Mình Yêu Nhau Đi

Chương 20: TINH CẦU ĐẦU TIÊN

Zoody

03/05/2024

DỊCH: MIN

Trong ánh mắt tò mò của khách hàng cùng với nhân viên trong tiệm đổ dồn tới, Hoắc Kiêu biết bọn họ đã tự bổ não một màn kịch máu chó cực lớn rồi.

Anh hít sâu một hơi, đẩy trán Vương Nhược Hàm ra khỏi lồng ngực mình, trầm giọng nói: “Cô bình tĩnh trước đã.”

Vương Nhược Hàm hít mũi, thể chất không ngừng nổi nước mắt, cô cũng có muốn thất thố trước bàn dân thiên hạ đâu.

Khóc đến nỗi đầu mũi khóe mắt đều đỏ ửng, nước mắt hệt như từng dòng trân châu rơi xuống, Hoắc Kiêu lấy hai tờ giấy đưa cho cô, đáy lòng cũng không tự chủ chua chát nhói đau.

“Sao cô lại ở đây?”

Vương Nhược Hàm khàn giọng nói: “Tìm Chu Dĩ.”

Hoắc Kiêu cảm thấy lạ lùng: “Cô ta không bảo cô là hiện giờ mình không ở Thân thành à?”

Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Tôi còn chưa nói cho cậu ấy biết là tôi tới nữa.”

Hoắc Kiêu càng thấy mê mang hơn: “Chẳng phải cô tới tìm Chu Dĩ à?”

Vương Nhược Hàm há miệng, đầu đuôi câu chuyện đúng là không thể dùng dăm ba câu để nói hết được, cô cướp lấy cốc Americano của Hoắc Kiêu, uống ực ực mấy ngụm lớn: “Là như thế này, tôi được nghỉ phép năm, muốn ra ngoài chơi hai ba hôm, nhưng Chu Dĩ bảo dạo này cơ thể cậu ấy không thoải mái, tôi nghĩ là cứ đi tìm cậu ấy rồi nói, miễn cho cậu ấy vì đi đón tôi mà sắp xếp việc này việc nọ mất công.”

Hoắc Kiêu gật đầu: “À, vậy thì bây giờ cô ở đây làm gì?”

Vương Nhược Hàm giơ điện thoại lên: “Điện thoại tôi hết pin rồi, không có chỗ nào để đi muốn tới tìm cậu ấy, trường học của các anh không cho vào, tôi ngồi đợi ở chỗ này lâu lắm rồi, may mà gặp được anh, nêu không tôi sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ đấy.”

Hoắc Kiêu hỏi: “Không đem sạc dự phòng ạ?”

“Không.”

“Dây cáp sạc cũng không có?”

“Có dây cáp sạc.”

Hoắc Kiêu nhắm mắt lại, cạn lời cực kì, anh chỉ vào ổ cắm dưới góc chân: “Chẳng phải chỗ này có ổ cắm sao?”

Vương Nhược Hàm đi theo anh qua đó, hai mắt trợn to hét lên một tiếng: “Có thật này.”

Hoắc Kiêu thở dài lắc đầu: “Cô nói xem cô có phải đồ ngốc không, đáng đời lang thang đầu đường xó chợ lắm.”

Vương Nhược Hàm muốn battle lại nhưng không biết nói gì, tức tới nỗi hừ một tiếng, chống nạnh oán trách: “Hôm nay tôi đã thảm lắm rồi, anh có thể bớt nói hai câu không hả, anh không biết trên đường đi tôi đã xảy ra chuyện gì đâu, hiện giờ tâm trạng của tôi rất tồi tệ.”

Hoắc Kiêu ý thức được mình không phải, sờ gáy, khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Vừa rồi anh bảo Chu Dĩ không ở đây à? Tôi nhớ là cậu ấy bảo hôm nay phải tới trường họp mà.”

Hoắc Kiêu trả lời: “Hôm qua chồng cô ta đến đón rồi, xin nghỉ với khoa, tôi vừa họp xong mới ra đây đấy.”

Vương Nhược Hàm lo lắng cho Chu Dĩ: “Cậu ấy không sao chứ? Rốt cuộc là khó chịu ở chỗ nào?”

Hoắc Kiêu nhếch môi: “Cô cũng không cần lo lắng đâu, nói không cừng là chuyện tốt.”

“Thế là ý gì?”

“Tôi nghe chủ nhiệm nói, nhìn điệu bộ của cổ không giống bị ốm, giống như có rồi hơn.”

Vương Nhược Hàm cố gắng che lấy miệng để không khiến bản thân mình hét lên, trong cơn kích động giọng điệu cũng thay đổi luôn: “Thật sao?”

Hoắc Kiêu nói: “Có lẽ hôm nay đã tới bệnh viện kiểm tra rồi.”

