Mợ Ba Bướng Bỉnh

Chương 28:

Mộc Miên

30/06/2021

Trúc đau tới điếng người, toàn thân run lên bần bật. Cô ôm lấy bụng, nước mắt không hiểu sao cứ rơi lã chã. Ông Chỉnh cũng vừa chạy đến nơi, ông rít lên:

- Giết luôn đi, xong chôn xuống cái hố kia, nhanh lên, đỡ bẩn mắt tao.

Ông pháp sư cười khẩy, ánh mắt ông ta thấm đẫm sự ác độc. Ông ấy rút ra con dao sáng loáng ở trong người, đưa lên trước mặt rồi lẩm bẩm:

- Chết là dễ dàng quá, tao cho mày nếm thử chút mùi lợi hại, để mày hiểu cảm giác sống không bằng chết nó như thế nào?

Ông ta đứng sát bên cạnh thái sư, nói khẽ:

-Phủ của ông có một căn hầm lâu nay không sử dụng, lôi cô ta xuống đi. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, tôi sẽ luyện cô ta thành người trấn yểm cho phủ này. Ông mau kêu gia đinh lui hết xuống, không ai được phép hé răng nửa lời.

Thái sư lúc này đã mụ mị đầu óc, thấy người kia biết có hầm thì không ngừng thán phục. Ở đây ngoài ông Chỉnh, không một ai biết căn hầm đó tồn tại. Ông ra lệnh cho tất cả rút khỏi khu vực này. Trúc hoảng hốt muốn kêu cứu nhưng bị đập mạnh thanh gỗ vào gáy, cô ngất xỉu tại chỗ. Lão Quang bế thốc cô lên vai cùng viên thái sư xuống hầm. Căn hầm này được đào khá rộng rãi, dưới đó tối om như mực, ông Chỉnh phải cầm theo một cây đèn dầu, tới căn phòng chính ông ấy thắp sáng toàn bộ các đèn dầu có ở đây. Trúc bị quẳng xuống đất, cô đau đớn mở mắt, cả người bị rút cạn kiệt sức lực. Cô thều thào:

- Các người muốn làm gì, thần linh sẽ không tha cho các ngươi đâu.

Ông Quang cười sằng sặc:

- Chết tới nơi còn già mồm, tao coi hôm nay mày thở ra được câu gì lừa người nữa.

Ông ta nói đến đó tiện tay rạch luôn một đường ở cổ chân Trúc. Máu tuôn xối xả, cô ấy hét toáng lên vì đau đớn. Ông Chỉnh không muốn ám ảnh mấy cảnh này nên vội quay đầu rời đi. Trúc cố gắng hét to:

- Thầy ơi, cứu con với, tên khốn nạn này nó giết con mất.

Cô chưa kịp nói hết câu thì lưỡi dao sắc lẹm đã xẹt thêm một đường nữa.

Ông Chỉnh bịt tai để không nghe tiếng kêu thảm thiết, ông bước nhanh ra ngoài. Nếu không hạ cô gái này thì cả phủ ông sẽ gặp chuyện. Bữa giờ quá nhiều chuyện quái dị đã xảy ra, ông cũng tin cô gái này là hiện thân của ma quỷ, cần phải trừ khử. Sau khi ông ấy đi khỏi, lão Quang mới hiện nguyên hình. Tên kia vẫn ghim thù cũ, hẹn hôm nay sẽ thanh toán một thể. Lão ta cứ dùng dao, tiện tay chích một đường dài trên người cô ấy. Trúc đau tới chết đi, sống lại, máu đỏ lòm ướt hết cả chỗ cô đang nằm. Cô muốn chống cự nhưng lực bất tòng tâm, cả người cứ mềm nhũn. Trúc co ro khóc lóc thảm thương nhưng chẳng ai có thể nghe tiếng cô kêu cứu. Lão Quang bình thản đến ghê người, chẳng hề gấp gáp. Lão ta liếm sạch chỗ máu trên lưỡi dao rồi gật gù:

- Ngọt đấy, bây giờ chúng ta chơi trò đốt thịt đây, tao cho mày thấy mùi khét lẹt của thịt khi đem đi đốt.

Trúc nghe mà ớn lạnh cả người. Cô kinh hãi van xin:

- Ông bình tĩnh, có gì từ từ nói. Ông muốn bao nhiêu bạc, tôi cho ông hết. Tôi có nhiều lắm, chỉ cần ông tha cho tôi, ông muốn gì cũng được.

