Chương 32:
Mộc Miên
30/06/2021
Hai cô gái say sưa bàn mưu tính kế, không hề biết rằng, phía sau vẫn có một người đang dõi theo mình. Mọi kế hoạch vẫn diễn ra theo đúng như người đó dự liệu. Người này hơi nhếch mép cười khẩy, không ngờ hai cô gái kia lại nóng ruột tới mức không thể chờ nổi đã hành động. Chỉ cần chờ cho ông Chỉnh đi chầu Diêm Vương là tự khắc sẽ thành công. Người này nhàn nhã đang cắn dở miếng táo, khoan khoái tận hưởng khí trời.
Trúc được cậu Quyền cưng chiều ra mặt thì càng ngày càng nhõng nhẽo, cô ấy nghĩ ra đủ cách trên đời để bắt cậu ấy làm theo. Có hôm còn bắt cậu Quyền cùng mình trồng cây chuối. Kết quả người kia ngã xiêu, ngã vẹo, mặt méo xệch, thở không ra hơi. Có hôm thì bắt con gà mang đi chọi làm con gà đó bị bay toi cả miếng da. Hôm khác thì bắt cậu ấy dạy nghiên cứu kinh dịch. Mà cô gái này toàn râu ông nọ, cắm cằm bà kia. Có mấy chữ cứ quên tới, quên lui không sao mà nhớ nổi. Trúc ngồi vắt vẻo, đặt chân lên bàn, miệng vẫn đang lẩm bẩm:
- Ghê nhỉ, bùa gì mà yểm khắp nơi thế? Cậu giỏi vậy còn kiếm vẫn không ra thì ai mà kiếm nổi. Mà nghĩ cũng lạ, trấn yểm thì mất nhiều thời gian, chả lẽ cả phủ không phát hiện ra bất thường. Ngay cả ban đêm, quân lính cũng đi tuần liên tục vậy người này hành động như thế nào?
Những lời của Trúc nói làm cậu Quyền chột dạ, trước nay cậu chưa từng nghĩ ra tình huống này. Cô ấy nói đúng, người trấn yểm không thể chỉ có một mình, chắc hẳn một số gia đinh cũng bị mua chuộc. Chúng thay nhau hành động, phần thì canh gác cẩn mật để tránh tai mắt người khác. Cậu còn đang suy nghĩ thì Trúc lại tiếp lời:
- À, thế cái xác đứa bé sơ sinh hôm trước, có phải trấn vật không?
Một tiếng nổ vang trời làm Quyền choáng váng. Cậu không ngờ mình hồ đồ, lú lẫn đến vậy. Hôm đó, rõ ràng cậu thấy có chuyện bất thường, vậy mà lại quên béng đi mất, không điều tra nữa. Trong khi tất cả mọi người đổ dồn nghi vấn đứa bé sơ sinh là con của một trong những người ở phủ này, thì Quyền lại có nghi vấn khác. Cậu thấy hài cốt đó không giống như bình thường, ở giữa lồng ngực vẫn có một hòn ngọc. Lúc đầu, cậu vẫn không biết rõ đây là gì, nhưng lần này cậu đã biết đó chính là trấn vật. Xác thai nhi mạnh nhất trong các loại dùng để trấn yểm nên họ dùng làm vật trung tâm, lần mà hài cốt đó bị khai quật cũng là long mạch trấn yểm bị phá vỡ, mọi chuyện sẽ bất ngờ dồn dập đổ xuống. Quyền càng nghĩ càng toát mồ hôi hột, không ngờ trong phủ này lại ẩn chứa nhiều truyện kinh hoàng đến vậy. Cậu kéo vợ mình vào lòng, Trúc thấy chồng đang lo lắng thì cũng không kháng cự mà nằm im trong vòng tay cậu ấy. Cô khẽ hỏi:
- Cậu mệt hả, sao không nói gì vậy?
Kể từ khi cô ấy bước chân vào phủ, đây là lần đầu tiên Trúc nói chuyện nghiêm túc. Cậu Quyền vuốt nhẹ gò má vợ, giọng trầm ấm:
- Không sao, mợ nằm yên đi.
Thực ra trong lòng cậu đang ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ, cậu đã mường tượng ra một viễn cảnh kinh hoàng đã sắp đổ xuống phủ này. Sức mạnh của tâm linh rất lớn mà người thường không thể chống đỡ. Sở dĩ cậu ấy không nói ra, bởi cậu sợ vợ mình sẽ lo sợ, cậu càng không muốn để cô ấy rời khỏi đây, bởi cậu biết nếu cô ấy đi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Vợ cậu thích tự do, bảy nhảy, sống một cuộc đời tự do, tự tại, không thích bị gò bó. Quyền nén thở dài:
-Mợ thấy tôi là người như thế nào?