Vương Nhược Hàm xoa bắp đùi, cơn buồn bực đen đủi trước đó đã bị quét sạch: “Tôi đã nói sao mà cậu ấy không nhận điện thoại, là chuyện tốt là chuyện tốt.”

Lúc thì khóc lúc thì cười, Hoắc Kiêu nhìn cô nhướng mày lên, hỏi: “Vậy bây giờ cô định làm sao?”

Vương Nhược Hàm cắn ống hút cân nhắc: “Hay là tôi tới Khê thành tìm Chu Dĩ?”

Hoắc Kiêu ho khan một tiếng, không tán đồng: “Cô đi làm gì? Nếu như là thật, cũng phải đợi trạng thái của Chu Dĩ ổn định hẵng đi, đừng tới thêm phiền, người ta có ông xã ở cùng đấy.”

Vương Nhược Hàm gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Cô thở dài một tiếng, phiền muộn nói: “Vậy giờ tôi phải làm sao, cũng không thể cứ vậy mà về Kim Lăng chứ?”

Hoắc Kiêu đứng thẳng lưng: “Chẳng phải còn tôi đây sao?”

“Anh?”

“Trước đó tới Kim Lăng Chu Dĩ đã giao tôi cho cô, hiện giờ thì cứ coi như cô ta giao cô cho tôi vậy, yên tâm đi, cô muốn đi chỗ nào chơi tôi sẽ đưa cô đi.”

Vương Nhược Hàm cúi đầu xuống uống nước, cố ra vẻ ngập ngừng: “Như vậy hả.”

Hoắc Kiêu còn tưởng cô không bằng lòng: “Tôi là người bản địa, đi chơi với tôi là đúng bài rồi.”

“Được thôi.”

Hoắc Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như đã ngớt mưa rồi, đi thôi.”

Vương Nhược Hàm: “Đi đâu?”



“Trước tiên đưa cô tới khách sạn, cô đặt phòng ở chỗ nào?”

Vương Nhược Hàm sờ tóc: “Tôi còn chưa đặt, tôi vốn định ở ké chỗ Chu Dĩ, hơn nữa một mình tôi không dám ở khách sạn.”

Hoắc Kiêu ngẫm nghĩ cũng phải, trông dáng vẻ sức trói gà không chặt này của cô, đầu óc cũng không thông minh cho lắm.

Anh nghĩ ra một cách: “Hay là cô tới nhà tôi ở tạm đi, được không?”

“Hả, không ổn đâu, vậy anh thì sao?”

Hoắc Kiêu nói: “Hai ngày tới tôi ở bên nhà bố mẹ là được.”

Vương Nhược Hàm giấu giếm cảm giác thất vọng, gật đầu mỉm cười: “Ra là thế, vậy thì làm phiền anh rồi.”

Có người kéo va li giúp đúng là tốt thật, Vương Nhược Hàm nhẹ nhàng theo sau Hoắc Kiêu.

Xe anh dừng ngay ngoài cửa, sau khi để va li của cô vào cốp sau, Hoắc Kiêu ngồi vào ghế lái.

Vương Nhược Hàm ân cần đưa giấy cho anh lau nước mưa, nhưng không ngờ câu đầu tiên của anh lại là: “Chân cô sao thế?”

Cô ngẩn người, có chút bất ngờ, thực ra bây giờ đã đỡ hơn rồi, cô cũng không đi tập tễnh nữa, chẳng biết sao anh lại nhìn ra được: “Bị đụng phải gót chân, chỉ bị thương phần mềm thôi, không sao đâu.”

Hoắc Kiêu à một tiếng, nghĩ bản thân cô là y tá, nói không sao chắc là không có chuyện gì lớn cả.

Anh đưa sạc dự phòng của mình cho Vương Nhược Hàm, sau đó khởi động xe lên đường.

“Cảm ơn nhé.” Vương Nhược Hàm cắm sạc vào, đáy lòng cuối cùng cũng yên ổn.

Trên xe, Hoắc Kiêu thuận miệng hỏi: “Dạo này thế nào?”

Vương Nhược Hàm nói: “Thì như thế thôi, đi làm tan ca, dù sao công việc ở bệnh viện chẳng bao giờ hết. Còn anh thì sao?”

“Tôi cũng như vậy, sắp khai giảng rồi.”

Hoắc Kiêu lái xe vào J đại, Vương Nhược Hàm hỏi: “Anh không về nhà à?”

“Lấy chút đồ.”

Bảo vệ nhận ra xe của anh, lần này đi vào thuận lợi, Vương Nhược Hàm nằm bò lên cửa xe, tò mò nhìn xung quanh vườn trường.

Trên đường lác đác người, tòa nhà dạy học dưới con mưa phùn càng trở nên trang nghiêm hơn, lá dưới tán cây vang lên xào xạc, bốn bề tĩnh lặng.

