Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 181:
Đóa Mễ Đại Nhân
23/02/2023
Bọn trẻ nói chuyện phiếm, huống chi còn là chuyện linh tinh về Địa Phủ, anh dùng cách nghĩ của người bình thường thì tuyệt đối không có người nào sẽ tin.
Nếu như không phải anh đã biết sự đặc biệt của Tể Tể, cũng biết bí mật của bé, bây giờ khi nghe được những lời nói vừa rồi của bé thì anh chắc chắn sẽ cưng chiều mà cười cười, và chỉ coi đây là lời của trẻ con mà thôi.
Bách Minh Tư cẩn thận suy nghĩ lại ý của Hoắc Tư Cẩn thì mới hiểu ra, cũng thu lại suy nghĩ muốn ngăn cản Tể Tể, cùng Hoắc Tư Cẩn đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, khoảng cách không xa chỗ bọn trẻ chơi đùa.
Cách đó bốn năm mét, Hùng Huệ An đang giậm giậm chân đầy giận dữ.
Cuối cùng, cô bé trực tiếp giơ cổ tay lên, dùng chiếc đồng hồ trên cổ tay gọi điện thoại cho anh trai Hùng Hiểu Thành để tố cáo, chờ anh Hùng Hiểu Thành tới giúp cô bé báo thù.
Lúc Hùng Huệ An gọi điện thoại cáo trạng thì ở trong hồ bốn đứa nhỏ đang tranh luận chuyện “Không có đầu còn có thể sống hay không" rất hăng say.
Bọn trẻ nói chuyện quanh co lòng vòng một lúc, tâm tính còn chưa ổn định để giữ vững lập trường, cuối cùng kết thúc bằng việc Lý Hưng Dương đề nghị đến nhà gặp anh trai mình, bốn đứa nhỏ nhanh chóng từ bể bơi trèo lên bờ rời đi.
Chờ Hùng Huệ An nói chuyện điện thoại xong chuẩn bị đi khoe với em trai và Minh Tể Tể thì phát hiện em mình còn có Minh Tể Tể đã không thấy đâu nữa.
"Hùng Tiểu Quân?"
Dì giúp việc thấy cô bé gọi Tiểu Quân thì vội vàng giải thích.
"Tiểu thư, thiếu gia cùng tiểu thư Khả Khả đã cùng nhau đi tới nhà họ Lý để thăm cậu cả nhà họ Lý rồi."
Hùng Huệ An nhíu mày: "Làm sao tự nhiên lại đi tới nhà họ Lý?"
Dì giúp việc nghe thấy cũng rơi vào sương mù, vì căn bản dì giúp việc cũng không để những lời nói của các bạn nhỏ ở trong lòng, nên từ ái giải thích.
"Chắc là mang mấy bạn mới quen đi thăm anh cả thôi."
Hùng Huệ An hừ một tiếng: "Đi cũng tốt, tự mình chơi vui hơn!"
Ở bên đây, Hoắc Tư Cẩn lái xe còn Bách Minh Tư ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Chu Khả Khả, Lý Hưng Dương, Hùng Tiểu Quân cùng Tể Tể, bốn bạn nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, đằng sau còn đi theo hai chiếc xe khác, một chiếc là của nhà họ Chu, một chiếc là của nhà họ Lý, từ khu vui chơi đi thẳng về nhà họ Lý.
Nhà họ Lý ở gần nhà cũ của nhà họ Hoắc, cùng thuộc một khu biệt thự, nhưng mà vị trí của nhà họ Lý lại nằm ở giữa khu biệt thự, mà nhà cũ của nhà họ Hoắc thì lại ở tận bên trong chỗ sâu nhất của khu cũng là biệt thự có vị trí cùng cảnh sắc xung quanh tốt nhất.
Khi đến cửa nhà họ Lý, Hoắc Tư Cẩn, Bách Minh Tư là lớn nhất, bọn họ đi cùng với mấy đứa bé cho nên bọn họ đã thay mặt nói chuyện với quản gia nhà họ Lý.
Quản gia của nhà họ Lý nghe thấy là người của nhà họ Hoắc, sau khi nhìn kỹ lại diện mạo của Hoắc Tư Cẩn, thái độ càng cung kính hơn.
"Thì ra là cậu cả nhà họ Hoắc, cậu chờ một lát, tôi lập tức gọi điện cho ông chủ nhà tôi. "
Hoắc Tư Cẩn khoát khoát tay: "Không cần, hôm nay chủ yếu là đưa em gái của cháu đến nhà bạn chơi một chút thôi."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, thì Tể Tể đã được Chu Khả Khả nắm tay dẫn đi theo Lý Hưng Dương cùng với Hùng Tiểu Quân đi lên lầu hai.
Phòng của Lý Mục Dương ở phía đông của lầu hai, ánh sáng trong phòng rất tốt, cũng rất lớn.
Cả phòng được bố trí rất ấm áp, rộng rãi thoáng mát.
Lúc mấy đứa nhỏ đi vào thì Lý Mục Dương đang chơi tháo dỡ một người máy nhỏ.
Lý Hưng Dương chạy tới: "Anh, em mang bạn mới về nhà chơi này, em ấy gọi là Minh Tể Tể, là bạn của Chu Khả Khả và Hùng Tiểu Quân."
Lý Mục Dương đã chín tuổi, nhưng trí não phát triển chỉ ngang với đứa trẻ ba bốn tuổi.
Nghe được thanh âm của em trai, cậu vui vẻ đứng lên, ôm chặt lấy Lý Hưng Dương giống như ôm một núi thịt nhỏ.
"Hưng Dương, em về rồi à! Anh rất nhớ em."
Lý Hưng Dương cũng ôm lấy anh trai Lý Mục Dương: "Anh, em cũng nhớ anh, cho nên em mang bạn mới về chơi nè, anh ơi, đây là Tể Tể bạn mới của em."
Tể Tể tiến lên một bước, quan sát tỉ mỉ anh trai của Hưng Dương.
Nhìn thoáng qua một chút thì bé đã nhìn ra vấn đề.
"Anh Hưng Dương, anh của anh không có bị bệnh ở đầu, anh ấy chỉ là hồn phách không đầy đủ, tìm về là được rồi, cũng không cần phải đổi đầu đâu."
Lý Hưng Dương sửng sốt: "Đầu của anh ấy không có bệnh?"
Tể Tể gật đầu để khẳng định: "Chắc chắn không có, Tể Tể không có nhìn lầm đâu."
Chu Khả Khả: "Nhưng mà Tể Tể, cô chú Lý đều nói anh Mục Dương là vì bị ngã, đập đầu xuống đất sau đó mới biến thành thế này, hồn phách không đầy đủ là có ý gì?"
Tể Tể: "Ờ thì...... Chính là...... Khả năng lúc ngã đã bị dọa cho sợ hãi quá độ, làm cho hồn phách chạy mất, biến thành quỷ hồn đi lang thang rồi!"
Hùng Tiểu Quân: "Quỷ hồn? Giống như phim ma trên ti vi sao?"
Tể Tể chưa thấy ma quỷ trong ti vi, nhưng bé đã nhìn thấy vô số ma quỷ trên đời rồi.
Sau nghĩ một hồi, bé cảm thấy chắc cũng không khác lắm, thế là gật gật đầu.
"Có lẽ vậy!"
Hùng Tiểu Quân không bình tĩnh nổi: "Tể Tể, thật sự có ma quỷ sao?"
Nếu như không phải anh đã biết sự đặc biệt của Tể Tể, cũng biết bí mật của bé, bây giờ khi nghe được những lời nói vừa rồi của bé thì anh chắc chắn sẽ cưng chiều mà cười cười, và chỉ coi đây là lời của trẻ con mà thôi.
Bách Minh Tư cẩn thận suy nghĩ lại ý của Hoắc Tư Cẩn thì mới hiểu ra, cũng thu lại suy nghĩ muốn ngăn cản Tể Tể, cùng Hoắc Tư Cẩn đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, khoảng cách không xa chỗ bọn trẻ chơi đùa.
Cách đó bốn năm mét, Hùng Huệ An đang giậm giậm chân đầy giận dữ.
Cuối cùng, cô bé trực tiếp giơ cổ tay lên, dùng chiếc đồng hồ trên cổ tay gọi điện thoại cho anh trai Hùng Hiểu Thành để tố cáo, chờ anh Hùng Hiểu Thành tới giúp cô bé báo thù.
Lúc Hùng Huệ An gọi điện thoại cáo trạng thì ở trong hồ bốn đứa nhỏ đang tranh luận chuyện “Không có đầu còn có thể sống hay không" rất hăng say.
Bọn trẻ nói chuyện quanh co lòng vòng một lúc, tâm tính còn chưa ổn định để giữ vững lập trường, cuối cùng kết thúc bằng việc Lý Hưng Dương đề nghị đến nhà gặp anh trai mình, bốn đứa nhỏ nhanh chóng từ bể bơi trèo lên bờ rời đi.
Chờ Hùng Huệ An nói chuyện điện thoại xong chuẩn bị đi khoe với em trai và Minh Tể Tể thì phát hiện em mình còn có Minh Tể Tể đã không thấy đâu nữa.
"Hùng Tiểu Quân?"
Dì giúp việc thấy cô bé gọi Tiểu Quân thì vội vàng giải thích.
"Tiểu thư, thiếu gia cùng tiểu thư Khả Khả đã cùng nhau đi tới nhà họ Lý để thăm cậu cả nhà họ Lý rồi."
Hùng Huệ An nhíu mày: "Làm sao tự nhiên lại đi tới nhà họ Lý?"
Dì giúp việc nghe thấy cũng rơi vào sương mù, vì căn bản dì giúp việc cũng không để những lời nói của các bạn nhỏ ở trong lòng, nên từ ái giải thích.
