư Cẩn ngồi xuống, phát hiện chân của mình để lên trên cầu trượt nước cách mặt nước không đến nửa mét.
Anh xoa xoa sống mũi, trút bỏ hết suy nghĩ mà nhảy vào lối vào nhỏ hẹp của cầu trượt, sau đó buông tay và trượt xuống một cách vô cảm.
Nhóm con gái: "...... A a a! Tôi thấy được cái gì đây?"
"Trời ạ! Tư Cẩn thiếu gia thế mà...... Đang chơi cầu trượt nước dành cho trẻ em."
"Chẳng lẽ chỉ có tôi là người thấy được, khi anh ấy ngồi ở phía trên cầu trượt, có cảm giác như cầu trượt muốn đẩy anh ấy ra ngoài."
"Còn có đôi chân dài...... ngồi xuống liền muốn đụng vào mặt nước ở bên dưới!"
......
Người trong cuộc Hoắc Tư Cẩn: "......"
********
Hoắc Tư Cẩn mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng đứng lên.
Từ đầu gối xuống dưới là ướt, còn quần áo chỗ khác vẫn rất khô ráo.
Chỉ là sắc mặt của anh càng thêm vô cảm, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng.
Khuôn mặt không biểu tình nhìn sang, những cô gái đang nói chuyện từng người một ở khắp nơi trong nháy mắt ngậm miệng.
Mặc dù nhìn Tư Cẩn thiếu gia rất hấp dẫn, nhưng mà khi Tư Cẩn thiếu gia nhìn qua, các cô liền có cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Ở chỗ cầu trượt nước còn có mấy bạn nhỏ khác cũng đang chơi, lúc Tể Tể trượt xuống thì có một bạn nhỏ nhanh chóng đỡ tay của bé.
Bách Minh Tư ở bên cạnh nhìn xem, thấy đều là trẻ em nên cậu lui lại phía sau để Tể Tể cùng các bạn chơi đùa.
"Em gái nhỏ, chị gọi là Chu Khả Khả, năm nay năm tuổi, đang học lớp chồi, em tên là gì? Có đi học ở nhà trẻ không?"
Tể Tể: "Chào chị Khả Khả, em gọi là Minh Tể Tể, năm nay ba tuổi rưỡi, còn chưa đi nhà trẻ."
Chu Khả Khả là một đứa nhỏ rất nhiệt tình, cũng khá cao nhưng trên người cũng không có bao nhiêu thịt, trong rất gầy gò.
Cô bé nắm tay Tể Tể dẫn bé đi tới chỗ cầu trượt nước ở bên kia.
"Mới ba tuổi rưỡi nha, vậy để chị mang em chơi, cẩn thận kẻo ngã."
Bé vội vàng lắc đầu: "Sẽ không đâu, Tể Tể rất lợi hại."
Một cậu bé mập mạp từ cầu trượt nước chui ra ngoài làm nước bắn tung tóe, lớn giọng nói.
"Em mập như vậy, mới ba tuổi rưỡi, có thể lợi hại đến đâu? Bất kể lợi hại như thế nào cũng không bằng Khả Khả được! Khả khả là tốt nhất!"
Chu Khả Khả cũng không so đo.
"Hùng Tiểu Quân, Tể Tể là bạn mới của tớ, cậu đừng bắt nạt em ấy!"
Hùng Tiểu Quân cười hắc hắc, có chút ủy khuất.
"Nhưng mà Khả Khả à, em ấy nói dối, cô giáo nói rồi, nói dối không phải đứa trẻ ngoan!"
Tể Tể cứng rắn trả lời: "Tể Tể không có nói dối, Tể Tể rất lợi hại, vô cùng lợi hại!"
Hùng Tiểu Quân: "Em chắc chắn đang nói dối! Nếu không em cùng anh so xem ai có khí lực lớn, em thua chính là nói dối!"
Tể Tể không sợ hãi: "Được nha!"
Chu Khả Khả che chở bé: "Hùng Tiểu Quân, cậu đây là lấy lớn hiếp nhỏ, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, còn chưa đi nhà trẻ, cậu cũng đã học lớp chồi rồi."
Tể Tể từ sau lưng chị gái chui ra ngoài, hướng về phía Hùng Tiểu Quân giơ lên cằm nhỏ, biểu cảm rất kiêu ngạo.
"Anh thua thì cũng đừng khóc và ăn vạ đấy!"
Hùng Tiểu Quân: "Người nào thua mà khóc nhè chính là gấu chó lớn!"
"Được!"
Hùng Tiểu Quân không kịp chờ đợi mà chạy đến trước mặt Tể Tể nói quy tắc: "Chúng ta ôm Khả Khả, ai nâng được Khả Khả liền thắng."
Chu Khả Khả luống cuống không biết phải làm thế nào.
"Không được, Tể Tể quá nhỏ."
Hùng Tiểu Quân cười hắc hắc: "Vậy cũng không thể ôm tớ đúng không? Tớ lớn hơn em ấy ba tuổi đấy."
Tể Tể chưa đi nhà trẻ, rất hào phòng: "Ôm ai cũng được! Tể Tể đều có thể nâng lên!"
Chu Khả Khả càng gấp hơn: "Tể Tể, em......"
Bé vươn tay, nắm lấy cổ áo của Hùng Tiểu Quân đang đứng trước mặt như một núi thịt nhỏ, sau đó thoáng dùng sức một chút, cả người Hùng Tiểu Quân đã bị nâng lên.
"A a a!"
Chu Khả Khả: "......"
Tể Tể làm cho Hùng Tiểu Quân bị dọa đến hô to sợ hãi kêu bé buông ra, lại chỉ vào một đứa trẻ khác cách đó không xa, thể trạng không sai biệt lắm so với Hùng Tiểu Quân.
"Chính em khẳng định ai cũng có thể nâng, em nâng bạn kia xem."
Hùng Tiểu Quân bỗng nhiên bị nâng lên, lại đột ngột bị buông ra: "......"
Đứa nhỏ có hình thể giống Hùng Tiểu Quân tên là Lý Hưng Dương, nghe được Hùng Tiểu Quân gào to, đã từ hố cát bên kia chạy tới bên này, vừa kịp lúc nhìn thấy Hùng Tiểu Quân bị một em gái có dáng dấp vô cùng xinh đẹp nâng lên cao.
Lý Hưng Dương vỗ tay: "Em gái nhỏ thật lợi hại! Em cũng có thể nâng Hùng Tiểu Quân lên chơi, em quá giỏi, anh rất thích em."
Bé cười hắc hắc: "Vậy anh có thể để cho anh Hùng Tiểu Quân nâng anh lên không?"
Lý Hưng Dương cười càng vui vẻ hơn: "Có thể! Dù sao cậu ấy cũng không nâng nổi anh, cũng không nâng lên cao được!"
Hùng Tiểu Quân không còn kêu gào nữa: "......"
Cậu cứng ngắc đi đến trước mặt Lý Hưng Dương, thử một lần lại một lần, cũng chỉ có thể kéo Lý Hưng Dương xê dịch một chút.
Chu Khả Khả si mê nhìn chằm chằm Tể Tể: "Tể Tể, em quá tuyệt!"
Một bé gái mặc váy công chúa nhìn khoảng tám chín tuổi đang đứng tại bên cạnh bể bơi, nhìn Minh Tể Tể bằng ánh mắt rất khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.