Mợ Ba Bướng Bỉnh
Đánh giá: 8.3/10 từ 3 lượt
Trích đoạn :
Trúc thất kinh nhìn vào biển người chỉ nghe thấy tiếng nói nhưng không thấy người đó là ai. Bà ta được dịp càng hét lớn:
- Mọi người nghe tôi, cô ta lừa đảo, cô ta chẳng phải thần thánh gì hết. Nó ở gần nhà tôi cách đây hai hôm còn đi bắt ốc cùng tôi nữa. Mặc bà ta la hét nhưng chẳng ai tin, họ cứ chen lấn, xô đẩy làm bà ta bị lui về phía sau. Ai mà không biết cô gái này được quan huyện tâng bốc lên mây, ông ấy cả đời liêm khiết, không hề mê tín dị đoan nên chắc chắn cô gái này phải có tài cán kinh thiên động địa ông ấy mới ra mặt bảo vệ khen ngợi cô như vậy. Những người giỏi thường bị người vùi dập, vấy bẩn. Bây giờ tận mắt thấy rất đông người đến đây khám bệnh là minh chứng rõ nét nhất tài năng của cô gái này. Trúc thấy dòng người mỗi lúc một đông thì cô hoang mang tột độ, cả người bắt đầu run rẩy: - Mới học được có vài bệnh trong cuốn sách đó nếu như bệnh khác thì làm sao mà chữa. Bên dưới tất cả quỳ rạp xuống đất hô to: - Tiên nữ xin cứu chúng tôi, xin cô hãy cứu lấy chúng tôi. Cô gái này thở dài, mặt méo xệch giơ tay lên cao ra lệnh: - Mọi người đứng hết lên đi, xếp thành hàng vào, tôi sẽ lần lượt khám cho từng người. Những người bệnh nhân nghe thấy cô ấy đồng ý chữa thì mừng như cha chết sống lại. Họ đứng nhanh thành ba hàng, từng người một bước lên cho cô ấy khám. Một cô bé bước lên đầu tiên, cô cụp mắt ái ngại: - Chị gái em bị rụng tóc nhiều lắm, chẳng làm gì cũng rụng, chữa bằng đủ mọi cách vẫn không khỏi. Trúc thở phào nghĩ bụng: - À, bệnh này đơn giản mình được học rồi. Cô cao giọng: - Về lấy dầu dừa, dùng mười đầu ngón tay thấm cho đẫm dầu dừa lùa vào chân tóc, day cho thật kĩ. Ủ đúng một canh giờ, ngày một lần chỉ nửa tháng là khỏi tiệt. Cô bé kia mừng rơn để một đồng bạc vào cái thùng gỗ trên bàn, cám ơn Trúc rối rít. Người thứ hai bước lên là một bà cụ. Bà ấy chống gậy, nhai trầu bỏm bẻm: - Coi cho già với, dạo gần đây già hay bị chảy máu cam, cứ cách ngày lại bị một đến hai lần hay là sắp đi gặp ông bà tổ tiên rồi.