Trúc nhỏm đầu dậy, trố mắt nhìn chồng. Cô chẳng cần suy nghĩ, giọng điệu đầy tự hào:
Em yêu cậu nhất
Như đất với cây
Như mây với gió
Như chó với miếng xương
Như mương với máng
Như sáng với trưa
Như dưa với dấm
Cậu Quyền vội ngăn lại:
- Thôi thôi, được rồi, mợ dừng lại. Tôi vừa khen mợ nghiêm túc xong, vậy mà giờ lại đâu đóng đó.
Trúc cười ngặt nghẽo, tiếp tục nói những lời có cánh:
- Với em dù lắm chua cay
Tình yêu trước gió càng lay càng bền.
Tình yêu như cọng rau dền
Bỏ vào nước ấm xong đền hết luôn.
Quyên nhăn nhó, cậu muốn được yên tĩnh suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, vậy mà vợ cậu lại bắt đầu bản tình ca muôn thuở. Mỗi khi nghe thơ của cô ấy sáng tác, người đang khoẻ mạnh cũng lăn đùng ra ốm, còn người đang dặt dẹo thì xác định chỉ có liệt giường. Nhưng hình như chỉ có mình Trúc không nhận ra điều đó, cô tự hào nhất là khả năng thơ ca được thiên phú. Hồi xưa, lo cơm áo, gạo tiền, bận tối mắt tối mũi đi mò cua bắt ốc thì đam mê này chưa kịp phát huy. Từ ngày làm vợ cậu Quyền, nhàn hạ suốt từ sáng tới đêm, cô ấy mới sinh ra như thế. Khổ nỗi bọn gia đinh cứ ăn xong tấm tắc khen cả ngày, đứa nào cũng muốn lấy lòng Trúc, thành ra cả phủ bị tra tấn thơ suốt. Cậu Quyền thủ thỉ:
- Mợ có giọng hát hay thế mà sao đọc thơ lại...
- Lại làm sao?
Trúc quắc mắt, xen ngang vào, không để cậu ấy nói hết câu. Quyền giật mình thon thót, vội vàng chữa cháy:
- Không, ý tôi là mợ đọc thơ truyền cảm, lời thơ bay bổng, khi hát là trong trẻo, giọng không giống nhau.
Trúc nghe xong thì cười toe toét, chẳng ngần ngại hôn lên má chồng:
- Thế giờ tính sao hả cậu? À quên, chúng ta qua thăm thầy xem tình hình như thế nào rồi?
Quyền gật đầu, hai vợ chồng cùng nhau qua phòng ông Chỉnh. Cậu Quân với bà Ba cũng đang ở trong đó từ trước. Cậu ấy nhìn Trúc thân thiết với Quyền thì khẽ cười cho qua chuyện. Ông Chỉnh vẫn nằm li bì, mê man không biết gì hết. Chân tay ông cứ run cầm cập, mặt xanh lét hệt tàu lá chuối. Bà Cả bón thuốc cho ông ấy mà nước vừa đổ vào miệng đã trào ngược ra ngoài. Quyền thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi lại:
- Thầy tôi vẫn chưa tỉnh lại luôn hả?
Cả Cả sụt sùi:
- Chưa, ông ấy vẫn nằm bất động như thế, con xem có cách nào cứu ông ấy không, hay mình kêu thầy lang tới đây chữa trị, bu lo quá!
Cậu Quân nãy giờ im như thóc, lúc này mới lên tiếng:
- Hoàng kì, bạch thược sao vàng, quế, gừng tươi mỗi thứ 15 gam, sắc kĩ với nước bỏ bã. Cho thêm 100 gam gạo tẻ, bốn quả táo tàu, đổ nước sâm sấp mặt nấu thành cháo. Khi cháo chín, dì kêu họ đổ nước thuốc vào, khuấy đều mang lên đây.
Bà Ba ánh mắt khác lạ, thay đổi rõ rệt. Bà có nhiều điều thắc mắc muốn hỏi cậu Quân nhưng ở đây không tiện để nói. Bà lật đật đi ra ngoài, kêu đám con Út làm y như cậu Quân vừa chỉ. Quyền bên ngoài dửng dưng không quan tâm nhưng trong lòng đang tranh đấu nội tâm dữ dội. Cậu thầm nghĩ bụng:
- Tại sao cậu ta mãi tận bây giờ mới ra mặt giúp thầy. Cậu ta thừa hiểu bài thuốc kia không hề có tác dụng ở thời điểm này vậy mà vẫn cố tình sai người làm. Thực ra chẳng cần uống mấy thứ đó, một canh giờ nữa thầy cũng tự động tỉnh lại.