Lão pháp sư lúc này đã hiện nguyên hình, lão ta chẳng chút nể nang mà tát bôm bốp vào mặt Trúc, gắt um lên:

- Mày là con khốn nạn, mày năm lần bảy lượt hãm hại tao. Hôm nay, tao cho mày xuống âm phủ mà đi lừa người.

Lão cứ điên cuồng xẹt mạnh lưỡi dao, Trúc khóc tới cạn cả nước mắt. Có những lúc cô ngất xỉu nhưng đau quá lại choàng tỉnh. Khi Trúc thoi thóp không còn sức lực, ông Quang mới quyết định đâm nhát trí mạng. Ông muốn ra tay luôn để diệt trừ hậu hoạ, kẻo đêm dài lắm mộng. Bây giờ đang có thái sư đứng sau hậu thuẫn, sau này sẽ rất khó có dịp để hại chết cô ta. Viên pháp sư cầm chắc cán dao, ông lựa đỉnh đầu, nhắm chuẩn xác đâm tới, mũi dao mới chạm chân tóc thì một hòn đá bay vèo đập thẳng vào cổ tay. Ông ta rú lên văng dao ra xa, hét lớn:

- Đứa mất dạy nào, là đứa nào, bước ra đây?

Lão ta mới nói tới đấy đã bị đấm túi bụi vào mặt, vào bụng. Cậu Quyền cứ túm tóc lão mà đập vào thành tường. Đôi mắt người đó giận dữ, long sòng sọc:

- Ông chán sống mới dám động tới vợ tôi.

Cậu ấy ra sức mà đấm, mỗi đòn giáng xuống như muốn lấy mạng đối phương. Ông Chỉnh sợ có án mạng, vội kêu người ứng cứu. Họ lôi cậu Quyền ra xa nhưng đám đông người đó không phải là đối thủ của người này. Cậu ấy càng hăng máu, hất tung bọn chúng ngã dúi lên nhau. Trúc mệt nhọc, cố gắng mới nói thành tiếng:

- Cậu Quyền, đừng đánh nữa. Em đau, đau không chịu nổi rồi.

Người kia đột ngột dừng lại, cậu nhìn vợ chua xót. Quyền lầm lì tiến lại, nhìn mỗi vết thương trên người cô ấy, cậu bất giác thấy tê tái cõi lòng. Trên người cô ấy có quá nhiều vết vẫn đang chảy máu tong tong. Quyền hôn lên trán vợ thủ thỉ:

- Mợ ngủ đi, có tôi ở đây rồi!

Quyền bế xốc vợ đứng lên, lạnh lùng bước ra ngoài. Trúc lúc này mới dám nhắm mắt lại, cô thấy cả người đau đớn, run lên bần bật. Cô cố nép sát vào vòm ngực người kia, nước mắt vẫn đang chảy dài. Lụa chứng kiến cảnh Trúc bị hành hạ cho thân tàn, ma dại thì cũng hoảng hồn. Cô lắp bắp:

- Có... có chuyện gì vậy, cô ta lại gây ra chuyện với ai nữa?

Quyền không nói mà bước thẳng vào phòng. Lụa cũng theo vào, cô léo nhéo không ngừng. Người đàn ông kia tức giận:

- Ra ngoài!

Lần đầu tiên, Lụa thấy người này nổi nóng vô cớ với mình thì nhất thời bất động. Cô cứ đứng ngơ ngác, ngân ngấn nước mắt, thều thào:

- Cậu... cậu mắng em.

- Tôi nói cô cút ra ngoài.

Lụa ôm mặt khóc bỏ đi. Quyền không còn nghĩ được nhiều nữa, cậu kiếm cái chậu nước ấm và cái khăn sạch. Người này chốt chặt cửa, lau từng vết thương cho vợ. Trúc nhíu mày, lẩm bẩm:

- Đau, đau...

Quyền hận tới sôi sục, cậu thề sẽ lột da người đàn ông đó. Nguyên chậu nước đỏ lòm, cứ lát lát lại phải thay nước mới. Cậu ấy rắc thứ thuốc bột màu trắng vào các vết thương hở, giúp vợ thay quần áo sạch sẽ, cả đêm canh chừng cô ấy không dám chợp mắt. Trúc nóng sốt hừng hực, nhiều lúc còn lên cơn co giật, Quyền vất vả chăm sóc vợ không rời tay. Trong cơn mơ màng, cô vẫn sợ hãi cứ túm lấy cánh tay chồng giữ chặt như sợ cậu ấy đi mất.