Hoắc Kiêu dừng xe rồi xuống luôn, anh nói sẽ quay lại ngay.

Cuối cùng thì điện thoại cũng mở lại được, Vương Nhược Hàm mở ra thì nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Dĩ, cô vội gọi lại một cuộc.

Điện thoại vừa kết nối, Chu Dĩ đã vội vàng hỏi cô: “A lô, sao cậu lại gọi nhiều cuộc cho tớ thế? Sao vậy?”

“Hả, không sao, chỉ muốn hỏi xem cậu thế nào thôi.”

Chu Dĩ đè giọng xuống: “Hôm qua ở văn phòng tớ lại cảm thấy cả người khó chịu, ăn không vô, Lý Chí Thành tới đón tớ luôn, hôm nay anh ấy đưa tớ tới bệnh viện kiểm tra, còn đang đợi kết quá đây này.”

“Được, cậu nghỉ ngơi đi nha.”

“Đúng rồi, cậu nghỉ phép rồi đúng không, quyết định đi đâu chưa?”

Vương Nhược Hàm liếc nhìn chiếc ba lô, sợ cô ấy lo lắng nên cuối cùng vẫn không nói: “Cậu đừng lo cho tớ nữa, một mình tớ tùy tiện tìm một nơi chơi bời thôi.”

“Được, vậy cậu nhớ chú ý an toàn đấy nhé, Lú Chí Thành không cho tớ dùng điện thoại lâu đâu, không nói chuyện với cậu nữa.”

“Được, bai bai.”

Vương Nhược Hàm không đợi quá lâu, Hoắc Kiêu đã mau chóng quay lại rồi.

Cô thắt lại dây an toàn, nhưng có thêm một món đồ xuất hiện trong tầm mắt: “Đây là cái gì?”

Hoắc Kiêu đẩy chiếc hộp gỗ tới trước mặt cô, nghiêm chỉnh nói: “Không biết, vừa nhặt được đấy.”

“Hả?”

“Có lẽ nghe nói hôm nay cô rất thảm hại, cho nên ông trời đánh rơi một chiếc bánh xuống chăng.”

Vương Nhược Hàm phản ứng lại, nhếch môi cười, cô nhận lấy chiếc hộp nhỏ nói: “Tặng cho tôi à?”

“Ừ.”

Vương Nhược Hàm mở chiếc hộp ra, khẽ đặt chiếc ghim cài ngực vào lòng bàn tay, cô ngạc nhiên kêu lên: “Đáng yêu quá đi mất, anh mua ở đâu thế?”

“Thì, đi ngang qua nhìn thấy, cảm thấy khá ổn.”

“Đặc biệt mua tặng tôi hả?”

“Đương nhiên không phải.” Hoắc Kiêu há miệng phủ nhận, “Cũng chẳng biết tặng ai, thì tặng cho cô luôn.”

Vương Nhược Hàm híp mắt nhìn anh, độ tin cậy trong lời nói này cô vẫn giữ thái độ lấp lửng. Cô đặt chiếc hộp vào trong ba lô, hài lòng nói: “Cảm ơn nhá, vừa vặn có thể kẹp lên áo đồng phục.”

Hoắc Kiêu cuộn tay trái đặt bên khóe miệng, dùng tiếng ho khan che giấu đi ý cười.

Chung cư cách trường học không xa, nằm ở tầng bảy, Hoắc Kiêu dẫn cô lên, vừa vào thang may anh nói một câu: “Nhà tôi khá là sơ sài, cô ở tạm hai ngày nhé.”



Vương Nhược Hàm chỉ cho là anh khiêm tốn, trông môi trường của khu chung cư này, nhà ở có thể sơ sài tới mức nào chứ.

Đến nơi, cửa thang máy chậm rãi mở sang hai bên, là mỗi tầng một hộ.

Hoắc Kiêu nhập mật khẩu mở cửa, nói với Vương Nhược Hàm: “317926, cô nhớ lấy.”

“31 gì cơ?”

Hoắc Kiêu nhìn cô hai giây, sau khi mở cửa ra thì không vào ngay lập tức, hỏi Vương Nhược Hàm: “Sinh nhật cô vào ngày bao nhiêu?”

“12 tháng 6.”

Hoắc Kiêu thao tác trên mặt khóa điện tử, nhướng mày lên nói: “Cô cũng là song tử?”

“Không lẽ anh cũng là?”

Hoắc Kiêu gật đầu: “Tôi là mùng 7 tháng 6, lớn hơn cô năm ngày.”

Vương Nhược Hàm cười một tiếng: “Là một năm năm ngày chứ, đừng nói như mình còn trẻ lắm ấy.”

Động tác của Hoắc Kiêu ngừng lại nghiêng đầu sang lườm cô: “Tôi đổi mật khẩu rồi, là sinh nhật cô, cái này không thể quên được đúng không?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không quên được.”