Trúc thì thấy cậu Quân đọc vanh vách tên các vị thuốc thì cứ há hốc miệng, đưa hai ngón tay giơ cao:
- Cậu giỏi thật.
Bà Cả thì lau chân, lau tay cho chồng. Bà khóc cạn cả nước mắt, miệng vẫn không ngừng gọi tên ông ấy. Nhìn bà ấy đau khổ, tiều tuỵ thấy rõ mà Trúc cũng thấy thương cảm. Xưa nay, cô vốn dĩ không ưa gì bà Cả, nhưng mà chứng kiến cảnh này, cô cũng chẳng vui vẻ gì. Một lát sau, Lụa đẩy cửa bước vào, cô ấy bưng một tô cháo nóng hổi. Bà Cả đỡ ông Chỉnh ngồi tựa vào cái gối, xúc từng thìa nhỏ đút cho ông ăn. Kì lạ thay, lần này ông ấy nuốt chứ không nhả ra như hồi nãy. Họ chật vật một hồi, cuối cùng cũng đã cho ông ấy ăn xong. Lụa nắm tay bà Cả an ủi:
- Bu đừng có buồn nữa, bu phải giữ gìn sức khoẻ còn lo cho thầy nữa. Chứ bu suy nghĩ quá mà đổ bệnh xuống là con lo lắm. Con không biết làm sao hết đâu bu ơi.
Bà Cả nghe Lụa nói thì bật khóc, hai người họ cứ ôm nhau khóc sướt mướt. Trúc đứng ngẩn tò te cũng bắt chước ôm lấy chồng mình. Cô ấy la hét rõ to mà chẳng thấy giọt nước mắt nào. Trúc thắc mắc:
- Quái lạ, hai người kia hồi nãy cũng đâu thấy đau khổ gì đâu, giờ mới giả vờ. Mà công nhận họ khóc hay thật, mình khóc mãi mà chẳng được.
Cậu Quyền tưởng vợ khóc thật, cứ vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi:
- Mợ nín đi, đừng có khóc nữa.
Khi mọi người tập trung hết ở đây thì phòng của Nhật cũng có ba người đang tán gẫu. Hôm nay, Dung ăn mặc thật đẹp lượn lờ quanh phòng cậu ta, kết quả cô bị cậu ta gọi vào. Đúng lúc đó, Thơm cũng xuất hiện mang theo một chai rượu. Nghe bảo rượu này giúp thải độc cơ thể, làm các vết thương lành lặn lại. Thơm đang định mang cho ông Chỉnh, cô ấy quảng cáo trên đời chỉ còn một chai duy nhất, đồ gia truyền của nhà cô ấy. Nhật nghe tin này mắt sáng như sao, cậu ta chẳng chút nể nang mà đi thẳng vào vấn đề:
- Bỏ đây, thầy tôi đang nằm đó, biết gì đâu mà uống. Uổng phí của giời.
Còn chẳng để Thơm phản ứng, cậu ta đã dốc vào miệng, uống lấy uống để. Rượu này thơm, có vị ngọt của vải, uống vào cơ thể khoan khoái lạ thường. Nhật cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang thay đổi theo hướng tích cực. Người này phấn khích:
- Cô còn bài thuốc gì giảm đau không? Cứ đêm xuống các khớp chân, tay tôi đau tới thấu xương, không sao mà ngủ được.
Thơm cười tủm tỉm:
- Có đấy, nhưng mà thuốc này mùi vị khó uống, cậu nhắm uống nổi không? Nếu uống được thì đảm bảo cậu không còn thấy đau đớn nữa.
Nhật nghe tới đây mừng như vớ được vàng, cậu không dám tin trên đời lại tồn tại thứ thuốc kì lạ đến vậy. Nhưng có bệnh phải vái tứ phương, Nhật mau chóng sai Thơm đưa thuốc đó ra cho cậu thử. Tất nhiên cô gái kia cũng làm mình, làm mẩy:
- Khoan đã, thuốc này không phải uống xong là hiệu nghiệm đâu. Cậu phải cắt máu dẫn thuốc lấy nửa cái bát này mới được dừng.
Bình thường, Nhật hãi nhất là thấy máu, vậy mà chẳng hiểu sao lại nghe cô ấy răm rắp, Thơm nói gì thì cậu ta cũng nhất nhất nghe theo. Dung nhanh trí lấy trong người con dao nhọn với cát bát đã chuẩn bị trước đưa cho Nhật:
- Cậu tự làm luôn đi.