- Nước, nước, khát.

Quyền lật đật chạy ra bàn, rót một cốc nước đem vào. Cậu từ từ ôm vợ ngồi dậy, tựa vào vai mình, đưa cốc nước lên miệng. Trúc mệt nhọc mãi mới húp được ngụm nhỏ, cô cố gắng mở mắt, nhìn thấy chồng mới dám yên tâm ngủ tiếp.

Mãi đến khi thấy cô ấy hơi thở đều đều, không còn rên la nữa, Quyền mới dám nằm xuống ngay bên cạnh. Cậu tránh các vết thương không chạm vào kẻo cô ấy sẽ đau. Nhưng Trúc lại không như vậy, cô cứ rúc sát vào người chồng, nằm một lúc lại gác chân lên cổ cậu ấy, xoay khắp giường. Lâu lâu, người đàn ông kia phải kiểm tra xem vợ mình còn nóng nữa hay không. Sáng hôm sau, Trúc mới tỉnh táo đôi chút. Cô nhìn khắp cơ thể, lại nhìn sang cậu Quyền tủi thân khóc:



- Sao cậu lại bỏ em đi, cậu thấy người ta muốn giết em đây này.

Quyền vội vàng ôm vợ, vỗ về:

- Nín đi, đừng có khóc. Tôi có bỏ mợ đâu, tại hôm qua tôi giận quá đi ra khỏi phủ uống rượu. Được, để tôi lột da lão khốn đó trả thù cho mợ.

Trúc được đà càng mè nheo, cô cứ khóc thút thít không giống ngày thường tưng tửng, quậy phá chút nào. Quyền khốn đốn dỗ dành vợ, cậu không quên đem cả túi bạc đưa cho cô:

- Tôi mới kiếm được đấy, cho mợ hết.

Nhưng kì lạ thay, hôm nay mèo lại chê mỡ, Trúc quẳng túi bạc xuống giường, vẫn không ngừng than khóc:

- Sao cậu nói yêu em, thương em, rồi cậu là thần kinh dịch cái cóc ghẻ gì nữa, lúc em sắp chết mà không thấy cậu ứng cứu? Cậu nhìn này, nó chém thế kia thì còn gì là da với chả thịt. Giờ xương với da lẫn lộn rồi đây này, còn gì là xinh nghiêng nước nghiêng thành với chim sa cá lặn?

Quyền đang bực tức nhưng nghe vợ nói thế cũng phải phì cười. Cậu mắng yêu:

- Mợ ngồi yên đây, tôi mang cháo cho mợ ăn, uống thuốc nữa cho mau lành.

Trúc bây giờ như con chim sợ cành cong, cô nhất quyết không chịu:

- Không, cậu ở yên đây, không được đi đâu hết.

Quyền khó xử, an ủi:

- Vậy tôi ra cửa, kêu con Út nó mang vào cho mợ.

Cậu ấy bước ra ngoài, vừa mở cửa thì con Út đã bưng bát cháo hành nóng hổi, nó nói nhỏ:

- Con mang cháo cho mợ, mợ ăn luôn đi cho nóng.

Nó đặt vào bàn, liếc nhìn nhìn Trúc, mếu máo:

- Xin lỗi mợ, qua con đi kêu cậu Quyền mà bị mợ Lụa ngăn lại. Con với thằng Thiện không có cách nào thoát ra được, may mà cậu ấy về kịp. Mợ còn đau không?

Thực ra lúc hai đứa này chạy đi, Trúc đã nhìn thấy. Cô chắc mẩm cậu Quyền sẽ nhanh ứng cứu nhưng không ngờ sự việc lại ra nông nỗi đó. Suýt chút nữa cô thành món thịt quay là có thật. Trúc hất hàm:

- Cậu đút cho em, ăn xong lấy sức em đi xử cái lũ bất nhân đó.

Quyền không trả lời, cậu cầm bát cháo đến bên giường, múc từng thìa thổi cho nguội mới đút cho vợ. Trúc vừa ăn vừa căm tức, cô nghiến răng ken két:

- Qua quên béng cái bộ môn thần chú, chứ không lão ta bỏ mạng với em rồi.