"Chắc là mang mấy bạn mới quen đi thăm anh cả thôi."
Hùng Huệ An hừ một tiếng: "Đi cũng tốt, tự mình chơi vui hơn!"
Ở bên đây, Hoắc Tư Cẩn lái xe còn Bách Minh Tư ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Chu Khả Khả, Lý Hưng Dương, Hùng Tiểu Quân cùng Tể Tể, bốn bạn nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, đằng sau còn đi theo hai chiếc xe khác, một chiếc là của nhà họ Chu, một chiếc là của nhà họ Lý, từ khu vui chơi đi thẳng về nhà họ Lý.
Nhà họ Lý ở gần nhà cũ của nhà họ Hoắc, cùng thuộc một khu biệt thự, nhưng mà vị trí của nhà họ Lý lại nằm ở giữa khu biệt thự, mà nhà cũ của nhà họ Hoắc thì lại ở tận bên trong chỗ sâu nhất của khu cũng là biệt thự có vị trí cùng cảnh sắc xung quanh tốt nhất.
Khi đến cửa nhà họ Lý, Hoắc Tư Cẩn, Bách Minh Tư là lớn nhất, bọn họ đi cùng với mấy đứa bé cho nên bọn họ đã thay mặt nói chuyện với quản gia nhà họ Lý.
Quản gia của nhà họ Lý nghe thấy là người của nhà họ Hoắc, sau khi nhìn kỹ lại diện mạo của Hoắc Tư Cẩn, thái độ càng cung kính hơn.
"Thì ra là cậu cả nhà họ Hoắc, cậu chờ một lát, tôi lập tức gọi điện cho ông chủ nhà tôi. "
Hoắc Tư Cẩn khoát khoát tay: "Không cần, hôm nay chủ yếu là đưa em gái của cháu đến nhà bạn chơi một chút thôi."
Lúc bọn họ đang nói chuyện, thì Tể Tể đã được Chu Khả Khả nắm tay dẫn đi theo Lý Hưng Dương cùng với Hùng Tiểu Quân đi lên lầu hai.
Phòng của Lý Mục Dương ở phía đông của lầu hai, ánh sáng trong phòng rất tốt, cũng rất lớn.
Cả phòng được bố trí rất ấm áp, rộng rãi thoáng mát.
Lúc mấy đứa nhỏ đi vào thì Lý Mục Dương đang chơi tháo dỡ một người máy nhỏ.
Lý Hưng Dương chạy tới: "Anh, em mang bạn mới về nhà chơi này, em ấy gọi là Minh Tể Tể, là bạn của Chu Khả Khả và Hùng Tiểu Quân."
Lý Mục Dương đã chín tuổi, nhưng trí não phát triển chỉ ngang với đứa trẻ ba bốn tuổi.
Nghe được thanh âm của em trai, cậu vui vẻ đứng lên, ôm chặt lấy Lý Hưng Dương giống như ôm một núi thịt nhỏ.
"Hưng Dương, em về rồi à! Anh rất nhớ em."
Lý Hưng Dương cũng ôm lấy anh trai Lý Mục Dương: "Anh, em cũng nhớ anh, cho nên em mang bạn mới về chơi nè, anh ơi, đây là Tể Tể bạn mới của em."
Tể Tể tiến lên một bước, quan sát tỉ mỉ anh trai của Hưng Dương.
Nhìn thoáng qua một chút thì bé đã nhìn ra vấn đề.
"Anh Hưng Dương, anh của anh không có bị bệnh ở đầu, anh ấy chỉ là hồn phách không đầy đủ, tìm về là được rồi, cũng không cần phải đổi đầu đâu."
Lý Hưng Dương sửng sốt: "Đầu của anh ấy không có bệnh?"
Tể Tể gật đầu để khẳng định: "Chắc chắn không có, Tể Tể không có nhìn lầm đâu."
Chu Khả Khả: "Nhưng mà Tể Tể, cô chú Lý đều nói anh Mục Dương là vì bị ngã, đập đầu xuống đất sau đó mới biến thành thế này, hồn phách không đầy đủ là có ý gì?"
Tể Tể: "Ờ thì...... Chính là...... Khả năng lúc ngã đã bị dọa cho sợ hãi quá độ, làm cho hồn phách chạy mất, biến thành quỷ hồn đi lang thang rồi!"
Hùng Tiểu Quân: "Quỷ hồn? Giống như phim ma trên ti vi sao?"
Tể Tể chưa thấy ma quỷ trong ti vi, nhưng bé đã nhìn thấy vô số ma quỷ trên đời rồi.
Sau nghĩ một hồi, bé cảm thấy chắc cũng không khác lắm, thế là gật gật đầu.
"Có lẽ vậy!"
Hùng Tiểu Quân không bình tĩnh nổi: "Tể Tể, thật sự có ma quỷ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.