Nhật chẳng nghĩ ngợi mà xoẹt luôn một đường ở cổ tay, máu phun ra như gà cắt tiết. Cậu ta vẫn bình thản tới mức người đối diện cũng lạnh sống lưng. Máu chảy tong tong tong xuống bát, Nhật cứ ngơ ngác như người mất hồn. Cậu ta ngồi một chút nữa thì lăn đùng xuống đất, mắt vẫn trợn ngược lên trần nhà. Dung lập cập níu cánh tay Thơm:
- Hắn bị sao rồi, có chết không đấy? Hắn mà có mệnh hệ gì là chúng ta không thoát khỏi liên quan đâu.
Thơm chẳng chút lo lắng, cô ta vẫn lạnh giọng:
- Không sao, cứ kiên nhẫn đợi đi, sẽ có kì tích xuất hiện.
Hai người ung dung đi theo lối cửa phụ, đồng thời chốt luôn khoá để không ai bước vào phòng Nhật. Con Út hí hoáy nhổ củ gừng phía sau phủ, nó thấy hai người này lúi húi bước ra từ phòng cậu Cả thì lập tức sinh nghi. Nó tò mò cũng bám theo thử xem hai mợ đó rút cuộc có ý đồ gì. Xưa nay không ai được phép bước chân vào phòng cậu Nhật, đặc biệt là phụ nữ. Còn nhớ lần đó có một con bé người hầu mới vào phủ bị lừa vào đây, kết quả nó chết vì ngạt mà không có nguyên nhân. Dung sau khi vào phòng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn sang người bên cạnh:
- Mà sao cô lại giỏi mấy cái này thế? Ai dạy cô vậy?
Thơm chỉ cười cho qua chuyện, cô ta trả lời không hề liên quan:
- Hôm nay, trời rất là đẹp, chuẩn bị đón tin vui đấy.
Con Út cố áp sát tai để nghe cho rõ hai người đó nói chuyện nhưng chẳng nghe thấy gì hết. Thằng Thiện vác cái cuốc đi ngang gọi to:
- Út, mày làm gì mà lén lút thế?
Con bé ngã bật ngửa ra sau, nháo nhào bỏ chạy. Dung ngay lập tức mở cửa. Khi thấy điệu bộ khác lạ của bọn Út, cô ta đã đoán ra phần nào. Dung cười lạnh:
- Út tìm mợ có việc gì hay sao đấy? Sao không gõ cửa chính, núp trong đó làm gì cho nhiều muỗi.
Con Út đầu óc quay vòng vòng, nó sợ hãi không nói lên lời, lắp bắp:
- Không.... không có.. con đi đào gừng cho cậu. Con... con đi trước đây.
Nó kinh sợ vội ba chân, bốn cẳng chạy ngay đi. Thằng Thiện khó hiểu nhưng cũng không dám thắc mắc. Dung bất an cầu cứu:
- Chết rồi, nãy giờ mình nói vậy nó có nghe thấy gì không đấy?
Cô gái kia thản nhiên đáp lại:
- Con này không có gan đó đâu, hơn nữa nó cũng không dám hé răng, giả dụ nó nói thật, cũng chẳng có chứng cớ.
Mặc dù được Thơm trấn an vậy nhưng Dung vẫn thấy lo lắng như bị phát giác làm việc xấu. Cô ấy hết đứng lại ngồi, trong miệng vẫn lẩm bẩm cầu xin ông trời phù hộ. Thơm ở lại đây thêm một chút nữa thì cũng rời đi. Cô ấy thấy cậu Quân đang ngồi ở gốc cây bàng thổi sáo. Phải công nhận rằng người này rất có tài, tiếng sáo lúc trầm, lúc bổng, róc rách như tiếng suối chảy, lúc thì cao vút lên tận không trung. Thơm bần thần cả người, lặng lẽ đứng dựa người vào cây cột, chăm chú lắng nghe. Cậu Quân dường như không biết có người đang đứng phía sau mình nên vẫn nghiễm nhiên thổi. Đúng đến lúc cao trào nhất, cậu ấy dừng lại, đứng lên, rồi quay người lại:
- Cô cũng có nhã hứng với tôi à?
Bị hỏi bất ngờ, Thơm lúng túng. Cô ta e thẹn, cúi gằm mặt:
- Cậu thổi sáo rất hay.
Quân cười nhạt, cậu không đáp lại mà bỏ đi chỗ khác. Trước khi đi, cậu ấy nói bâng quơ một câu:
- Làm sao thì làm, trời biết, đất biết. Lưới trời thưa nhưng khó thoát.
Cậu ấy đi khuất, Thơm vẫn đứng tần ngần. Cô hiểu người này đang ám chỉ điều gì nhưng giữa cô và phủ thái sư không đội trời chung. Cô đã phải rất vất vả mới vào được đây, tuy bên ngoài cô ta luôn ra vẻ như mình bị ép buộc. Cô đang miên man suy nghĩ thì bọn gia đinh đã tức tốc chạy lại, chúng gõ kẻng ầm ĩ:
- Tập trung nhanh lên, thái sư mất rồi.
======
Trúc được cậu Quyền cưng chiều ra mặt thì càng ngày càng nhõng nhẽo, cô ấy nghĩ ra đủ cách trên đời để bắt cậu ấy làm theo. Có hôm còn bắt cậu Quyền cùng mình trồng cây chuối. Kết quả người kia ngã xiêu, ngã vẹo, mặt méo xệch, thở không ra hơi. Có hôm thì bắt con gà mang đi chọi làm con gà đó bị bay toi cả miếng da. Hôm khác thì bắt cậu ấy dạy nghiên cứu kinh dịch. Mà cô gái này toàn râu ông nọ, cắm cằm bà kia. Có mấy chữ cứ quên tới, quên lui không sao mà nhớ nổi. Trúc ngồi vắt vẻo, đặt chân lên bàn, miệng vẫn đang lẩm bẩm:
- Ghê nhỉ, bùa gì mà yểm khắp nơi thế? Cậu giỏi vậy còn kiếm vẫn không ra thì ai mà kiếm nổi. Mà nghĩ cũng lạ, trấn yểm thì mất nhiều thời gian, chả lẽ cả phủ không phát hiện ra bất thường. Ngay cả ban đêm, quân lính cũng đi tuần liên tục vậy người này hành động như thế nào?
Những lời của Trúc nói làm cậu Quyền chột dạ, trước nay cậu chưa từng nghĩ ra tình huống này. Cô ấy nói đúng, người trấn yểm không thể chỉ có một mình, chắc hẳn một số gia đinh cũng bị mua chuộc. Chúng thay nhau hành động, phần thì canh gác cẩn mật để tránh tai mắt người khác. Cậu còn đang suy nghĩ thì Trúc lại tiếp lời:
- À, thế cái xác đứa bé sơ sinh hôm trước, có phải trấn vật không?
Một tiếng nổ vang trời làm Quyền choáng váng. Cậu không ngờ mình hồ đồ, lú lẫn đến vậy. Hôm đó, rõ ràng cậu thấy có chuyện bất thường, vậy mà lại quên béng đi mất, không điều tra nữa. Trong khi tất cả mọi người đổ dồn nghi vấn đứa bé sơ sinh là con của một trong những người ở phủ này, thì Quyền lại có nghi vấn khác. Cậu thấy hài cốt đó không giống như bình thường, ở giữa lồng ngực vẫn có một hòn ngọc. Lúc đầu, cậu vẫn không biết rõ đây là gì, nhưng lần này cậu đã biết đó chính là trấn vật. Xác thai nhi mạnh nhất trong các loại dùng để trấn yểm nên họ dùng làm vật trung tâm, lần mà hài cốt đó bị khai quật cũng là long mạch trấn yểm bị phá vỡ, mọi chuyện sẽ bất ngờ dồn dập đổ xuống. Quyền càng nghĩ càng toát mồ hôi hột, không ngờ trong phủ này lại ẩn chứa nhiều truyện kinh hoàng đến vậy. Cậu kéo vợ mình vào lòng, Trúc thấy chồng đang lo lắng thì cũng không kháng cự mà nằm im trong vòng tay cậu ấy. Cô khẽ hỏi:
- Cậu mệt hả, sao không nói gì vậy?
Kể từ khi cô ấy bước chân vào phủ, đây là lần đầu tiên Trúc nói chuyện nghiêm túc. Cậu Quyền vuốt nhẹ gò má vợ, giọng trầm ấm:
- Không sao, mợ nằm yên đi.
Thực ra trong lòng cậu đang ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ, cậu đã mường tượng ra một viễn cảnh kinh hoàng đã sắp đổ xuống phủ này. Sức mạnh của tâm linh rất lớn mà người thường không thể chống đỡ. Sở dĩ cậu ấy không nói ra, bởi cậu sợ vợ mình sẽ lo sợ, cậu càng không muốn để cô ấy rời khỏi đây, bởi cậu biết nếu cô ấy đi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại. Vợ cậu thích tự do, bảy nhảy, sống một cuộc đời tự do, tự tại, không thích bị gò bó. Quyền nén thở dài:
-Mợ thấy tôi là người như thế nào?