Cô húp sạch sẽ bát cháo, cả người vẫn đau thấu xương tuỷ nhưng cô bay nhảy quen rồi, giờ ngồi một góc khác nào tự cắt cụt chân mình. Cô ăn xong thì bắt cậu Quyền cõng mình ra ngoài. Bà Hai xem ra đang vui vẻ lắm, bà ta cứ tủm tỉm cười một mình càng khiến Trúc ứa gan. Đám gia đinh đêm qua hùng hổ lắm vậy mà giờ trốn mất dạng, không thấy tăm hơi đứa nào. Cậu Quyền hét như sấm truyền:

- Tất cả những người liên quan ra hết đây.

Cậu ấy mới nói câu đầu tiên, những tên kia đã cun cút bước lại. Chúng cứ rúm lại nhau như sắp hứng chịu một trận cuồng phong. Quyền lướt ánh mắt sắc như dao:

- Bắt sống tên khốn kiếp pháp sư kia nữa.

Thằng Thiện chạy xộc tới, mặt cắt không còn giọt máu:

- Cậu, cậu ơi, lão ta bỏ của chạy lấy người rồi. Không thấy tăm tích nữa.

Bọn gia đinh đánh hơi thấy mùi chết chóc, cùng nhau quỳ rạp xuống, van xin:

- Xin cậu mợ tha cho chúng con. Chúng con cũng vâng mệnh ông nên bắt buộc làm theo, chúng con không có cơ hội mà phản kháng được.

Trúc ôm cục tức không xả cho ai thì điên tiết:

- Chúng mày ra kia trồng cây chuối, dốc thẳng chân lên trời, bao giờ tao tha mới được xuống. Đứa nào làm không thành hít đất bốn trăm cái.

Bọn gia đinh nuốt khan ngụm nước bọt, mặt đứa nào đứa nấy xanh như tàu lá chuối. Cậu Quyền trợn trừng mắt:

- Còn không mau mà làm đi.

Chúng miễn cưỡng làm theo, một số tên không biết làm thì ngã xiêu, ngã vẹo, chưa kịp đưa chân lên trời đã ngã dập cả mông. Trúc vỗ tay cười thích thú:

- Cái trò này dễ ợt, vậy mà không biết làm. Các người muốn học không, mỗi người hai mươi hào, ta dạy.

Bọn chúng nghe thấy câu này mừng như cha chết sống lại. Không ai bảo ai gom hết tiền dâng hai tay cho mợ ấy với hi vọng Trúc sẽ tha cho. Ai ngờ cô ấy thu xong hết bạc thì phán câu xanh rờn:

- Cứ chống tay xuống đất, cho chân lên trời là được. Tập luyện nhiều vào là tự nó được thôi.

Cả đám thất thần, méo mặt nhìn nhau nhưng cậu Quyền đang đằng đằng sát khí chỉ muốn giết người thì vội vã đi làm luôn. Chí ít cái này còn sung sướng hơn bị đánh. Trúc cả buổi nhìn theo cười không ngậm được mồm, quên béng nỗi đau thể xác của mình. Ông Chỉnh cả ngày ngồi lì trong phòng, không bén mảng ra ngoài. Ông sợ đối mặt với cậu Quyền, hôm qua nhìn con trai như muốn phát điên, ông vẫn còn ám ảnh. Bất giác ông nhìn thấy hình ảnh mình hai chục năm về trước, cũng vì cứu bu cậu ấy mà đã xảy ra án mạng. Trúc hành hạ bọn này chán thì nhõng nhẽo kêu chồng:

- Giờ đến lượt con lươn, hôm qua nó dám ngăn cản người ứng cứu em. Xử thế nào đây cậu?

Quyền nghe đến đây thì ngồi bất động, không hé răng nửa lời. Trúc tưởng cậu ấy xót cho Lụa thì lườm nguýt:



- À mà thôi, cô ta là người cậu yêu nhất mà, tối qua còn sang phòng cô ta ngủ thì sao mà nỡ ra tay?

Quyền ngơ ngác:

- Mợ lại bắt đầu rồi đấy, tôi làm gì sang đó hồi nào?

Trúc sực nhớ ra tên Nhật, qua tới giờ căm tức lão Quang mà quên khuấy mất tên khốn nạn đó. Cô rít lên:

- Cậu xử lí giúp em cái tên chó đẻ kia đã, đêm qua nó mò sang phòng tính làm nhục em, em xiên cho nó một dao rồi.

Quyền mới nghe tới đây đã xộc tới phòng của Nhật, cậu ta đang rên hừ hừ, bà Cả ngồi bên xoa bóp chân tay. Quyền đạp tung cánh cửa, bà Cả vội ôm chặt lấy con trai. Bà cố tỏ ra mạnh miệng:

-Mày tính làm gì?

