Chương 16:
Mộc Miên
30/06/2021
rúc thấy phương pháp làm đẹp da thì mừng quýnh, cô không ngờ cuối cùng trời cũng đã giúp mình thật rồi. Xưa nay cô luôn tự tin về cơ thể xinh đẹp, mĩ miều của mình duy chỉ có làn da ngăm đen là cô vẫn chưa ưng ý. Nhìn thấy Lụa tuy đã một con mà vẫn xinh tươi mơn mởn, làn da trắng sứ làm Trúc càng hạ quyết tâm bằng mọi giá phải trắng hơn cô ta. Cô lập tức chạy xộc vào bếp kiếm cái thúng ra vườn hái ớt. Phủ thái sư bạt ngàn là ớt với củ sắn. Có những cây ớt chín rủ cả xuống gốc cây. Trúc cứ ra sức mà tuốt, đám gia đinh thấy lạ tò mò lại gần hỏi nhỏ:
- Mợ Ba, mợ hái ớt làm gì nhiều thế?
Trúc vẫn dửng dưng như thường lệ:
- Mấy đứa hái giúp mợ, mỗi người một chân, một tay, mợ đang điều chế thần dược. Lát mợ tặng cho mỗi người một ít mà dùng, loại này chữa được bách bệnh nghe bảo hay lắm.
Đám gia đinh vốn đã biết tài năng của cô gái này, nay lại nghe chuyện tiên dược nên ào ào vào cùng nhau hái. Chẳng mấy chốc đã đầy một thúng. Cô cúi thấp xuống, khuỵu chân làm trụ kêu hai thằng đặt lên đầu mình đội đi. Bọn gia đinh nhìn nhau bàn tán:
- Ủa mợ Trúc như nông dân thứ thiệt ấy nhỉ, chả bù cho con Trinh với con Út, con nhà lính, tính nhà quan nhìn mà phát ngán.
Trúc đi kiếm một cái lu thật lo, nhờ thêm mấy người lăn giúp vào gian trong, cô sai đám con Trinh nấu mấy nồi nước to để Trúc bắt đầu cuộc hành trình làm đẹp. Một canh giờ sau khi mọi thứ sẵn sàng, cô đổ trên lưng lu nước đồng thời đổ luôn cả thúng ớt vào, nước vẫn đang bốc khói nghi ngút, mùi hắc của ớt bay xộc vào cánh mũi làm cô cay xè, nước mắt, nươc mũi cũng bắt đầu chảy giàn giụa. Bọn gia đinh hiếu kì đang kháo nhau mợ Ba luyện tiên dược, chúng háo hức lắm vì sắp có phần, đang đi đi, lại lại để xem bao giờ mợ ấy sẽ hoàn thành xong. Trúc cầm cái quạt cứ quạt đi, quạt lại, cuối cùng không chờ nổi cô đổ cả nước lạnh cho nó nguội bớt, đồng thời huy động rất nhiều người vào đây quạt giúp. Sau một hồi thấy mọi thứ đã ổn, Trúc ra lệnh tất cả phải ra ngoài, trong thời gian cô luyện công không ai được phép nhòm ngó hay gọi tên cô, cũng không được tiết lộ chuyện này cho ai biết. Nếu ai tự mình nói ra sẽ bị bề trên cho cấm khẩu ngay tức khắc.
Đám người làm nghe thấy việc này nghiêm trọng thì cúi đầu rồi lui ra khỏi, tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào, họ đang chờ xem điều kì diệu gì sắp xảy ra. Trúc chốt cửa thật chặt, chèn thêm cả một cái bàn chắc chắn để không ai quấy rầy lúc cô ngâm mình xuống đó. Cô nhẹ nhàng cởi bỏ lớp trang phục, mắt lim dim mường tượng về một viễn cảnh tươi đẹp, cô sẽ lột xác hoàn toàn. Nụ cười cũng bắt đầu nở trên môi, nụ cười e thẹn không còn hở lợi như ngày thường nữa. Cô rón rén bước lên một cái ghế, từ từ đặt một chân vào trong, vừa mới tới đầu gối cô giật bắn người thu ngay chân lại, nguyên mảng chân đỏ ửng tuột cả da, Trúc hốt hoảng lảo đảo ngã khỏi cái ghế lăn đùng xuống đất. Cô hét lớn:
- Á....á.....á.
Cảm giác giống như đang cho chân vào bếp than nóng rực, lúc thì giống vào nồi nước sôi. Cô khóc nấc lên vừa đau vừa nóng, mắt cũng hoa hết cả đi, người bắt đầu co giật. Cậu Quyền nghe cô ấy hét lớn đoán có chuyện không hay vội đập cửa bước vào nhưng phòng khoá trong không làm gì được. Cậu hốt hoảng:
- Cô bị sao đấy?
Trúc không nói được nên lời, muốn kêu cứu mà nó cứ nghẹn ở cổ. Cậu Quyền lùi sâu lại lấy đà rồi bất ngờ chạy tới đạp tung cửa. Chân đạp vào cái bàn rách cả miếng thịt, máu chảy tong tong. Cậu quét ánh mắt đáng sợ về đám người làm:
- Cấm đứa nào bước thêm nửa bước, thằng Ất không cho phép ai vào đây rõ chưa?
Thằng đó lắp bắp:
- Rõ thưa cậu!
Cậu Quyền chạy xộc vào trong, thấy vợ mình không mảnh vải che thân thì lúng túng. Nhưng cô ấy xem ra bị thương rất nặng, Quyền ngay lập tức giật cái khăn trùm kín cả người vợ, cậu ôm cô đặt ra ngoài giường rồi tức tốc chạy đi kiếm một thau nước lạnh ngâm luôn cái chân bên kia vào đó. Trúc nằm một hồi mới hoàn hồn, cả người cô mồ hôi vẫn đang vã ra như tắm, rên hừ hừ. Cậu Quyền hồi nãy thấy đống ớt thì hiểu ngay ra vấn đề, cậu gay gắt:
- Cô bị thần kinh nặng lắm rồi đấy, ai dạy cô cách này. May mà cô mới cho một chân đấy, chứ cô ngâm cả người là cô đi luôn xuống âm ti khỏi cần kinh với chả dịch nữa.
Trúc đang đau lại bị mắng, cô tủi thân oà khóc:
- Cậu đừng có mắng em, em nhặt được tờ giấy cứ ngỡ thần tiên hiển linh, thấy có cách làm trắng da. Em cũng muốn đẹp để cậu không còn chê em nữa chứ, em dù sao cũng là mợ Ba, không thể đen đúa như thế này được.
Cậu Quyền thở dài đang đứng im thì cô ấy kéo lại quệt hết nước mắt, nước mũi vào cánh tay mình. Cậu hít một hơi thật sâu để kìm chế cơn giận. Trúc thò tay dưới gối lấy tờ giấy đưa cho cậu ấy xem để chứng minh mình không nói dối. Cô vẫn nức nở:
- Đây này, em không lừa cậu.
Cậu Quyền chau mày nhìn tờ giấy, cậu bất ngờ lật ngược nó lên thì thấy dòng chữ: Tuyệt đối không làm theo cách này.
Cậu dúi luôn vào tay Trúc, dòng chữ này đập vào mắt cũng là lúc cơn hoả bốc hẳn lên đầu. Cô ấy đập mạnh tay xuống giường rít lên:
- Mả bố nhà nó chứ, sao nó không viết một mặt đi, câu quan trọng nhất lại viết mặt bên kia không biết.
Cô chửi xong thấy hình như mình lỡ lời, lại đau khổ, giọng yếu đi thấy rõ:
Cậu Quyền vội bịt chặt miệng cô lại, giờ mà để cô ấy nói luyên thuyên chỉ có con đường chui xuống hố mới hết nhục, cậu không biết cô ấy ăn gì mà đứt mất hết dây thần kinh xấu hổ. Cái gì cũng toang toác không giữ ý, giữ tứ gì hết. Nhưng cậu ấy vẫn còn chột dạ vụ hồi nãy vội căn dặn:
- Này bữa sau đừng có mà làm linh tinh, cô mà có mệnh hệ gì tôi cứu không nổi đâu đấy, hôm nay may mắn tôi ở đây xông vào cứu cô kịp.
Trúc kéo cái khăn thấp xuống, cậu Quyền lật đật vội vàng kéo lên, mặt cậu ấy đỏ bừng như cà chua chín, cậu không nghĩ một cô gái lại vô phép tắc đến như vậy, không biết bảo vệ mình, lúc nào cũng ngu ngu, ngơ ngơ. Cậu nhanh chóng chơi bài chuồn:
- Cô nghỉ đi cần gì gọi tôi. Tôi ra ngoài kiếm thuốc cho cô.
Nghe đến câu này Trúc sợ cậu ấy bỏ đi mất nên ra sức mà túm chặt, cuối cùng cậu Quyền bất lực bị vợ lôi lên giường. Đã vậy cô gái lắm chiêu trò này còn nằm hẳn lên người cậu, quyết không cho người đó có cơ hội tẩu thoát. Cậu Quyền mặt đơ như phỗng, từ khi cha sinh mẹ đẻ cậu chưa khi nào có cảm giác như thế này. Trúc ngẩng mặt cười toe toét:
- Cậu thấy tôi có xinh không?
Không gian đang vắng lặng như tờ, cậu Quyền nghiêm túc là vậy cũng không thể nhịn được cười nữa. Lần này cậu không dám chê nữa sợ cô ấy dại dột làm theo các cách khác là nguy. Quyền đưa tay lau hết các vết loang lổ trên mặt vợ, cậu nhỏ nhẹ:
- Cô để bình thường là đẹp nhất, trang điểm này công nhận đẹp thật nhưng tôi vẫn thấy là lạ không có quen.
Trúc tưởng cậu ấy khen thật lòng thì dụi mặt vào vòm ngực cậu:
- Không sao trước lạ sau quen, giờ ngày nào em cũng trang điểm vậy nhìn vài ngày là cậu quen. Mà công nhận trang điểm xong em tự tin hẳn cậu ạ, đi đâu cũng thấy mình thành tâm điểm chú ý của mọi người. Em tự tin mình không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn.
Người bên cạnh cắn chặt môi, nước đi này cậu quá sai nhưng giờ không còn cơ hội đi lại, cậu méo mặt lẩm bẩm:
- Tuỳ cô. Mà xuống đi, nóng muốn chảy mỡ đây này, ôm ấp gì nữa.
Trúc lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết không chịu xuống, giờ mà xuống cậu ta sẽ bỏ cô phi ngay đi chỗ khác. Cô hay nghe người ta kháo nhau câu anh hùng khó qua ải mĩ nhân, nên cô cũng tặc lưỡi làm thử. Bây giờ cô ngẫm ra một điều, muốn làm mĩ nhân cũng không khó như cô tưởng tượng, mới thử có một ngày mà cậu Quyền đã say cô như điếu đổ, đảm bảo cứ tăng cường trang điểm vậy cậu ấy không lê lết bò theo mới lạ.
Cậu Quyền im thin thít không dám nói tiếp, nói ra sợ bị lộ. Cậu ầm ừ cho qua chuyện rồi cõng cô vào trong nhà, cô ấy đi tới đâu cũng gây đủ mọi chuyện đến đó. Chẳng khi nào thấy cô ấy báo được việc tốt gì hết, hết lừa gạt rồi lại tới cãi, chửi nhau chí choé, ngay cả mấy bà trong phủ cô gái này còn chẳng ngán vẫn cãi tay đôi như thường. Bà Hai bưng một rổ hoa hồng õng ẹo đi tới, bà ấy còn cố tình nói to:
- Cô muốn da đẹp như tôi thì phải siêng rửa mặt nước hoa hồng, đắp mặt nữa. Da cô vừa đen, vừa nhăn nheo chảy xệ như bà già ấy.
Trúc muốn cãi nhưng bà ta nói trúng tim đen nên cô không biết cãi đằng nào. Cậu Quyền nhếch mép:
- Tôi thấy cô ấy cứ để bình thường cũng ăn đứt bu rồi. Nhìn đi, nhìn lại tôi thấy vợ tôi vẫn đẹp nhất.
Trúc cười khà khà, ôm lấy cậu Quyền thách thức:
- Con mình mà giống cậu thì cưng phải biết. Bu đừng có kiểu cười người hôm trước, hôm sau người cười đấy. Bu thì đẹp với ai mà làm mình làm mẩy.
Bà Hai giận tới tím người xông lên phía Trúc, theo quán tính cô lấy tay đẩy bà ấy ra. Nhưng vừa chạm nhẹ bà ta đã lăn đùng xuống đất, máu ở đâu chảy ra ròng ròng, bà Hai gào khóc:
- Ông ơi, ông ơi cứu tôi, con chúng ta.. con của chúng ta nguy rồi
- Mợ Ba, mợ hái ớt làm gì nhiều thế?
Trúc vẫn dửng dưng như thường lệ:
- Mấy đứa hái giúp mợ, mỗi người một chân, một tay, mợ đang điều chế thần dược. Lát mợ tặng cho mỗi người một ít mà dùng, loại này chữa được bách bệnh nghe bảo hay lắm.
Đám gia đinh vốn đã biết tài năng của cô gái này, nay lại nghe chuyện tiên dược nên ào ào vào cùng nhau hái. Chẳng mấy chốc đã đầy một thúng. Cô cúi thấp xuống, khuỵu chân làm trụ kêu hai thằng đặt lên đầu mình đội đi. Bọn gia đinh nhìn nhau bàn tán:
- Ủa mợ Trúc như nông dân thứ thiệt ấy nhỉ, chả bù cho con Trinh với con Út, con nhà lính, tính nhà quan nhìn mà phát ngán.
Trúc đi kiếm một cái lu thật lo, nhờ thêm mấy người lăn giúp vào gian trong, cô sai đám con Trinh nấu mấy nồi nước to để Trúc bắt đầu cuộc hành trình làm đẹp. Một canh giờ sau khi mọi thứ sẵn sàng, cô đổ trên lưng lu nước đồng thời đổ luôn cả thúng ớt vào, nước vẫn đang bốc khói nghi ngút, mùi hắc của ớt bay xộc vào cánh mũi làm cô cay xè, nước mắt, nươc mũi cũng bắt đầu chảy giàn giụa. Bọn gia đinh hiếu kì đang kháo nhau mợ Ba luyện tiên dược, chúng háo hức lắm vì sắp có phần, đang đi đi, lại lại để xem bao giờ mợ ấy sẽ hoàn thành xong. Trúc cầm cái quạt cứ quạt đi, quạt lại, cuối cùng không chờ nổi cô đổ cả nước lạnh cho nó nguội bớt, đồng thời huy động rất nhiều người vào đây quạt giúp. Sau một hồi thấy mọi thứ đã ổn, Trúc ra lệnh tất cả phải ra ngoài, trong thời gian cô luyện công không ai được phép nhòm ngó hay gọi tên cô, cũng không được tiết lộ chuyện này cho ai biết. Nếu ai tự mình nói ra sẽ bị bề trên cho cấm khẩu ngay tức khắc.
Đám người làm nghe thấy việc này nghiêm trọng thì cúi đầu rồi lui ra khỏi, tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào, họ đang chờ xem điều kì diệu gì sắp xảy ra. Trúc chốt cửa thật chặt, chèn thêm cả một cái bàn chắc chắn để không ai quấy rầy lúc cô ngâm mình xuống đó. Cô nhẹ nhàng cởi bỏ lớp trang phục, mắt lim dim mường tượng về một viễn cảnh tươi đẹp, cô sẽ lột xác hoàn toàn. Nụ cười cũng bắt đầu nở trên môi, nụ cười e thẹn không còn hở lợi như ngày thường nữa. Cô rón rén bước lên một cái ghế, từ từ đặt một chân vào trong, vừa mới tới đầu gối cô giật bắn người thu ngay chân lại, nguyên mảng chân đỏ ửng tuột cả da, Trúc hốt hoảng lảo đảo ngã khỏi cái ghế lăn đùng xuống đất. Cô hét lớn:
- Á....á.....á.
Cảm giác giống như đang cho chân vào bếp than nóng rực, lúc thì giống vào nồi nước sôi. Cô khóc nấc lên vừa đau vừa nóng, mắt cũng hoa hết cả đi, người bắt đầu co giật. Cậu Quyền nghe cô ấy hét lớn đoán có chuyện không hay vội đập cửa bước vào nhưng phòng khoá trong không làm gì được. Cậu hốt hoảng:
- Cô bị sao đấy?
Trúc không nói được nên lời, muốn kêu cứu mà nó cứ nghẹn ở cổ. Cậu Quyền lùi sâu lại lấy đà rồi bất ngờ chạy tới đạp tung cửa. Chân đạp vào cái bàn rách cả miếng thịt, máu chảy tong tong. Cậu quét ánh mắt đáng sợ về đám người làm:
- Cấm đứa nào bước thêm nửa bước, thằng Ất không cho phép ai vào đây rõ chưa?
Thằng đó lắp bắp:
- Rõ thưa cậu!
Cậu Quyền chạy xộc vào trong, thấy vợ mình không mảnh vải che thân thì lúng túng. Nhưng cô ấy xem ra bị thương rất nặng, Quyền ngay lập tức giật cái khăn trùm kín cả người vợ, cậu ôm cô đặt ra ngoài giường rồi tức tốc chạy đi kiếm một thau nước lạnh ngâm luôn cái chân bên kia vào đó. Trúc nằm một hồi mới hoàn hồn, cả người cô mồ hôi vẫn đang vã ra như tắm, rên hừ hừ. Cậu Quyền hồi nãy thấy đống ớt thì hiểu ngay ra vấn đề, cậu gay gắt:
- Cô bị thần kinh nặng lắm rồi đấy, ai dạy cô cách này. May mà cô mới cho một chân đấy, chứ cô ngâm cả người là cô đi luôn xuống âm ti khỏi cần kinh với chả dịch nữa.
Trúc đang đau lại bị mắng, cô tủi thân oà khóc:
- Cậu đừng có mắng em, em nhặt được tờ giấy cứ ngỡ thần tiên hiển linh, thấy có cách làm trắng da. Em cũng muốn đẹp để cậu không còn chê em nữa chứ, em dù sao cũng là mợ Ba, không thể đen đúa như thế này được.
Cậu Quyền thở dài đang đứng im thì cô ấy kéo lại quệt hết nước mắt, nước mũi vào cánh tay mình. Cậu hít một hơi thật sâu để kìm chế cơn giận. Trúc thò tay dưới gối lấy tờ giấy đưa cho cậu ấy xem để chứng minh mình không nói dối. Cô vẫn nức nở:
- Đây này, em không lừa cậu.
Cậu Quyền chau mày nhìn tờ giấy, cậu bất ngờ lật ngược nó lên thì thấy dòng chữ: Tuyệt đối không làm theo cách này.
Cậu dúi luôn vào tay Trúc, dòng chữ này đập vào mắt cũng là lúc cơn hoả bốc hẳn lên đầu. Cô ấy đập mạnh tay xuống giường rít lên:
- Mả bố nhà nó chứ, sao nó không viết một mặt đi, câu quan trọng nhất lại viết mặt bên kia không biết.
Cô chửi xong thấy hình như mình lỡ lời, lại đau khổ, giọng yếu đi thấy rõ:
Cậu Quyền vội bịt chặt miệng cô lại, giờ mà để cô ấy nói luyên thuyên chỉ có con đường chui xuống hố mới hết nhục, cậu không biết cô ấy ăn gì mà đứt mất hết dây thần kinh xấu hổ. Cái gì cũng toang toác không giữ ý, giữ tứ gì hết. Nhưng cậu ấy vẫn còn chột dạ vụ hồi nãy vội căn dặn:
- Này bữa sau đừng có mà làm linh tinh, cô mà có mệnh hệ gì tôi cứu không nổi đâu đấy, hôm nay may mắn tôi ở đây xông vào cứu cô kịp.
Trúc kéo cái khăn thấp xuống, cậu Quyền lật đật vội vàng kéo lên, mặt cậu ấy đỏ bừng như cà chua chín, cậu không nghĩ một cô gái lại vô phép tắc đến như vậy, không biết bảo vệ mình, lúc nào cũng ngu ngu, ngơ ngơ. Cậu nhanh chóng chơi bài chuồn:
- Cô nghỉ đi cần gì gọi tôi. Tôi ra ngoài kiếm thuốc cho cô.
Nghe đến câu này Trúc sợ cậu ấy bỏ đi mất nên ra sức mà túm chặt, cuối cùng cậu Quyền bất lực bị vợ lôi lên giường. Đã vậy cô gái lắm chiêu trò này còn nằm hẳn lên người cậu, quyết không cho người đó có cơ hội tẩu thoát. Cậu Quyền mặt đơ như phỗng, từ khi cha sinh mẹ đẻ cậu chưa khi nào có cảm giác như thế này. Trúc ngẩng mặt cười toe toét:
- Cậu thấy tôi có xinh không?
Không gian đang vắng lặng như tờ, cậu Quyền nghiêm túc là vậy cũng không thể nhịn được cười nữa. Lần này cậu không dám chê nữa sợ cô ấy dại dột làm theo các cách khác là nguy. Quyền đưa tay lau hết các vết loang lổ trên mặt vợ, cậu nhỏ nhẹ:
- Cô để bình thường là đẹp nhất, trang điểm này công nhận đẹp thật nhưng tôi vẫn thấy là lạ không có quen.
Trúc tưởng cậu ấy khen thật lòng thì dụi mặt vào vòm ngực cậu:
- Không sao trước lạ sau quen, giờ ngày nào em cũng trang điểm vậy nhìn vài ngày là cậu quen. Mà công nhận trang điểm xong em tự tin hẳn cậu ạ, đi đâu cũng thấy mình thành tâm điểm chú ý của mọi người. Em tự tin mình không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn.
Người bên cạnh cắn chặt môi, nước đi này cậu quá sai nhưng giờ không còn cơ hội đi lại, cậu méo mặt lẩm bẩm:
- Tuỳ cô. Mà xuống đi, nóng muốn chảy mỡ đây này, ôm ấp gì nữa.
Trúc lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết không chịu xuống, giờ mà xuống cậu ta sẽ bỏ cô phi ngay đi chỗ khác. Cô hay nghe người ta kháo nhau câu anh hùng khó qua ải mĩ nhân, nên cô cũng tặc lưỡi làm thử. Bây giờ cô ngẫm ra một điều, muốn làm mĩ nhân cũng không khó như cô tưởng tượng, mới thử có một ngày mà cậu Quyền đã say cô như điếu đổ, đảm bảo cứ tăng cường trang điểm vậy cậu ấy không lê lết bò theo mới lạ.
Cậu Quyền im thin thít không dám nói tiếp, nói ra sợ bị lộ. Cậu ầm ừ cho qua chuyện rồi cõng cô vào trong nhà, cô ấy đi tới đâu cũng gây đủ mọi chuyện đến đó. Chẳng khi nào thấy cô ấy báo được việc tốt gì hết, hết lừa gạt rồi lại tới cãi, chửi nhau chí choé, ngay cả mấy bà trong phủ cô gái này còn chẳng ngán vẫn cãi tay đôi như thường. Bà Hai bưng một rổ hoa hồng õng ẹo đi tới, bà ấy còn cố tình nói to:
- Cô muốn da đẹp như tôi thì phải siêng rửa mặt nước hoa hồng, đắp mặt nữa. Da cô vừa đen, vừa nhăn nheo chảy xệ như bà già ấy.
Trúc muốn cãi nhưng bà ta nói trúng tim đen nên cô không biết cãi đằng nào. Cậu Quyền nhếch mép:
- Tôi thấy cô ấy cứ để bình thường cũng ăn đứt bu rồi. Nhìn đi, nhìn lại tôi thấy vợ tôi vẫn đẹp nhất.
Trúc cười khà khà, ôm lấy cậu Quyền thách thức:
- Con mình mà giống cậu thì cưng phải biết. Bu đừng có kiểu cười người hôm trước, hôm sau người cười đấy. Bu thì đẹp với ai mà làm mình làm mẩy.
Bà Hai giận tới tím người xông lên phía Trúc, theo quán tính cô lấy tay đẩy bà ấy ra. Nhưng vừa chạm nhẹ bà ta đã lăn đùng xuống đất, máu ở đâu chảy ra ròng ròng, bà Hai gào khóc:
- Ông ơi, ông ơi cứu tôi, con chúng ta.. con của chúng ta nguy rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.