Trúc nhỏm đầu dậy, trố mắt nhìn chồng. Cô chẳng cần suy nghĩ, giọng điệu đầy tự hào:
Em yêu cậu nhất
Như đất với cây
Như mây với gió
Như chó với miếng xương
Như mương với máng
Như sáng với trưa
Như dưa với dấm
Cậu Quyền vội ngăn lại:
- Thôi thôi, được rồi, mợ dừng lại. Tôi vừa khen mợ nghiêm túc xong, vậy mà giờ lại đâu đóng đó.
Trúc cười ngặt nghẽo, tiếp tục nói những lời có cánh:
- Với em dù lắm chua cay
Tình yêu trước gió càng lay càng bền.
Tình yêu như cọng rau dền
Bỏ vào nước ấm xong đền hết luôn.
Quyên nhăn nhó, cậu muốn được yên tĩnh suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, vậy mà vợ cậu lại bắt đầu bản tình ca muôn thuở. Mỗi khi nghe thơ của cô ấy sáng tác, người đang khoẻ mạnh cũng lăn đùng ra ốm, còn người đang dặt dẹo thì xác định chỉ có liệt giường. Nhưng hình như chỉ có mình Trúc không nhận ra điều đó, cô tự hào nhất là khả năng thơ ca được thiên phú. Hồi xưa, lo cơm áo, gạo tiền, bận tối mắt tối mũi đi mò cua bắt ốc thì đam mê này chưa kịp phát huy. Từ ngày làm vợ cậu Quyền, nhàn hạ suốt từ sáng tới đêm, cô ấy mới sinh ra như thế. Khổ nỗi bọn gia đinh cứ ăn xong tấm tắc khen cả ngày, đứa nào cũng muốn lấy lòng Trúc, thành ra cả phủ bị tra tấn thơ suốt. Cậu Quyền thủ thỉ:
- Mợ có giọng hát hay thế mà sao đọc thơ lại...
- Lại làm sao?
Trúc quắc mắt, xen ngang vào, không để cậu ấy nói hết câu. Quyền giật mình thon thót, vội vàng chữa cháy:
- Không, ý tôi là mợ đọc thơ truyền cảm, lời thơ bay bổng, khi hát là trong trẻo, giọng không giống nhau.
Trúc nghe xong thì cười toe toét, chẳng ngần ngại hôn lên má chồng:
- Thế giờ tính sao hả cậu? À quên, chúng ta qua thăm thầy xem tình hình như thế nào rồi?
Quyền gật đầu, hai vợ chồng cùng nhau qua phòng ông Chỉnh. Cậu Quân với bà Ba cũng đang ở trong đó từ trước. Cậu ấy nhìn Trúc thân thiết với Quyền thì khẽ cười cho qua chuyện. Ông Chỉnh vẫn nằm li bì, mê man không biết gì hết. Chân tay ông cứ run cầm cập, mặt xanh lét hệt tàu lá chuối. Bà Cả bón thuốc cho ông ấy mà nước vừa đổ vào miệng đã trào ngược ra ngoài. Quyền thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi lại:
- Thầy tôi vẫn chưa tỉnh lại luôn hả?
Cả Cả sụt sùi:
- Chưa, ông ấy vẫn nằm bất động như thế, con xem có cách nào cứu ông ấy không, hay mình kêu thầy lang tới đây chữa trị, bu lo quá!
Cậu Quân nãy giờ im như thóc, lúc này mới lên tiếng:
- Hoàng kì, bạch thược sao vàng, quế, gừng tươi mỗi thứ 15 gam, sắc kĩ với nước bỏ bã. Cho thêm 100 gam gạo tẻ, bốn quả táo tàu, đổ nước sâm sấp mặt nấu thành cháo. Khi cháo chín, dì kêu họ đổ nước thuốc vào, khuấy đều mang lên đây.
Bà Ba ánh mắt khác lạ, thay đổi rõ rệt. Bà có nhiều điều thắc mắc muốn hỏi cậu Quân nhưng ở đây không tiện để nói. Bà lật đật đi ra ngoài, kêu đám con Út làm y như cậu Quân vừa chỉ. Quyền bên ngoài dửng dưng không quan tâm nhưng trong lòng đang tranh đấu nội tâm dữ dội. Cậu thầm nghĩ bụng:
- Tại sao cậu ta mãi tận bây giờ mới ra mặt giúp thầy. Cậu ta thừa hiểu bài thuốc kia không hề có tác dụng ở thời điểm này vậy mà vẫn cố tình sai người làm. Thực ra chẳng cần uống mấy thứ đó, một canh giờ nữa thầy cũng tự động tỉnh lại.
Trúc thì thấy cậu Quân đọc vanh vách tên các vị thuốc thì cứ há hốc miệng, đưa hai ngón tay giơ cao:
- Cậu giỏi thật.
Bà Cả thì lau chân, lau tay cho chồng. Bà khóc cạn cả nước mắt, miệng vẫn không ngừng gọi tên ông ấy. Nhìn bà ấy đau khổ, tiều tuỵ thấy rõ mà Trúc cũng thấy thương cảm. Xưa nay, cô vốn dĩ không ưa gì bà Cả, nhưng mà chứng kiến cảnh này, cô cũng chẳng vui vẻ gì. Một lát sau, Lụa đẩy cửa bước vào, cô ấy bưng một tô cháo nóng hổi. Bà Cả đỡ ông Chỉnh ngồi tựa vào cái gối, xúc từng thìa nhỏ đút cho ông ăn. Kì lạ thay, lần này ông ấy nuốt chứ không nhả ra như hồi nãy. Họ chật vật một hồi, cuối cùng cũng đã cho ông ấy ăn xong. Lụa nắm tay bà Cả an ủi:
- Bu đừng có buồn nữa, bu phải giữ gìn sức khoẻ còn lo cho thầy nữa. Chứ bu suy nghĩ quá mà đổ bệnh xuống là con lo lắm. Con không biết làm sao hết đâu bu ơi.
Bà Cả nghe Lụa nói thì bật khóc, hai người họ cứ ôm nhau khóc sướt mướt. Trúc đứng ngẩn tò te cũng bắt chước ôm lấy chồng mình. Cô ấy la hét rõ to mà chẳng thấy giọt nước mắt nào. Trúc thắc mắc:
- Quái lạ, hai người kia hồi nãy cũng đâu thấy đau khổ gì đâu, giờ mới giả vờ. Mà công nhận họ khóc hay thật, mình khóc mãi mà chẳng được.
Cậu Quyền tưởng vợ khóc thật, cứ vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi:
- Mợ nín đi, đừng có khóc nữa.
Khi mọi người tập trung hết ở đây thì phòng của Nhật cũng có ba người đang tán gẫu. Hôm nay, Dung ăn mặc thật đẹp lượn lờ quanh phòng cậu ta, kết quả cô bị cậu ta gọi vào. Đúng lúc đó, Thơm cũng xuất hiện mang theo một chai rượu. Nghe bảo rượu này giúp thải độc cơ thể, làm các vết thương lành lặn lại. Thơm đang định mang cho ông Chỉnh, cô ấy quảng cáo trên đời chỉ còn một chai duy nhất, đồ gia truyền của nhà cô ấy. Nhật nghe tin này mắt sáng như sao, cậu ta chẳng chút nể nang mà đi thẳng vào vấn đề:
- Bỏ đây, thầy tôi đang nằm đó, biết gì đâu mà uống. Uổng phí của giời.
Còn chẳng để Thơm phản ứng, cậu ta đã dốc vào miệng, uống lấy uống để. Rượu này thơm, có vị ngọt của vải, uống vào cơ thể khoan khoái lạ thường. Nhật cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang thay đổi theo hướng tích cực. Người này phấn khích:
- Cô còn bài thuốc gì giảm đau không? Cứ đêm xuống các khớp chân, tay tôi đau tới thấu xương, không sao mà ngủ được.
Thơm cười tủm tỉm:
- Có đấy, nhưng mà thuốc này mùi vị khó uống, cậu nhắm uống nổi không? Nếu uống được thì đảm bảo cậu không còn thấy đau đớn nữa.
Nhật nghe tới đây mừng như vớ được vàng, cậu không dám tin trên đời lại tồn tại thứ thuốc kì lạ đến vậy. Nhưng có bệnh phải vái tứ phương, Nhật mau chóng sai Thơm đưa thuốc đó ra cho cậu thử. Tất nhiên cô gái kia cũng làm mình, làm mẩy:
- Khoan đã, thuốc này không phải uống xong là hiệu nghiệm đâu. Cậu phải cắt máu dẫn thuốc lấy nửa cái bát này mới được dừng.
Bình thường, Nhật hãi nhất là thấy máu, vậy mà chẳng hiểu sao lại nghe cô ấy răm rắp, Thơm nói gì thì cậu ta cũng nhất nhất nghe theo. Dung nhanh trí lấy trong người con dao nhọn với cát bát đã chuẩn bị trước đưa cho Nhật:
- Cậu tự làm luôn đi.
Nhật chẳng nghĩ ngợi mà xoẹt luôn một đường ở cổ tay, máu phun ra như gà cắt tiết. Cậu ta vẫn bình thản tới mức người đối diện cũng lạnh sống lưng. Máu chảy tong tong tong xuống bát, Nhật cứ ngơ ngác như người mất hồn. Cậu ta ngồi một chút nữa thì lăn đùng xuống đất, mắt vẫn trợn ngược lên trần nhà. Dung lập cập níu cánh tay Thơm:
- Hắn bị sao rồi, có chết không đấy? Hắn mà có mệnh hệ gì là chúng ta không thoát khỏi liên quan đâu.
Thơm chẳng chút lo lắng, cô ta vẫn lạnh giọng:
- Không sao, cứ kiên nhẫn đợi đi, sẽ có kì tích xuất hiện.
Hai người ung dung đi theo lối cửa phụ, đồng thời chốt luôn khoá để không ai bước vào phòng Nhật. Con Út hí hoáy nhổ củ gừng phía sau phủ, nó thấy hai người này lúi húi bước ra từ phòng cậu Cả thì lập tức sinh nghi. Nó tò mò cũng bám theo thử xem hai mợ đó rút cuộc có ý đồ gì. Xưa nay không ai được phép bước chân vào phòng cậu Nhật, đặc biệt là phụ nữ. Còn nhớ lần đó có một con bé người hầu mới vào phủ bị lừa vào đây, kết quả nó chết vì ngạt mà không có nguyên nhân. Dung sau khi vào phòng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn sang người bên cạnh:
- Mà sao cô lại giỏi mấy cái này thế? Ai dạy cô vậy?
Thơm chỉ cười cho qua chuyện, cô ta trả lời không hề liên quan:
- Hôm nay, trời rất là đẹp, chuẩn bị đón tin vui đấy.
Con Út cố áp sát tai để nghe cho rõ hai người đó nói chuyện nhưng chẳng nghe thấy gì hết. Thằng Thiện vác cái cuốc đi ngang gọi to:
- Út, mày làm gì mà lén lút thế?
Con bé ngã bật ngửa ra sau, nháo nhào bỏ chạy. Dung ngay lập tức mở cửa. Khi thấy điệu bộ khác lạ của bọn Út, cô ta đã đoán ra phần nào. Dung cười lạnh:
- Út tìm mợ có việc gì hay sao đấy? Sao không gõ cửa chính, núp trong đó làm gì cho nhiều muỗi.
Con Út đầu óc quay vòng vòng, nó sợ hãi không nói lên lời, lắp bắp:
- Không.... không có.. con đi đào gừng cho cậu. Con... con đi trước đây.
Nó kinh sợ vội ba chân, bốn cẳng chạy ngay đi. Thằng Thiện khó hiểu nhưng cũng không dám thắc mắc. Dung bất an cầu cứu:
- Chết rồi, nãy giờ mình nói vậy nó có nghe thấy gì không đấy?
Cô gái kia thản nhiên đáp lại:
- Con này không có gan đó đâu, hơn nữa nó cũng không dám hé răng, giả dụ nó nói thật, cũng chẳng có chứng cớ.
Mặc dù được Thơm trấn an vậy nhưng Dung vẫn thấy lo lắng như bị phát giác làm việc xấu. Cô ấy hết đứng lại ngồi, trong miệng vẫn lẩm bẩm cầu xin ông trời phù hộ. Thơm ở lại đây thêm một chút nữa thì cũng rời đi. Cô ấy thấy cậu Quân đang ngồi ở gốc cây bàng thổi sáo. Phải công nhận rằng người này rất có tài, tiếng sáo lúc trầm, lúc bổng, róc rách như tiếng suối chảy, lúc thì cao vút lên tận không trung. Thơm bần thần cả người, lặng lẽ đứng dựa người vào cây cột, chăm chú lắng nghe. Cậu Quân dường như không biết có người đang đứng phía sau mình nên vẫn nghiễm nhiên thổi. Đúng đến lúc cao trào nhất, cậu ấy dừng lại, đứng lên, rồi quay người lại:
- Cô cũng có nhã hứng với tôi à?
Bị hỏi bất ngờ, Thơm lúng túng. Cô ta e thẹn, cúi gằm mặt:
- Cậu thổi sáo rất hay.
Quân cười nhạt, cậu không đáp lại mà bỏ đi chỗ khác. Trước khi đi, cậu ấy nói bâng quơ một câu:
- Làm sao thì làm, trời biết, đất biết. Lưới trời thưa nhưng khó thoát.
Cậu ấy đi khuất, Thơm vẫn đứng tần ngần. Cô hiểu người này đang ám chỉ điều gì nhưng giữa cô và phủ thái sư không đội trời chung. Cô đã phải rất vất vả mới vào được đây, tuy bên ngoài cô ta luôn ra vẻ như mình bị ép buộc. Cô đang miên man suy nghĩ thì bọn gia đinh đã tức tốc chạy lại, chúng gõ kẻng ầm ĩ:
- Tập trung nhanh lên, thái sư mất rồi.
======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.