Hoắc Kiêu kéo va li vào trước, lấy một đôi dép mới trong tủ ra.

Vương Nhược Hàm thay dép, vội vã đi vào trong nhà, muốn xem thử căn nhà của thanh niên tài giỏi như thế nào.

Cô nhìn quanh một lượt, nụ cười trên mặt dần trở nên cứng đờ.

Sơ sài, hóa ra là phong cách sơ sài tới mức này.

Phối màu đen trắng xám, mọi thứ trong nhà đều sạch sẽ đơn giản, sô pha ti vi thảm trải sàn, rõ ràng những thứ nên có thì đều có, nhưng cứ cảm thấy cả căn nhà trống hoác ra.

Cô rặn nửa ngày mời ra một câu: “Nhà anh đúng là….sạch sẽ thật đó.”

Hoắc Kiêu bật điều hòa lên, rót cho cô một cốc nước: “Nội thất lắp đặt theo ý kiến của mẹ tôi, nói là, phong cách lạnh lùng tối giản triệt để?”

Vương Nhược Hàm cười xòa hai tiếng, trong bụng rủa thầm đây gọi là phong cách bất lực mới đúng, kiểu mẫu còn hơn cả phòng mẫu.

Hoắc Kiêu về phòng thu dọn đồ của mình, chủ yếu là một chiếc túi máy tính, những đồ khác ở trong nhà anh đều có.

“Cô có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi nhé.”

Vương Nhược Hàm gật đầu, cô đang nghiên cứu chiếc tivi ở phòng khách: “Được, tôi biết rồi.”

Hoắc Kiêu thay giày đặt tay lên nắm cửa, lại quay đầu nói: “Ngày mai có mưa bão tốt nhất đừng ra khỏi cửa, dưới lầu có siêu thị, buổi tối cô có thể mua chút đồ ăn dự trữ.”

Vương Nhược Hàm lại gật đầu: “Không cần lo lắng đâu, tôi lớn bằng này rồi, anh mau về đi, đợi chút nữa lại mưa to đấy.”

Hoắc Kiêu nhìn thêm cô một cái, áo thun màu cam, quần yếm bò, đôi giày thay ra để ở tủ là giày thể thao màu trắng sữa, điểm xuyết thêm logo hình chiếc kẹo, quả thực nhìn chẳng giống người lớn tẹo nào.

“Vậy tôi đi đây.”

Vương Nhược Hàm vẫy tay với anh: “Bái bai.”

Tuy trông Hoắc Kiêu có vẻ thờ ơ vô vị một chút, nhưng chiếc ti vi này thực sự không tồi, hình ảnh sắc nét, tốc độ internet nhanh nhạy, đáng tiếc trong nhà không có máy chơi game cầm tay, nếu có thì chắc chơi sẽ sướng lắm.

Buổi tối Vương Nhược Hàm gọi một phần thức ăn ngoài, sau đó dùng app mua một đống đồ vặt ở siêu thị.

Trong tủ lạnh của Hoắc Kiêu đến một lon bia cũng chẳng có, hiện tại đã được Vương Nhược Hàm dùng nước ngọt có ga, sữa chua lấp đầy ụ.

Đợi nhân viên giao hàng tới cô mới phát hiện mình mua nhiều mất rồi, hai chiếc túi mua sắm đầy ắp, ăn không hết coi như cho tên nhãi họ Hoắc kia được hời vậy.

Nói cho cùng thì cũng mượn nhà người ta ở nhờ, Vương Nhược Hàm chỉ hoạt động ở ba nơi là phòng khách, phòng vệ sinh và phòng bếp, cũng không định vào ngủ trong phòng ngủ, nên cô ngủ tạm trên ghế sô pha, dù sao thì cô cũng nhỏ người, nằm ngủ cũng không vấn đề gì.

Buổi tối, cô lười biếng nằm trên sô pha, uống cô ca xem ti vi.

Mắt liếc thấy chiếc hộp gỗ trên bàn, Vương Nhược Hàm vươn tay ra với vào trong lòng, cô lấy chiếc ghim cài ngực ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía.

Cô nhận ra đây là con thỏ đồng hồ trong [Alice ở xứ xở thần tiên], không thể không cảm thán chế tác rất tinh tế tỉ mỉ, ngay cả con số trên chiếc đồng hồ cũng vẽ ra được.

“Chắc chắn là rất đắt nhỉ.” Vương Nhược Hàm bỏ nó vào trong hộp.

Thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô cầm lên xem, nhận điện thoại rồi đặt bên tai: “A lô, sao thế?”

Trong ống nghe, Hoắc Kiêu hỏi: “Có thể thương lượng một việc không?”

“Cái gì?”

“Để tôi về ở nhà của tôi.”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Yêu Nhau Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook