Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 91:
Đóa Mễ Đại Nhân
09/12/2022
"Chị An An, chị nói xin lỗi Tể Tể, Tể Tể liền tha thứ cho chị."
Hoắc An An không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Xin lỗi em? Em là cái thá gì, em cũng xứng à?"
Hoắc Trầm Huy nghe thấy thì lông mày giật giật.
"Hoắc An An!"
Hoắc Trầm Huy ngồi xổm xuống, nhìn con gái mang theo oán giận trong mắt.
Ông tận lực đè nén lửa giận trong lòng, giọng nói vẫn rất nhu hòa, hướng dẫn từng bước.
"An An, con nói sai rồi, đã làm sai chuyện thì phải nói xin lỗi. Con là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc không phải là một đứa trẻ không lễ phép như vậy, có đúng không?"
Hoắc An An rất cố chấp, sự kháng cự và bài xích đối với Minh Tể Tể trực tiếp hiện lên trong đôi mắt kia.
"Không! Cha, con không có sai! Mẹ nói đúng, Minh Tể Tể chính là con nuôi, con bé xách giày cho con cũng không xứng!"
Hoắc Trầm Huy chấn động: "Con nói cái gì?"
Hoắc An An lập lại lần nữa: "Con nói, Minh Tể Tể chính là con nuôi, em ấy cũng không xứng xách giày cho con! Dựa vào cái gì mà làm em gái của con? Nhà họ Hoắc chúng ta chỉ một mình con là công chúa nhỏ, sẽ không có công chúa nhỏ thứ hai! Con chính là duy nhất!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc Trầm Huy không thể tin được, lời nói không lễ phép, không có giáo dục lại được nói từ trong miệng của con gái mình.
Ông nhịn không được hỏi: "Hoắc An An, con biết con năm nay mấy tuổi không?"
Hoắc An An hừ một tiếng: "Tám tuổi!"
Hoắc Trầm Huy trợn mắt há mồm: "Con nói, em gái xách giày cho con cũng không xứng, lời này là một đứa trẻ tám tuổi, đang là học sinh tiểu học sẽ nói sao?"
Hoắc An An vừa nghe đến Minh Tể Tể liền tức giận.
Cô ta tỏ vẻ “vò mẻ không sợ vỡ”, trực tiếp gào to.
"Đó là do mẹ nói! Nhưng con cảm thấy mẹ nói rất đúng, Minh Tể Tể không có gì cả, con là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc, em ấy xách giày cho con......"
Hoắc Trầm Huy giận tím mặt: "Ngậm miệng!"
Hoắc Tư Lâm từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, vừa hay nhìn thấy một màn này.
"Cha?"
Hoắc An An bị dọa sợ.
Lại ủy khuất.
Từ nhỏ đến lớn cha một mực sủng ái cô ta, yêu thương cô ta, chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô ta.
Tất cả ủy khuất chuyển hóa thành lửa giận, cô ta bỗng oán hận Minh Tể Tể đang phóng xuống từ trên giường bệnh.
"Minh Tể Tể, đều tại mày! Đều do mày! Mày cút cho tao!"
Hoắc Trầm Huy vội vàng bảo vệ Tể Tể.
"Hoắc An An!"
Hoắc Tư Lâm vội vàng tiến lên giữ chặt em gái: "An An, em làm sao vậy?"
Hoắc An An gào khóc.
"Hu hu hu...... Cha, anh trai, hai người đều bị Minh Tể Tể mua chuộc, hu hu hu...... mọi người đều không thương con......"
Minh Tể Tể nhướng mày lên, bé đang được chú hai ôm trong ngực liền quay đầu nhìn chằm chằm Hoắc An An đang khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, bé hừ một tiếng.
"Chị không thích Tể Tể, Tể Tể cũng không thích chị! Nhưng Tể Tể không có mua chuộc chú hai cùng anh Tư Lâm, chú hai cùng anh Tư Lâm thích Tể Tể đó là bởi vì Tể Tể nghe lời, đáng yêu! Mới không giống chị động một chút lại khóc nhè, một khuôn mặt đầy nước mũi nước mắt, khóc đến khó coi chết đi được, còn rất bẩn thỉu...... Hừ!"
Tể Tể ôm hai tay trước ngực, bé tỏ ra kiêu ngạo nhưng lại vô cùng đáng yêu!
Hoắc An An đang gào khóc: "......"
Hoắc An An lại càng gào khóc to hơn.
Một bên khóc một bên tố cáo với Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Tư Lâm: "Cha, anh trai, hai người nhìn nó kìa, một đứa con gái mồ côi không có gì cả thế mà còn dám cười nhạo con!"
"Con muốn xé miệng của nó!"
Hoắc An An khóc lóc gào thét, một lần nữa phóng tới chỗ của Tể Tể.
Hoắc Tư Lâm nắm lấy tay, đương nhiên sẽ không để em gái tiến lên.
"Hoắc An An, em tỉnh táo một chút đi."
Hoắc Trầm Huy che chở bé, ông nhức đầu xoa xoa mi tâm.
Ngay trước mặt ba đứa nhỏ, ông gọi điện thoại cho Hoắc Trầm Lệnh.
"Trầm Lệnh, là anh. Em và ông cụ Bách có quan hệ tốt, có thể nhờ ông ấy hỗ trợ xem cho An An không, An An có chút không ổn, anh hoài nghi An An đã bị người yểm bùa."
Hoắc An An tức giận gào to.
"Cha mới bị yểm bùa! Cả nhà đều bị yểm bùa!"
Hoắc Trầm Huy nghe thấy nhưng không chỉ có không có tức giận, mà lại cười.
"Đúng! Cả nhà chúng ta đều bị yểm bùa! Nhưng bởi vì Tể Tể đến, trừ con và mẹ con còn bị khống chế ra thì cha, anh trai con cùng với ông bà nội con đều đã ổn rồi."
Hoắc An An bị kích thích, quên hết cả cảnh báo của hệ thống.
"Đó là bởi vì hệ......"
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, cô ta trực tiếp bị Hoắc Tư Lâm đánh ngất xỉu.
Hoắc Tư Lâm ôm em gái trở về trên giường bệnh một lần nữa, sau đó đi đến trước mặt Tể Tể đang nhướng mày lên như một người lớn đang trầm tư, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má nhỏ trên khuôn mặt béo múp míp của bé.
"Tể Tể, anh Tư Lâm thay mặt......"
Tể Tể nói: "Không phải bị yểm bùa, không có quỷ quái, Tể Tể cũng nhìn không rõ! Chờ cha ở Địa Phủ của Tể Tể đến, Tể Tể hỏi cha một chút liền biết."
Hoắc An An không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Xin lỗi em? Em là cái thá gì, em cũng xứng à?"
Hoắc Trầm Huy nghe thấy thì lông mày giật giật.
"Hoắc An An!"
Hoắc Trầm Huy ngồi xổm xuống, nhìn con gái mang theo oán giận trong mắt.
Ông tận lực đè nén lửa giận trong lòng, giọng nói vẫn rất nhu hòa, hướng dẫn từng bước.
"An An, con nói sai rồi, đã làm sai chuyện thì phải nói xin lỗi. Con là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc không phải là một đứa trẻ không lễ phép như vậy, có đúng không?"
Hoắc An An rất cố chấp, sự kháng cự và bài xích đối với Minh Tể Tể trực tiếp hiện lên trong đôi mắt kia.
"Không! Cha, con không có sai! Mẹ nói đúng, Minh Tể Tể chính là con nuôi, con bé xách giày cho con cũng không xứng!"
Hoắc Trầm Huy chấn động: "Con nói cái gì?"
Hoắc An An lập lại lần nữa: "Con nói, Minh Tể Tể chính là con nuôi, em ấy cũng không xứng xách giày cho con! Dựa vào cái gì mà làm em gái của con? Nhà họ Hoắc chúng ta chỉ một mình con là công chúa nhỏ, sẽ không có công chúa nhỏ thứ hai! Con chính là duy nhất!"
Hoắc Trầm Huy: "......"
Hoắc Trầm Huy không thể tin được, lời nói không lễ phép, không có giáo dục lại được nói từ trong miệng của con gái mình.
Ông nhịn không được hỏi: "Hoắc An An, con biết con năm nay mấy tuổi không?"
Hoắc An An hừ một tiếng: "Tám tuổi!"
Hoắc Trầm Huy trợn mắt há mồm: "Con nói, em gái xách giày cho con cũng không xứng, lời này là một đứa trẻ tám tuổi, đang là học sinh tiểu học sẽ nói sao?"
Hoắc An An vừa nghe đến Minh Tể Tể liền tức giận.
Cô ta tỏ vẻ “vò mẻ không sợ vỡ”, trực tiếp gào to.
"Đó là do mẹ nói! Nhưng con cảm thấy mẹ nói rất đúng, Minh Tể Tể không có gì cả, con là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc, em ấy xách giày cho con......"
Hoắc Trầm Huy giận tím mặt: "Ngậm miệng!"
Hoắc Tư Lâm từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, vừa hay nhìn thấy một màn này.
"Cha?"
Hoắc An An bị dọa sợ.
Lại ủy khuất.
Từ nhỏ đến lớn cha một mực sủng ái cô ta, yêu thương cô ta, chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô ta.
Tất cả ủy khuất chuyển hóa thành lửa giận, cô ta bỗng oán hận Minh Tể Tể đang phóng xuống từ trên giường bệnh.
"Minh Tể Tể, đều tại mày! Đều do mày! Mày cút cho tao!"
Hoắc Trầm Huy vội vàng bảo vệ Tể Tể.
"Hoắc An An!"
Hoắc Tư Lâm vội vàng tiến lên giữ chặt em gái: "An An, em làm sao vậy?"
Hoắc An An gào khóc.
"Hu hu hu...... Cha, anh trai, hai người đều bị Minh Tể Tể mua chuộc, hu hu hu...... mọi người đều không thương con......"
Minh Tể Tể nhướng mày lên, bé đang được chú hai ôm trong ngực liền quay đầu nhìn chằm chằm Hoắc An An đang khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, bé hừ một tiếng.
"Chị không thích Tể Tể, Tể Tể cũng không thích chị! Nhưng Tể Tể không có mua chuộc chú hai cùng anh Tư Lâm, chú hai cùng anh Tư Lâm thích Tể Tể đó là bởi vì Tể Tể nghe lời, đáng yêu! Mới không giống chị động một chút lại khóc nhè, một khuôn mặt đầy nước mũi nước mắt, khóc đến khó coi chết đi được, còn rất bẩn thỉu...... Hừ!"
Tể Tể ôm hai tay trước ngực, bé tỏ ra kiêu ngạo nhưng lại vô cùng đáng yêu!
Hoắc An An đang gào khóc: "......"
Hoắc An An lại càng gào khóc to hơn.
Một bên khóc một bên tố cáo với Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Tư Lâm: "Cha, anh trai, hai người nhìn nó kìa, một đứa con gái mồ côi không có gì cả thế mà còn dám cười nhạo con!"
"Con muốn xé miệng của nó!"
Hoắc An An khóc lóc gào thét, một lần nữa phóng tới chỗ của Tể Tể.
Hoắc Tư Lâm nắm lấy tay, đương nhiên sẽ không để em gái tiến lên.
"Hoắc An An, em tỉnh táo một chút đi."
Hoắc Trầm Huy che chở bé, ông nhức đầu xoa xoa mi tâm.
Ngay trước mặt ba đứa nhỏ, ông gọi điện thoại cho Hoắc Trầm Lệnh.
"Trầm Lệnh, là anh. Em và ông cụ Bách có quan hệ tốt, có thể nhờ ông ấy hỗ trợ xem cho An An không, An An có chút không ổn, anh hoài nghi An An đã bị người yểm bùa."
Hoắc An An tức giận gào to.
"Cha mới bị yểm bùa! Cả nhà đều bị yểm bùa!"
Hoắc Trầm Huy nghe thấy nhưng không chỉ có không có tức giận, mà lại cười.
"Đúng! Cả nhà chúng ta đều bị yểm bùa! Nhưng bởi vì Tể Tể đến, trừ con và mẹ con còn bị khống chế ra thì cha, anh trai con cùng với ông bà nội con đều đã ổn rồi."
Hoắc An An bị kích thích, quên hết cả cảnh báo của hệ thống.
"Đó là bởi vì hệ......"
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, cô ta trực tiếp bị Hoắc Tư Lâm đánh ngất xỉu.
Hoắc Tư Lâm ôm em gái trở về trên giường bệnh một lần nữa, sau đó đi đến trước mặt Tể Tể đang nhướng mày lên như một người lớn đang trầm tư, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má nhỏ trên khuôn mặt béo múp míp của bé.
"Tể Tể, anh Tư Lâm thay mặt......"
Tể Tể nói: "Không phải bị yểm bùa, không có quỷ quái, Tể Tể cũng nhìn không rõ! Chờ cha ở Địa Phủ của Tể Tể đến, Tể Tể hỏi cha một chút liền biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.