Quyền không thèm trả lời, đẩy bà Cả sang một bên, túm cổ áo Nhật lôi thẳng xuống đất, cứ vậy kéo lê ra mãi ngoài sân. Bao nhiêu ánh mắt kinh hãi đổ dồn về đây, họ không nghĩ cậu Quyền lại làm mạnh tay đến vậy. Cậu ấy cứ mặt mà đấm, người kia máu mồm, máu mũi đã tuôn như suối. Hắn muốn hét lên nhưng cứ chưa kịp mở lời đã bị bóp chặt cổ. Quyền vẫn lồng lộn, không kiểm soát được bản thân:

- Mày thích đứa nào cũng được, mày lên giường với ai tao không quan tâm. Nhưng mày dám động đến vợ tao thì mày đừng hòng mà thoát chết.

Cậu ấy bẻ luôn cổ tay phải nghe rõ tiếng rắc, rắc. Nhật rú lên như bị chọc tiết, bàn tay lỏng lẻo vừa mới bị bẻ gãy. Cậu ta hét ầm ĩ:

- Thằng chó, thằng chó này. Bu ơi, thầy ơi, nó muốn giết con.

Bà Cả nhào ra, gào om sòm:

- Bắt lấy cậu Quyền, nhanh lên không là có án mạng thật đấy.

Bọn gia đinh thừa hiểu không nên xen vào lúc này, chúng mà xông vào khác nào chán cơm thèm đất. Trước tình hình khẩn cấp, người kia đang sắp bẻ nốt bàn tay còn lại, bà ấy vội vàng quỳ sụp xuống van xin:

- Tha cho nó đi con, bu xin con. Thằng Nhật nó sai nhưng nó phải trả giá rồi, bu xin con hãy nể tình nghĩa mà tha cho nó.

Quyền mắt đỏ ngầu:

- Bình thường bà không lo quản nó cho tử tế vào, nó ra ngoài đường là người ta đánh chết chứ không có tha với thứ.

Trúc giơ ngón tay cái:

- Cậu đánh chết nó cho em. Đánh cho nó không còn nhúc nhích, không thở được nữa, bù cho bà ta đứa khác.

Cậu Quyền đang bực tức cũng phải bật cười, cậu không nghĩ tầm này vợ mình vẫn có thể trêu đùa được.

Bà Cả nghe Trúc nói thì hồn bay, phách lạc. Bà càng giữ chặt tay người đàn ông này:

- Bu xin con, bu lạy con. Tha cho nó đi con, tha cho nó một lần này thôi.

Nhật quằn quại dưới đất, hắn ta khóc lóc thảm thương. Quyền lúc này mới chịu dừng tay, cậu dằn mặt:

- Lần đầu tôi cảnh cáo, nếu dám có tư tưởng lần sau, bà lo mà chôn xác nó.

Cậu không quên liếc xéo bà Hai:

- Còn bà lo mà sống cho đúng thân phận, đừng có tưởng giậu đổ bìm leo.

Bà Hai lúc này ngậm tăm không dám nói lại, giờ mà nói ra sợ cậu ta nổi điên là thiệt thân. Trúc vênh mặt, ung dung ngồi rung đùi, lâu lâu vết thương lại co rút đau nhói.

Nhật được khiêng ra ngoài phủ đi kiếm thầy lang, việc này là cậu ta phạm tội tày đình nên bà Cả mới không dám bật lại. Trúc thừa biết bà ta sẽ không dễ dàng cho qua, nhưng cô mặc kệ. Từ giờ cô sẽ cẩn thận, không để chúng tóm được mình nữa. Trúc cười toe toét:

- Cậu Quyền ơi, cậu giỏi như con dơi.

Người kia há hốc miệng:

- Con dơi có gì mà giỏi?

Trúc nhanh nhảu:

- Em nói cho nó hợp vần điệu ấy mà.

Quyền véo má vợ, khuôn mặt dãn ra vài phần:

- Mợ đừng có quậy nữa.

Bà Cả dẫn theo con trai ra khỏi phủ tới một cái đình, ông Quang đang đợi sẵn ở đó. Ông ta thất kinh:

- Lại sao nữa thế, sao lại gãy tay nữa thế này?

Bà Cả hăng máu:

- Chữa đi, chữa xong luyện cho tôi cái ngải nào mạnh nhất, quật chết cụ hai đứa nó.

======

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mợ Ba Bướng Bỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook